Chương 4 Huấn luyện viên trẻ tuổi -
Thế này nhé các bạn. Bóng đá không phải là lối chơi để biểu diễn khả năng cá nhân, mà là phải biết kết hợp khéo léo, vận dụng sức mạnh của toàn đội để tấn công hoặc phòng thủ.
Trí mở đầu buổi tập dợt cho đội bóng liên dãy CD bằng sự giải thích phương pháp chơi bóng đá một cách cặn kẽ.
Mười mấy cặp mắt cùng đổ dồn về phía Trí, chăm chú lắng nghe. Vẻ bỡ ngỡ và ngạc nhiên đầy thích thú hiện lên trên khuôn mặt của các cậu. Những điều Trí nói không phải là những điều bí mật nhưng là điều các cậu mới nghe nói đến lần đầu.
- Bây giờ, các đội bóng quốc tế vẫn thường áp dụng đội hình 4 - 2 - 4 nghĩa là hàng tiền đạo 4 người, tiền vệ 2 người và hậu vệ 4 người (vừa nói Trí vừa cầm que vạch xuống đất các vị trí trong đội hình để các bạn mình có thể tiếp thu được). Mọi vị trí được cắt đặt trên sân bóng đều quan trọng ngang nhau. Nếu các bạn giữ đúng vị trí, dùng kỹ thuật cá nhân tranh cướp bóng và nhanh chóng giao ngay cho đồng đội thì những đợt tấn công sẽ có kết quả. Các bạn cũng cần lưu ý điều này: Khi một bàn thắng được ghi thì đó là công sức của toàn đội chứ không phải của riêng ai. Vì thế, các bạn phải nhớ thật kỹ, đừng bỏ chỗ, đừng xúm vào bóng, đừng mê bóng dẫn đi một mình. Vì đó là những sai phạm lớn trong kỹ thuật bóng đá.
Dũng cũng có mặt trong hàng ngũ các cầu thủ của đội liên dãy CD. Cậu chăm chú nghe Trí nói mà phục lăn:
- Chà! Cái anh Trí này thuộc bài ghê gớm, nói nghe cứ như là một huấn luyện viên lành nghề ấy.
Chẳng riêng gì Dũng mà Phương và các bạn có mặt cũng đều xem Trí như một huấn luyện viên thực thụ. Các bạn chăm chú nghe từng lời nói của Trí như học trò nghe thầy giảng bài trong lớp. Cậu bạn học sinh thành phố đã tạo được trong lòng các bạn một niềm cảm phục. Mặc dù các bạn chưa chính mắt được trông thấy Trí biểu diễn tài năng. Qua cách giảng giải, các bạn thấy ở Trí toát ra một vẻ say mê thể thao cao độ. Họ đã gặp nhau ở một điểm là cùng ham mê bóng đá. Đối với họ, có thể nói rằng, một quả sút vào cầu môn của đội khác còn vui sướng hơn cả chiếc áo mới ngày tết.
Sự hâm mộ cách chơi bóng có kỹ thuật cùng với quyết tâm đá bại đội liên dãy AB đã khiến họ hứng khởi hơn bao giờ hết.
Khi đã hiểu rõ - nhờ Trí - tầm quan trọng của mỗi vị trí trên sân bóng, các bạn không còn phàn nàn so bì gì nữa. Chả là trước đây bạn nào cũng thích đá hàng trên để có dịp làm bàn. Chả ai thích ở hàng hậu vệ cả.
Phải vất vả lắm Trí mới giải thích được cho các bạn hiểu tầm quan trọng của các đấu thủ ở vị trí phòng ngự. Các bạn trẻ ở đây vốn quen “lừa” bóng. Trí phải nhắc nhở họ mãi rằng đá ở vị trí phòng ngự các bạn không được giữ bóng lâu. Nhận được bóng phải phát lên ngay. Sự chần chừ, cố ý giữ bóng lâu trong vị trí phòng ngự có thể là dịp may để đội bạn ghi bàn thắng vào cầu môn mình.
Buổi tập dợt bắt đầu sau khi Trí đã giải thích đầy đủ. Vị trí đội hình được phân công hợp lý. Bóng bắt đầu được chuyền đi. Sân bóng hôm nay rộn rã khác thường.
Kỷ luật tự giác được nêu ra. Ai phát bóng sai, nhận bóng trật, bỏ vị trí đều phải tự hít đất 5 cái.
Cũng sân bóng quen thuộc, bạn bè đó mà sao buổi tập dợt hôm đó đối với các bạn có sự hứng thú lạ lùng. Dũng cũng không đứng im được, cậu bỏ quần áo lao vào sân. Phần Trí thì nhanh nhẹn sửa sai kỹ thuật một vài bạn, cậu hướng dẫn tận tình các cách nhận bóng, chuyền bóng cho một số bạn kỹ thuật còn yếu kém.
Hả hê vì buổi tập đạt yêu cầu, Phương ngỏ lời đãi Trí và Dũng một chầu nước mía. Cả
hai cậu nhận lời ngay. Ba cậu dắt nhau ra phía quốc lộ, nơi có chiếc xe bán nước mía.
Chị chủ xe nước mía là một thiếu phụ trạc tuổi ba mươi, chồng chị là một nhân viên bảo vệ nông trường. Chị đon đả mời:
- Ngồi ghế đi các em, uống ly lớn hay ly nhỏ?
- Cho ba ly lớn đi chị. Tụi em vừa dợt bóng khát khô cổ.
Buổi chiều trên nông trường thật buồn mà thật đẹp. Nắng vàng rải ánh sáng rực rỡ trên mặt đất đỏ. Gió mát và nhẹ. Bàn của ba cậu ngồi nhìn ra phía quốc lộ.
Sau buổi dợt bóng mệt nhoài và uống ly nước mía thấy khỏe hẳn ra. Ba cậu ngồi lặng yên nghe chất nước mía nguyên chất thấm vào cổ họng. Chợt Phương nói khẽ:
- Thằng Thứ Pêlê đi vào đường hẻm bên kia làm chi cà?
Cả ba đều nhìn sang con đường hẻm đối diện với xe nước mía phía bên kia quốc lộ. Thằng Thứ Pêlê đi thật nhanh, mất hút vào trong đường hẻm.
Trí nhanh nhẹn đứng lên.
- Các cậu ở đây đợi tớ nghe!
Nói xong, cậu băng qua đường đi thẳng vào trong đường hẻm một cách nhanh nhẹn.
- Đi theo Trí không? - Dũng hỏi.
- Trí bảo ở đây chờ cậu ấy mà. - Phương trả lời Dũng trong khi cặp mắt không rời con đường hẻm. Cả hai yên lặng ngồi chờ nhưng lòng đầy nôn nóng.
Hơn năm phút sau, hai cậu thấy Thứ đi ra và vác trên vai một xấp bao bố. Nó đi ngang qua chỗ hai cậu ngồi và nhoẻn miệng cười thân thiện với Phương đồng thời ném cho Dũng một cái nhìn tò mò. Có lẽ nó ngầm hỏi Phương về lai lịch của cậu học trò thành phố bảnh bao này cũng nên. Phương chỉ cười nụ đáp lễ nó. Thứ không đi về nhà mà rẽ sang hướng vườn ươm cao su non.
Thứ vừa đi khuất thì Trí cũng ra tới. Cậu đi với dáng khập khễnh. Phương và Dũng cùng lo lắng:
- Gì thế Trí?
.
Trí nhìn xuống chân và đáp lời hai bạn:
- Tớ bị vấp vào hòn đá to, đau quá. Thằng Thứ vừa đi ra phải không?
Phương đáp:
- Ừ, cậu gặp nó đang làm gì trong đó?
- Tớ đi theo thì mất hút bóng nó, chả biết nó đi đâu, làm gì. Đang đi loanh quanh ở cuối hẻm thì gặp thằng Thứ từ trong ngôi nhà xây có giàn hoa thiên lý thật đẹp ở cuối hẻm đi ra, vai nó vác một xấp bao bố. Tớ vội lánh mặt vào một ngõ cụt thì vấp vào một hòn đá to muốn bể ống chân. Đã thế, còn bị một ông vẻ mặt hung dữ từ trong cửa sổ căn nhà bên cạnh thò đầu ra nhìn thấy. Ông ta quát vang cứ như mình đang rình nhà ông ta ăn trộm không bằng...
- Thôi, ta về đi kẻo dì dượng chờ cơm. - Dũng nói và đứng lên.
Phương cũng đứng lên trả tiền nước. Chị chủ xe tươi cười:
- Hai em này là bạn của em đấy à?
- Vâng, Trí và Dũng ở Biên Hòa về nghỉ hè với em đấy chị.
- Nom hai cậu dễ thương đấy chứ. Thiếu niên ở thành phố mà tóc húi cao, nói năng lễ độ quá. À, mà Phương có biết cái cậu em mới vừa vác bao bố đi ngang qua lúc nãy không?
-Biết chị. Thằng Thứ nó mới dời về nông trường mình khoảng nửa tháng nay. Nó là cháu gọi chú Năm Thiện bằng chú.
Suy nghĩ một lúc, chị hỏi:
-Thế bố mẹ nó đâu? Chắc nhà nó giàu lắm hả?
-Ối, nó mà giàu gì? Ba má nó chết hết rồi. Chú nó là công nhân cạo mủ có tới năm đứa con, chắc cũng tạm đủ sống thôi.
-Vậy ha, sao chị thấy nó ra đây uống nước mấy lần với mấy người đàn bà chuyên đi hàng lậu mà xài tiền to lắm. Nó hút thuốc đầu lọc không hà.
-Thiệt vậy sao chị?
-Thiệt chứ.