Chương 5 Số hàng mất trộm ở đâu? -
Điều tiết lộ về cách ăn tiêu phung phí của Thứ Pêlê khiến bọn trẻ có nhiều suy nghĩ. Các cậu càng đoan chắc rằng ít nhiều Thứ cũng có dính dáng đến việc làm ăn phi pháp nào đó. Chứ nó làm gì có tiền mà xài dữ vậy. Nhà chú nó thì chẳng khá giả gì - ai cũng biết.
Từ điều suy đoán này, các bạn trẻ càng thấy rõ ràng giả thiết cái bóng nhỏ thó đẩy
xe thồ trong đêm trước là nó chứ không còn ai vào đây nữa. Chỉ cần nhận xét về những người mà nó quan hệ cũng đủ đánh giá về những việc làm của nó. Mới về đây có nửa tháng mà nó đã thân quen với mấy bà chuyên buôn lậu thì cũng biết.
Lại còn tập tành hút thuốc nữa chứ. Thằng này thế là quá hư đốn rồi. Càng suy nghĩ các cậu càng thấy thương một người bạn cùng trang lứa với mình. Nguyên nhân tạo ra sự hư đốn của nó có lẽ tại vì ba má nó mất sớm nên không có ai hướng dẫn dạy bảo nó đầy đủ. Chú thím nó thì còn cả năm sáu đứa con nheo nhóc, có giờ phút nào mà nghĩ tới đứa cháu mồ côi như nó. Kể cũng tội!
- Phải giúp đỡ thằng Thứ Pêlê thôi các bạn ạ. - Trí nói, phá tan sự yên tĩnh vây quanh các bạn - Mình nghĩ trong vụ này có lẽ thằng Thứ đã bị bọn trộm lợi dụng đấy. Chả biết chú thím nó có hay biết gì không?
- Nhất định là phải tìm cách giúp đỡ thằng Thứ rồi, nhưng làm sao có thể nói chuyện cho nó nghe đây, anh Phương có quen thân với nó không? - Trí hỏi.
Phương lắc đầu:
- Ít khi tớ tiếp xúc với nó, vì tớ đã được nghe nhiều về những thói hư tật xấu của nó như hay gây gổ với bạn bè, đánh nhau, cờ bạc. Đôi khi còn trêu ghẹo các bạn gái nữa chứ.
- Vậy thì nó quá sa đọa rồi. Phải tìm cách lân la với nó để giúp đỡ nó thôi. - Trí nói.
- Làm quen bằng cách nào? - Dũng hỏi.
- Chưa biết, nhưng ta sẽ chờ có dịp thuận tiện. - Trí đáp.
Bữa cơm chiều hôm ấy, dượng Hai có vẻ đăm chiêu khác thường. “Chắc có điều gì quan trọng đây? - Các cậu bé nghĩ - Thường thì trong mỗi bữa cơm, dượng hay pha trò vui vẻ lắm cơ mà’! Quả các cậu đã đoán đúng. Điều quan trọng khiến dượng Hai không vui là thế này. Lời dượng kể:
- Nông trường ta vừa mới bị mất trộm một số phân urê khá lớn vào tối hôm chủ nhật vừa qua. Số phân đã mất một cách lạ lùng. Bọn trộm đã mở cửa kho và ra vào bằng cửa chính.
Anh Tám Vân là thủ kho. Tối hôm đó, vợ anh bị bệnh nặng phải đưa lên bệnh xá. Anh lên bệnh xá thăm vợ khoảng một giờ đồng hồ, lúc anh trở về thì đã thấy cửa nhà kho bị mở hé. Sinh nghi anh vào nhà kho kiểm tra và phát hiện một số lớn phân đã bị đánh cắp.
Đội bảo vệ của nông trường đã được huy động ngay, lục soát hết mọi nơi, mọi ngả. Nhưng số phân bị đánh cắp đã biến mất dạng.
Ban Giám đốc và đội bảo vệ của nông trường đã họp bàn. Công việc truy lùng lấy lại số phân bị đánh cắp được đặt lên hàng đầu. Nhưng câu hỏi làm tất cả phải điên đầu là số phân đó đã được mang ra khỏi khu vực nông trường chưa hay còn cất giấu ở đâu? Nếu giả sử nó đã bị tẩu tán ra khỏi khu vực nông trường thì kể như đã mất hẳn, khó mà tìm lại. Còn nếu chưa mang ra khỏi khu vực nông trường thì ta phải có kế hoạch truy tìm. Công việc tìm lại khá gay go đây.
Đa số anh em đều nghĩ rằng, số phân bị trộm vẫn còn được cất giấu ở đâu đó, chứ bọn trộm không tài nào mang ra khỏi khu vực rộng lớn của nông trường ta nhanh như thế.
Cuộc họp khá dài thế mà rút cuộc kết quả vẫn mờ mịt. Câu hỏi lớn vẫn chưa được giải đáp. Số phân bị mất trộm hiện giờ ở đâu?
Dượng Hai chấm dứt câu chuyện bằng một cái lắc đầu:
- Khó nghĩ thật.
Rồi dượng đưa mắt sang ba bạn trẻ:
- Phần các cậu, không đi soi đêm nữa nhé. Lệnh của nông trường ra là sẽ tạm giữ tất cả những ai đi đêm không có phận sự. Đêm qua, khi đi tuần tra mấy chú bảo vệ có phát hiện ba cậu đang trên đường về. Sáng nay, họ có hỏi tôi về việc các cậu đi đêm đấy.
Cả ba đồng thanh đáp vâng. Dượng Hai đứng lên rời khỏi bàn ăn, vẻ mặt buồn buồn.
.
Trí chợt thấy mắt Phương sáng lên. Đoán được bạn định tiết lộ câu chuyện xảy ra trong đường lô đêm qua, Trí khẽ đá nhẹ vào chân bạn. Biết ý, Phương lại cắm cúi ngồi ăn.
Trí đáp:
- Chuyện vẫn chưa có bằng chứng gì chính xác. Ngộ nhỡ thằng Thứ không liên hệ đến vụ đó thì tội cho nó.
Phương vẫn không chịu thuận theo ý bạn:
- Thế còn đêm qua nó đi đâu?
Trí cười:
- Có trời mà biết. Thằng khỉ đó đi chơi đêm quen tật.
- Thế cậu định bỏ qua luôn vụ này à. Số phân mất là nông trường thiệt hại biết bao nhiêu, cậu không biết sao?
- Biết chứ, nhưng tớ có nói bỏ qua bao giờ đâu?
- Thế cậu định làm gì?
- Làm quen và khai thác từ thằng Thứ Pêlê.
- Cậu tưởng dễ, mấy đời mà thằng Thứ chịu chơi với bọn mình. Mà có chịu chơi chung đi nữa, dễ gì khai thác được thằng đó.
- Từ từ đã nào, ta sẽ tìm cách. Cậu thử nghĩ, nếu ta cho dượng Hai biết ngay lúc này thì chắc chắn Thứ sẽ bị công an điều
tra và bọn trộm sẽ cao bay xa chạy. Chi bằng ta tìm cách cảm hóa nó thành một thiếu niên lương thiện và chính nó sẽ khai báo với người có thẩm quyền. Lúc đó, ta sẽ có một người bạn tốt.
Phương và Dũng cùng lặng yên. Cả hai cậu đều bận suy nghĩ về số phân bị đánh cắp bây giờ ở đâu?
- Sao cậu không cho mình trình bày với ba về câu chuyện xảy ra đêm qua? - Phương hỏi khẽ Trí trong khi cả ba đang ngồi dưới gốc vú sữa trước sân nhà.