Chương 6 Cuộc làm quen thứ nhất-
Cơ hội để làm quen với thằng Thứ đây rồi.
Trí vừa nói vừa bước tới vẹt đám thiếu nhi bỏ mặc Phương và Dũng. Cậu đứng ngay phía sau lưng Thứ.
Thứ đang nắm cổ áo một đứa bé hơn nó với dáng điệu hùng hổ.
- Tao rủ mày chơi đáo chứ tao có bóp cổ mày lấy tiền đâu mà mày sợ hả Hòa?
Thằng Hòa mặt xanh mét:
- Nhưng tao không thích chọi đáo, tao không có tiền.
Thứ thụi cho thằng Hòa một quả vào ngực:
- Mày xạo, tao biết mày mới có 30 đồng.
Hòa nói với vẻ van xin, sợ hãi:
- Nhưng tao đâu có chơi đáo giỏi bằng mày.
- Mà tao buộc mày phải chơi.
Trí thấy vậy vỗ vai Thứ:
- Gì mà buộc anh em dữ vậy Thứ. Tớ có tiền, cậu dám chơi với tớ không?
Thứ buông Hòa ra, vênh váo bảo:
- Mày đã “rót” thì thôi. Cút đi. Đã có thằng đem tiền đến cho tao xài rồi.
Dứt câu nói, nó co chân định đạp thằng Hòa một cái nhưng Trí vung tay đỡ kịp. Thứ mất đà hơi xiểng niểng. Cậu ta trụ bộ ngay ngắn. Vẻ mặt trở nên hung tợn, nó hất hàm:
- A, thằng thành phố này chì đa. Đã thế thì tao phải cho mày một bài học.
Trí từ tốn:
- Gì mà nóng dữ vậy bạn. Bỏ qua đi. Tớ có chuyện định nói với cậu. Thôi ta đi uống nước mía đi.
Tưởng Trí sợ, thằng Thứ càng làm già:
- Tao không thèm uống nước mía với mày. Mày đã chơi quê tao thì khó yên lắm con ạ. Mày thủ đi.
Làm như chả có vẻ gì sắp đánh nhau. Trí cười cười nói:
- Nếu cậu muốn đánh nhau thì ta đánh cuộc cho vui. Nếu cậu thắng thì tớ chịu đãi cậu hai điếu cáp-tăng. Còn như cậu thua thì phải đi uống nước mía với bọn tớ và phải trả tiền. Được chứ?
Nghe tới thuốc cáp-tăng, Thứ khoái chí:
- Quân tử nha.
Trí thủ bộ, Thứ xông vào ngay. Hai cậu bắt đầu “choảng” nhau trong lúc đám khán giả nhóc tì đứng xem thích chí. Chả là các cậu vốn ghét mà cũng ngán thằng Thứ; hôm nay thằng “lỏi” ở thành phố lên đây chơi, lại dám ngang nhiên choảng nhau với nó. Hách thật.
Trong lúc đó, đứng phía ngoài Phương lo lắng ra mặt. Cậu ngại thằng Thứ sẽ đánh
bại Trí nên định xông vào can ra. Nhìn sang Dũng, Phương thấy vẻ mặt cậu ta rất thản nhiên như chả có việc gì. Phương hỏi:
- Liệu Trí chơi lại thằng Thứ không? Nó đánh nhau bạo lắm đấy. Có nhiều đứa to hơn mà còn phải chịu thua nó.
Dũng toét miệng cười, nói với vẻ tự tin:
- Anh đừng lo. Ba anh Trí cho ảnh tập Vovinam từ hồi mới lên mười. Ảnh học khá lắm. Thằng Thứ chỉ là cái bị cát cho ảnh tập võ thôi.
Quả nhiên, tuy hùng hổ nhưng Thứ làm sao chịu nổi một môn đồ xuất sắc của môn phái Vovinam, một môn võ do người Việt Nam sáng lập với sự tổng hợp các thứ võ trên thế giới. Chỉ chưa đầy hai phút mà Thứ đã bị Trí quật ngay xuống cỏ với một thế kẹp cổ bằng chân độc đáo: Thứ nằm lăn kềnh ra đất và xin thua.
Bọn trẻ đứng xem vỗ tay tán thưởng rào rào và phục với đòn bay kẹp cổ rất tuyệt mà chúng cho là hết sức “chì’!
Cả bốn bạn trẻ quây quần bên bàn nước mía. Phương, Trí và Dũng thì nhàn hạ và thản nhiên trong lúc Thứ đầy vẻ ngượng
ngập và không vui. Thứ uống vội vàng khi chị chủ xe mang nước đến. Uống xong nó đứng lên ngay trả tiền và nói trỏng không:
- Kể như xong nợ đấy nhé, ta sẽ gặp lại.
Phương đứng lên cầm tay Thứ kéo lại
nhưng nó vùng ra và nói thêm:
- Tao có việc phải đi, không ngồi lâu được.
Nói xong, nó đi thẳng trước sự ngơ ngác của ba bạn trẻ. Thế là cuộc làm quen đã không thành vì thái độ ương ngạnh của thằng Thứ. Cả ba bạn trẻ nhìn nhau cười buồn...
.
Trời trưa hè nắng thật chói chang. Phía bên ngoài là quốc lộ 20 đen bóng dưới cơn nắng gay gắt.
Chị chủ xe nước mía nhìn các bạn cười thật tươi hỏi:
- Hôm nay cậu Thứ xộp nhỉ? Cậu ấy bao các cậu chầu nước mía đấy à?
Dũng nhanh nhẩu (vẫn tật cố hữu của cậu):
- Không phải vậy đâu chị. Nó vừa thua cuộc đấy.
- Các cậu đánh cuộc gì với cậu ấy vậy?
Trí cười cải chính:
- Đâu có đánh cuộc gì. Em với nó vừa “choảng” nhau một trận trong đường lô. Nó thua nên trả tiền nước mía đấy.
Chị chủ xe vẫn còn nghi ngờ:
- Nó thua thật à. Mà sao các cậu lại đánh nhau?
Phương giải thích ngay:
- Nó ăn hiếp thằng Hòa, buộc thằng Hòa phải đánh đáo ăn tiền với nó. Trí can ra nên nó tức đòi đánh nhau đấy chị.
Cùng lúc ấy một chú bảo vệ bước vô quán nước mía. Chú mua mấy điếu thuốc và nói chuyện gì đó với chị chủ xe rồi đi ngay. Ba bạn trẻ cũng định ra về chợt chị chủ quán nước mía hỏi nhỏ:
- Các cậu đã biết việc gì xảy ra ở nông trường mình chưa?
Thấy vẻ mặt quan trọng của chị, mấy cậu đoán ngay ra là vụ trộm phân urê nhưng các cậu cũng vờ như không biết. Phương nói:
- Chuyện gì vậy chị?
- Kho phân urê của nông trường bị trộm. Nghe đâu mất cũng khá nhiều. Không biết số phân đã được chuyển đi hay còn cất giấu đâu đó nên nông trường đang tổ chức truy lùng
- Mà có được manh mối gì chưa chị? - Trí hỏi.
- Chưa, nhưng hình như vụ trộm này có liên can đến một vài người ở nông trường.
- Căn cứ vào đâu mà quyết đoán vậy được chị? - Trí hỏi tiếp.
- Thì như các cậu thấy, cả giờ giấc và đường đi nước bước trong nông trường bọn trộm đã canh thật chính xác. Tội nghiệp chú Tám thủ kho, nếu không tìm được chắc ông ta phải bồi thường quá!
Ba bạn trẻ không nói gì thêm. Các cậu ra về trong ánh nắng gay gắt.