Chương 7 Kế hoạch của Trí -
Riêng đối với Trí thì cậu tự nghĩ: Số phân bị trộm vẫn còn được che giấu ở đâu đó chưa mang đi xa. Bởi lẽ, vào tối hôm chủ nhật các cậu thấy bọn trộm đã thồ ngược vào phía trong các lô cạo chứ không mang ra phía quốc lộ. Chỉ không biết chúng cất giấu nơi nào mà đội bảo vệ hết sức truy lùng vẫn không tìm ra tông tích gì cả.
Công việc truy tìm thật là gay go đây. Bây giờ phải phăng lần từ đầu mối là thằng Thứ, nếu quả đúng thằng Thứ có can dự trong việc phi pháp này. Thế nhưng, cậu hết sức phân vân khi phải kết thân với Thứ. Nó là một đứa bé hư hỏng - ai ai cũng đều biết. Nếu kết thân với nó thì cậu sẽ bị mang tai tiếng không ít. Chẳng ai hiểu cho Trí đâu. Vả lại việc này phải giữ kín không nên cho ai biết. Có thế thằng Thứ mới không nghi ngờ được.
Phải bám sát và thân thiết với Thứ. Chỉ có cách đó mới hy vọng tìm được chút ánh sáng trong vụ trộm.
Có thể là bọn trộm đang lợi dụng Thứ vì Thứ rất quen thuộc với địa bàn nông trường lại là thiếu nhi nên rất ít ai để ý tới cậu. Còn bọn trộm thì đứng phía ngoài, nếu giả như có bị lộ thì chỉ Thứ bị bắt mà thôi, còn chúng thì đã cao bay xa chạy.
Trí suy nghĩ nát óc. Cậu cố tìm một phương án thật hoàn hảo để góp sức tóm gọn bọn trộm và lấy lại số phân urê đã mất cho nông trường. Phải tìm cho ra nơi chúng cất giấu. Trí suy nghĩ với quyết tâm phải bám riết thằng Thứ thôi. Mặc kệ, ai nghĩ sao thì nghĩ. Kết quả sẽ trả lời cho mọi người. Trong đầu cậu bây giờ chỉ còn hình ảnh một người bạn chơi bóng rất cừ đang hư hỏng và số phân đã mất của nông trường. Cậu phải hành động thôi.
Ngôi nhà của chú Năm Thiện cũng giống như mọi căn nhà khác trong khu nhà ở tập thể này. Cũng lợp tranh, dừng tre và không mấy cao ráo. Chung quanh nhà, những vồng lang mọc xanh tốt vây kín. Vài gốc mít tơ nhô cao hẳn trên những chiếc lá lang màu xanh thẫm. Vài con gà mái dẫn con đi thong thả bới bới trên mặt đất, trên thảm cỏ.
.
Trí đến nhà chú Năm Thiện khi trời đã lên khá cao. Ánh nắng chan hòa trong vườn. Một đứa con gái trạc mười ba, mười bốn tuổi đang khom khom trục nước lên bờ một cái giếng mới đào. Chợt thấy bóng người lạ, con chó đang nằm dài trong mái hiên chạy vụt ra xô về phía Trí sủa vang.
Trí ngồi thụp xuống, nhặt đá chọi, con chó khựng lại trong khi đó cô bé thôi trục nước đi về phía Trí la chó:
- Vện, chết mày a. Anh đi tìm ai?
Trí đứng lên. Cậu nhìn thoáng thấy cô gái tóc húi ngắn kiểu búp bê, vẻ mặt bầu bầu với nụ cười thật duyên dáng. Cậu đáp:
- Tôi, tôi đi tìm Thứ. Đây có phải là nhà của Thứ không?
Cô bé gục gặc cái đầu, tròn xoe mắt hỏi:
- Anh Thứ vừa đi ra, anh không gặp sao?
Trí quay mặt về phía ngõ bên ngoài. Con
đường vắng tanh, chỉ có vài đứa nhỏ đang nô đùa. Giờ này, mọi người đang ở ngoài lô cạo cả. Cậu đáp:
- Tôi từ bên nhà đi thẳng qua đây nên không gặp. Cô có biết Thứ đi đâu không?
Cô bé đáp ngay, ranh mãnh:
- Có trời mà biết ảnh đi đâu. Đi suốt ngày mà.
Trí từ giã:
- Tôi về nhé, Thứ có về cô nhắn hộ có Trí đến tìm.
Cô bé ngạc nhiên:
- Vậy anh là anh Trí đấy à? Anh tìm anh Thứ có việc gì cần gấp không?
Trí cười cười nheo mắt nhìn cô bé với vẻ tinh nghịch:
- Vậy ra “đằng ấy” cũng biết tôi à?
Cô bé cũng không vừa:
- Vâng. “đằng này” biết anh đánh nhau cừ lắm.
Trí đỏ mặt. Cậu chống chế:
- Chỉ tại anh Thứ nhà “đằng ấy” thôi.
- Vậy hôm nay anh định tìm anh Thứ để so tài nữa chăng?
Trí gãi gãi đầu, cậu lúng búng nói nhỏ:
- Thôi, nghỉ đánh nhau rồi. Định tìm Thứ giảng hòa đây.
- Thật nhé, đánh nhau là không hay rồi. Bực một nỗi anh Thứ lại thích đánh nhau mới khổ chứ. Cả ba má đều khuyên nhủ mãi không được, đánh đòn cũng không chừa mới khổ.
Trí xoa xoa tay, cậu chả biết gì để nói. Bực thật. Yên lặng một lúc cậu hỏi:
- “Đằng ấy” tên là gì thế?
- Hỏi làm gì?
- Hỏi để biết vậy thôi.
- Biết làm gì? - Cô bé càng làm già.
Trí ấp úng... mãi cậu mới nói:
- Ngộ nhỡ có khi gặp ngoài đường thì kêu không được à?
Nhìn vẻ lúng túng của Trí, cô bé chợt bật cười giòn giã. Tiếng cười của cô bé càng làm Trí khó chịu hơn. A, cô bé này được nước lên mặt, đã thế thì Trí cũng cóc cần. Cậu vừa nói vừa quay mình ra cổng:
- Thôi, tôi về đây. Chào.
Thấy Trí có vẻ buồn vì lối đùa dai của mình. Cô bé chợt nói vói theo:
- Giận thật đấy à? Tên Phiến đấy.
Trí chả buồn nói gì. Cậu lặng lẽ đi và nghĩ: “Cô bé Phiến này đáo để thật"
Trí bắt gặp Thứ đang ngồi lặng lẽ trên thềm nhà họp của nông trường vào trưa hôm ấy. Cậu đon đả:
- Làm gì ngồi buồn vậy Thứ?
Thứ ngẩng lên nhìn Trí vẻ không thân thiện:
- Ngồi chơi không được à!
Trí cố tình làm quen:
- Tớ đi kiếm cậu đây!
Thứ ngạc nhiên:
- Tìm tao làm gì?
- Chơi vậy thôi. Chắc cậu buồn tớ đấy nhỉ?
- Buồn gì?
- Về cái vụ choảng nhau hôm qua đấy! Ta hòa nhé.
Thằng Thứ không nói, nó lặng yên. Trí cười cười ngồi xuống bên cạnh:
- Lúc nãy tớ có lại nhà tìm cậu, mà không gặp. Hỏi Phiến nó bảo chả biết cậu đi đâu.
Làm ra vẻ quan trọng, Thứ nói:
- Bọn con gái như nó làm gì biết được việc tớ làm chứ. Này, cậu có tiền không, đi uống nước đi.
Thấy Thứ đã hòa hoãn, Trí bá vai:
- Đi, tớ bao cậu chầu nước mía. Trưa nóng khô cả cổ.
Hai đứa quàng vai nhau như đã thân thiện từ lâu.