Chương 8 Nỗi buồn của gia đình -
Sự thay đổi về tính nết cũng như trong sinh hoạt hằng ngày của Trí đã gây nhiều lo âu cho gia đình dì Hai. Sáng sớm ra, Trí đã đi đâu mất đến trưa mới về ăn cơm, rồi lại đi đến tối mới về lục cơm nguội. Cả Phương, Dũng lẫn dì Hai đều ngạc nhiên về những thay đổi của Trí, nhất là có nhiều tiếng đồn về sự hư hỏng của Thứ trong khi Trí lại đánh bồ đánh cặp với Thứ.
.
Lo lắng nhất là dì Hai. Tuy tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng trông dì hãy còn trẻ lắm. Dì làm việc luôn tay: Nào dọn dẹp nhà cửa, trồng thêm cây cối trong vườn, chăn đàn heo, gà, vịt và các việc linh tinh khác. Công việc đã tạo cho dì một niềm vui và sức khỏe. Đặc biệt dì yêu thương con cái hết mực, ít khi dì la mắng con. Nếu có đứa nào làm điều gì sai phạm dì chỉ ôn tồn giải thích và giáo dục để nó hiểu biết và sửa sai. Cả đối với Trí và Dũng, dì cũng xem như con cái trong nhà.
Thế mà chỉ mới lên đây vài hôm, Trí đã đổ đốn, đánh bạn, đánh bè với thằng Thứ - cháu ông Năm Thiện - vốn hư thân mất nết, khó mà chừa cải. Dì buồn rầu ra mặt. Thằng bé hiền lành ngoan ngoãn thế mà đâm ra hư hỏng hỏi sao không buồn được.
Dượng Hai chả biết gì về việc thay đổi của Trí, dượng bù đầu với công việc, buông ra là phải nghỉ ngơi để dưỡng sức. Có buổi thấy vắng Trí trên bàn ăn, dượng có hỏi nhưng dì Hai phải nói dối là nhờ Trí đi mua đồ. Dì không muốn dượng biết rồi lại sinh ra bực bội vì công việc quá nhiều mà phải mắc vào những chuyện trẻ con. Thế nhưng, sau khi đã răn đe đủ điều mà Trí vẫn không nghe. Dì phải nhờ tới dượng.
Nghe dì nói xong, dượng sa sầm nét mặt:
- Sao em không nói sớm? Phương đâu!
- Dạ.
Phương từ nhà dưới đi lên:
- Ba gọi con?
- Ờ, con biết chuyện thằng Trí đánh bạn với thằng Thứ không?
- Dạ biết. - Phương đáp lí nhí.
- Sao con không khuyên Trí lánh xa nó.
Phương gãi gãi đầu. Cậu đáp:
- Dạ con có nói mà Trí không nghe.
- Bây giờ thằng Trí đâu rồi, có ở nhà dưới không?
- Dạ không ba, nó đi chơi đâu chưa về.
- Con và Dũng đi tìm Trí về cho ba nói chuyện.
- Vâng.
Phương nhìn mẹ. Dì Hai nhìn Phương thở dài buồn buồn.
Trên đường đi tìm Trí, Phương và Dũng cùng lo lắng. Hai cậu đi vòng vo mãi mà chả thấy bóng dáng Trí và Thứ đâu cả. Đội nắng mãi khát khô cả cổ, Dũng đề nghị:
- Mình đi uống nước mía đi anh Phương.
- Ừ, thì đi.
Hai cậu ra hướng quốc lộ. Phương hỏi:
- Dũng nghĩ tại sao anh Trí thay đổi nhanh thế?
Dũng cười cười:
- Em nghĩ chả phải tại sao. Em quá biết anh Trí. Chỉ có điều em thấy chưa cần phải nói ra thôi.
- Cậu biết thế nào?
- Chắc anh nghĩ anh Trí bị thằng Thứ lôi cuốn đi vào con đường hư hỏng chứ gì? Trái lại, anh Phương ạ, anh Trí bắt đầu làm công việc mà anh em ta đã bàn hôm trước. Mà không biết tại sao ảnh lại không nói với cả anh em mình.
Hai cậu bước vào quán nước mía, tìm một chiếc bàn trong góc phía sau xe nước mía.
Sau khi uống một hơi nước mía. Dũng nói tiếp điều mình nghĩ:
- Anh Trí khá lắm, ảnh đang tìm cách làm thân với thằng Thứ đó. Chả biết ảnh đã biết được manh mối gì chưa. Bảo đảm với anh thế nào vụ trộm này cũng sẽ được phanh phui thôi.
- Nhưng anh sợ Trí sẽ tiêm nhiễm những thói xấu của Thứ quá.
- Em thì nghĩ chả đến nỗi. Đành rằng thói hư tật xấu dễ cám dỗ mình nhưng nếu mình làm chủ được bản thân thì cũng chẳng sao. Chỉ tội dì Hai, do chưa hiểu anh Trí nên dì sinh ra buồn rầu hoài có hại đến sức khỏe.
- Nếu đúng thế thì cũng chả hề gì, rồi má mình cũng sẽ hiểu.
- Lại còn dượng Hai nữa, ổng chưa biết ất giáp gì, thế nào anh Trí cũng bị một trận đã đời.
Phương cười cười:
- Tại cậu ấy cả, ai bảo muốn làm mà chả nói cho ai biết.
Uống nước xong, hai cậu lại đi tìm Trí. Nắng to và gay gắt, mồ hôi nhễ nhại trên mình hai cậu, mà bóng dáng Trí đâu cũng chẳng thấy. Chán nản, Phương rủ:
- Ta ra suối tắm đi Dũng.
Hai cậu băng đường lô mát rượi đi ra hướng suối. Con suối nhỏ chảy dọc theo rừng cao su.