← Quay lại trang sách

Chương 9 Bước đầu thành công. -

Trong khi đó, Trí đã đạt được những kết quả bước đầu khả quan. Có gần Thứ, Trí mới biết rằng bản chất của Thứ là một thiếu niên tốt. Thứ đã học xong lớp bảy ở một trường phổ thông cơ sở ngoài Phan Rang quê quán của nó. Nó chỉ bắt đầu hư hỏng từ khi ba nó mất đi, gia đình nó trở nên túng quẫn. Mẹ nó quần quật với kinh tế gia đình nên bỏ lỏng nó. Hơn nữa, nó là con một nên mẹ nó cũng rất nuông chiều.

Thế là nó tập hút thuốc lá. Không có tiền nó xoay xở đủ cách để kiếm tiền - ăn cắp vặt, đánh đáo ăn tiền... Cũng từ đó, nó lêu lổng luôn và mẹ nó cũng mang bệnh rồi mất. Chú nó mang nó về đây với ý định sẽ xin cho nó đi học lại.

Nó vốn đã quen ăn xài phung phí mà khổ nỗi chú nó cũng không khá giả gì, nên nó lại tiếp tục kiếm tiền tiêu bằng nhiều cách.

Từ khi chơi với Thứ, Trí để ý nó thường rủ cậu ra suối chơi. Hai đứa ngồi bên nhau hằng giờ ngoài suối để tâm tình. Hôm đó, Thứ nói với giọng buồn bã:

- Nhiều khi nhìn lại, tớ cũng thấy buồn buồn cho tấm thân côi cút của mình Trí ạ. Phải chi tớ cũng còn đầy đủ ba má như cậu nhỉ. Bây giờ tớ mới thấy được rằng thiếu tình thương cha mẹ là mình thiếu thốn tất cả.

Trí an ủi bạn:

- Thì cậu cũng còn có chú thím đấy.

- Nhưng chú thím cũng không bằng ba má mình. Ổng bả rầy la tớ hoài.

- Có khi chú thím cậu rầy la là vì cậu hư hỏng, không nghe lời dạy bảo của chú thím. Chứ nếu cậu đừng bê tha lêu lổng nữa, lại siêng năng công việc nhà như kiếm củi, xách nước, trông em... biết đâu ổng bả còn thương cậu hơn con ruột của ổng bả đấy.

Nói đến đây chợt Trí nhớ lại cô bé Phiến có đôi mắt tròn xoe, thật ranh mãnh. Cậu buột miệng:

- Đáo để thật.

- Cậu bảo gì? - Thứ hỏi.

Biết mình hớ, Trí cười cười:

- Tớ bảo cô bé Phiến, em cậu đấy.

- Nó làm sao?

- Đáo để ghê.

- Đáo để là thế nào? - Thứ hỏi với vẻ ngây thơ.

Trí cố giải thích mà chính cậu cũng không thể giải thích nổi cái từ mà cậu cho là đem gán cho cô bé Phiến thì rất hợp tình hợp lý. Thứ nói với vẻ vui vui:

- Con bé ấy tốt lắm. Nhờ nó mà tớ mới sống nổi với thím tớ. Tớ làm điều gì không phải nó cũng che giấu hộ. Mỗi khi tớ đi chơi về trễ cơm nó đều dành phần cả. Tội nghiệp, nó cũng khuyên tớ hoài. Nó bảo tớ chịu khó làm việc, đừng hút thuốc, đừng chửi tục, đừng đánh nhau nữa thì thím sẽ thương tớ như nó vậy...

Nói tới đây Thứ chép miệng:

- Nhiều lúc vì thương em, lại nghĩ đến cậu nữa tớ cũng muốn sửa đổi mình nhưng ngặt quá, bây giờ thì đã muộn.

Trí nói quả quyết:

- Vẫn còn sớm đấy Thứ ạ, chưa muộn đâu.

Thứ nhìn xuống dòng suối, nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm. Cậu yên lặng không nói. Trí cũng tôn trọng giây phút quan trọng của đời bạn, cậu nằm kềnh ra bãi cỏ bên bờ suối.

Một lúc thật lâu sau Thứ mới nói khẽ như với chính mình:

- Bây giờ thì đã muộn lắm rồi. Mình biết làm sao đây?

Trí ngồi ngay dậy:

- Cậu có chuyện gì quan trọng lắm phải không?

- Có thể nói cho tớ nghe để ta cùng giải quyết được không?

Thứ lắc đầu:

- Cậu cũng chả giúp được gì cho tớ? Chán thật.

Nói xong, Thứ móc trong túi áo ra một điếu thuốc Đà Lạt đã nhăn nheo. Cậu định châm lửa nhưng chả hiểu sao lại vứt điếu thuốc xuống dòng suối. Cậu lẩm bẩm một mình:

- Cũng tại mày cả.

Điếu thuốc chưa kịp ngấm nước, trôi đi lờ lững...

Một chập sau nó nói khẽ:

- Chỉ tại ba trăm đồng bạc.

Biết Thứ đang đấu tranh nội tâm, Trí đành im lặng. Cậu biết chắc chắn rằng trước sau gì Thứ cũng nói ra tất cả nên cậu chưa vội hỏi. Lâu lắm, Trí mới hỏi:

- Ba trăm đồng làm sao?

Thứ vẫn không nói, nó ngây người như phỗng đá. Chợt lúc ấy có tiếng kêu từ xa:

- Trí ơi... Trí...

Rõ ràng là tiếng của Phương. Trí bắc tay lên đáp:

- Tớ ở đây này.

Phương và Dũng vội vã đi tới trong lúc Thứ và Trí cùng đứng lên. Trí hỏi:

- Gì thế?

- Dượng Hai gọi anh về.

- Ừ, thì về! Thôi, tớ về trước nghe Thứ.

Thứ gật đầu không nói, cậu ta đi xuôi theo hướng bờ suối trong khi ba cậu bạn băng đường lô về nhà. Trời đã dịu nắng.

Chiều hôm đó, Trí trình diện dượng Hai và bị dượng la một trận ra hồn. Mặc dù bị mắng oan, Trí vẫn nín thinh không nói một lời nào để thanh minh cho việc mình đang làm. Cậu vâng dạ và nhận lỗi trong khi thâm tâm cậu thấy thoải mái hơn lúc nào hết.

Cậu chờ kết quả công việc sẽ trả lời cho mọi người. Trí mơ thấy một ngày sẽ đến thật vui tươi. Thứ, một người bạn mới của cậu, sẽ được cảm hóa, sẽ thay đổi nếp sống. Thay vào việc chơi bời lêu lổng, Thứ sẽ vui tươi cắp sách đến trường như cậu, như các bạn khác. Chú thím của Thứ cũng sẽ thương yêu nó, và hài lòng về nó.

.

Nhưng, không phải chỉ có thế. Niềm vui sẽ lan rộng hơn khi số urê của nông trường bị trộm đi nay lại tìm thấy. Lúc ấy có lẽ mừng hơn cả là chú Tám Vân, người thủ kho không may hiện đang khổ sở. Rồi cả dượng Hai, chẳng những chỉ vui mừng, dượng còn hết sức hãnh diện về cậu. Đồng thời, dượng cũng sẽ hối tiếc vì những sự hiểu lầm của dượng về Trí chiều hôm nay.

Sau khi đã giáo dục đầy đủ, dượng còn ra điều kiện với Trí là mỗi khi đi đâu, từ nay về sau cậu đều phải xin phép dì Hai và nói rõ đi đâu và làm gì. Có nghĩa là gần như Trí bị quản thúc tại nhà. Đó là biện pháp để trừng phạt cậu về tội dám đánh nhau và đánh bạn với Thứ.