Chương 10 Sự mất tích của Thứ -
Trí âu sầu ra mặt. Công việc đã tiến triển thật tốt đẹp thì lại phải dừng lại. Biện pháp trừng phạt của dượng Hai đã làm đảo lộn hết mọi dự tính của cậu. Với bản tính hiếu động, nay lại phải chôn chân ở nhà thì nỗi chán nản không thể nào tả nổi. Càng nghĩ tới Thứ cậu càng thấy bồn chồn, lo lắng. E rằng bọn trộm sẽ phân tán số phân urê đi thì toi công. Mà chẳng lẽ đã giấu kín từ đầu bây giờ lại thú thật với dượng. Mà có thú thật đã chắc gì dượng tin mình. Hơn nữa, bây giờ dầu Thứ có bị bắt thì bọn trộm sẽ cao bay xa chạy ngay. Lúc đó làm sao tóm gọn ổ được.
Cả ngày cậu cứ vẩn vơ suy nghĩ mãi. Phương và Dũng thì cứ tỉnh bơ hằng ngày đi mót củi nhánh cao su, ra bờ suối câu cá... chả thèm nói gì với cậu.
Đã hai ngày qua, cậu không gặp Thứ, chả biết có gì khác lạ xảy ra không. Quanh quẩn mãi trong nhà với mấy đứa em Phương mãi cũng chán. Buồn tình, Trí lục lọi tủ sách của Phương để tìm một quyển sách đọc chơi. Khổ nỗi, tay Phương này chả có quyển sách nào để đọc giải trí.
Đang vơ vẩn với nhiều nỗi lo âu thì chợt Dũng từ ngoài chạy xộc vào:
- Anh Trí ơi!
- Gì thế Dũng?
- Thằng Thứ bỏ đi đâu mất rồi.
- Đi đâu?
- Không biết, nó đi từ chiều hôm qua đến nay không thấy về nhà. Chú thím nó đi tìm lung tung mà không gặp.
Như sét đánh bên tai, Trí ngồi phịch xuống giường, tay ôm đầu.
Thế là xong, thằng Thứ bỏ đi là coi như mọi nỗ lực của Trí từ trước đến nay kể như vô ích cả. Thế là kể như số phân của nông trường bị lấy trộm cũng vô phương tìm ra nữa rồi. Cậu nhớ lại những lần gặp gỡ Thứ để cố tìm xem có chút ánh sáng nào không. Nhưng cũng chả tìm được gì cả.
Suy nghĩ mãi, cậu đâm bực. Tại dượng Hai cả. Giá mà buổi chiều hôm đó, dượng đừng sai Phương và Dũng đi tìm cậu thì có thể Thứ đã nói ra những gì cậu cần biết rồi. Tiếc thật, chả biết tại sao thằng Thứ lại bỏ ra đi.
Nguyên nhân của sự ra đi này khiến cậu phải điên đầu. Kể như đến bây giờ Trí hoàn toàn mù tịt, không nắm được gì cả. Chỉ buổi chiều hôm đó, Thứ có nói mập mờ về số tiền ba trăm đồng bạc. Trí đoán được rằng chính số tiền này sẽ là khởi đầu của một vấn đề quan trọng nào đó có liên quan đến sự ra đi của Thứ. Chỉ tiếc rằng hôm nay Trí không được gặp nó để có thể biết thêm. Biết đâu chả có điều hay.
Thế là thằng Thứ ra đi, nó mang theo tất cả những gì mà Trí cần biết, nó mang theo tất cả ước mong mà Trí mơ ước sẽ làm được. Rồi số phân urê cũng sẽ mất, chú Tám Vân sẽ phải ra tòa, chú thím Năm Thiện sẽ ôm nỗi buồn về sự thiếu trách nhiệm đối với một đứa cháu mồ côi, lưu lạc.
Giữa lúc Trí đang nằm buồn với nỗi tuyệt vọng thì có tiếng bé Tuyền, em gái kế của Phương gọi:
- Có chị Phiến tìm anh kìa anh Trí.
Trí ngồi bật dậy, linh cảm cho cậu biết có chuyện gì về Thứ đây. Cậu sửa sang lại mái tóc và bước ra nhà ngoài. Phiến đang ngồi tại bàn vẻ mặt rầu rĩ.
- Chào Phiến, có tin gì về Thứ à?
Phiến ngẩng lên nhìn Trí, đôi mắt tròn như hai hòn bi đượm vẻ buồn xa xôi. Cô đáp khẽ:
- Vâng, có thư của anh Thứ gửi cho anh đây.
.
Vừa nói cô vừa lục trong túi áo bà ba và trao cho Trí một lá thư viết bằng giấy học trò.
- Thứ có nhắn gì tôi không Phiến?
- Có, ảnh nói nhiều lắm! - Phiến nghẹn ngào nói - Ảnh nói ảnh mến anh Trí nhiều, anh Trí là một người bạn rất tốt, anh rất buồn khi ra đi mà không từ giã được với anh một lời...
- Vậy ra, Thứ ra đi thì gia đình đều hay biết?
Phiến lắc đầu.
- Không đâu anh. Chỉ có một mình Phiến biết mà thôi.
- Thế Thứ đi đâu?
- Phiến hỏi mà ảnh không nói. Ảnh chỉ nói là ảnh cần phải đi xa một thời gian rất lâu. Thế thôi.
- Thứ có nói vì lý do gì mà phải ra đi không?
- Ảnh nói rõ trong thư cả - chỉ có Phiến và anh biết rõ vấn đề này thôi. Ảnh nói thêm rằng có thể anh sẽ đủ khôn ngoan để tìm cách giải quyết. Thôi Phiến về anh nhé.
Phiến về. Nhìn theo chiếc bóng nhỏ thó của cô bạn, Trí nghe trong lòng mình có một chút nôn nao, khó tả...
Bức thư của Thứ thế này:
“Trí thân mến!
Khi cậu đọc thư này thì tớ đã đi rồi. Đi rồi nhưng tớ vẫn luôn nhớ cậu - một người bạn mà tớ may mắn được gặp.
Đến bây giờ thì tớ không còn lý do gì để giấu giếm cậu một sự thật mà tớ biết rằng cậu đã biết được ít nhiều. Chắc cậu có thể đoán ra được rằng tớ có liên can trong vụ trộm phân urê của nông trường.
Đến bây giờ ngồi nghĩ lại tớ thấy mình đã hư hỏng quá, đang đi sâu vào con đường sai quấy. Sở dĩ như vậy là vì tớ vô phúc, vô phúc hơn cậu và các bạn khác. Tớ đã không được hưởng một sự giáo dục đầy đủ như các bạn cùng lứa tuổi.
Khi ba má tớ còn sống, tớ đã quen xài phí, đến khi không có tiền tiêu pha vớ vẩn nên tớ làm liều. Tớ đã nhận tiền của lão Tư Căn để dẫn đường cho bọn chúng trộm số phân của nông trường. Số tiền đã nhận trước là ba trăm đồng.
Số phân đó hiện nay còn đang được giấu trong một hốc đá bên bờ suối đối diện với chỗ tớ và cậu hay ngồi nói chuyện. Tối chủ nhật tới này sẽ có một buổi chiếu phim tại nông trường, bọn trộm sẽ cùng với tớ chuyển số phân đi trong giờ chiếu phim, lúc đó đội bảo vệ bận giữ an ninh cho bãi chiếu. Sau khi chuyển hàng xong, tớ sẽ được hưởng thêm bảy trăm đồng nữa.
Lão Tư Căn không phải ở địa phương mình. Hắn lưu lạc từ nơi khác đến đây. Hắn hẹn sẽ gặp tớ tại xe nước mía chị Tư phía trước quốc lộ vào lúc xe chiếu phim bắt đầu phóng loa giới thiệu. Cậu sẽ dễ dàng nhận ra hắn nhờ chiếc bút máy Paker cài trên nắp túi bên trái. Sự việc là như thế chắc cậu sẽ có cách hay. Nếu chiều chủ nhật mà tớ không ra nơi hẹn gặp lão thì việc chuyển phân sẽ ngưng lại.
Cậu sẽ hỏi tại sao tớ không tố giác hay khai báo với Ban Giám đốc. Tớ đã suy nghĩ nhiều. Nếu tớ làm thế chắc bọn chúng sẽ không để tớ yên đâu Trí ạ. Bọn này nguy hiểm lắm.
Đến đây thì thư cũng khá dài. Tớ xin dừng bút. Thân ái chào cậu và chúc cậu thành công. Cậu nhớ cho là dù ở đâu tớ cũng vẫn nhớ cậu.
Bạn của cậu Thứ’’.
Trí đọc một hơi xong bức thư khá dài của bạn. Cậu bỏ lá thư xuống giường và suy nghĩ. Hôm nay là thứ bảy, ngày mai sẽ là ngày chúng chuyển hàng đây. Phải tổ chức nhanh thôi. Kết quả đã đến thật bất ngờ. Lòng cậu rộn rã với bức thư của Thứ. Phải cho dượng Hai hay thôi. Chắc dượng sẽ mừng lắm. Trí nhỏm dậy khỏi giường, cậu nhảy cỡn lên như một cầu thủ vừa sút bóng tung lưới đối phương.
Phải như thế chứ. Cậu đi ra ngoài ngõ và huýt sáo vang.