Chương 12 Thứ trở về -
Trí đến nhà chú Năm Thiện trong lúc Phiến đang đút cơm cho em. Con Vện vẫn sủa toáng lên như lần trước. Phiến ngoái ra cửa và cười thật tươi khi gặp Trí:
- Anh Trí vào nhà chơi!
Trí vào nhà, cậu nói ngay:
- Tôi đến để hỏi thăm Phiến về Thứ đây, Thứ đi lâu chưa?
Phiến vừa rót nước vừa nói:
- Thì uống nước đã anh Trí, việc gì mà gấp thế?
Trí gãi gãi đầu:
- Phải nhanh thôi Phiến ạ. Không khéo trễ mất. Thứ đi lúc nào?
Phiến chợt đổi ngay nét mặt, cô buồn buồn đáp:
- Ảnh đi từ tối hôm qua, sau khi đã nói chuyện với Phiến lâu lắm.
- Phải tìm Thứ thôi Phiến ạ. Không có Thứ thì sẽ hỏng việc, tôi được lãnh đạo nông trường phân công phải tìm cho được Thứ.
Phiến xì một tiếng, vẻ ranh mãnh liến thoắng thường ngày lại trở về với cô:
- Quan trọng nhỉ, anh được tổ chức phân công đấy à, thế thì anh thi hành công tác đi. Phiến đâu có được ai phân công mà bị điều tra tới tấp thế.
Trí xịu mặt xuống:
- Nhưng Phiến phải hiểu đây là trách nhiệm chung. Tôi có được phân công hay không chả quan trọng gì. Phiến đã biết là hiện nay nông trường đang tích cực truy tìm tung tích bọn trộm và số phân bị mất...
Phiến vẫn tỉnh bơ:
- Thế nhưng bọn con gái như em thì làm gì được nào?
Trí trả đũa ngay:
- Giả như bọn trộm không đánh cắp phân của nông trường mà lại lấy một vật gì trong nhà Phiến thì Phiến có đi tìm không? Tài sản chung mình cũng phải có trách nhiệm chứ!
Phiến phì cười, cô cười thật tươi và thật tình:
- Biết rồi, gớm, tinh thần trách nhiệm cao thật. Bây giờ thì anh cần Phiến giúp gì nào?
- Tôi muốn Phiến cho biết Thứ đi đâu?
- Anh Thứ không nói làm sao Phiến biết được?
- Nhưng ít ra Phiến cũng biết Thứ đi về đâu chứ?
Phiến lắc đầu:
- Phiến chịu thôi. Ai mà biết anh Thứ đi đâu... À... mà có thể, có thể ảnh đi đến nhà bác Lân.
Trí mừng quá, cậu suýt reo lên:
- Phải thế chứ, mà nhà bác Lân ở đâu?
- Xa lắm, ở trong xã kinh tế mới Vĩnh An lận.
- Thế Phiến có đến đấy lần nào chưa? Phiến gật đầu. Trí tiếp:
- Công việc gấp lắm rồi. Phải tìm Thứ ngay thôi.
Khoảng sáu giờ chiều hôm ấy, chiếc ô tô con của nông trường mới đưa Trí và Phiến vào xã kinh tế mới Vĩnh An, cách quốc lộ đến năm sáu cây số. Trí và Phiến quyết tâm nếu gặp Thứ thì bằng mọi cách thuyết phục Thứ trở về. Theo ý kiến của dượng Hai xe phải đi về vào lúc tối để bọn trộm không thể biết được.
Còn cách nhà bác Lân khoảng một trăm mét thì Phiến nói anh Linh - tài xế - ngừng xe lại và chờ. Trí và Phiến xuống xe đi bộ đến nhà bác Lân.
Buổi tối ở xã kinh tế mới này thật yên tĩnh. Hầu như ít ai ra khỏi nhà. Một vài quán nước có đèn xài bằng điện bình ắc quy tương đối sáng sủa hơn nhưng cũng chỉ lèo tèo vài người khách.
Trên con đường đất đỏ, hai bạn cùng đi dưới cơn gió mát rượi. Xa xa, có tiếng nhạc từ một máy thu thanh nào đó vọng lại. Đến trước một căn nhà tranh, có ánh đèn dầu leo lét. Phiến bảo:
- Nhà của bác Lân đây, anh Trí.
- Ta vào thôi.
Có tiếng chó gầm gừ. Phiến kêu khẽ:
- Quít, Quít...
Một con chó rõ to vờn quanh Phiến. Phiến gõ cửa, có tiếng hỏi từ bên trong:
- Ai đó?
- Cháu là Phiến đây bác.
Cửa xịch mở, một người đàn ông bước ra:
- Ồ, cháu Phiến đấy hả? Đi đâu mà tối thế? Còn ai nữa kia?
Trí vội bước vào nhà trong lúc Phiến giới thiệu:
- Đây là anh Trí, bạn của anh Thứ đấy. Anh Thứ có vào đây không hở bác?
Bác Lân ngần ngừ một lúc rồi nói:
- Có đấy, chắc nó gây chuyện gì ở ngoài nông trường rồi trốn vào đây phải không? Hai cháu ngồi ghế uống nước đã.
Sau khi nghe Trí kể lại đầu đuôi câu chuyện và mục đích của chuyến đi tìm Thứ, bác Lân vui vẻ nhận lời ngay:
- Ừ, thế thì phải cho nó về ngoài nông trường để Ban lãnh đạo các ảnh chỉ bảo thêm chớ. Đâu có làm bậy rồi trốn đi được. - Bác ngoái ra nhà sau gọi to - Thứ ơi, Thứ! Lên đây bác bảo.
Đôi bạn Thứ và Trí gặp nhau trong nỗi vui mừng vô hạn. Nghe Trí nói Ban lãnh đạo nông trường muốn nhờ cậu giúp, Thứ hết sức ngỡ ngàng.
Sau một lúc hàn huyên cởi mở, cả ba chào bác Lân ra về. Chiếc ô tô con bật đèn pha sáng quắc soi thủng bóng tối đêm đen đưa họ về nông trường giữa những hàng cao su đứng yên lặng trong đêm.
Dượng Hai đón ba bạn tại cửa văn phòng làm việc của dượng. Trong lúc Trí và Phiến hết sức phấn khởi thì Thứ lộ vẻ sợ hãi ra mặt. Hết sức tự nhiên, dượng Hai cầm tay nó dẫn vào phòng làm việc. Trên chiếc bàn của bộ salon đã có sẵn ba đĩa cơm đặt trong lồng bàn cẩn thận.
Sau khi tất cả ngồi xuống ghế, dượng Hai ôn tồn bảo:
- Nào bây giờ các cô, các cậu ăn cơm, dượng uống trà. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé.
Thấy Thứ vẫn còn khép nép không tự nhiên, dượng cười và động viên:
- Riêng cháu Thứ thì dượng thấy cháu chưa tự nhiên. Dượng là dượng của Trí thì cũng là dượng của cháu.
.
Thứ đứng lên với vẻ rụt rè:
- Thưa dượng...
Dượng Hai khoát tay ra dấu cho cậu ngồi xuống.
- Cháu cứ ngồi đi, muốn nói gì thì nói khỏi đứng lên làm chi.
Thứ ngồi xuống, yên lặng một lúc, cậu nói với vẻ run run vì xúc động hơn là sợ hãi:
- Thưa dượng, chắc Trí đã nói hết về cháu với dượng. Cháu nghĩ là cháu có lỗi nhiều lắm. Hôm nay cháu muốn nói là cháu hết sức hối hận và cháu muốn chuộc lại lỗi lầm của mình.
Dượng Hai hết sức hài lòng, dượng cười nhẹ:
- Nếu cháu biết nhận lỗi của mình thì cũng chả ai chấp làm gì. Dượng hy vọng là cháu sẽ sửa chữa mọi lỗi lầm của mình, bây giờ cháu ăn cơm đi rồi dượng cháu mình sẽ nói chuyện về việc đón bắt bọn trộm phân của nông trường.