Chương 3 Phạm Lữ
Vào đến văn phòng, quyển sổ tay trên ghế đã được Anne cất đi, trả lại mặt ghế bành êm màu nâu nhạt không vướng bận, chờ “người khách mới”. Chữ “người khách mới” nghe dễ nghe hơn là “bệnh nhân mới”.
Anne chợt thò đầu vào nói:
“Chị nhớ người bệnh mới hôm qua, Donovan, không? Quyển sổ đó của anh ta đấy. Sẽ đến lấy hôm nay trước khi mình đóng cửa”
Hoài gật đầu không nói gì. Nàng đoán không sai!
Một giấc ngủ không ngon làm Hoài thấy không có năng lực mấy. Sáng nay Kim đã kêu lên lúc hôn má mẹ trước khi đi học:
“Mẹ ốm rồi!”.
Nàng đã ôm con và nói vui vẻ:
“Đâu có ốm. Khỏe lắm đấy!”
“Mẹ cần phải nghỉ vài ngày không làm việc. Công việc mẹ làm toàn dính đến những chuyện gì đâu!!!”
“Những chuyện gì đâu”. Nàng chợt bật cười một mình. Đúng là “những chuyện gì đâu” thật. Con bé nói không sai. Nhưng Kim có biết đâu sau “những chuyện gì đâu” ấy, Hoài mong mỏi và cố gắng để mỗi một con người, mỗi một cuộc đời ấy được biến đổi. Nàng không phải là Thượng Đế, nhưng Hoài tin rằng mình được xếp đặt một cách nào đó để làm những chuyện phần nào tốt hơn cho người khác trong khả năng của nàng. Hoài không đau cùng với nỗi đau của người khác, nhưng nàng chia sẻ và cảm thông được với họ. Sự cảm thông đó không giả tạo hay gượng ép mà đến chân thật từ tấm lòng của Hoài khi chọn nghề nghiệp này.
Có tiếng gõ cửa.
Hoài đứng lên đón “người khách mới”.
Anne mở cửa phòng, tay cầm hồ sơ. Bên cạnh Anne, người đồng hương với Hoài mà trong sổ hẹn tên là Phạm Lữ.
Nàng định giơ tay bắt như thói quen nhưng thôi. Tay nàng vẫn buông thõng hai bên. Người Việt Nam ít có thói quen bắt tay người khác phái, nhất là người lạ.
“Chào ông.. Lữ”
“Chào.. bà”
“Mời ông vào”.
Anne khép cửa phòng.
Anh ta cứ đứng đó như chờ một cái gì hay chờ Hoài lên tiếng tiếp.
“Mời ông ngồi. Cứ tự nhiên. Ngồi đâu cũng được”
Hoài liếc nhìn hồ sơ. 48 tuổi. Lứa tuổi đẹp nhất của một đời người với những rộn rã của tuổi xuân đã qua và nay ngọt ngào với những dư vị của cuộc đời vẫn còn trên môi. Độc thân. Sao lắm người độc thân thế nhỉ?
Lữ ngồi xuống ghế bành đối diện với bàn viết của Hoài. Anh ta ngồi thoải mái với dáng vẻ tự tin. Chân phải gác lên chân trái. Hai tay để trên hai thành ghế. Lưng hơi ngửa ra phía sau dựa vào phần êm ái của ghế.
“Người khách mới” sáng nay đẹp trai với vẻ rắn rỏi, chiếc cầm vuông hơi bạnh, nhiều nam tính. Sống mũi rất cao, khác với đường nét của người Á châu. Mái tóc hơi dài và bồng bềnh nhưng sạch sẽ, không bê bối. Đôi vai rộng. Áo vest bên ngoài có mầu đen xám, không cài nút lộ áo sơ mi bên trong mầu tím đậm, hai tay áo xắn lên. Cổ áo không cài khuy. Chiếc quần jean xanh bạc. Đôi giầy bata màu đỏ! Tất cả mọi sự cho Hoài một cái nhìn về Lữ là một người đàn ông độc thân chịu chơi và trẻ trung, không chấp nhận những thay đổi đang đến hay chưa đến của tuổi tác.
Trông Lữ không có vẻ là một người đang gặp khó khăn và cần đến đây gặp Hoài. Vấn đề của anh ta là gì?
Nàng không rào đón mà hỏi ngay:
“Tôi có thể làm gì cho ông?”
Lữ hơi nhếch mép cười. Nụ cười mới khinh bạc làm sao!
“Tôi cũng không chắc lắm..”
Đến phiên Hoài hơi mỉm cười:
“Cứ thử xem”
“Bà không muốn biết về tôi à?”
À, cái anh chàng này cắc cớ!
“Có nhiều người muốn tôi đặt câu hỏi. Lại có những người tự bộc bạch. Tôi không biết ông là loại người nào?”
“Bà cứ hỏi và tôi sẽ nói”
Đây là loại khách hàng nhức đầu đây, Hoài thầm nghĩ! Đối diện với người trẻ hay người già dễ hơn là với loại người ở tuổi ẩm ương như Lữ!
”Vấn đề của ông là gì?” Hoài nhìn thẳng vào Lữ. Hai tay nàng để trên bàn. Hồ sơ Lữ còn trống trơn.
Lữ nhìn Hoài như cân nhắc trước khi nói:
“Tôi là một người viết tiểu thuyết”
À ra đây là một nhà văn!
“Ông viết bằng tiếng..”
Lữ trả lời ngay không để Hoài nói hết:
“Cả hai, tiếng Anh và tiếng Việt”
“Phạm Lữ là tên thật?”
“Tên thật. Tôi không quan tâm đến tên thật hay bút hiệu. Nhưng công việc chính của tôi là viết truyện cho người ta làm phim ảnh nhiều hơn là viết tiểu thuyết đọc”
“Hay nhỉ!” Hoài buột miệng nói.
“Bà thích xem phim ảnh hay tiểu thuyết?”
“Cả hai”
Hoài và Lữ cùng cười. Làm như chữ “cả hai” mà hai người dùng là một sự lập lại quá nhanh.
“Anh viết nhiều phim truyện không?”
“Cũng tùy lúc. Kịch bản nhiều khi còn sửa đổi đi sửa đổi lại tùy theo ý khách hàng”
“Anh có làm công việc gì khác không ngoài chuyện này?”
“Tôi viết tiểu thuyết”
“Anh sang Mỹ bao lâu rồi?”
“Từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ”
“Mỹ hóa mất rồi!”
Lữ cười thích thú vì câu nói này của Hoài và không trả lời.
“Hiện giờ anh đang viết kịch bản hay viết tiểu thuyết? Cái nào thích hơn?”
“Viết tiểu thuyết thú hơn vì theo ý mình hoàn toàn”
“Theo nhận xét của tôi, anh độc lập về mọi phương diện lại không bị ràng buộc gia đình, vậy vấn đề của anh ở đâu? Bạn gái, người tình?”
“Có bạn gái nhưng không có vấn đề”
“Anh có muốn lập gia đình không? Có một đời sống đôi lứa, con cái”
Lữ lắc đầu:
“Tôi có nghĩ đến vài lần nhưng chưa bao giờ có can đảm để biến ý nghĩ mình thành hiện thực”
“Tại anh hay vì người khác?”
“Tại tôi. Tôi sợ bổn phận và trách nhiệm”
Vấn đề là đây chăng?
“Bà thấy tôi là người như thế nào? Bình thường?”
Khi tự đặt một câu hỏi như thế thì Lữ không bình thường, Hoài thấy ngay điểm này. Nàng đặt câu hỏi theo kiểu đi đường vòng để Lữ phải nói.
“Tại sao anh lại hỏi tôi như thế?”
“Bà thấy tôi là một người bình thường?” Lữ lại ngoan cố hỏi lại.
“Một người bình thường không bao giờ hỏi như thế”
“Vậy bà nghĩ là tôi không bình thường?”
“Không phải chuyện bình thường hay bất thường, nhưng nếu anh đến đây thì anh phải có vấn đề. Nếu không anh đến đây làm gì?”
Lữ nghiêm mặt. Anh ta đưa tay lên như định nói nhưng như có gì chặn lại, Lữ lại thôi.
Anh ta chưa sẵn sàng, Hoài thấy ngay như vậy. Nàng không muốn thúc giục. Lữ sẽ nói khi anh ta muốn.
“Tôi.. đang viết tiểu thuyết. Tôi viết chưa xong nhưng tôi không muốn bỏ dở dang”
“Thì cứ viết tiếp nếu hoàn tất được. Tại sao phải bỏ dở dang. Hoàn toàn là chọn lựa của anh mà?”
“Vì vậy tôi mới đến đây..”
Hoài nhíu mày, nàng không hiểu nhưng vẫn đặt câu hỏi:
“Tiểu thuyết anh viết loại gì?”
“Loại.. rùng rợn!”
Hoài không thể dấu nụ cười trên môi.
Lữ nhìn thấy nụ cười của Hoài nhưng không cười theo nàng mà mặt vẫn nghiêm nghị, hơi có vẻ căng thẳng. Tự dưng thấy Lữ thay đổi hẳn. Không có vẻ tự tin như lúc đầu.
“Tại sao lại phân vân không muốn viết tiếp nữa? Không vừa ý hay không hứng thú nữa sao?”
“Rất hứng thú.. nhưng tôi viết và.. sống cùng với nhân vật của tôi..”
“Vậy anh là một nhà văn có tài khi dễ dàng nhập vào nhân vật mình tạo dựng”
“Không giản dị như bà nói.. Có những lúc gần đây.. tôi quên mất mình.. quên con người thật của mình..”
“Mà sống như nhân vật của anh?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng dùng chữ “sống” ở đây nghĩa là sao? Anh vẫn là anh”
“Tôi không còn những suy nghĩ của tôi nữa.. Tôi khác đi”
“Khác như thế nào? Có thể vì anh quá chuyên tâm vào tác phẩm của mình nên như vậy chăng?”
Lữ lúng túng:
“Trước đây.. tôi không ăn mặc như bây giờ.. không đi giầy đỏ..”
“Có ai bắt anh phải đi giầy mầu đỏ? Chính anh tự chọn đấy thôi. Chuyện đó bình thường. Vả lại con người ta thay đổi. Có những điều trước giờ mình vẫn thích rồi sẽ có lúc không thích nữa và tự hỏi tại sao ngày xưa mình lại như vậy. Ai cũng như thế cả. Mọi sự chung quanh ta thay đổi thì chính mình cũng thay đổi mà nhiều khi không nhận ra đấy thôi”.
“Nhân vật tôi đi giầy mầu đỏ..”
“Anh có thích như vậy không?”
“Không thích!”
“Vậy tại sao không đi giầy khác?”
“Vì.. nó chiếm đoạt lấy tôi..”
“Nó là ai?” Hoài nghiêm trang hỏi Lữ.
“Là nhân vật mà tôi đã dựng lên!”
“Có thể anh dựng lên “nó” theo hình ảnh mà anh quen thuộc, hay theo chính hình ảnh anh không chừng”
“Có thể phần nào.. nhưng..”
“Nhưng sao?” Hoài hỏi tới.
“Nhưng tôi.. sợ nó..”
“Nó làm gì mà anh sợ?”
“Nó.. có thể giết người.. hại người khác..”
“Nó trong tác phẩm của anh chỉ là tiểu thuyết hư cấu. Nó không có thật và nó cũng không thể nào trở thành con người thật. Tại sao anh sợ nó?”
“Bởi vì tôi bắt đầu có những.. suy nghĩ như nó. Tôi không gạt bỏ được những ý nghĩ xấu đi”
“Anh nghỉ viết một vài hôm rồi anh sẽ quên nó”
Bây giờ Hoài mới để ý là Lữ nói nhưng đang nhắm mắt. Anh ta như người đang ngủ mà vẫn trò chuyện.
“Nó không cho tôi nghỉ.. viết. Tôi như người.. nghiện viết và viết.. theo ý nó..”
“Không, anh viết theo ý anh. Không thể nào nói là anh viết theo ý nó được. “Nó” là một cái gì trừu tượng trong đầu anh. Chính anh cứ nghĩ là nó có thật. Tất cả chỉ là hư ảo, không có thật. Anh ngồi đây trước mặt tôi, trong căn phòng này. Đấy là có thật. Đừng lầm lẫn với cái thật và cái giả trong tiểu thuyết của anh. Mà anh đã tạo dựng nên nó thì hãy biến nó trong tác phẩm của anh thành người tốt. Anh có thể làm cho nó thành người tốt. Tôi chắc chắn như vậy”
Lữ mở mắt ra nhìn Hoài:
“Bà tin chắc như vậy?”
Nàng gật đầu:
“Đúng vậy! Dễ dàng như một cái búng tay là xong!”
“Để xem..”
“Tôi chắc chắn anh làm được và vấn đề của anh sẽ được giải quyết dễ dàng với sự nhất quyết của anh. Đi chơi với cô bạn gái của anh vài hôm cho khuây khỏa”
“Rồi tôi sẽ trở lại gặp bà”
“Nếu anh thấy cần”
Lữ vẫn không có vẻ gì là muốn chấm dứt câu chuyện ở đây. Anh ta vẫn ngồi ở đó, không nhìn Hoài mà nhìn thẳng vào bức tường sau lưng nàng.
“Bà có gặp trường hợp nào như tôi không?”
“Có”
“Rồi bà giúp họ giải quyết ra sao?”
“Tôi không thể nói với anh về chuyện người khác được.”
“Nhưng.. trường hợp của tôi..”
“Giản dị khi anh tách biệt giữa cái thật và cái không thật, mọi chuyện sẽ minh bạch. Khi anh đứng lên, tắt máy –tôi đoán anh viết trên computer- anh trở lại đời thường, sống bình thường.”
“Tôi.. thích sống trong tiểu thuyết..”
“Anh không hài lòng với cuộc sống ngoài đời?”
“Bà có hài lòng với cuộc đời của bà không?”
“Tôi không phải trả lời câu hỏi của anh. Nhưng trốn tránh con người thật của mình, trốn tránh trách nhiệm, là một suy nghĩ rất yếu đuối, không giải quyết được điều gì cả. Đi tìm con người anh ao ước trong tiểu thuyết là một sự hoang tưởng và không thực tế. Vả lại, chẳng ai hài lòng với cuộc đời mình cả”
“Bà có nghĩ công việc của tôi làm tôi như thế không?”
“Phần nào. Nhưng anh cứ nhìn xem bao nhiêu người viết tiểu thuyết nhưng họ có đồng hóa họ với nhân vật đâu?”
“Tại vì tôi muốn như thế!” Lữ hơi to tiếng với Hoài.
Nàng vẫn ôn tồn nhưng cả quyết:
“Vấn đề của anh là ở đó! Anh có muốn giải quyết hay không là do nơi anh”
Lữ im lặng. Chàng đến đây với mong muốn là sẽ tìm được sự đồng thuận với mình. Rằng “Nó” là một con người thật và chàng chỉ là một nạn nhân bị “nó” sai khiến và Lữ bất lực! Nhưng người cố vấn tâm lý này lại quy tội cho chàng! Chàng đã sai lầm khi đến đây!
Chàng đứng dậy:
“Cám ơn bà. Tôi và bà không có những cái nhìn giống nhau”
Hoài cũng đứng lên. Nàng nhìn “Người khách mới nay đã cũ” và biết rằng anh ta sẽ suy nghĩ và sẽ trở lại gặp Hoài. Câu chuyện của anh ta chưa chấm dứt.
Nàng đưa Lữ ra ngoài.
Quay vào phòng làm việc, nàng lắc đầu một mình.