Chương 4
Đến chiều, khi nói lời từ giã Anne cũng là lúc Donovan đến để lấy quyển sổ bỏ quên.
Hoài hơi nhếch mép cười với Don. Một nụ cười nhận diện.
Donovan nhìn Hoài như thầm dò hỏi. Nàng không nói lời nào với anh ta nhưng biết Don đang nhìn theo mình.
Anne cười với Don:
“Quên hả?”
Donovan gật đầu:
“May không rơi ngoài đường”
Chàng cũng không hỏi ai là người tìm thấy quyển sổ, cô thư ký hay Hoài.
Donovan cầm quyển sổ đút vào túi áo rồi vội vã đi ra.
Anne gọi với theo:
“Đừng quên cái hẹn 2 tuần nữa! Có cần tôi gọi nhắc không?”
Donovan quay lại lắc đầu và giơ tay chào từ giã.
Xuống đến lobby của tòa nhà, Donovan không thấy Hoài đâu. Chàng hơi thất vọng.
Ra đến chỗ đậu xe, trời đã sâm sẩm tối.
Khi mở máy xe lái ra bên ngoài, chàng quẹo phải. Đến đèn đỏ, Donovan thoáng thấy một người đàn bà giống Hoài lái chiếc xe Honda màu xanh đậm ở lane bên cạnh. Anh đoan chắc đó là bà ta nhưng vờ như không để ý, chỉ chăm chú nhìn đàng trước chờ đèn xanh.
Khi đèn xanh bật lên, Donovan chạy chậm lại để giữ một khoảng cách giữa xe chàng và Hoài khá xa. Chàng lấy điện thoại chụp bảng số xe của Hoài. Giờ tan sở, xe nối đuôi nhau nhích từng tí một, nhưng Donovan vẫn nhìn thấy xe Hoài.
“Mình làm gì đây?” Donovan tự hỏi.
Không phải là một sự ngẫu nhiên. Donovan muốn biết thêm về người phụ nữ giống mẹ mình. Chàng tin là bà ta không nhìn thấy mình. Hy vọng là bà ấy đi thẳng về nhà.
Trong xe Hoài tiếng nhạc nho nhỏ ấm áp làm nàng thấy thoải mái hẳn ra. Nàng nghĩ đến những món ăn sẽ làm cho Kim và Nguyên. Cả hai cha con đều thích ăn đồ biển. Hoài thích làm bếp, thích tìm tòi những món ăn đặc biệt và cầu kỳ, nhưng chính là phải ngon. Nàng thích tạo những bất ngờ. Nguyên vẫn khen vợ: “Em có tài nấu ăn ngon! Chắc từ trong máu!”. Vất vả nhưng thấy hai cha con khen ríu rít là nàng vui, không cần ăn.
Hoài chợt nhớ đến câu hỏi của người bệnh tên Lữ: “Bà có hài lòng với cuộc đời của bà không?”. Tại sao anh ta dám hỏi Hoài như thế? Ngay lúc này, nàng có thể trả lời: “Rất hài lòng”. Hoài có tất cả những gì nàng muốn. Một người chồng tốt, yêu thương nàng. Đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn. Làm công việc nàng yêu thích. Hoài không muốn gì khác. Nàng nhận được quá nhiều!
Bấm cửa garage, Hoài lái xe vào bên trong. Nàng không biết, Donovan đang đậu xe cách đó vài nhà và đang nhìn theo Hoài cho đến khi cửa garage đóng xuống.
Donovan vẫn ngồi trong xe. Lúc này đã tối. Ánh đèn vàng của mọi căn nhà trong khu vực như bừng sáng lên ấm áp. Gia đình! Sự ấm áp của gia đình! Giờ này mẹ Amanda đang chờ Donovan. Cũng có người đang chờ đợi mình. Nhìn đồng hồ, chàng gọi cho mẹ Amanda.
Giọng bà ta bên kia đầu dây:
“Hello!”
“Con đây mẹ!”
“Về trễ phải không con? Con OK chứ?”
“Không trễ lắm đâu! Nhưng.. mẹ đừng chờ”
“OK”
Tắt điện thoại, Donovan áy náy! Mẹ Amanda đã nuôi dưỡng chàng bao năm qua. Bà không có con nên Donovan thực sự là con bà. Chàng muốn yêu bà với hết tình cảm của mình, nhưng vẫn có một cái gì đó ngăn chặn.
Amanda hơi nhỏm người dậy khi nghe tiếng mở cửa. Donovan đã về! Bà đánh dấu và gấp quyển sách đang đọc, đặt bên cạnh chỗ ngồi nhưng nhớ con trai không thích mình ngồi chờ nên bà lại mở sách ra đọc tiếp.
Thấy mẹ đang ngồi đọc sách, Donovan lại gần cúi xuống áp má vào má Amanda:
“Sách hay không mẹ?”
“Cũng hay! Con ăn gì chưa? Có đồ ăn trong tủ lạnh, hâm lại mà ăn!”
“Để con làm! Mẹ khỏe không? Hôm nay chân có đau không?”
“Cũng vậy vậy! Hôm nay bận lắm à?”
“Cũng vừa phải”
Bà Amanda chợt mỉm cười:
“Có cô nào giữ chân lại sao?” Bà hỏi Donovan và thực lòng muốn Donovan có bạn gái.
Anh nhìn mẹ nhếch mép cười:
“Có cô nào đâu. Có cô này đang ở nhà ngồi chờ thì có!”
“Có bạn gái thì tốt chứ sao!.. Mẹ mong con có bạn cho vui”
Donovan nhìn bà Amanda như tìm kiếm một cái gì đó trong câu nói của bà. Tự dưng chàng thấy thương mẹ, người đàn bà tốt bụng đã dành hết trái tim cho mình!
Chàng ngồi xuống ôm lấy vai bà Amanda:
“Con có buồn gì đâu?.. Tại chưa gặp ai hợp đó thôi”
“Thôi đi ăn đi con!”
“Mẹ mới cần vui đó! Có dịp nghỉ mẹ con mình đi chơi xa đi!”
Bà Amanda ngạc nhiên nhìn Donovan. Sự quan tâm bất ngờ của Donovan làm bà chợt nghẹn lời.
“Mẹ không muốn ư?”
“Mẹ.. thích lắm chứ!”
“Mẹ muốn đi đâu?”
“Cho mẹ đi đâu cũng được. Đi là thích rồi”
“Để con sắp xếp ngày nghỉ rồi mình đi!”
Bà Amnda cười và thấy vui.
Donovan xuống bếp, lục tủ lạnh tìm đồ ăn tối. Người mẹ nuôi của chàng luôn luôn lo cho Don từng li từng tí. Những điều chàng nói với mẹ khi nãy và ngay cả một chuyến đi trong tương lai là những điều chợt đến trong đầu mà Don không suy nghĩ. Một thứ tình cảm bộc phát. Chàng muốn quên những trăn trở trong tâm hồn, muốn quên người mẹ ruột đã mang mình vào đời, quên cả người đàn bà cùng họ Nguyễn như mẹ có khuôn mặt giống mẹ đến lạ lùng!
Tối đó với thói quen ghi vài cảm nghĩ trong ngày trong cuốn sổ tay –quyển sổ mà Don cố tình bỏ quên ở văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn-, bức ảnh mẹ lại nhìn Don như thôi miên. Chàng lại quên những hứa hẹn với mẹ Amanda, quên những rung động bất chợt giữa Don và người mẹ nuôi, mà chỉ còn thấy sự giận dữ vì bị ruồng bỏ!
Một buổi tối như tối hôm nay, cách đây 2 năm, vừa đi làm về, mẹ Amanda đã ôm lấy Donovan và nói:
“Con phải đi thăm.. mẹ con đi!”
Donovanđã hết sức ngỡ ngàng về hai chữ “mẹ con”. Có lẽ lúc nào “người mẹ kia” vẫn hiện diện?
“Bà ấy.. không còn sống bao lâu nữa. Con đi thăm lần cuối là chuyện phải làm”
Chàng nhớ mình đã hết sức tức giận khi trả lời mẹ Amanda:
“Bà ấy không phải là mẹ con, mẹ mới là mẹ của con!”
Bà Amanda hiểu được sự giận dữ của Don:
“Bà ấy là người sinh ra con!”
“Nhưng mẹ nuôi con, bà ấy không nuôi.. con!”
Bà Amanda không biết nói sao hơn. Bà đã hứa với Tâm là không bao giờ nói ra sự thật cho bất cứ ai, nhất là Donovan. Cùng với lời hứa với người bạn gái Việt Nam tên Tâm, mẹ ruột của Don, bà còn nhận nuôi dưỡng Don và thỉnh thoảng vẫn viết thư cho Tâm kể về Don. Đó là những bức thư gửi đến Tâm nhưng không bao giờ Tâm hồi âm. Bà hiểu vì sao Tâm không viết cho bà. Bà cũng mong Tâm ở lúc cuối đời sẽ được thanh thản ra đi về cõi vĩnh hằng.
Ngày hôm nay bà nhận được điện thoại của chị Donovan báo tin Tâm bị ung thư ở giai đoạn cuối, bác sĩ nghĩ rằng Tâm chỉ sống được mươi hôm. Chuyện Donovan có về thăm Tâm hay không bà không ép buộc Don được, nhưng bà sẽ đi thăm Tâm.
“Mẹ sẽ đi thăm bà ấy lần cuối.”
Donovan đã không nói gì. Chàng đã thức trắng đêm để suy nghĩ đến chuyện đi hay không đi.
Sáng ngày hôm sau Donovan nói với mẹ Amanda:
“Mẹ đi thăm bà ấy trước đi. Con đi sau. Để con mua vé máy bay cho mẹ đi. Mẹ đi rồi về ngay chứ?”
“Mẹ mua vé rồi! Mẹ đi 2 ngày. Mẹ đi lên New York bằng chuyến sáng sớm. Đến đó rồi đi thăm bà ấy ngay. Hôm sau mẹ về lại”
Don nhớ ngay lúc đó chàng thấy người mẹ nuôi của mình vĩ đại không phải vì vóc dáng to lớn của bà nhưng vì lòng thương người. Tại sao chàng không thể dẹp bỏ tất cả để đi thăm người đã sinh thành ra mình một lần cuối?
“Bao giờ mẹ đi?”
“Ngày mai. Bao giờ.. con đi? Đừng để trễ!”
“Mẹ đừng lo!”
Và Donovan đã đi lên New York, đến Staten Island thăm người đàn bà là nỗi ám ảnh khôn nguôi cho chàng từ nhỏ cho đến bây giờ..
Đêm nay mắt nhìn tấm ảnh đen trắng đã cũ kỹ, hình ảnh duy nhất mà chàng giữ, Donovan đã không quên được chuyến đi đó, chuyến đi đến Staten Island. Chuyến phà từ bên Manhattan đưa Donovan sang Staten Island, một thành phố nhỏ khác hẳn với xô bồ náo nhiệt của thành phố lớn bậc nhất nước Mỹ là Manhattan. Ngồi trên chuyến phà đi qua sông, lòng chàng lạnh như băng và trống như gió trên sông. Đây không phải là một chuyến trở về nhà mà là trở về quá khứ. Donovan chỉ muốn hỏi bà ấy lần cuối là: “Vì sao mẹ bỏ con?” rồi thôi, không trách móc. Câu trả lời của người sinh ra chàng sẽ cởi cho Don nút buộc vào những nỗi đau không lúc nào ngơi. Để chàng có thể có cái nhìn khác hơn đối với những phụ nữ chung quanh mình, ngoại trừ mẹ Amanda!
Veronica Lan, chị gái Donovan là người ra đón chàng ở bến tàu. Hầu như chị em chỉ gặp nhau 2 lần sau ngày Donovan về ở với mẹ Amanda. Mối ràng buộc giữa Don và gia đình đã bị cắt đứt từ lâu vì họ không có gì để chia sẻ, từ tuổi thơ hay khôn lớn. Họ đối với Donovan như những người lạ và ngược lại. Người mẹ của chàng đã dựng lên những khoảng cách và đẩy những đứa con của bà đi!
Veronica Lan có nhiều nét Á đông hơn Donovan và anh của chàng. Tương đối cởi mở hơn.
“Don đi mệt không?”
“Cũng OK. Chị khỏe chứ?”
Đó là những câu xã giao thông thường mà ai cũng nói khi gặp gỡ. Cả hai không tìm ra điều gì để nói với nhau. Veronica Lan lên tiếng trước.
“Bác Amanda mới về sáng nay. Bác ở với mẹ suốt ngày hôm qua và cả đêm. Bác thật tốt!”
Donovan gật đầu không nói gì. Người chị nói tiếp:
“Chị nghĩ mẹ chẳng còn bao lâu. Bố vẫn chưa về. Em biết, bố có gia đình khác nên mọi chuyện cũng.. không giản dị. Chắc lúc đám ma bố sẽ về, em có nghĩ vậy không?”
“Chắc vậy!” Donovan nói cho qua chuyện. Người cha còn là một điểm xa vời hơn nữa với chàng. Ông xem chàng như không phải con ông. Donovan cũng nghĩ về bố mình như một kẻ xa lạ! Sao vậy? Chàng không biết!
Người chị tiếp tục nói:
“Mẹ vẫn tỉnh táo lắm dù phải chích thuốc giảm đau. Mẹ muốn chết ở nhà. Khi mẹ đi rồi, tụi mình sẽ bán căn nhà đó rồi chia đều cho các anh em. Lúc đó em về nhé?”
Donovan nói ngay:
“Không! Cám ơn chị Lan. Mọi người cứ tính với nhau. Em không cần gì cả”
“Chị biết.. em không muốn.. Gia đình mình chán quá!”
Donovan gật đầu vì thấy người chị nói rất đúng!
“Những năm sau thấy mẹ buồn lắm! Sao..”
Veronica Lan định hỏi sao Don không về thăm mẹ nhưng nghĩ lại đành thôi.
Chiếc xe của Veronica Lan đưa chàng về “nhà”. Chàng nhớ mình xuống xe mà Donovan chưa muốn vào nhà ngay. Làm như có gì chặn lại bên ngoài. Chàng không thuộc về đây!
“Năm ngoái mẹ cho người sơn sửa bên ngoài lại nên thấy khác. Tụi chị cũng vài tuần lại về thăm mẹ. Ai cũng bận, mẹ hiểu”
Những điều chị Veronica Lan nói mà Donovan không đáp lại. Lòng chàng trống như lúc ngồi trên chuyến phà ngang sông đến đây. Không có gì ở nơi này bám víu vào Don, mà chàng cũng chẳng đưa tay nắm được vào đâu. Vào nhà chàng sẽ phải làm gì? Câu hỏi chàng muốn hỏi mẹ sẽ được hỏi lúc nào? Veronica Lan bảo mẹ vẫn tỉnh táo. Có tỉnh táo để trả lời chàng không?
Veronica Lan mở cửa, kéo Donovan vào nhà. Người đón chàng đầu tiên là anh Bill.
Bill lại vỗ vai Donovan không nói gì. Mặt Bill buồn và gầy, râu ria không cạo. Trông anh già hơn tuổi. Tiffany, vợ anh Bill từ trong đi ra gật đầu với Donovan. Nhìn mọi người Donovan thấy cái chết của người sinh thành ra mình đã gần kề.
Tiffany hỏi Bill:
“Mấy đứa nhỏ đâu hết rồi?”
“Tụi nó đi mua gì anh không biết”
Bill nói với Donovan:
“Em về được bao lâu?”
“Em chưa biết”
“Đi vào thăm mẹ. Mẹ vẫn còn thức, chờ em”
Căn phòng ngủ của mẹ hơi tối. Màn cửa dầy kéo sang hai bên nhưng bên trong vẫn còn lớp màn mỏng che ánh sáng bên ngoài. Bây giờ đã gần chiều, ánh sáng dịu hơn.
Donovan nhìn người đàn bà nằm trên giường, chăn kéo cao đến gần cổ. Mẹ chàng đó ư? Hình ảnh trong trí nhớ của chàng là một hình ảnh khác. Mái tóc dài của mẹ biến mất! Người đàn bà nằm kia xanh xao gầy guộc và già, già lắm. Những nét thanh xuân của người mẹ ngày Donovan lên 3, lên 4 đã không còn. Đôi mắt đen to như trong tấm ảnh mà Don có do mẹ Amanda đưa cho đã bị thay thế bằng hai con mắt trũng sâu. Đây là mẹ chàng ư? Người đã đẩy chàng ra khỏi đời bà đấy sao? Đây là một người đang đứng ở cạnh tử thần dù cả thân hình đang dán chặt xuống giường. Đôi mắt trũng sâu kia đang nhìn Don bước vào.
Donovan không nói được lời nào. Chàng thấy bấn loạn! Môi như bị dán cứng không mấp máy nên lời.
Bill đứng sau lưng Don nói:
“Em về rồi đây mẹ!”
Người đàn bà trên giường chớp mắt không nói gì.
Bill kéo ghế để cạnh giường bảo Don ngồi rồi đi ra ngoài khép cửa phòng lại.
Người đàn bà mấp máy môi, đưa tay về phía Donovan.
Chàng vẫn ngồi yên không đáp ứng.
Bà ta thõng tay xuống mặt chăn nhưng vẫn nhìn Don. Chàng thấy bà ta chớp mắt.
Một cái gì linh thiêng từ trong tâm hồn Donovan chợt thốt lên lời hỏi han:
“Mẹ.. mẹ có mệt lắm không?”
Bà ta cười hiu hắt nhưng đôi mắt chợt sáng lên nhìn Don:
“Chịu được! .. Con sao?”
Donovan nhún vai thay cho câu trả lời. Câu hỏi mà chàng định hỏi như không thoát ra được.
Bà ta đưa tay ra. Donovan nắm lấy. Bàn tay gầy và lạnh. Người mẹ của chàng đây sao?
Sự yên lặng giữa hai mẹ con như bức tường ngăn chia dù đang nắm tay nhau.
“Tối qua Amanda ở đây.. với mẹ suốt đêm!”
Vừa nghe đến tên người mẹ nuôi là Donovan điên lên vì gợi lại những điều đã xảy ra. Chàng không còn thấy xót thương người mẹ đau yếu nằm đây nữa, chàng như đứa trẻ giận dỗi nói:
“Tại sao mẹ bỏ con? Tại sao mẹ bỏ con? Tại sao?”
Bàn tay người đàn bà chợt cứng lại và càng lạnh hơn. Bà không nhìn Donovan nữa mà nhìn vào khoảng trống trước mặt. Ở khóe mắt bà có giọt lệ long lanh trào ra. Bà ta khóc. Không thổn thức nhưng nước mắt cứ trào ra. Môi bà ta mím lại. Có sự tương phản giữa nước mắt và đôi môi mỏng mím chặt. Dường như ngay lúc đó có 2 con người trên khuôn mặt ấy. Bà ta không có câu trả lời cho Don cho dù có thể bà sẽ nhắm mắt xuôi tay trong vài phút tới.
Donovan ngồi đó khóc như đứa trẻ ngày nào bỗng dưng bị cắt lìa khỏi gia đình, cha mẹ, anh em. Khuôn mặt này, giòng nước mắt kia và đôi môi mím lại cứng cỏi sẽ theo chàng cho đến hết đời!
Chỉ có thế. Cuộc gặp gỡ cuối cùng giữa mẹ và Donovan chỉ có vậy! Chàng biết mình có ngồi bên mẹ cho đến ngày mai, ngày kia, thì vẫn không có câu trả lời. Mẹ mang theo câu hỏi của Don và câu trả lời của mẹ sang một thế giới khác..
Tối nay nhớ về mẹ, chàng chỉ muốn nhìn tấm ảnh mẹ lúc trẻ. Đôi mắt trong tấm hình làm Donovan chợt nhớ đến người bác sĩ tâm lý mang cùng họ với mẹ. Có thể bà ta sẽ tìm ra giúp chàng được một lối thoát.
Khi đi tìm một bác sĩ tâm lý đàn bà Á Châu, Donovan đã bị cuốn hút bởi tấm ảnh của bà ta trong phần quảng cáo về nghề nghiệp của bà. Điều đầu tiên là Don thấy bà ta có nhiều nét giống mẹ mình nhưng không phải vì người Á châu giống nhau. Bà Hoài Nguyễn không có đôi môi mỏng và mặt lạnh như mẹ, nhưng đôi mắt, giống quá là giống.
Đêm đó Donovan không viết gì trong sổ tay và khi giấc ngủ chưa đến chàng chỉ mong đến ngày hẹn kế tiếp gặp bà Hoài.