← Quay lại trang sách

Chương 5

Anne tưới những cây ở phòng đợi và những cây trong phòng Hoài. Đã là cuối mùa thu, nhìn những chậu cây xanh tốt trong phòng thật mát mắt! Một không gian xanh riêng biệt thư thái bên cạnh những “vấn nạn” của mấy người bệnh của Hoài. Chẳng hiểu sao khi ở bên ngoài nơi phòng đợi đối với Anne họ là những người bình thường. Cái anh chàng bệnh nhân mới tên gì… Lữ, người Việt, thật là cute với đôi giầy mầu đỏ, lúc ra về còn nháy mắt cười với Anne. Tuy nhiên anh ta hơi lớn tuổi!! Trông họ có sao đâu nhỉ? Nhưng nếu không có những người như họ thì Anne.. mất việc!

Anne giở sổ hẹn. À hôm nay có bà đẹp đẹp cũng người Việt, nói tiếng Anh như người bản xứ. Bà ấy hay đến đây, chắc có nhiều vấn đề, vả lại bà ta cũng giàu có. Đây là căn bệnh của người giàu!

Mắt nàng nhìn xuống những tên bệnh nhân tiếp theo. Donovan! Người để quên đồ! Anne lại chợt nhớ đến Atasha, cô bé Nhật không biết bây giờ ra sao? Hoài bảo với Anne, cô bé không cần đến đây nữa. Có lẽ sau một biến cố kinh khủng trong cuộc đời, người ta mới trở lại bình thường được.

Hoài đến hơi trễ. May không có ai hẹn sớm.

“Hôm nay chị biết chưa có ai nên đi trễ hả?”

“Kẹt xe quá sức!”

“Hôm nay chị sẽ gặp toàn người cũ. À, không, có một người mới”

Hoài cười hỏi Anne:

“Giờ đầu tiên hay sao?’

Anne gật đầu:

“Đúng vậy!”

Hoài vào phòng đóng cửa lại. Một ngày mới bắt đầu.

Anne lúi húi xem lại những bills của bệnh nhân, phải cả tiếng đồng hồ nữa mới đến cái hẹn đầu tiên.

Một người mở cửa vào hơi mạnh làm Anne giật mình. Nàng nhìn lên. Người giao hàng! Giao hoa thì đúng hơn! Anne tự hỏi hoa của ai? Chắc chắn không phải của nàng rồi. Vừa chia tay với Ian, mà nhất định là chia tay thật, hơi chua chát cho nàng, nên không có lý do gì để Ian gửi hoa cho nàng. Làm hòa là chuyện không thể xảy ra!

Một bình hoa hồng đỏ!

Anh chàng giao hoa có nước da đen thùi, nhe hàm răng trắng bóc ra cười, chìa giấy cho Anne ký rồi nói:

“Bác sĩ Nguyễn?”

“Đúng rồi!”

Anne ký tên và nhận hoa.

Nàng tò mò nhìn tên người gửi. Không có tên! À, hay nhỉ?

Anne xem kỹ lưỡng cả bình hoa hồng đỏ. Chỉ có mỗi phong bì nhỏ và tấm thiệp bên trong, chắc thế.

Nàng cầm bình hoa hồng đỏ, miệng cười tủm tỉm đem vào phòng Hoài.

Anne để ngay trên bàn làm việc của Hoài:

“Của chị nè!”

Hoài nhíu mày:

“Ai gởi vậy?”

“Một người.. bí mật!”

“Đừng dỡn!”

“Em nói thật mà!”

Thấy tấm thiệp nhỏ gắn ở bình hoa, Hoài gỡ ra xem ai gởi cho mình. Trên tấm thiệp nhỏ vỏn vẹn có hàng chữ viết tay: “Những cánh hoa rồi sẽ tàn”. Không có tên người gửi. Kỳ không?

Anne không chịu đi ra cứ tần ngần đứng đó với nụ cười hóm hỉnh.

“Ai vậy chị Hoài?”

Hoài lắc đầu:

“Không biết của ai! Lạ thật!”

“Nói gì trong đó?”

Hoài gật đầu:

“Chỉ nói hoa rồi sẽ tàn”

Anne rúc rích cười:

“Có anh chàng nào ái mộ chị. Anh Nguyên mà biết là chết!”

“Nhưng tại sao gửi mà không để tên?”

“Chị có nghĩ ra là ai không?”

Hoài lắc đầu:

“Chịu! Nhưng kỳ thật!”

“Không thích thì đưa đây cho em!”

Hoài cười:

“Cứ để đây cho chị!”

“Khi nào chị nghĩ ra thì cho em biết với!”

Nói xong Anne nhún nhẩy ra khỏi phòng Hoài.

Vẫn cầm tấm thiệp trong tay, Hoài thắc mắc. Nhưng rồi chịu thua!

Nàng xem lại những hồ sơ của các bệnh nhân sẽ gặp hôm nay. Nhưng cái bình hoa bí ẩn này làm nàng phân tâm. Câu viết trên tấm thiệp không phải là một sự.. thân thiện, cũng không phải đe dọa! Chẳng ai đe dọa người khác bằng hoa cả! Càng suy nghĩ Hoài càng bực dọc và cũng thấy hơi lo âu!

Chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này! Thường nhận hoa tặng làm mình vui, nay lại thấy khó chịu!

Hoài đứng lên cầm bình hoa ra đưa cho Anne:

“Cho em!”

Anne ngạc nhiên:

“Sao thế?”

“Chẳng biết của ai. Mà chị không muốn bận tâm”

Hoài và Anne cùng nhún vai nhưng với ý nghĩ khác nhau. Hoài muốn vất bỏ sự thắc mắc, Anne thì nhận và cũng chẳng thắc mắc vì hoa không gửi cho nàng. Có ai cần biết đâu?