← Quay lại trang sách

Chương 6 Hải Yến

Người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi mấy, rất đẹp, ăn mặc lịch sự đang điền giấy tờ, thỉnh thoảng lại mở ví xem xét gì rồi lại cúi xuống điền hồ sơ.

Anne liếc nhìn mái tóc đen dầy của bà ta mà thở dài. Anne còn trẻ mà tóc thưa thớt quá. Phải chi có được mái tóc đẹp như người phụ nữ này! Bà ta điền giấy tờ hơi lâu. Người này chắc kỹ lưỡng!

Gọi là cô ta thì phải hơn nhưng khi nhìn xuống mẫu đơn mà cô ta đã điền thì Anne giật mình. Năm mươi tuổi ngoài! Sao trẻ thế? Phụ nữ Á đông giống như chị Hoài, trẻ lâu! Nàng nhìn cô ta kỹ hơn rồi cười nói thân thiện:

“Cô ngồi chờ chút xíu nhé. Trông cô đẹp quá!”

Cô ta cười, nụ cười có vẻ gượng gạo:

“Cám ơn.. Có phải chờ lâu không?”

“Không đâu. Vào ngay bây giờ”

Mười phút sau, Anne gõ cửa phòng Hoài.

Vừa nghe tiếng gõ cửa của Anne, Hoài đứng dậy đi ra “đón khách”.

Hai người gật đầu chào nhau. Hoài nhận hồ sơ do Anne đưa. Liếc nhanh nhìn tên bệnh nhân: Hải Yến! Nàng đưa tay ra nói:

“Mời cô ngồi! Cô Hải Yến. Trông cô trẻ quá nên tôi không muốn gọi bằng bà. Như thế có được không?”

Người phụ nữ tên Hải Yến hơi nhếch môi, đáp:

“Đối với tôi thế nào cũng được”

Cô ta chọn chiếc ghế ngay sát bàn làm việc của Hoài và ngồi xuống.

Với sự chọn lựa chỗ ngồi của Hải Yến, Hoài có thể nhận ra cô ta đã sửa soạn khi đến đây và sẵn sàng trình bày vấn đề nên nàng thoải mái ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc để làm việc. Và nàng cũng vào đề luôn:

“Tôi có thể làm gì.. cho chị? Tuổi tác chúng ta không cách nhau bao nhiêu nên tôi gọi Hải Yến bằng chị được chứ? Hải Yến cũng có thể gọi tôi như vậy”

Hải Yến nhìn thẳng vào mặt Hoài. Đôi mắt cô ta mở to, đen và sáng, rất sáng.

“Tôi không có vấn đề gì cần phải giải quyết. Tôi chỉ cần có người nghe câu chuyện của tôi. Câu chuyện này sẽ được giữ kín và nằm yên ở đây chứ?”

Sự chú ý đến ngay tức thì làm Hoài hơi chồm người về phía trước, hai khuỷa tay nàng đặt lên bàn.

“Chị yên tâm. Mọi sự đương nhiên là như thế. Chỉ trừ trường hợp dính líu đến một vụ án và bị tòa subpoena đòi hồ sơ bệnh lý. Nhưng tôi chưa gặp trường hợp nào như vậy bao giờ”

Cô ta dường như hiểu điều đó và chỉ hỏi Hoài:

“.. Chị sẽ thu tape hay ghi lại trong hồ sơ bệnh nhân?”

Hoài thấy ngay sự quan trọng của vấn đề:

“Nếu tôi có thu tape thì bao giờ cũng phải có sự đồng ý của người bệnh”

“Nhưng thường thì..?”

“Có khi tôi thu tape, có khi chỉ viết xuống hồ sơ. Cũng tùy trường hợp bệnh lý”

“Trường hợp của tôi, tôi không muốn bị thu tape và thực sự tôi cũng không có bệnh gì về tâm lý.. tôi cũng không muốn chị ghi lại.. câu chuyện của tôi trong hồ sơ, được không?”

“Thường tôi chỉ ghi những triệu chứng của người bệnh thì đúng hơn vì cần thiết”

“Tôi có thể đọc hồ sơ bệnh lý của tôi được không?”

“Đương nhiên, vì chị có thể lấy hồ sơ của chị bất cứ lúc nào”

Hải Yến có vẻ dễ chịu hơn. Cô ta đổi thế ngồi và hơi nhếch chiếc ghế chéo sang một chút để có thể không phải nhìn thẳng vào mặt Hoài.

Hoài quan sát người bệnh nhân trước mặt mình. Mái tóc đen kéo sang một bên, đôi lông mày cong trên khuôn mặt thon, hơi dài với vầng trán cao thông minh.

Hải Yến lên tiếng:

“Tôi phải bắt đầu như thế nào đây? Chị… có thể giúp tôi?”

Hoài hơi mỉm cười:

“Chị cứ kể câu chuyện chị muốn kể. Đây là câu chuyện mới xảy ra hay từ lâu rồi?”

“Hai mươi mấy năm trước”

“Và câu chuyện ấy không thể nào làm chị quên được?”

“Tôi phải sống với câu chuyện đó mỗi ngày.. có lẽ cho đến lúc chết”

“Đó là một nỗi ám ảnh?”

“Không, đó là một sự thật, không phải nỗi ám ảnh”

“Một câu chuyện buồn phải không?”

Hải Yến không nhìn Hoài khi trả lời:

“Chắc sẽ không có câu chuyện nào như thế.. Tên Hải Yến không phải là tên thật của tôi. Ý tôi muốn nói.. không phải tên khi tôi sinh ra đời..”

“Chị đổi tên? Người ta đổi tên là chuyện thường”

“Không phải tôi đổi tên mà tôi.. ăn cắp lý lịch của người khác”

Chưa bao giờ gặp một trường hợp như thế trong cuộc đời hành nghề của mình, Hoài hơi hồi hộp khi theo dõi câu chuyện của Hải Yến. Nàng không nói gì.

Hải Yến lúc đó mới nhìn thẳng vào mặt Hoài và hỏi:

“Chị không nói gì sao?”

Hoài nhún vai:

“Có phải chị chỉ muốn kể và tôi chỉ là người nghe?”

“Chị có thấy điều đó kinh khủng không?”

“Có nhiều chuyện còn kinh khủng hơn. Nhưng tôi nghĩ chị phải có lý do để làm chuyện đó”

Cô ta gật đầu và lại quay mặt đi nhìn chỗ khác:

“Hai mươi mấy năm trước.. tôi thấy khó khăn khi phải xác định con số chính xác của năm..”

“Không cần thiết bởi vì nhiều lúc chính chúng ta không muốn nhớ đến hay từ chối nhận biết con số. Chị cứ tiếp tục”

Làm như với câu nói đó Hoài đã mở cho Hải Yến một cánh cửa thoát.

“Câu chuyện bắt đầu xảy ra ở phi trường.. khi chồng tôi đưa tôi ra phi trường để lên chuyến bay đi sang Denver thăm chị tôi đang bị ung thư ở giai đoạn chót. Cha mẹ tôi đã mất ở Việt Nam. Gia đình chỉ có hai chị em. Phần chúng tôi chưa có con.. Chồng tôi muốn có con nhưng tôi không muốn..”

“Tại sao chị không muốn?”

“Thật ra tôi đã mang thai một lần nhưng đứa con tôi đã ra đời quá sớm và không nuôi được”

“Chị có đau khổ và bị dằn vặt vì cái chết của trẻ sơ sinh ấy không?”

“Có, nhưng chỉ trong một thời gian không lâu, có lẽ vì sự gắn bó giữa người mẹ và đứa con chưa lâu dài.. Tôi cũng không nhớ nỗi đau của mình lúc đó ra sao nữa. Nhưng sau cái chết của đứa con đầu lòng tôi không muốn có con nữa. Chồng tôi thay đổi nhiều sau sự mất mát đó và ghen tuông dữ dội khi thấy tôi không muốn có con. Tôi không hiểu tại sao lại ghen một cách vô cớ như vậy. Không chỉ ghen mà còn hung bạo...”

Hải Yến ngừng kể. Cô ta yên lặng. Hoài gợi chuyện:

“Chị từ chối chuyện thân mật vợ chồng vì không muốn có con? Anh ta có đánh đập chị bao giờ không?”

“Có.. Chúng tôi trở thành hai người xa lạ sống dưới cùng một mái nhà”

“Tại sao chị không muốn có con nữa?”

“Tôi sợ lại mất thêm đứa con nữa. Không có thì không mất”

“Có nghĩ đến chuyện ly dị không?”

“Vấn đề và câu chuyện từ đó. Cứ mỗi lần tôi đòi ly dị thì lại có chuyện. Hưng, chồng tôi, còn dọa giết tôi nếu tôi bỏ anh ta”

“Chỉ dọa thôi phải không?”

“Hưng là người không thích dọa dẫm”

“Chị kể tiếp về chuyến bay đến Denver đi. Chồng chị để chị đi một mình sao?”

Hải Yến cười buồn.

“Hưng nghĩ rằng tôi không thể bỏ anh ấy được”

Cô ta yên lặng một lúc. Có lẽ nhớ lại quá khứ là điều không dễ dàng. Sự chọn lựa để nói ra còn khó hơn nữa. Hoài thấy Hải Yến hít một hơi thật mạnh, nhắm mắt lại. Ngay lúc đó Hoài đã nghĩ có thể cô ta sẽ đứng lên, đổi ý và đi về, rồi câu chuyện sẽ ngừng ở đó. Nhưng không. Hải Yến mở mắt ra, môi cô ta hơi mím lại.

Thấy vậy, Hoài gợi chuyện:

“Chị cứ kể tiếp tục”

Cô ta có vẻ như phải tự phấn đấu lấy chính mình để kể tiếp câu chuyện, hay vì phải nhớ lại dĩ vãng của hai mươi mấy năm trước.

“Hưng để tôi ngồi chờ ở phi trường vì anh ấy phải đi về làm việc. Ngồi chờ một mình tôi thấy thoải mái nếu không muốn nói là sung sướng và thảnh thơi. Ý tưởng bỏ Hưng lại đến trong đầu tôi. Nhưng tôi có can đảm để bỏ Hưng không lại là một chuyện khác. Đầu óc tôi cứ quanh quẩn nghĩ đến chuyện có thể nào đi thăm chị tôi ở Denver và không trở về lại với Hưng nữa. Tôi vẫn phải sống phụ thuộc vào Hưng dù thời gian đó tôi có đi làm bán thời gian cho một cửa hàng. Chồng tôi muốn tôi phụ thuộc vào.. anh ấy. Sự phụ thuộc vào người khác làm mình mất đi bản ngã. Lâu ngày.. thành quen. Nhiều lần đòi ly dị nhưng có lẽ tôi chỉ muốn dọa Hưng. Chúng tôi vẫn có những liên hệ xác thịt vợ chồng nhưng không thường xuyên vì như tôi nói, tôi không muốn có con”

“Ngoài chuyện không muốn có con như lý do lúc trước cô nói, còn lý do nào khác nữa không?”

“Tôi không biết nữa.. chỉ biết là mình không muốn. Tôi cũng không hiểu mình nữa”

Hoài không muốn ngắt lời cô ta nữa và chờ đợi.

“Tình cờ trong lúc ngồi chờ vì nhiều chuyến bay bị trễ, tôi thấy một phụ nữ rất giống tôi, nhưng điều lạ lùng nhất là cô ta xách một giỏ xách y hệt như của tôi. Chiếc túi xách của cô ta đã thu hút tôi một cách kỳ lạ. Ý tưởng bỏ Hưng chưa bao giờ mạnh mẽ trong tôi như vậy. Sự lệ thuộc vào Hưng dường như bị đè bẹp bởi ước muốn được giải thoát. Hai chữ “giải thoát” lúc đó với tôi như một liều thuốc thần tiên. Lúc đó tôi có cảm tưởng giữa cái chết và Hưng thì thà tôi chọn cái chết. Và định mệnh đã run rủi, tôi tin vậy.

Khi người phụ nữ đó chợt đứng lên chạy lại gặp người quen từ một chuyến bay vừa xuống đi ngang để vồn vã thăm hỏi sao đó. Họ nói chuyện chừng 10 phút gì đó. Tôi cũng đứng lên. Vừa lúc dòng người ở một chuyến bay nữa ùa xuống, tôi đứng phắt dậy đi ngang và tráo giỏ xách. Tôi tưởng tôi có thể ngất xỉu ngay lúc đó vì sợ hãi, nhưng không, tôi đi thật nhanh vào phòng vệ sinh công cộng gần đó. Vào bên trong, đóng cửa ngăn vệ sinh lại, tôi dựa lưng vào cánh cửa.. rồi khóc.. Trong đời tôi chưa bao giờ táo tợn và chưa bao giờ ăn cắp của ai một vật gì. Ước muốn được thoát khỏi Hưng đã lớn hơn những suy nghĩ và lương tâm của tôi.. Mặc dù ở trong đó không lâu nhưng có những lúc tôi tưởng mình sẽ thở hơi cuối cùng trong phòng vệ sinh..”

Hoài như nín thở theo dõi câu chuyện kể của Hải Yến.

Nước mắt chợt trào ra khi Hải Yến kể tiếp:

“Lúc đó tôi.. tôi không nghĩ cái giá của sự tự do dễ dàng như vậy. Mà tôi cũng bất chấp hậu quả. Nếu tôi phải vào tù thì vẫn còn hơn phải sống với Hưng.. Lúc bình tĩnh hơn tôi mở giỏ xách của người phụ nữ bị tôi đánh tráo mới thấy tên của cô ta là Hải Yến”

Hoài rất muốn hỏi vậy tên thật của người bệnh nhân trước mặt mình là gì nhưng lại thôi.

“Chuyến bay của cô ta đi Oregon, cùng giờ với chuyến bay của tôi, cùng hãng hàng không và cửa vào phi cơ sát nhau. Tôi cũng không nhìn thêm xem trong giỏ xách của cô ta có gì vì đã sát giờ lên máy bay. Lúc ra ngoài.. tôi thấy như mình có thêm sức mạnh với ý chí nhất quyết lìa xa Hưng. Tôi nhìn thấy người phụ nữ đó đến sắp hàng lên máy bay và đưa vé, nhưng người soát vé nói gì và chỉ cô ta sang cửa bên cạnh. Tôi chờ đợi một điều ghê gớm kinh hoàng xảy ra là người ta khám phá ra sự thật, cô ta khám phá ra bị đánh tráo giỏ xách và tôi sẽ bị còng tay. Hình ảnh tôi sẽ lên ti vi.. Nhưng không, người phụ nữ đó lên chuyến bay đi Denver và tôi lên chuyến bay của cô ta đi Oregon. Định mệnh đã che mắt cô ta, che mắt người soát vé”

Kể đến đây như mệt quá khi phải đi trở lại những giây phút căng thẳng trong quá khứ, Hải Yến nhắm mắt lại.

Câu chuyện thật ly kỳ và nghe như không có thật trong đời thường. Hoài yên lặng như để câu câu chuyện trở về dĩ vãng của cô ta lắng xuống. Nhưng rồi cũng nôn nóng muốn biết câu chuyện diễn tiến ra sao nên nàng lên tiếng hỏi nhẹ nhàng:

“Nhưng rồi khi lên máy bay người phụ nữ đó phải thấy là cô ta nhầm chuyến bay chứ?”

Hải Yến lắc đầu. Nước mắt trào ra không nói được lời nào.

Hoài im lặng. Nàng nghĩ Hải Yến đang sống lại những giờ phút định mệnh đó nhưng cũng phục thầm sự can đảm của người đàn bà trước mặt mình. Nhưng nàng vẫn thắc mắc làm sao người phụ nữ kia lại không biết được sự nhầm lẫn? Có thể không biết ngay lúc đó nhưng rồi trên chuyến bay cũng sẽ có lúc mở giỏ xách và sẽ thấy đây không phải là giỏ xách của mình?

“.. Lúc đó tôi không còn suy tính gì nữa... nhưng chuyến bay đó đã không đến được Denver..”

“Tại sao?”

“.. Chuyến bay đó.. gặp trục trặc và .. không một ai sống sót..”

Hoài đưa tay lên bịt miệng mình ngăn một tiếng kêu.

Cả Hoài và Hải Yến đều yên lặng trong cách riêng của mỗi người. Đối với Hoài đây đúng là một định mệnh đã xếp đặt dưới con mắt nhìn của một người ngoài cuộc. Với Hải Yến, nàng đã thoát chết, không phải chỉ một lần mà 2 lần!

Hai người không biết phải nói gì. Hoài không biết mình phải ghi gì trong hồ sơ Hải Yến. Nàng chỉ có thể ghi người phụ nữ này.. có nhiều đời sống khác nhau. Những chi tiết của câu chuyện nàng vừa nghe sẽ ở lại trong căn phòng này như muôn vàn câu chuyện của những người khác đã vào đây và để lại. Nàng nghĩ chắc Hải Yến sẽ ngừng câu chuyện của cô ta ở đó. Nhưng nàng nhầm.

“Tôi đã phải sống với giây phút nghe tin tai nạn đó suốt đời mình. Nhiều lúc tôi nghĩ tôi đã đẩy Hải Yến vào chỗ chết. Chị biết tôi là người Công giáo. Lẽ ra tôi phải đem câu chuyện này vào phòng xưng tội để được giải tội. Chúa tha thứ cho tôi nhưng tôi không tha cho chính mình được. Chọn lựa của tôi là một Hải Yến được tái sinh trong tôi, sống một cuộc đời mới tử tế.. “

“Chị sống ra sao với cuộc đời mới đó?”

“Hải Yến con người thật không có gia đình, hãy còn độc thân. Tôi không biết gì nhiều về cô ta. Có quyển sổ nhỏ trong giỏ xách thấy có vài địa chỉ chắc là người quen. Tôi biết là cô ta chưa có gia đình vì trong đó có một bức thư của một người bạn gái, chắc đi làm ở bên Spain gửi cho Hải Yến và trêu chọc rủ rê sang Spain để cô bạn làm mối cho một anh chàng địa phương người Tây Ban Nha vì nghe tin Hải Yến mất việc. Không biết lý do về chuyến đi của cô ta đến Oregon làm gì. Tất cả những điều đó làm cho việc tôi trở thành Hải Yến bằng xương bằng thịt dễ dàng hơn”

“Nhưng cô ta cũng còn những người thân chứ?”

“Tôi không biết những chi tiết đó và liệu người thân của Hải Yến có ở Oregon không thì tôi cũng chẳng biết. Thời đó điện thoại di động mới ra rất hiếm và chỉ dành cho người giàu có không phổ biến như bây giờ. Hải Yến không có điện thoại cầm tay.. chứ nếu như bây giờ thì người ta sẽ dễ dàng truy ra người chủ điện thoại đang ở đâu. Hầu như tất cả mọi thứ về cô ta lúc đó đều tạo sự thuận lợi cho tôi..”

“Đến Oregon rồi chị sống làm sao? Chị có phải trốn tránh trong đời sống không? Có lập gia đình không?”

Những câu hỏi này của Hoài bộc phát hoàn toàn vì tò mò không một chút nghề nghiệp chuyên môn nào.

“Tôi đến Oregon trong chuyến bay đó và tôi đã phó thác số mệnh mình trong bàn tay gọi là định mệnh. Chắc một phần tôi muốn đổ lỗi cho định mệnh để tội mình nhẹ bớt.. Ngồi ở phi trường lâu lắm vì không biết đi đâu. Trong giỏ xách của cô ta có được hơn 1 ngàn đô la. Làm sao có thể sống được với số tiền đó. Tôi không dám dùng thẻ tín dụng của Hải Yến. Đi bằng phương tiện di chuyển công cộng về phố, tôi tìm điện thoại công cộng không phải để gọi cho ai nhưng để tìm niên giám điện thoại. Tôi tìm địa chỉ những chỗ tạm trú cho người vô gia cư. Và tôi đã ở đó trong thời gian đầu. Ban ngày đi kiếm việc, tối về bốc thăm chờ có chỗ ngủ. Nhiều đêm phải chờ hàng 2, 3 tiếng mới có chỗ. Có những đêm tôi thức trắng ngoài mặc cảm tội lỗi, cái chết của Hải Yến, rồi cộng thêm với môi trường sống tạm bợ. Là một phụ nữ, ở một nơi hỗn tạp với bao nhiêu nguy hiểm rình rập. Nhưng chính những điều đó đã nhào nặn cho tôi thành một con người khác, phải đương đầu với một tương lai tối tăm và.. cô độc. Sự cô đơn mới kinh khủng!”

Hoài lắng nghe chăm chú, nàng như bị cuốn hút vào câu chuyện của người đàn bà này.

“Ở đó tôi đi xin việc, làm đủ mọi nghề và thay đổi chỗ ở luôn luôn và tôi cũng ít giao tiếp với người khác vì sợ bị lộ diện. Chỉ nhìn thoáng thấy một bóng dáng hơi giống Hưng là tôi bị khủng hoảng! Nhưng dần dần sự sợ hãi cũng nhạt dần và tôi cũng quên dần con người thật của mình vì tôi đã cố gắng thay đổi nhiều thói quen của mình.

Có nhiều người nói những thói quen không thay đổi được nhưng đó chỉ là sự nguy biện vì không muốn thay đổi. Cuối cùng tôi về đây. Một thời gian dài như thế đã làm tôi trở thành Hải Yến thực sự. Nhưng thực ra tôi đâu biết Hải Yến là người như thế nào đâu? Chuyện quên mình mới khó! Sự chọn lựa của tôi là quên con người cũ của mình. Điều này không dễ. Tôi đã phải cắt đứt mọi liên lạc ruột thịt của tôi với gia đình. Con người của tôi đã chết trong chuyến bay định mệnh đó. Tôi đã sống như tôi đã chết. Với thời gian, mọi sự đều bị đánh lừa và tôi sống trong sự lừa đảo ấy”.

“Rồi chị lập gia đình?”

Hải Yến gật đầu:

“Khi đã dành dụm được ít tiền tôi đã đi giải phẫu thẩm mỹ cho khác đi. Tôi sợ ngày nào đó gặp lại Hưng, tôi sợ lắm. Tôi sợ sự can đảm của mình sẽ bị bẻ gẫy khi gặp anh ta và những cơn thịnh nộ của Hưng như giông bão sẽ kéo tôi về với con người cũ.. mặc dù tôi tin là mình đã mạnh mẽ và thay đổi nhiều nhưng sự sợ hãi của những ngày cũ.. vẫn như những bóng ma lâu lâu lại hiện về”

“Bây giờ sau bao nhiêu năm chị vẫn còn sợ ư?”

Hải Yến lắc đầu:

“Không, không sợ nữa! Tôi đã có người bảo vệ tôi. Và cũng định mệnh đã cho tôi gặp được người chồng hiện tại. Tôi làm bồi bàn trong một tiệm ăn. Người khách hàng quen thuộc đã yêu tôi và chúng tôi lấy nhau, cho tôi sự nương dựa”.

Hoài tò mò hỏi:

“Chị có con không?”

“Hải Yến có những đứa con ngoan ngoãn. Gia đình tôi rất hạnh phúc”

Câu trả lời này của cô ta minh chứng rằng người thiếu phụ này đã thực sự hóa thân thành Hải Yến.

“Nhưng chị vẫn còn sợ quá khứ?”

“Vì vậy tôi mới đến đây. Kể lại những điều này để nhấc bớt cho tôi gánh nặng tội lỗi. Mặc dù những điều xảy ra không thể thay đổi được. Chị có nghĩ là Hải Yến sẽ tha thứ cho tôi?”

Hoài muốn hỏi cô ta nếu bây giờ có thể trở lại thời gian đó, liệu cô ta sẽ có hành động khác không. Nhưng nàng biết câu trả lời của Hải Yến nên không hỏi. Vả lại cô ta đã xác định mục đích đến đây chỉ để kể chuyện mà thôi.

“Cô ấy có tha thứ hay không thì cũng không thể sống lại được. Nhưng kể ra được có đem lại lợi ích như chị mong muốn không?”

Hải Yến cười buồn:

“Phần nào thôi vì thỉnh thoảng tôi vẫn có những cơn ác mộng..”

“Nhưng chị đã sống yên đời bình thường. Chị có hạnh phúc không?”

Cô ta gật đầu:

“Nếu xem đó là hạnh phúc.. thì hiện tại tôi hạnh phúc. Tôi có người chồng tốt, chung thủy, những đứa con hiền lành, tử tế. Như thế có gọi là hạnh phúc không?”

Hoài hỏi ngược lại:

“Với chị thế nào mới gọi là hạnh phúc?”

“Có lẽ đó là hạnh phúc nhưng.. cái quá khứ tai quái đã như một cái xương cá mắc ngang cổ họng.. làm tôi nuốt những ngọt ngào hay mặn chát trong cuộc sống đều.. không dễ dàng”

“Ngoài chuyện đến đây để kể được câu chuyện giấu kín bao nhiêu năm, chị còn kỳ vọng điều gì khác?’

“.. Nếu tôi bảo rằng trong lúc này tôi ước gì mình được nằm xuống ngủ một giấc và không bao giờ thức dậy nữa thì.. chị có tin không?”

“Tôi tin chứ. Chuyện đó cũng bình thường thôi. Rất nhiều người có ước muốn đó. Nhưng hãy để những điều đó chỉ là ước muốn. Nhưng qua câu chuyện đời của chị, tôi thấy chị đã vượt qua tất cả những khó khăn. Chị cứ nhìn lại đi rồi sẽ có lúc thấy tại sao mình có thể qua được hết những chặng đường cam go như vậy? Cứ sống với hiện tại chị đang có, đừng nhìn lại đàng sau. Còn tương lai là của ngày mai, của những giây phút sắp đến. Chị đã tin vào số mệnh thì để số mệnh dẫn dắt chị”

Hải Yến gật đầu.

“Đã đến giờ chưa chị?”

Hoài nhìn đồng hồ trên tường:

“Vừa đúng lúc!”

Hải Yến đứng dậy, đưa tay cho Hoài. Hai người bắt tay nhau. Bàn tay Hải Yến rất cứng và khô. Cô ta phải vất vả bao nhiêu để vượt qua những thử thách của một đời người?

Hoài nói khi đưa Hải Yến ra đến cửa:

“Chúc chị được bình yên và sống tốt lành như một chọn lựa cho một người đã nằm xuống. Mong chị được nhiều may mắn trong cuộc sống”

Hải Yến nhoẻn miệng cười, còn ngấn lệ ở đôi mắt.

Hoài khép cửa. Nàng không biết câu chuyện của Hải Yến có thật hay không, nhưng không có lý do gì để cô ta đến đây và bịa chuyện. Bịa chuyện để làm gì? Với sự kể ra câu chuyện của quá khứ trong căn phòng này, cô ta đã để lại một phần gánh nặng của cuộc sống ở đây. Nhưng giả dụ đây là một câu chuyện hoàn toàn tưởng tượng mà Hải Yến muốn xảy ra như vậy để tự dằn vặt mình thì cô ta là người rất đáng thương!