← Quay lại trang sách

Chương 13

Lữ bỏ túi xách xuống định tìm chìa khóa mở cửa, nhưng nhớ phải ra lấy thư. Sau mấy ngày đi xa chắc hộp thư cũng đầy. Căn nhà chàng thuê là nhà cổ nên hộp thư vẫn đặt trước nhà. Kẹp xấp thư và những giấy quảng cáo vào nách, Lữ kéo lê chiếc túi xách. Tiếng bánh xe của chiếc xắc kêu lên lạch xạch rời rã sau chuyến đi. Có lẽ trong chuyến đi xa tới đây Lữ phải mua một va-li kéo mới.

Mở cửa, vào nhà mà như vào nhà ai? Sự tạm bợ trong cuộc sống làm Lữ không cảm thấy sự gắn bó thân quen của một chỗ ở gọi là nhà! Chàng nhún vai, để mặc đống thư từ rơi xuống sàn gỗ. Căn nhà khá lạnh với nhiệt độ bên ngoài xuống xấp xỉ 40. Đầu mùa đông thế là còn ấm!

Lữ bật đèn phòng khách, phòng ngủ. Căn nhà nhỏ 2 phòng như bừng lên sinh khí. Trước giờ Lữ vẫn ở apartment, dọn về ở nhà thuê hợp đồng năm một là một quyết định bốc đồng nhưng quả thật chàng có một không gian riêng tư thoải mái hơn nhiều. Và tiểu thuyết đang viết cũng từ đây mà ra.

Căn nhà cũng phải trên 30 năm tuổi, thứ gì cũng không mới nhưng nhà cổ có những nét hồn riêng của nó, hay vì đâu đây lẩn khuất biết bao kỷ niệm của những người đã đến đây trước Lữ. Điều đầu tiên khi dọn đến cho một người dù là độc thân như chàng, Lữ cũng phải mua ghế mới, giường mới. Bàn cũ OK. Người chủ cũng chịu khó tu sửa nên cũng được. Sân trước sân sau nhiều cây lớn làm tối căn nhà. Lữ chợt nghĩ sự âm u vì những tàng cây lớn ở sân sau phần nào cũng ảnh hưởng đến câu chuyện mình đang viết. Cảnh vật dù sao cũng chi phối Lữ một cách nào đó!

Túi thức ăn mua vội trên đường từ phi trường về nhà có lẽ sẽ ngon sau mấy ngày ăn uống kiểu Hungary.

Chàng châm lò sưởi. Những ánh lửa bập bùng vàng rồi đỏ đua nhau nhẩy múa như đón chào Lữ trở về. Chàng mở nhạc nho nhỏ. Những âm thanh làm đầy căn phòng khách nhỏ thông liền với bếp và phòng ăn.

Còn gì nữa? Một ly rượu vang đỏ làm ấm áp hơn.

Tối nay Lữ không có cảm giác như ăn cho xong bữa mà ăn chậm và thưởng thức, dù chỉ một mình.

Nhưng rồi Lữ mới hiểu lý do vì sao chàng ăn chậm và kéo dài bữa ăn. Sau mấy ngày không đụng tới computer và tránh xa tiểu thuyết nay Lữ thấy.. sợ! Sợ mình lại bị cuốn hút vào và không thoát khỏi! Chàng nên trở lại gặp bà Hoài trước hay đến với tiểu thuyết của mình trước? Khi đặt một câu hỏi như vậy có nghĩa là chàng vẫn chưa tự tin và vẫn cần sự trợ giúp của bà ta. Hay vì một lý do nào khác nữa?

Đêm đó Lữ không mở computer. Chàng đã rất khó ngủ, phần vì giờ giấc thay đổi.