← Quay lại trang sách

Chương 14

Anne cho Lữ một cái hẹn sớm nhất vì giờ giấc của chàng là nghề tự do.

Cô nàng đón Lữ với nụ cười tươi:

“Anh ngồi chờ chút xíu. Tới phiên anh bây giờ”

Lữ nhếch mép cười không nói lời nào.

Anne nghĩ thầm: “Cái anh chàng này bữa nay sao khó thương, không giống mấy lần trước?”. Nàng cắm cúi xuống làm việc, không để ý tới người bệnh nhân tên Lữ nữa.

Khoảng 10 phút sau, cửa phòng Hoài mở. Hoài đưa bà Ella ra ngoài. Nàng nắm tay bà ta rồi ghé tai thầm thì điều gì. Người đàn bà trung niên da màu cứ luôn miệng cám ơn. Trông bà ta đầy vẻ cảm kích.

Hoài liếc nhìn thấy Lữ ở phòng đợi, nàng mỉm cười. Trong phòng đợi không có ai ngoài Lữ.

Nàng không quay vào phòng làm việc mà nói với Lữ:

“Tôi tưởng anh còn đi chơi lâu hơn?”

Lữ chẳng trả lời và cũng chẳng chờ cho Anne nói gì, chàng đứng lên đi về phía Hoài.

Anne mấp máy môi định nói gì nhưng thôi. Cô nàng đưa cho Hoài hồ sơ của Lữ.

Lữ vẫn chọn ngồi ở chỗ quen thuộc.

Hoài hỏi trước:

“Anh đi chơi vui không? Tôi không nhớ là anh đi đâu?”

Không hiểu sao trong căn phòng này và với sự có mặt của bà ta, Lữ thấy dễ chịu.

“Tôi cũng không nhớ là có nói với bà hay không nữa. Tôi đi Hungary”

“Đi một mình?”

Lữ gật đầu. Chàng sửa thế ngồi cho thoải mái, dựa hẳn đầu vào ghế bành.

“Một chuyến đi thú vị chứ?”

“Tôi đã theo lời khuyên của bà. Tôi đã có những trải nghiệm tốt”

“Anh có muốn kể cho tôi nghe về chuyến đi không?”

“Lúc đi tôi không mang theo laptop.. tôi hoàn toàn rời xa những chuyện viết lách của mình trong những ngày đó..”

Hoài tủm tỉm cười:

“Và anh thấy thế nào?”

“Tôi thấy được nhiều thứ chung quanh mình..”

“Nhưng anh vẫn thấy anh giữa những sự vật, những con người khác chứ?”

“Tôi vẫn là tôi.. nhưng..”

“Nhưng sao? Anh chưa nói hết?”

“Tôi thấy một con người khác ở mình”

“Con người ấy tự do hơn phải không?”

“Bà nói đúng… Cái tôi ấy mở ra giao tiếp với những người khác, có những sự kết nối mới mẻ cho niềm vui.”

“Anh sang đó ở khách sạn và đi chơi nhiều nơi chứ?”

“Tôi ở trọ nhà một cặp vợ chồng bản xứ còn trẻ. Tôi thuê người chồng đưa tôi đi khắp nơi trong xứ sở anh ta. Bà đi du lịch Hungary lần nào chưa?”

Hoài lắc đầu:

“Tôi chưa đi bao giờ nhưng biết nơi đó có nhiều lịch sử và nền văn hóa lâu đời. Chắc chuyến đi thích thú lắm?”

“Thích lắm và đáng nhớ. Nền văn hóa cổ xưa, nhiều di tích lịch sử ghi đậm nét nhiều trận chiến. Dân tình cũng thân thiện”

Hoài muốn hỏi vì sao Lữ đến đây ngày hôm nay nhưng nàng đợi.

“Trong chuyến đi, có lần tôi nhớ đến bà”

Hoài bật cười nhưng không hỏi vì sao.

“Bà không hỏi tôi tại sao ư?”

Không chờ Hoài lên tiếng, Lữ nói luôn:

“Bởi vì bà và tiểu thuyết của tôi vẫn ở đâu đó nên khó quên..”

“Tôi và tiểu thuyết của anh thì có gì dính líu đến nhau?”

“Khó giải thích.. nhưng quả thật cái đêm ngủ ngoài trời trên một ngọn đồi nhìn xuống sông Danube, tự dưng tôi nhớ đến bà và đã ao ước sự có mặt của bà như lúc này để tôi có thể nói… nói đủ thứ chuyện trên đời này.. vì tôi thấy dễ dàng chia xẻ với.. Hoài”

Dường như Hoài không để ý đến sự thay đổi trong cách gọi của Lữ.

“Tôi nghĩ lúc đó anh thấy cô đơn nên mới có ý nghĩ như vậy”

“Không, anh bạn người Hungary có mặt bên tôi lúc đó. Anh ta đàn tây ban cầm được lắm và đêm đó trời rất trong, nhiều sao.. Đêm hôm ấy lạnh nhưng thoáng vì ở trên cao, đồi trống. Tôi còn nhớ cả cái mùi ngai ngái của cỏ ướt, mùi cây cỏ…”

“Vậy thì rất lãng mạn?”

Lữ nhìn Hoài không nói gì. Làm sao chàng có thể giải thích cho Hoài hiểu sự kết nối giữa bà ta và tiểu thuyết của mình. Cũng sẽ có lúc Lữ sẽ nói, nhưng chưa phải là ngày hôm nay.

“Anh muốn kể cho tôi nghe về chuyến đi?”

Lữ sửa thế ngồi:

“Không.. tôi về lại nhà và ngần ngại không biết nên mở máy viết tiếp và sống với tiểu thuyết của mình hay..”

“Hay là sao?”

“Hay là đến gặp bà trước?”

Nàng ngạc nhiên:

“Vì sao?”

Lữ ngần ngừ:

“Tôi không hiểu rồi tôi có bị cuốn hút vào câu chuyện của mình nữa như trước đây không?”

“Anh phải thử. Anh cho tôi cái cảm tưởng là anh sợ sự trở lại với những điều anh đang viết?”

“Đúng! Nhưng bà chỉ nhìn thấy một phần nào sự sợ hãi trong tôi..”

“Điều gì làm anh sợ hãi?”

“Bởi vì.. không đơn giản như bà nghĩ. Tôi đã nói với bà nhân vật của tôi muốn chiếm đoạt tôi và điều khiển tôi như nó muốn”

“Anh muốn chứ không phải nhân vật đó muốn. Anh tạo dựng lên nó, anh cho nó một cái tên, một nhân cách, một cuộc đời, một nếp sống nào đó là vì anh muốn như vậy. Tất cả do anh muốn chứ không phải nhân vật đó muốn”

Lữ yên lặng nhìn Hoài.

“Anh là người điều khiển nó chứ không phải ngược lại. Vấn đề của anh là anh phải nhìn thấy điều đó, tự tin vào mình. Tôi tin chắc anh làm được mà không cần đến tôi”

“Bà tin chắc như vậy?”

Hoài gật đầu.

“Trong những ngày ở Hungary, tôi cố không nghĩ đến tiểu thuyết của mình, nhưng chỉ một vài hình ảnh thoáng qua cũng gợi nhớ đến và..”

“Anh cứ nói như anh muốn nói”

“Khi tôi ngồi xuống viết tiểu thuyết của mình, tôi hoàn toàn không nhớ đến mình nữa, tôi bước vào trong câu chuyện, tôi bị đồng hóa với nhân vật của mình một cách dễ dàng. Tôi say mê.. điên cuồng..”

Hoài nhún vai:

“Cũng có sao đâu? Nhưng tất cả những điên cuồng rồ dại trong đó cũng chỉ nằm trong tiểu thuyết của anh mà thôi”

“Bà đừng quên tôi thường viết kịch bản cho người ta làm phim. Kịch bản được đưa vào thế giới kịch ảnh với những con người có thân xác thực sự. Dù kịch bản phần nào của tôi có bị sửa đổi hay tôi phải viết theo đơn đặt hàng thì những câu chuyện đó vẫn được đưa vào những con người thật. Điều này làm tôi được thỏa mãn. Sau đó tôi phủi tay.. để rồi sau đó lại sang một câu chuyện khác”

“Tiểu thuyết của anh khác với những kịch bản anh viết như thế nào?”

“Phần lớn những kịch bản tôi viết kiếm sống là theo ý người khác hoặc một nhà sản xuất mua lại bản quyền của một tác giả nhưng khi đem vào phim ảnh thì phải sửa đổi cho phù hợp”

“Nên không phải thuộc về anh?”

“Đúng như vậy. Khi viết kịch bản tôi không có sự.. say mê. Còn tiểu thuyết là của tôi, thuộc về tôi”

“Đồng ý. Nhưng anh vẫn chưa nói rõ điều anh muốn nói?”

Lữ hít một hơi thật mạnh:

“Tôi muốn những nhân vật của tôi trong tiểu thuyết thành những con người thật mà tôi có thể nhìn thấy thực sự”

Hoài cười:

“Dễ lắm! Anh bán lại bản quyền tiểu thuyết của anh cho những mối làm phim mà anh từng làm việc”

“Đâu phải dễ?”

“Anh chưa thử mà?” Hoài vừa nói vừa tủm tỉm cười.

“Bà ngạo tôi?”

“Không, tôi nói thật!”

“Nhưng nếu tôi bị từ chối?”

“Điều này anh phải chấp nhận thôi. Có biết bao nhiêu người viết tiểu thuyết mà đâu phải truyện nào cũng mang lên màn ảnh đâu, mà người ta vẫn tiếp tục viết. Tôi không phải là nhà văn, nhưng qua anh tôi thấy sự say mê trong công việc của anh. Vậy thì có lẽ người ta viết vì yêu thích. Bây giờ anh hãy nghĩ giản dị như vậy là anh viết vì anh thích được viết, được bày tỏ những suy nghĩ của mình, thích sáng tạo nghệ thuật. Nếu anh nghĩ như vậy, tôi tin rằng mọi chuyện sẽ đơn giản. Anh không nên tạo rắc rối cho chính mình”

Lữ thở dài thầm: Nói như Hoài thì còn nói làm gì!! Chàng ngồi thừ mặt và bỗng dưng thấy buồn bã.

Buổi gặp gỡ và nói chuyện với Hoài chấm dứt trong sự thất vọng ở Lữ.

Chàng đứng dậy đi ra mà không nghĩ đến chuyện bắt tay từ giã Hoài.

Ra đến ngoài, Lữ đưa thẻ tín dụng trả tiền mà cũng chẳng nói lời nào với cô thư ký của Hoài.

Trời đã có nắng. Ánh nắng nhẹ và dịu làm Lữ thấy dễ chịu hơn. “Mình có tự mang sự rắc rối đến cho chính mình không như Hoài nói?”. Để xem.