← Quay lại trang sách

Chương 15

Hoài ra khỏi văn phòng trước Anne. Nàng nghĩ đến buổi party tối nay ở nhà bạn Nguyên như mọi lần mà không thấy hứng thú. Tất cả chỉ là những sự lập lại nhàm chán mà sao người ta không thấy chán? Những lần hội họp như thế, Hoài mang theo mình những nụ cười giả tạo, trao đổi những câu chuyện về người khác mà nàng cho rằng vô duyên và nhạt nhẽo! Tất cả chỉ để cho chồng nàng hài lòng. Nhiều lúc Hoài tự nhủ không biết mình muốn gì? Làm việc ư? Có lẽ đó là câu trả lời cho nàng. Hoài gắn bó với công việc của mình.. Cuộc đời nàng chỉ có thế thôi sao?

Có tiếng điện thoại reo. Nguyên, chồng nàng!

“Em nghe!”

Giọng Nguyên vui vẻ quá sức:

“Anh nhắc em về sớm, mình đi party tối nay ở nhà Trọng. Anh nghĩ hôm nay chắc vui đấy. Em có khỏe không?”

“Em OK” Hoài trả lời. “Em đang lái xe về nhà đây”

“Mình đưa con gái dến nhà bạn nó party xong mình đi chơi. Sẽ không về muộn vì còn đón con”

Hoài nghĩ thầm: May quá!

“Em nhớ mà anh!”

“Lái xe cẩn thận!”

Bao giờ Nguyên cũng nhắc nhở nàng như thế. Hoài yêu chồng vì biết Nguyên luôn luôn lo lắng cho nàng và gia đình.

Những ánh đèn xe lấp lánh trước mặt bỗng dưng làm nàng liên tưởng đến Lữ, đến câu chuyện về đêm đầy sao của anh ta trên đồi bên giòng sông Danube và tiếng đàn tây ban cầm của người bạn đồng hành với Lữ. Và rồi ước mơ nhỏ nhoi của một con người rất cô đơn trong đêm thinh lặng ấy là cần có người chia sẻ. Lữ quả là một kẻ cô đơn! Chắc vì thế anh ta mới tìm đến thế giới riêng của mình! Nàng nghĩ là mình hiểu được Lữ nhiều hơn anh ta tưởng.

Có ai trong đời không có một lúc nào đó thấy mình lạc lõng cho dù đang được vây bủa chung quanh bằng gia đình, tình yêu, đám đông? Tội nghiệp cho Lữ!

Tiếng bóp còi của chiếc xe phía sau làm Hoài bừng tỉnh. Nàng chạy chậm quá!

Vào đến nhà, Nguyên đã sửa soạn sẵn.

“Anh đang lo cho em vì thấy mãi em chưa về!”

“Kẹt xe quá!”

“Em nghỉ ngơi, anh đưa con đi đến nhà bạn nó trước rồi về lại đón em”

Hoài gật đầu. Nguyên hiểu được những áp lực trong công việc của Hoài. Có đôi lần cả Nguyên và con gái nàng đều muốn Hoài chỉ làm part time để còn dành thì giờ cho gia đình. Nhưng đối với Hoài, công việc này như một thứ đam mê! Nàng nghĩ chẳng bao giờ muốn về hưu, trừ khi bệnh hoạn!

Nguyên vui vẻ trong đám đông, như một con cá được thả xuống biển vẫy vùng. Nguyên có tài kể chuyện vui rất duyên dáng, ai ai cũng thích. Chàng đúng là người của mọi người. Sự khác biệt giữa Hoài và Nguyên đã hỗ tương cho nhau. Hai người như hai mảnh với những vết cắt hoàn toàn khác nhau nhưng khi ghép lại thì hoàn toàn khít khao như một trong những điều kỳ diệu xảy ra trong đời này.

Khi Nguyên rạng rỡ trong đám đông thì Hoài lui vào bóng tối yên lặng. Nhưng khi xoắn vào với nhau thì Hoài và Nguyên chỉ là một. Cả hai đều nhận ra những sự khác biệt của nhau và chấp nhận như một lẽ tự nhiên.

Trên đường về nhà Nguyên kể cho Hoài nghe nhiều chuyện của nhiều người nghe được trong buổi party. Nàng lơ đễnh nghe, thỉnh thoảng góp vài câu cho dù nàng tin chắc đến ngày mai Hoài sẽ quên hết những câu chuyện mà Nguyên kể. Mà nhớ làm gì cho.. mệt! Những câu chuyện đó sẽ chìm vào quên lãng cho đến khi có một ai khơi lại!