← Quay lại trang sách

Chương 16

Lữ ngần ngừ trước chiếc máy quen thuộc đang chờ đợi. Chàng sờ vào máy mà có cảm tưởng như mình đang đụng chạm đến một con người! Lữ bấm nút. Màn hình tối đen chợt nhấp nháy. Chàng đang đánh thức nó. Trong sự chờ đợi từng giây phút, Lữ hồi hộp đưa những ngón tay vuốt nhẹ trên keyboard của máy. Một vài tiếng động từ máy thốt ra như người tỉnh giấc sau một giấc ngủ say.

Chàng tìm phần mình đang viết dở dang trước chuyến đi xa. Ngay trong hành động tìm kiếm, từng cái nhắp “chuột”, tim Lữ đập mạnh rung động. Những ngón tay phải chàng như tê đi, Lữ lần mò từng bước một. Như một người đang gỡ bỏ từng mảnh vải trên thân thể người yêu, run rẩy, xúc động và khi tìm thấy điều mình đang chờ đợi tìm kiếm, hạnh phúc chợt vỡ òa.

Đọc lại những điều mình đã viết, nhập vào với nhân vật Đoàn. Và Lữ không dừng lại được nữa.

Mỗi một phút giây trôi qua chìm đắm trong câu chuyện, cứ thế Lữ viết và viết. Nhân vật Đoàn mỗi lúc một sống động, hiện thực, mạnh mẽ. Lữ đã đánh mất chính mình trong Đoàn. Chàng không còn nhớ là mình đang ngồi viết nữa mà chàng thực sự đang hành động, suy tưởng như Đoàn.

Một lúc sau, ngừng tay. Lữ mặc áo jacket ra ngoài, lái xe đến một tiệm bán hoa cách chỗ chàng ở đến gần một giờ. Đây là một tiệm bán hoa chàng chưa đến bao giờ, nhưng có sao đâu! Lữ đặt một bình hoa hồng trắng, thêm vào cành hoa tím, trông rất đẹp và cho địa chỉ người nhận. Đưa lời viết mà chàng đã in sẵn trong mảnh giấy rồi đưa cho cô bán hàng nhờ viết xuống dùm.

Người bán hoa nhíu mày nói:

“Tại sao ông không viết? Đây là tiếng gì, tôi viết sẽ không đúng”

“Không sao cả, cô chỉ viết những chữ thôi, đừng để ý đến gì khác. Tay tôi đau nên mới nhờ cô”

“Hay là tôi bỏ mảnh giấy in này kèm theo bình hoa?”

“Không! Đừng! Viết tay cho trang trọng”

“Bạn gái ư?”

Lữ cười không nói gì. Đợi cho cô bán hàng viết xong mấy giòng chữ vào tấm thiệp, Lữ lấy lại tờ giấy mà chàng đã viết bỏ vào túi. Chàng trả tiền mặt rồi đi ra.

“Này, ông quên chưa để tên người gửi và địa chỉ!”

Lữ quay lại nói với:

“Chỉ cần đề tên tắt là N. Không cần địa chỉ. Người nhận sẽ biết. Cám ơn”

Ra khỏi tiệm bán hoa, Lữ thấy mình vẫn còn bị khích động. Những thôi thúc trong chàng càng lúc càng mãnh liệt. Chàng như một người bị sóng cuốn đi xa khỏi bờ mặc cho giòng nước lôi đi. Lữ không kháng cự, chống trả. Một khẩu súng nhỏ cần phải có nữa là hoàn chỉnh.

Lữ không thấy hối tiếc. Mọi chuyện sẽ phải xảy ra như thế thôi!