← Quay lại trang sách

Chương 22

Hoài chợt cựa mình. Lữ ngồi thẳng người lên. Cả tâm hồn và thể xác chàng chờ đợi.

Hoài chớp mắt. Nàng có cảm tưởng mình vừa nằm mơ. Hoài nhìn sang bên cạnh. Hình ảnh đầu tiên mà nàng nhận thấy là.. Lữ! Anh ta ngồi ở ghế nhìn về phía Hoài.

Miệng nàng khô. Hình như nàng muốn hét to để thoát ra khỏi giấc mơ, nhưng Hoài chỉ há miệng mà không có tiếng kêu nào thoát ra.

Nàng ngồi dậy nhìn quanh. Những cánh hoa hồng vương vãi chung quanh Hoài. Nàng đã nằm trên giường. Không phải ở nhà mình! Chuyện gì đã xảy ra?

Có lẽ giấc ngủ làm Hoài thấy.. bình yên? Sao bình yên được? Đây là đâu? Nhưng rõ ràng Hoài thấy.. không còn sợ hãi.. Sao kỳ vậy? Chắc ảnh hưởng của.. thuốc? Hoài tin là mình đã bị mê đi khi bị đưa đến đây..

Nhìn Lữ, nàng hỏi:

“Tôi tưởng.. anh mời tôi đi ăn?”

Lữ cười thú vị:

“Đúng, tôi mời Hoài đi ăn chứ sao”

“Đây đâu phải tiệm ăn?”

“Đây là nhà tôi. Mời Hoài ăn ở nhà tôi”

Nàng nhìn Lữ, nhìn xuống tay mình. Chuyện Lữ trói tay mình có thật không? Hoài muốn hỏi Lữ nhưng thôi. Có lẽ tình thế sẽ không tệ hại nếu nàng khéo léo xoay chuyển. Biết đâu Lữ chỉ mời mình ăn tối thật? Nàng phải can đảm và khôn khéo để.. xoay chuyển tình thế..

“Tôi không ngờ anh biết làm bếp”

Lữ cười:

“Tôi không biết làm nhưng ra tiệm mang về, có gì khó đâu”

Hoài bỏ chân xuống đất tìm đôi giầy của mình.

Lữ nhanh nhẩu đứng lên:

“Đợi tôi”

Một phút sau Lữ quay lại, trên tay cầm đôi dép lông đi trong nhà rồi quỳ xuống xỏ vào chân Hoài.

Hoài hất ra:

“Không phải giầy của tôi!”

Lữ hơi cau mày:

“Giầy của Hoài ngoài kia. Đi đôi này trong nhà cho êm chân. Tôi chọn mãi mới mua được”

Câu nói của Lữ làm Hoài lại lo âu. Tất cả mọi sự anh ta đã sắp xếp? Chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp?

“Tôi tự đi giầy được” Hoài dõng dạc nói.

Lữ thở dài đứng lên.

Hoài muốn ra khỏi căn phòng ngủ này càng sớm càng tốt.

“Để xem bữa ăn tối anh mời tôi ra sao” Vừa nói Hoài vừa xỏ chân vào đôi dép lông rất mịn màu trắng. Đầu nàng cũng còn hơi choáng váng. Nàng đứng lên và đi ra khỏi phòng.

Lữ nuối tiếc những giây phút vừa qua khi Hoài ngủ yên và thinh lặng.

Hoài làm ra vẻ tự nhiên:

“Nhà rộng quá! Anh ở có một mình..”

“Tôi thích nhiều khoảng trống. Những khoảng trống cho mình thở”

Nếu những câu nói này lúc đang ở trong văn phòng và Hoài là người chủ động thì chắc nàng đã bật cười, nhưng trong tình huống này mọi câu nói của nàng đều phải suy tính và giả tạo.

Hoài đi ra phòng khách:

“Anh mua nhà này bao lâu rồi?”

“Tôi thuê”

“À.. “

Phòng khách vừa phải, ít đồ. Hoài không thấy một tấm ảnh chụp nào được bầy hay treo trên tường. Chỉ là một chốn tạm bợ dung thân!

“Hoài đói chưa?”

“Ăn được!”

Nàng trả lời mà không biết bây giờ là mấy giờ. Hoài đã ở đây bao lâu? Túi xách của nàng đâu rồi? Nguyên và con gái chắc đang lo âu. Liệu sau bữa ăn tối Lữ có cho mình về hay là..? Nghĩ đến đó Hoài lại thấy mặt mình hơi tê đi. Nàng đã nghe hàng bao nhiêu chuyện kinh khủng của người khác, của những bệnh nhân, của phim ảnh.. và bây giờ là của mình! Tại sao lúc nào những chuyện không may cũng xảy ra vào buổi tối? Lữ đã sắp xếp cả.

Điện thoại của nàng đâu? Chưa bao giờ Hoài mong được nói với chồng con mình như lúc này.

Tiếng của Lữ làm Hoài bừng tỉnh:

“Mời Hoài sang ăn tối”

Phòng ăn xinh xắn, bàn nhỏ trải khăn trắng. Có bình hoa giữa bàn. Có nến thắp sáng.

“Hoài ngồi. Tôi mang thức ăn ra”

Nàng thấy đói.

Một lúc sau Lữ mang một khay thức ăn Ý đã hâm nóng. Có mì ống với xúc xích hay đồ biển gì đó. Thêm một khay lớn với 2 con tôm hùm đỏ au rất bắt mắt.

Lúc trước Hoài nghĩ không còn thiết gì đến ăn uống nhưng nghĩ lại mình phải tỉnh táo, khỏe mạnh để ứng phó với mọi tình huống xấu.

Tại sao Lữ lại mời ăn tối? Ý định gì?

Lữ hỏi:

“Hoài dùng nước gì? Uống chút rượu vang không?”

“Không. Tôi không uống được rượu. Anh cho tôi nước lạnh”

Hoài nghĩ thầm liệu Lữ có bỏ gì vào thức ăn thức uống không đây? Nàng nói với theo khi thấy Lữ quay đi.

“Anh cho một chai nước là tốt nhất. Tôi uống nhiều”.

Làm như Lữ hiểu:

“Yên tâm, tôi không bỏ thuốc độc... Tôi không bao giờ làm hại Hoài cả”

Không giữ được bình tĩnh, Hoài hỏi lại:

“Tại sao? Tại sao?”

Lữ trở lại với chai nước lạnh.

“Tại sao ư?”

“Đúng vậy?”

“Hoài vẫn hỏi tôi viết gì trong tiểu thuyết”

“Nhưng đây không phải là tiểu thuyết”

“Nhưng dựa vào tiểu thuyết của tôi”

Hoài chợt nhớ đến giường ngủ đầy hoa trong phòng Lữ:

“Anh là N. người gửi 3 bình hoa cho tôi phải không?”

Lữ gật đầu.

“Hoài có thấy cần phải có chút âm nhạc không?”

Nàng không trả lời.

Tiếng nhạc vang lên. Tiếng réo rắt của vĩ cầm. Bản nhạc nàng ưa thích! Vocalise! Vocalise của Sergie Rachmaninoff! Hoài ngồi nghe thẫn thờ.

“Mời Hoài dùng bữa!”

Lữ nói với vẻ ân cần, không còn nét ngang ngược như khi đến văn phòng Hoài. Làm như Lữ đã trở thành một con người khác.

Hoài yên lặng ăn. Mặc dù đói nhưng nàng ăn không ngon. Hoài cố gắng nuốt.

“Ăn được không?’

Hoài gật đầu không nói gì.

Ở trong căn nhà này, căn phòng này, Lữ là người chủ động.

“Hoài có thích nghe nhạc không?”

“Âm nhạc làm.. người ta thấy thoải mái..”

Lữ nhếch miệng cười:

“Đúng vậy! Hoài thích loại nhạc nào?”

“Tôi hả? Những loại như bản Vocalise này”

Mắt Lữ sáng lên:

“Hoài biết bài này?”

“Bản thứ 14, bài cuối cùng trong tập nhạc 14 bản tình ca của Sergie Rachmaninoff..”

Lữ tiếp lời Hoài:

“Bản tình ca duy nhất không lời trong tập đó được tác giả sáng tác năm 1915”

“Anh thích bài này?”

“Tôi thích nhất”

“Vì sao?”

“Một bài ca không lời nhưng hàm chứa ngàn vạn lời..”

“Chẳng hạn như?”

“Tôi chưa bao giờ nghe bài hát nào không có một lời ca nhưng lại làm người nghe rung động và thổn thức như vậy”

“Tôi ngạc nhiên. Tôi thích bài này nhưng không thấy “thổn thức”, chữ anh dùng. Thổn thức là đổ lệ sao?”

Lữ cười. Nhìn anh ta Hoài không thấy đáng sợ cho lắm. Nàng hy vọng bữa ăn sẽ kết thúc sớm và Lữ đưa nàng về lại. Hay đây chỉ là một sự hy vọng của mình, Hoài thầm nghĩ. Ở trong một căn nhà lạ với một người đàn ông đã ép buộc nàng đến đây.. Điều gì sẽ xảy ra? Mắt Hoài chợt long lanh, không phải vì xúc động mà… vì sợ hãi..

“Tôi nghe và tôi thấy, tôi cảm nhận được tình yêu trong bài ca không lời này. Đó là một thảm kịch. Những chỗ lên cao và xoắn lấy như một tình yêu đứt đoạn trong đau thương. Tôi hình dung cả cái chết”

“Anh tưởng tượng”

Lữ nghiêm giọng:

“Không! Thật!”

Anh ta chợt mỉm cười, hai mắt sáng rỡ nhìn Hoài:

“Tôi không bao giờ ngờ Hoài cũng thích bản Vocalise. Bản nhạc này không phổ biến nhiều lắm. Chúng ta có nhiều điểm tương đồng. Thật là một bất ngờ thích thú!..”

Hoài thấy ngay mình như một cục nam châm đang hút những mảnh sắt là Lữ. Có lẽ nàng nên nói ít hay không nói gì cả thì hay hơn. Điều gì nàng nói ra cũng bị Lữ vồ vập lấy. Nàng không nên chia sẻ những ý nghĩ hay ý thích của mình. Hoài không muốn ai “đọc” mình.

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?”

“Hoài muốn hỏi tại sao lại có bữa ăn tối này?”

Hoài vừa ăn vừa gật đầu thay cho câu trả lời.

“Hoài có nhớ trong chuyến đi xa tôi có kể là tôi ước ao được có Hoài bên cạnh”

“Bởi vì anh cô độc”

“Một phần. Nhưng chính là vì con người của Hoài. Tôi muốn được san sẻ.. với Hoài về mọi thứ, kể cả con người tôi”

“Anh có thể đến văn phòng tôi khi nào anh cảm thấy cần chia sẻ”

“Ở văn phòng Hoài không phải là điều tôi.. ước mơ.”

“Tại sao?”

“Ở đó.. có nhiều ngăn cách và Hoài có một vị thế khác. Còn ở đây là một nơi tôi chọn lựa. Tôi muốn mình chủ động mọi sự như..”

“Như trong tiểu thuyết của anh?” Hoài hỏi.

Lữ gật đầu:

“Khi tôi bắt đầu viết tiểu thuyết của mình tôi dựng lên một câu truyện khác. Nhưng khi gặp Hoài, mọi sự đều đảo lộn và tôi viết..”

“Kể cho tôi nghe về tiểu thuyết của anh”

Lữ hơi ngửa người ra phía sau, dựa lưng và kể:

“Nhân vật nam của tôi là Đoàn. Anh ta hơi bị mất thăng bằng về tâm lý mà không rõ nguyên nhân. Đoàn tìm đến một cố vấn tâm lý nhờ giúp đỡ. Nhưng qua nhiều buổi, Đoàn si mê –không biết đó có gọi là tình yêu đích thực hay không- người bác sĩ tâm lý đó. Từ si mê anh ta nghĩ đến chuyện chiếm đoạt cô ta cho riêng mình…”

Kể dến đây, Lữ ngừng lại nhìn mặt Hoài. Đôi mắt anh ta sục sạo làm Hoài nổi da gà. Nàng có cảm tưởng mình đang nín thở và cố giữ bình tĩnh. Hoài cắn chặt răng, hai tay nàng cứng lại, cố kềm sự run rẩy đang lan tỏa khắp châu thân. Có phải Lữ đang tìm cách dọa nàng hay thực sự tiểu thuyết của anh ta như vậy?

Mấy phút trôi qua. Lữ không nhìn Hoài nữa mà kể tiếp:

“Đoàn lập kế hoạch để bắt cóc cô ta. Nhưng anh ta bị giằng co giữa sự chiếm đoạt và sự chinh phục. Chiếm đoạt chỉ là nhất thời nhưng chinh phục sẽ đem lại cho Đoàn một chiến thắng. Hoài có thấy đúng như vậy không?”

Hoài mấp máy đôi môi run run của mình mà không thốt ra được lời nào. Không dây trói, nàng có thể mở tung cửa chạy ra ngoài. Lữ có thể dùng sức mạnh. Chắc chắn anh ta mạnh hơn Hoài nhiều. Nhưng thà chống cự rồi bị thương.. hay bị chết còn hơn ngồi đây và nghe anh ta.. nói.

Làm như Lữ đọc được những ý nghĩ của Hoài. Anh ta nói:

“Dĩ nhiên Natalie Hoài –nhân vật của tôi- chống cự, phản kháng và thù ghét Đoàn. Điều đó hợp lý và tự nhiên, nhưng như thế thì đâu thành truyện phải không? Theo Hoài thì Đoàn phải làm gì để chinh phục được cô ta?”

Những thức ăn vừa nuốt lúc nãy như muốn trào ra. Hoài muốn đứng phắt dậy chạy ra ngoài nhưng không hiểu vì vẫn còn ảnh hưởng của thuốc –Hoài biết chắc chắn là Lữ đã làm nàng mê đi để đưa đến đây- hay vì sợ hãi đến độ nàng không thể đứng dậy.

“Hoài không muốn ăn nữa sao? Dùng ít trái cây hay bánh nhé?”

Lữ đứng lên rời khỏi bàn ăn để vào bếp.

Đây là cơ hội tốt nhất, Hoài nghĩ thầm. Nàng vừa dợm người đứng lên, đẩy ghế thì Lữ đã nhanh chóng trở lại. Nhưng nàng mừng thầm là nàng cử động như thường được. Trước đó chẳng qua vì xúc động và hoảng sợ mà thôi.

“Ra ngoài phòng khách nhé. Tôi nghĩ ngồi ngoài này gần lò sưởi sẽ thoải mái hơn”

Ra ngoài, Hoài chọn chỗ ngồi gần cửa ra vào hơn.

“Hoài là khách quý, đừng nghĩ đến chuyện bỏ về sớm”

Hoài lấy lại bình tĩnh:

“Giờ này chồng con tôi đang nóng ruột vì không biết tôi ở đâu. Tôi muốn đi về. Ăn tối xong rồi. Anh cho tôi về lại văn phòng. Ví của tôi đâu? Tôi cần gọi điện thoại”. Nàng nói một hơi.

“Trên đường về đây điện thoại của Hoài reo nhiều, quấy rầy quá, tôi vất đi rồi. Tôi vất trên xa lộ, mất tiêu rồi”

Hoài muốn khóc nhưng nàng phải dấu sự yếu mềm của mình đi vì Lữ đang là kẻ chiến thắng.

“Anh chở tôi về văn phòng. Đã muộn. Tôi sẽ không nói với ai về câu chuyện tối nay. Tôi hứa với anh như vậy. Anh yên tâm”

Lữ như người bị điếc. Anh ta mở nhạc lớn hơn và bảo với Hoài:

“Trong đêm thinh lặng nghe bản Vocalise phải mở lớn mới thấu suốt được từng nốt nhạc tuyệt vời”

Hoài không hiểu điều Lữ vừa nói có đúng như ý anh ta nói hay không hay anh ta định làm điều gì và sợ mình.. la hét nên để nhạc lớn át tiếng?

Chỉ nghĩ đến đó mà mồ hôi Hoài toát ra dầm dề.

“Sao Hoài không ăn bánh vậy?”

Nàng đổi chiến thuật:

“Nãy giờ tôi nghĩ là tôi đang nói chuyện với nhân vật Đoàn chứ không phải nói chuyện với anh. Tôi nói với anh thoải mái hơn vì Lữ là một con người thật. Trở lại với con người của anh đi”

“Trong căn nhà này chỉ có Đoàn”

Hoài thấy năn nỉ không xong, xoay sang kiểu gì cũng không được, chỉ còn cách là liều..

Nàng đứng lên đi về phía closet gần cửa chính.

Lữ nhìn theo nói:

“Không có giầy và áo lạnh của Hoài trong đó đâu. Đừng tìm mất công”

Nàng vẫn tiến đến và mở cửa closet. Không có một thứ gì trong đó thật! Nhưng với đôi dép này nàng vẫn có thể đi ra ngoài được.

Hoài liếc nhanh về phía cửa chính. Lòng nàng trùng xuống khi nhìn thấy một ổ khóa móc vào cửa bên trong. Lữ đã tính cả. Nhưng còn cửa sau, cửa garage, cửa sổ.. Nàng như con thú bị dồn vào đường cùng..

“Đoàn muốn chinh phục chứ không muốn chiếm đoạt, Hoài đừng sợ”

Không quay lại nhìn Lữ nàng cương quyết nói:

“Chinh phục kiểu này anh chỉ chuốc lấy thất bại”

Lữ không nói gì. Anh ta xoay xoay ly rượu trong tay đang uống dở.

Tiếng réo rắt của bản nhạc Vocalise mà Hoài ưa thích nay trong căn nhà này trở thành bản nhạc mà nàng ghê sợ.

Hoài đi vào trong phòng ăn, rồi bếp. Nàng sục sạo mọi chỗ. Chỗ nào có cửa, chỗ đó có khóa. Cửa garage?

Nàng mở cửa xuống garage và bấm nút. Cánh cửa vĩ đại lặng yên như ngủ.

Hoài chẩy nước mắt. Nàng muốn la hét, muốn đập phá. Vào trong bếp, nàng kéo mọi ngăn kéo mà không tìm được con dao nào, dù là dao nhỏ. Vào phòng ngủ, Hoài lục tung những ngăn kéo… Và như một phép mầu.. nàng nhìn thấy khẩu súng! Hoài chụp lấy như vớ được một cái phao trong lúc sắp chết chìm!

Chưa bao giờ cầm súng nhưng Hoài mừng rỡ cầm lên. Nàng vội vã trở ra phòng khách. Lữ vẫn ngồi đó gần lò sưởi, tay cầm ly rượu. Ánh lửa bập bùng của lò sưởi nhảy múa chập chờn như ma. Hoài run rẩy chĩa súng vào Lữ, giọng nàng giận dữ và gay gắt:

“Chở tôi về văn phòng!”

“Nếu tôi nói không thì sao?” Lữ thản nhiên hỏi Hoài.

“Tôi bắn anh!”

“Cứ bóp cò tự nhiên. Tôi quên không nói cho Hoài biết, súng không có đạn. Chưa bao giờ nạp đạn”

Hoài lắp bắp:

“Ngay cả.. lúc anh dí súng vào người tôi?”

“Đúng vậy! Tôi có bắn súng bao giờ đâu?”

“Anh nói láo!”

“Thì cứ bóp cò đi rồi sẽ biết”

“Đừng thách tôi!”

Lữ lắc đầu:

“Thường đàn bà rất dễ tin nhưng Hoài lại không như vậy nhỉ?”

Mắt Hoài như mờ đi. Nàng bóp cò.

Không một tiếng.. nổ..!

Hoài lập lại động tác đó vài lần. Mọi sự xảy ra như một phim hài hước, Hoài là một diễn viên tồi, chỉ có một khán giả duy nhất là Lữ đang tủm tỉm cười. Hoài ngồi thụp xuống ghế và khóc nức nở. Nàng thấy mình ngu xuẩn, trẻ con và gì nữa..?

Nước mắt nàng cứ trào ra. Kế tiếp chuyện gì sẽ xảy ra cho mình? Có bao giờ Hoài.. còn gặp lại chồng và con nữa không? Nàng khấn thầm Đức Mẹ: “Mẹ ơi! Mẹ cứu con!”. Nàng nghĩ đến Nguyên. Chồng nàng là một kẻ vô thần. Lúc này anh có nghĩ đến Đấng Tối Cao dựng nên mọi loài và cầu nguyện cho em không Nguyên? Kim ơi! Mẹ nhớ con quá! Mẹ muốn được ôm con..

Điều gì sẽ xảy ra nữa? Những giọt lệ chỉ làm Hoài sợ hãi thêm. Tiếng vĩ cầm như xoáy lấy Hoài, vây bủa nàng. Ở một đoạn tiếng nhạc lên thật cao sắc lạnh như lưỡi dao phớt qua da nàng như thử độ dày của làn da, đo lường mức chịu đựng của Hoài. Nàng rùng mình và nhắm chặt mắt lại. Nỗi sợ hãi không chỉ bao trùm nàng mà còn rúc rỉa mọi ngõ ngách trong người Hoài.

Tiếng Lữ nhỏ nhẹ vang lên như đưa Hoài trở về thực tại:

“Đừng khóc Hoài.. tôi không bao giờ làm hại Hoài cả.. Đừng sợ!”

Hoài cố gắng thuyết phục Lữ:

“Tất cả những thứ anh dàn dựng chỉ là giả tạo như tiểu thuyết của anh. Những điều này không đi đến đâu mà cũng chẳng mang lại một kết quả nào hay tạo được một sự thỏa mãn nào như anh mong muốn. Anh là Lữ. Đoàn chỉ là một hư cấu, cả nhân vật Natalie Hoài cũng vậy.”

“Không, Hoài không hiểu. Những gì đang xảy ra là thật. Sự lôi cuốn của Hoài cũng là thật. Khi nhìn Hoài nằm yên trong giấc ngủ giữa muôn ngàn cánh hoa hồng thơm ngát là thật. Tôi chiêm ngưỡng và xao xuyến trước nét đẹp đó cũng là thật. Những cảm xúc, tình cảm của tôi với Hoài hoàn toàn là thật, không chút nào giả trá, Hoài có hiểu như vậy không?”

Trên gò má vẫn còn chưa khô, ngửng mặt lên, mặt Hoài đanh lại:

“Bởi vì anh muốn những điều đó trở thành sự thật. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy toàn là giả tạo. Người ta có thể rung động như xem một cuốn phim có những cảnh làm chạnh lòng hay xao xuyến nhưng chỉ thoáng qua rồi hết. Đó chỉ là những tình cảm bộc phát nhất thời và sẽ tắt nhanh chóng. Chỉ là những bèo bọt không nghĩa lý và giá trị gì. Người ta không sống bằng những giả tạo đó. Ngay cả khi anh quỳ xuống xỏ dép cho tôi, điều đó có làm tôi thích thú gì đâu. Chiếc giường phủ đầy hoa, đẹp đấy như ý anh muốn nhưng để làm gì? Chỉ để anh ngắm. Rồi còn gì nữa? Điều gì bộc phát tự nhiên mới thành tựu còn gán ghép chẳng ăn thua gì..”

Hoài nói và thấy hả hê.

“Hãy trả lại tôi về văn phòng và đời sống của tôi. Tôi không thuộc về đây..”

“Ở đó.. tôi là người có vấn đề. Còn ở đây, trong không gian này, tôi và Hoài.. khác! Chúng ta không còn những rào cản nào khác. Chúng ta sống như chúng ta muốn sống.”

Hoài đưa Lữ về với thực tại:

“Tôi không muốn đến đây. Anh đã bắt buộc tôi phải đến. Đây là một.. – Hoài định nói hai chữ “cưỡng bức” nhưng nàng ngừng kịp thời. Hai chữ “cưỡng bức” tự nó đã cho một hình ảnh bạo động và dung tục. Nói năng với Lữ phải cẩn thận-. Gia đình tôi đang thắc mắc vì sao tôi chưa về nhà. Điện thoại của tôi đâu?”

Đang hớn hở như đứa trẻ được quà bỗng bị đòi lại, Lữ cau mặt lại:

“Hoài đừng nghĩ đây là một sự bắt buộc. Hãy nghĩ đây là một buổi ăn tối.. êm ả.. Và.. Hoài có cơ hội hiểu tôi nhiều hơn.”

“Anh có mời người khác phái nào đến ăn ở nhà anh như vậy bao giờ chưa?”

Mặt Lữ nghiêm trang, nhìn Hoài bằng ánh mắt khác lạ:

“Chưa bao giờ.. và cũng chẳng bao giờ sẽ có..”

“Tại sao?”

“Vì không có một người đàn bà nào như Hoài.. Càng ngày ước muốn được ở gần bên Hoài càng mãnh liệt. Tôi như kẻ bị sóng cuốn xa bờ.. Chỉ có Hoài mới cứu tôi khỏi bị nhận chìm. Tôi.. đã đánh mất tôi trong Hoài… Tôi nói thế nào để Hoài hiểu..”

Hoài không mảy may xúc động trước những lời nói đầy tình cảm bộc lộ của Lữ. Lời mời ăn tối “một lần rồi thôi” của Lữ làm nàng chới với nhưng nay là không, ngàn lần không lay chuyển được nàng. Trước mặt Hoài là một kẻ si mê điên dại và lẫn lộn giữa đời thực và tiểu thuyết do anh ta dựng nên. Nàng thản nhiên nhìn Lữ rồi đứng lên nói với giọng lạnh tanh:

“Đủ rồi.. tôi đi về”

Lữ như một đứa trẻ vòi đồ chơi mà không được nên cáu giận:

“Không.. tôi chưa để Hoài đi về được”

Hoài nghe chữ “chưa” ở miệng anh ta mà mừng thầm. “Chưa” chứ không phải là “không”. Chẳng lẽ lại phải dỗ ngọt? Nghĩ thế và Hoài nói luôn:

“Anh có thể đến văn phòng tôi bất cứ lúc nào. Chúng ta có thể nói chuyện. Và anh không phải trả một chi phí nào cả”

Lữ như một kẻ điếc. Anh ta đi ra phòng khách. Phòng khách và phòng ăn thông thoáng. Hoài nhìn thấy Lữ ngồi ở sofa, chân gác lên bàn, vẫn dáng vẻ bất cần đời. Anh ta vặn nhạc lớn hơn. Những âm thanh tràn ngập cả căn nhà và bài ca Vocalise như một con quái vật biến hình, nó luồn lỏi hết mọi châu thân Hoài như rúc rỉa châm chích. Nàng nghĩ mình sẽ không bao giờ thích bài nhạc của Sergie Rachmaninoff nữa. Nàng sẽ không thụ động ngồi đây và chịu đựng những lời nói điên dại của Lữ và biết đâu Lữ còn những hành động nào khác nữa?

Hoài bỏ dép lông ra, đi chân trần ra ngoài phòng khách. Lữ ngồi ngả đầu vào thành sofa không nhìn Hoài.

Nàng đến mở cửa closet ngay gần cửa ra vào để tìm giầy và ví của mình. Bên trong trống không!

“Hoài đừng tìm chi mất công, không có đâu” Lữ nói.

Mặt nàng nóng bừng lên, mồ hôi vã ra.

Sự giận dữ làm Hoài nghĩ mình có thể ngất xỉu ngay lúc đó. Đầu và hai bên tai nàng lùng bùng như có muôn ngàn tiếng trống đang dội đinh tai nhức óc. Không một giọt nước mắt nào nhỏ ra khỏi khóe mắt. Nàng muốn phát điên trước trò đùa tai quái này mà Lữ là một con quỷ.. sống!

Cuối cùng Lữ lên tiếng:

“Làm gì cho khổ cực như vậy hả Hoài? Tôi có làm gì Hoài đâu? Tôi đã nói như vậy mà Hoài không tin ư? Tôi có thể chết cho Hoài được cơ mà. Cứ xem đây như là một cuộc đời khác của Hoài”

Chắc Lữ sẽ nhốt mình ở đây. Rồi hắn sẽ làm gì mình nữa? Hoài ngồi xuống ghế ở phòng khách và nhắm mắt lại. Nàng cố trấn tĩnh. Nàng nghĩ đến chồng mình, đến con gái. Hoài tự bấu vào da thịt xem đây là thật hay chỉ là một cơn mộng dữ, và nàng sẽ mừng rỡ biết bao khi tỉnh giấc và có Nguyên bên cạnh… Nhưng đó chỉ là niềm mơ ước của Hoài!

Làm sao để đưa Lữ ra khỏi giấc mơ của anh ta? Khi Lữ rời khỏi được nhân vật Đoàn thì lúc đó Hoài sẽ được giải thoát.

Nàng cố trấn tĩnh để suy tính. Khi nóng giận Hoài mất sự chủ động để có thể kềm chế được đối phương là Lữ. Nghĩ như vậy và nàng thấy dễ chịu hơn.

Thấy mặt Hoài dịu lại Lữ mừng rỡ. Khi nói với Hoài là mình có thể chết cho cô ấy, Lữ đã bóc trần con người mình và dâng hiến cho Hoài.

“Tôi nghĩ Hoài nên đi nghỉ sớm. Trong phòng ngủ có đầy đủ mọi thứ cần dùng. Nếu Hoài muốn Hoài có thể khóa cửa phòng ngủ. Tôi không làm gì Hoài đâu. Tôi ngủ trong phòng làm việc. Cứ xem như đây là nhà của Hoài. Chúc Hoài ngủ ngon”

Nói xong Lữ vặn nhỏ nhạc rồi đi thu dọn bàn ăn. Trông anh ta như một cái bóng chập chờn ẩn hiện đi ra đi vào không nói lời nào nữa.

“Mình phải làm gì?” Hoài tự hỏi. Vào phòng ngủ và khóa cửa như Lữ nói xem ra hợp lý nhất. Nàng không muốn nhìn thấy Lữ. Ở yên trong căn phòng ngủ đó rồi tìm cách trốn.

Khi vặn khóa bên trong, Hoài thấy yên tâm hơn. Nàng xoay xoay lắc lắc nhè nhẹ xem có chắc không.

Hoài vào phòng tắm, nhìn quanh xem phòng tắm có thông sang phòng nào khác không. Nhưng không, đây cũng chỉ là phòng tắm như mọi phòng tắm khác. Bàn chải đánh răng, khăn mặt, kem đánh răng, xà bông, kem dưỡng da.. đủ cả và mới tinh. Nàng có tắm ở nơi này không? Nhỡ ra..?

Ra ngoài phòng ngủ, trên giường có để sẵn áo ngủ cũng mới tinh còn giá tiền!! Vài khăn lông tắm xếp gọn gàng ở chân giường. Ngồi xuống chiếc ghế bành ở góc phòng, nàng co người lại không phải vì lạnh mà.. vì sợ..

Nhớ đến Nguyên, đến Kim, nàng thấy ấm áp hơn. Hoài vặn nhỏ chiếc đèn vàng ở đầu giường ngủ rồi trở lại ngồi thu người trong chiếc ghế bành. Một lát hơi nóng từ người nàng ăn xuống làn vải của chiếc ghế nỉ như ôm ấp lấy nhau, Hoài co hai chân lên sát ngực, đầu ngửa ra sau nhắm mắt. Nàng nhớ đến những giây phút bên Nguyên, chỉ là những thời gian bình thường không có gì đặc biệt nhưng sao tuyệt vời và quý giá như vậy. Hết hình ảnh này nối tiếp với hình ảnh kia.. đưa Hoài vào giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê khi đêm đã chìm vào thinh lặng. Có tiếng côn trùng rúc rích đâu đó bên ngoài hay trong giấc ngủ chập chờn của Hoài.

Lữ tắt nhạc, tắt đèn, rồi ngồi xuống ghế sofa. Trong phòng khách bây giờ chỉ còn ánh lửa bập bùng của lò sưởi. Ánh lửa vàng đỏ nhẩy múa chờn vờn. Tia mắt Lữ không rời những ngọn lửa. Lửa của đêm sâu như hâm nóng mời gọi. Lữ thấy mình hạnh phúc với sự có mặt của Hoài trong ngôi nhà. Hình ảnh Hoài nằm trên giường ngủ lúc nàng chưa tỉnh, chung quanh muôn ngàn cánh hoa hồng sặc sỡ thơm ngát làm tim chàng đập nhanh hơn. Đó là một hình ảnh đẹp nhưng không gợi dục. Làm sao để nàng hiểu tình yêu của mình, của Đoàn, thanh khiết nhưng sâu đậm ra sao.

Ngồi ngả đầu trên ghế, mắt không rời lò sưởi, Lữ ngồi như hóa đá và chìm đắm trong những tưởng tượng mà đầu chàng, tim chàng đang thêu dệt..

Lữ đứng dậy, rón rén đến cửa phòng ngủ, quỳ xuống, áp tai vào cửa rồi nhắm mắt lại. Đằng sau cánh cửa không một tiếng động, không một ánh đèn. Hoài đã ngủ? Chàng nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh và ước gì có thể nghe thấy tiếng Hoài thở, có thể áp mặt mình vào mái tóc đen của nàng và nghe thấy tiếng rộn rã mời gọi của.. tình yêu..

Mười, mười lăm phút hay cả giờ trôi qua khi hai chân Lữ tê cứng chàng mới khẽ khàng đứng lên vào phòng làm việc, buông người xuống chiếc sofa bằng da cũ. Đêm đã sẫm mầu, và đêm cũng đã say trong giấc mộng.

Không biết thiếp đi được bao lâu, Hoài chợt tỉnh giấc, nàng ngồi nhỏm dậy, hai tay ôm lấy ngực, tim đập loạn xạ, mồ hôi vã ra. Thế ngồi co chân đem nàng trở lại thực tại. Hoài vẫn đang bị.. cầm tù..!

Hai chữ “cầm tù” hiện lên trong đầu làm Hoài chợt nhớ đến bố. Nàng không gần với bố như với mẹ. Ngược lại nàng còn xa cách và sợ bố. Nhưng có những chi tiết nhỏ nhặt về bố hay có dính líu đến bố làm nàng nhớ rất lâu..

Trong căn phòng bít bùng xa lạ này Hoài nhớ đến bố như đứa con gái nhỏ trông cậy vào sự chở che bao bọc của cha mẹ. Ngày bố mẹ sang đoàn tụ với Hoài và gia đình, bố mẹ tặng cho Hoài biết bao kỷ niệm từ những chiếc hộp gỗ có khắc hình cha mẹ và hình Hoài lúc bé. Bố mẹ đã thuê người khắc họa công phu trên gỗ bằng bút lửa. Đó là những hình ảnh yêu thương mà bố mẹ Hoài ấp ủ về đứa con gái nhỏ duy nhất.

Trong ngần ấy món quà, có một con châu chấu tết bằng nan bố đã đưa cho Hoài và nói nhỏ nhẹ: “Bố làm cho con lúc ở trong trại học tập. Lúc đó bố ở trong tổ đan rổ..”.

Hoài nhớ mình đã không nói được lời nào, dù là một lời cảm ơn ngắn gọn. Có lẽ câu nói đó bằng ngàn vạn lời yêu thương mà bố nàng có thể nói ra với đứa con gái duy nhất tưởng không bao giờ gặp lại.

Bây giờ ngồi đây, nhớ lại, nàng tiếc. Tiếc vì không thể nói được một câu là: “Con yêu bố!”. Tiếc vì không thể bộc lộ được tình cảm đó. Tiếc vì.. không biết nói ra những chữ tình yêu hay làm một cử chỉ yêu thương nào đó đáp lại.

Có lẽ cuộc đời người ta có biết bao lần nuối tiếc..

Nước mắt Hoài cứ thế mà thi nhau chảy ra. Tim nàng như bị bóp chặt, Hoài thấy lồng ngực đau, nàng như muốn chết ngộp trong chính mình.

Giá như bây giờ bố còn sống thì Hoài vẫn không nói được nhưng chắc nàng sẽ khóc như bây giờ đang khóc, để những giọt nước mắt thay Hoài nói hộ.. thứ tình cảm thiêng liêng máu mủ ruột thịt..

Khi ánh sáng sớm mai mờ nhạt len lỏi qua những khe hở của mành mành cửa sổ, Hoài chợt tỉnh giấc. Nhìn quanh với nỗi thất vọng, nàng không tin là mình ngủ được. Chung quanh im phắc. Hoài sờ khắp người mình. Không ai đụng đến nàng!

Một lúc tỉnh táo, Hoài ra xoay cửa phòng. Vẫn khóa tốt. Nàng vào phòng tắm. Vòi nước ấm làm Hoài tỉnh hẳn. Những giọt nước ấm li ti vỗ trên khắp châu thân như điệu ru và đánh thức mọi cơ bắp mỏi mệt của Hoài sau một đêm ngủ co ro trên ghế bành. Cùng với cảm giác tỉnh táo, Hoài nghĩ ngay đến chuyện thoát thân. Nhưng nàng phải giả vờ thế nào để Lữ bị lừa. Chính lúc Lữ sơ hở là lúc Hoài thoát được khỏi nơi này. Càng chống đối giận dữ thì Lữ càng canh giữ kỹ lưỡng. Nhưng đổi thái độ ngay thì y sẽ nghi kỵ. Phải từ từ. Đây là một cuộc đấu trí mệt mỏi cho Hoài.

Nhưng nếu để Lữ hiểu lầm là Hoài xiêu lòng thì cũng chết!

Có lẽ nàng phải lôi Lữ về với thực tại và trở lại con người của anh ta.

Hai, ba ngày trôi qua. Kim vẫn đến trường. Nguyên định xin nghỉ mấy ngày nhưng không làm việc, đầu óc chàng còn bấn loạn hơn. Hai người thám tử phụ trách hồ sơ của Hoài tên Chương là người Việt và người kia là thám tử da trắng tên Aaron cũng gọi Nguyên lên sở cảnh sát 2 lần để lấy thêm chi tiết. Thường khi có người vợ mất tích, nghi can đầu tiên là người chồng. Nguyên cũng thừa hiểu điều này và chấp nhận vì những nghi ngờ đó. Họ còn lấy khẩu cung những họ hàng, bạn bè và em trai Hoài là Hiến để xem vợ chồng Nguyên Hoài có gì xích mích hay cá nhân Nguyên có phải là người chồng tốt hay không.

Đến sở làm mới khổ, Nguyên tưởng được yên thân làm việc nhưng trái lại, kẻ thì an ủi, người thì xăm xoi. Những ánh mắt thương hại có, chế diễu ngầm cũng có. Tại sao người ta có thể nghĩ xấu là Hoài bỏ Nguyên đi theo ai khác? Cũng có lúc, ý xấu đó cũng dấy lên trong đầu Nguyên nhưng đó là một ý tưởng điên rồ của một kẻ đang bị khủng hoảng!

Đến ngày thứ ba vẫn chưa có một manh mối nào về sự mất tích của Hoài.

Nguyên hốc hác đi thấy rõ vì mất ngủ và lo âu.

Về nhà, hai bố con đều buồn rầu nhìn nhau. Những bữa ăn tối nhạt nhẽo yên lặng, chỉ có nỗi lo âu càng ngày càng gia tăng. Có những lúc cả Nguyên và Kim cũng cố gắng che dấu sự buồn bã mà vui vẻ như động viên nhau, nhưng tất cả chỉ là giả tạo.