← Quay lại trang sách

Chương 30

Viên cảnh sát tên Liam lục lọi khắp nơi trong căn nhà Lữ đang ở. Cửa nào cũng gắn thêm ổ khóa. Ông ta chụp hình mọi chỗ như lưu lại những tang chứng. Liam không quên xuống garage chụp hình ổ khóa ở cửa lên xuống.

Trong một căn phòng nhỏ có bàn làm việc, computer.. rất bề bộn, Liam nhớ trong đầu là sẽ tịch thu chiếc computer này.

Liam gọi cho 2 người đồng sự đang núp ở đàng sau nhà:

“Liam đây! Trong nhà chỗ nào cũng khóa, ngay cửa ra vườn sau cũng khóa. Tôi không muốn thay đổi gì cả để có đủ dữ kiện và tang chứng về sự giam giữ nạn nhân..”

Henry Chao nói ngay:

“Có thấy vũ khí gì trong nhà không?”

“Không..!”

“Anh bấm cửa garage để tôi vào trong nhà với anh, như vậy tốt hơn”

“OK, tôi làm ngay!”

Liam tắt điện thoại, bấm cửa garage để Henry Chao vào.

Họ đóng cửa garage ngay.

Liam chỉ cho Henry Chao:

“Tôi và anh núp ở hai nơi khi nghi phạm vào”

Henry Chao gật đầu. Anh ta đi lòng vòng xem xét.

Liam nói vọng vào:

“Đừng đụng đến vật gì cả!”

“Biết rồi!”

Lữ bấm cửa garage. Chiếc xe chui vào nhanh chóng. Lữ tắt máy xe. Chàng bấm cửa đóng garage.

Khi nhấc ổ khóa cửa lên xuống, Lữ khựng lại. Ổ khóa không khóa! Chẳng lẽ mình quên bấm ổ khóa? Chàng vội vàng đẩy cửa vào nhà bếp. Vắng tanh! Thức ăn trên chiếc bàn nhỏ trong bếp còn nguyên! Hoài không ăn!

Lữ ném chiếc cặp và chìa khóa xe trên bàn trong bếp rồi đi lên nhà trên.

Không phải Hoài mà Lữ mong đợi..

Viên cảnh sát ngồi ở chiếc ghế bành ngay giữa nhà đang chĩa súng về phía Lữ.

Chàng dừng lại. Hình như phần này không có trong tiểu thuyết của Lữ. Chàng nhớ mình đứng đó trân trân nhìn người đàn ông mặc đồ cảnh sát và họng súng đen ngòm hướng về Lữ.

Lữ muốn gọi tên Hoài, muốn nhìn thấy nàng trong phòng ngủ..

Viên cảnh sát tên Liam dõng dạc nói:

“Giơ hai tay lên!”

Lữ chưa có phản ứng gì, đã thấy một họng súng khác dí vào sau gáy.

Henry Chao ra lệnh:

“Giơ tay lên nếu không muốn ăn đạn!”

Lữ ngoan ngoãn giơ hai tay lên.

Viên cảnh sát tên Henry Chao vẫn chĩa súng, đẩy mạnh chàng ngã xuống sàn. Cả thân hình đồ sộ của ông ta gần như ngồi lên người Lữ. Ông ta bẻ quặt hai tay Lữ ra sau và còng lại.

Mọi chuyện quá dễ dàng. Ông ta nói với Lữ:

“Anh bị bắt vì tội giam giữ người trái phép”

Lữ tưởng như mình mê đi. Chàng vẫn nằm dưới sàn, hai tay bị còng. Lữ không hiểu gì cả.

Liam gọi điện thoại cho những cộng tác viên khác bên ngoài:

“Xong rồi! Còng tay rồi”

Henry Chao cười mũi nói với Liam:

“Vậy tại sao y có thể khống chế người đàn bà?”

Liam nhún vai.

Henry Chao xuống bếp bấm cửa garage cho cộng sự viên vào.

Lần này họ không đóng cửa garage.

Một người đứng đó canh chừng Lữ. người kia đi lục soát trong nhà. Họ chỉ nhau những ổ khóa rải rác ở các cửa sổ và cửa ra vào.

Nhiều tiếng còi hụ của cảnh sát vang lên.

Lữ nằm dưới đất nhưng vẫn nghĩ đến Hoài. Nàng đâu?Ai đã bẻ khóa? Chàng có làm gì đâu? Yêu cũng là tội lỗi sao? Hỏi Hoài đi! Chàng không hề xúc phạm đến nàng! Lữ trân quý Hoài. Tại sao người ta lại còng tay Lữ? Hoài đâu? Hoài có nói cho những người này hiểu như vậy không?

Nhiều người đến và họ lôi Lữ ra ngoài. Họ kéo Lữ đi về phía một chiếc xe cảnh sát đang đậu dưới đường.

Khi lại gần, cánh cửa xe mở ra. Một người đàn bà bước ra. Hoài! Hoài của Lữ!

Viên cảnh sát tên Liam hỏi Hoài:

“Đây có phải là người đã bắt cóc và giam giữ bà không?”

Gương mặt Hoài tiều tụy. Nàng nhìn Lữ. Vẫn đôi mắt si dại mê say đó, Lữ nhìn nàng, môi mấp máy gọi tên Hoài. Bỗng dưng Hoài chảy nước mắt và gật đầu.

Họ kéo Lữ lên một chiếc xe cảnh sát gần đó. Chàng cứ ngoái cổ lại nhìn Hoài với những bước chân chập choạng như ghìm xuống. Hoài thấy Lữ như vẫn gọi tên mình.

Vừa lúc đó xe Nguyên đến. Nguyên mở bung cửa chạy đến ôm chầm lấy vợ mình. Nước mắt như mưa, Hoài ôm lấy Nguyên và khóc. Nàng khóc vì mừng được gặp lại chồng, mừng vì được giải thoát nhưng ở đâu đó trong tâm hồn Hoài khóc cho Lữ! Nàng không thể hiểu mình và cứ khóc mãi..

Nguyên ôm Hoài vỗ về an ủi:

“Không sao cả, không sao cả! Không còn ai làm hại em được nữa!”

Hai tay Hoài cứ bấu lấy bờ vai Nguyên như tìm sự che chở. Đây là thật, không phải mơ.

Đến khi vai nàng không còn rung động nữa, Nguyên dìu vợ vào xe.

“Về nhà nghỉ ngơi. Em cần giấc ngủ, anh nghĩ vậy”

Hoài chẳng trả lời. Ngả đầu ra sau, nàng nhắm mắt lại.

Trong bồng bềnh của nhịp xe Hoài không ngủ được mà trong đầu nàng cứ hiện lên hình ảnh Lữ bị còng tay, đôi mắt si mê đắm đuối của Lữ xoắn lấy nàng và gọi tên Hoài. Hình ảnh này như một chiếc đĩa hát cũ chạy đi chạy lại. Bên tai nàng điệu nhạc của bài Vocalise réo rắt vang lên xiết lấy Hoài. Giòng nhạc đó đã cuốn lấy Hoài, cuốn lấy Lữ.

Nàng sẽ không bao giờ trở lại được cuộc sống cũ, con người cũ của mình!

Rồi mình sẽ ra sao, Hoài tự hỏi. Những bệnh nhân của nàng tìm đến Hoài để mong nàng giúp cho một giải pháp, nhiều giải pháp. Còn chính Hoài, ai sẽ cho nàng một lời khuyên?