← Quay lại trang sách

Chương 31

Tin tức trên đài truyền hình chạy tin nữ bác sĩ tâm lý Hoài Nguyễn được giải thoát suốt mấy ngày liền. Những phóng viên chực chờ bên ngoài sân nhà Hoài để săn tin, chụp hình.

Hoài không muốn ra khỏi nhà. Nàng lấy 2 tuần lễ nghỉ. Hoài, Nguyên không xem truyền hình. Nguyên cũng lấy 2 tuần lễ ngày nghỉ còn lại ở nhà với vợ.

Hàng ngày Nguyên phải đưa đón con gái đi học. Cứ sáng sáng vừa lùi xe ra khỏi garage là nhóm phóng viên chực chờ bên ngoài nhào đến như ruồi bám lấy mật. Những chớp sáng của những chiếc máy ảnh bật tắt lia lịa.. Nguyên và Kim trở thành “những ngôi sao bất đắc dĩ”!

Đến trường học Kim cũng khổ sở vì bị làm phiền với nhiều câu hỏi từ bạn bè hay những ánh mắt tò mò đuổi theo.

Hoài như một người ốm nặng. Nàng chỉ thấy bình yên phần nào khi chìm trong giấc ngủ. Có những giây phút ngủ say tưởng chừng không mộng mị, nhưng có lúc nàng nằm đó nhắm mắt nhưng không ngủ được. Khuôn mặt Lữ, căn nhà của Lữ, tiếng véo von của vĩ cầm trong bản nhạc Vocalise như những bóng ma cứ chập chờn ẩn hiện không để Hoài được yên.

Nguyên để cho Hoài ngủ li bì. Thỉnh thoảng lại vào xem vợ mình có cần gì không. Nhưng chính Nguyên cũng không thấy bình yên. Biết bao nhiêu câu hỏi dấy lên trong đầu chàng. Những câu hỏi chàng muốn hỏi Hoài nhưng không dám hỏi...

Chàng muốn hỏi Hoài: “Nó đã làm gì em?”. “Nó hành hạ em không?”.. Và chàng tự nghĩ ra những câu trả lời khi thì làm Nguyên thấy dễ chịu, nhưng có lúc lại làm chàng nóng mặt và bực bội.

Nguyên không hỏi Hoài nhưng ánh mắt hoài nghi của chàng làm Hoài buồn bã. Nàng chỉ muốn hét to vào mặt Nguyên: “Em vẫn là vợ anh. Không có gì thay đổi”.. nhưng nàng thôi. Nguyên sẽ hiểu và phải hiểu như thế.

Cả hai như những chiếc bóng trong căn nhà đã từng là tổ ấm nơi hạnh phúc tràn trề.

Bây giờ những câu nói trao đổi giữa hai vợ chồng là những thận trọng trong từng lời nói, dè giữ như thăm dò và cả.. dối trá nếu cần thiết!

Đến ngày thứ ba sau khi được giải thoát, Nguyên đưa Hoài lên sở cảnh sát theo sự yêu cầu của ban điều tra.

Hoài đeo đôi kính đen lớn che gần hết khuôn mặt ngồi cạnh Nguyên trong xe. Những họng kính của các máy ảnh thi nhau chĩa vào nàng. Qua cửa kính xe đóng kín Hoài nhìn thấy những cái miệng mấp máy cho những câu hỏi. Đó là những câu hỏi có thể là tàn nhẫn hay thương cảm nhưng ném vào Hoài như những cơn mưa tạt vào làm nàng ướt đẫm, lạnh băng và như muốn lột trần Hoài để tìm tòi.. Có khác gì Nguyên cũng đang muốn làm như thế nhưng không nói ra..

Và rồi những phóng viên lên xe đuổi theo. Hoài chỉ nghỉ làm việc có 2 tuần, thế rồi lúc trở lại làm việc thì sao? Nàng sẽ bị quấy rối đến bao giờ? Còn Lữ? Anh ta làm gì, suy nghĩ gì trong xà lim? Có hối tiếc vì hành động cuồng dại của mình hay chăng?

Vào trong sở cảnh sát, Hoài tháo kính ra, mặt nàng phờ phạc, mệt mỏi hơn lúc còn bị giam cầm trong nhà Lữ.

Nguyên nắm tay Hoài bóp mạnh như thêm sức lực cho nàng.

Họ vào trong một căn phòng nhỏ có chiếc bàn rộng và vài cái ghế.

Hoài nghĩ thầm nàng còn phải trải qua bao nhiêu lần như thế này rồi mới được trả về đời sống bình thường?

Nhìn họ mặc thường phục, Nguyên nghĩ chắc đây là những thám tử?

Quả đúng như vậy. Một người trung niên đeo kính có ria mép tự giới thiệu:

“Perry, tôi là thám tử và là người của ban điều tra”.

Chỉ sang 2 người khác, ông ta nói luôn:

“Còn đây là những đồng sự của tôi. Dan, Garner”

Hoài và Nguyên hơi nhếch mép. Ban điều tra bắt tay Hoài và Nguyên.

Perry nói trước tiên:

“Chúng tôi biết bà đã trải qua những ngày giờ sợ hãi.. nhưng để cho ông bà yên tâm, tất cả những chứng cớ trong ngôi nhà đó đã đủ yếu tố buộc tội kẻ bắt cóc bà. Hiện chúng tôi đã giam giữ anh ta. Bà không còn phải lo âu gì nữa. Anh ta không được đóng tiền thế chân gì hết. Vụ này sẽ kết thúc nhanh chóng. Dĩ nhiên mọi người phải ra tòa, anh ta phải bị xét xử. Nhân chứng duy nhất trong vụ này là.. bà...”

Hoài như muốn nghẹt thở. Nàng không muốn phải nhìn thấy Lữ. Nàng không ghét Lữ. Chính Hoài cũng không hiểu tại sao hay nàng không muốn tự phân tích chính mình? Nhưng điều làm Hoài sợ hãi khi nhìn thấy Lữ chỉ vì nàng sợ mình sẽ thương hại Lữ. Nàng sợ ánh mắt, cái nhìn điên dại của Lữ. Hoài hiểu Lữ.. yêu mình! Nàng sợ tình yêu đó!

Viên thám tử tên Perry dường như hiểu phần nào tâm trạng sợ hãi của Hoài. Tất cả những nạn nhân đều sợ phải đối mặt với kẻ đã đe dọa mình.

Ôngta nói với giọng ôn hòa hơn:

“Tôi nghĩ phiên tòa không kéo dài lâu. Bà cần có luật sư riêng để cố vấn cho bà. Phía bên tội phạm anh ta cũng có luật sư riêng. Trừ phi hai bên thỏa thuận và đi đến chung cuộc là để chánh án quyết định sau cùng thì sẽ không cần bồi thẩm đoàn. Đó là với trường hợp bị can nhận tội để được giảm khinh. Nhưng thường chẳng ai nhận tội cả”

Hoài nhìn Nguyên. Chồng nàng lên tiếng:

“Chúng tôi sẽ tìm luật sư cố vấn. Chúng tôi muốn vụ này kết thúc càng sớm càng tốt”

Hoài không nói gì. Nhưng nàng hiểu mình phải ra tòa, phải đối diện với Lữ, phải nghe những câu hỏi của cả hai bên. Nàng sẽ bị “nướng” cho tơi tả. Và rồi sau bao năm trong tù, lúc mãn hạn tù, Lữ có còn đeo đuổi những ảo tưởng về mình nữa hay không? Hay cả đời lúc nào Hoài cũng phải sống trong phập phồng lo sợ..?

Viên thám tử Perry gật đầu:

“Chúng tôi sẽ liên lạc với ông bà nếu có gì mới lạ trong vụ này. Trong thời gian hiện tại, chúng tôi khuyên ông bà không nói chuyện gì với ai. Vì khi nói chuyện với ai khác, những người đó sẽ bị gọi ra tòa làm nhân chứng và thêm rắc rối..”

Hoài và Nguyên gật đầu tỏ ý hiểu.

Họ bắt tay nhau từ giã. Hoài khoác tay Nguyên. Cái khoác tay gần gũi ẩn ý “Anh hãy ở bên em”. Nàng chợt nghĩ có lẽ như một vết thương phải bị xé toạc ra cho chẩy hết những mủ và những chất độc rồi vết thương mới lành. Nàng phải mạnh mẽ lên để vượt qua.

Nguyên tìm luật sư không khó vì vụ Hoài bị bắt cóc đã quá nổi. Bất cứ luật sư nào dính vào vụ này cũng sẽ được biết đến nhiều hơn. Như lời viên thám tử Perry đã nói, họ có đủ chứng cớ để buộc tội nên không có gì phải lo ngại.

Chàng liên lạc với một tổ hợp luật sư, họ chỉ định một luật sư cho Hoài. Đây là một luật sư Mỹ gốcViệt Nam tên Larry Trần.

Ngay sau khi ký giấy tờ hợp đồng với tổ hợp luật sư đại diện cho Hoài, nàng đã gặp gỡ luật sư của mình.

Đó là một luật sư Việt Nam còn trẻ, chắc trong khoảng 35, 36 tuổi. Hoài đã vào website của tổ hợp tìm hiểu về người luật sư của mình.

Luật sư Larry Trần tốt nghiệp tại trường đại học danh tiếng NYU ở New York. Nhưng kinh nghiệm hành nghề mới chừng 5 năm.

Hoài muốn hỏi người luật sư của mình xem có cách nào nàng không phải lên làm nhân chứng duy nhất và bị cả hai bên “quay” hay không một khi đã có đủ yếu tố buộc tội?

Và câu hỏi đầu tiên Hoài đưa ra là nàng muốn tránh phải bị tra hỏi từ hai phía.

Nhưng luật sư Trần -ông ta không nói được tiếng Việt- cho biết:

“Tôi và bà cần nói chuyện với nhau trước khi tôi có thể trả lời cho bà biết là tôi có làm chuyện đó được không. Tôi nghĩ chuyện đó khó vì bà là nhân chứng duy nhất”

Hoài gật đầu:

“Tôi hiểu”

Luật sư Trần đưa mắt nhìn Nguyên và nói:

“Vậy tốt. Chúng ta có thể bắt đầu ngay với sự có mặt của chồng bà. Điều này có gì trở ngại không đối với bà?”

Hoài lắc đầu, nắm tay Nguyên:

“Tôi muốn chồng tôi ở bên cạnh tôi”

Nguyên hồi hộp. Đầu chàng nóng bừng lên và tự hỏi “Mình có muốn nghe hay không?”. Nhưng chàng tự trấn tĩnh và bóp tay Hoài.

Quay sang nhìn Hoài, vị luật sư nói:

“Những câu hỏi tôi đặt ra đây cũng không khác gì những câu hỏi mà bà sẽ nghe trong phiên xử. Có thể chúng tôi sẽ đặt nhiều câu hỏi làm như chúng tôi là luật sư phía bên kia hỏi bà. Như vậy sẽ rất tốt vì giúp cho bà quen hơn và tập đối đáp. Đừng quên phía bên kia sẽ chụp bất cứ sơ hở nào để làm lợi cho bị cáo”

Hoài gật đầu.

Luật sư Larry Trần nói tiếp:

“Bà nên nhớ tôi là luật sư cố vấn cho bà. Tôi đứng về phía bà và bảo vệ bà. Nhưng.. bà không nên giấu hay giữ lại bất cứ chi tiết nào. Vì nếu bà nói không đúng, mà bên kia tìm được những điều bà không cho chúng tôi biết thì sẽ cản trở và gây rắc rối rất nhiều và làm hại cho bà. Nên, tốt nhất là thẳng thắn, bà hiểu chứ?”

Hoài gật đầu.

“Tôi hiểu tất cả những điều này, ông không cần phải giải thích thêm”

Luật sư Trần gật gù và đi vào đề luôn:

“Kẻ bắt cóc là bệnh nhân của bà?”

“Đúng vậy”

“Trước khi là bệnh nhân bà có quen biết gì anh ta trước đó không?”

“Tôi không quen biết gì người này.Anh ta chỉ là bệnh nhân của tôi”

“Bệnh nhân trong bao lâu?”

“Tôi không nhớ rõ, phải xem hồ sơ mới biết chính xác, nhưng khoảng chừng vài tháng”

“Nửa năm, gần 1 năm?”

Hoài nhíu mày rồi trả lời:

“Có nhiều bệnh nhân nên tôi không nhớ lắm, chắc chừng 4, 5 tháng..”

“Người này đến bà vì lý do gì?”

“Tôi có phạm vào việc tiết lộ bí mật riêng tư của bệnh nhân không?”

“Tôi nghĩ là không trong trường hợp này vì bà là nạn nhân mà anh ta là bị cáo, hiện đang bị giam giữ không được quyền đóng tiền để tại ngoại hậu tra”

Hoài hơi ngần ngừ:

“Anh ta.. là một nhà văn.. và anh ta lẫn lộn giữa chính bản thân anh ta và một nhân vật trong truyện của anh ta đang viết”

“Ngoài vấn đề đó ra còn chuyện gì khác không?”

Hoài lắc đầu.

Luật sư Trần nói:

“Bà phải trả lời Có hay Không chứ không thể gật đầu hay lắc đầu được”

Hoài trả lời:

“Không. Chỉ có vậy”

“Tôi đọc hồ sơ điều tra của cảnh sát thấy có nhắc đến chuyện bà nhận được những bình hoa gửi tặng. Có phải những bình hoa này do anh ta gửi đến không?”

“Đúng vậy”

“Làm sao bà biết là do anh ta gửi đến mà không phải là do người khác gửi tặng?”

“Anh ta nói với tôi”

“Nói bao giờ?”

“Lúc.. tôi bị bắt cóc”

“Tự nhiên anh ta thú nhận là đã gửi hoa cho bà?”

“Không, tôi hỏi”

“Tại sao bà hỏi như vậy?”

Hoài hơi lúng túng tìm câu trả lời.

Luật sư Trần nói:

“Bà cứ suy nghĩ rồi trả lời.Khi ra tòa cũng vậy, không ai hối thúc bà phải trả lời ngay. Phải suy nghĩ rồi mới trả lời”.

“Chuyện này hơi dài giòng.. Khi tôi tỉnh dậy.. thấy mình đang nằm trên một chiếc giường ngủ phủ đầy cánh hoa.. Điều này làm tôi hỏi anh ta”

Tim Nguyên như thắt lại. Những tiếng giường ngủ, cánh hoa.. làm mặt chàng nóng bừng lên.

Luật sư Trần tiếp tục hỏi Hoài:

“Vào ngày bà bị anh ta bắt cóc, anh ta có đến gặp bà như một bệnh nhân?”

“Đúng vậy”

“Hôm đó anh ta có gì khác lạ hơn mấy lần trước không?”

Hoài hít một hơi thật mạnh trước khi trả lời:

“Có.. anh ta mời tôi đi ăn cơm tối”

“Lần đầu tiên mời bà như vậy?”

“Không. Đây là lần thứ nhì”

“Bà nói lần thứ nhì, tôi đoán lần đầu bà từ chối?”

“Đúng thế”

“Rồi lần thứ hai bà từ chối hay nhận lời?”

“Tôi vẫn từ chối”

Nói xong Hoài thấy nhẹ bớt hẳn người, làm như nàng đã nói ra được những điều cần nói. Nhưng mải chỉ nghĩ đến mình, Hoài không để ý đến tay Nguyên đang bóp tay nàng quá mạnh. Hoài cũng không thấy đau.

“Phản ứng anh ta ra sao?”

“Anh ta nài nỉ”

“Rồi sao?”

“Chẳng sao cả. Anh ta đi về. Tôi có bệnh nhân kế tiếp sau đó”

“Trước giờ có bệnh nhân nào mời bà đi ăn như vậy không?”

“Chưa bao giờ”

“Bà có thấy khác lạ không?”

“Tôi không để ý” Hoài biết mình nói dối. Nhưng những điều nàng nghĩ, nàng suy tưởng, ai là kẻ có thể biết được ngoại trừ chính Hoài.

“Hôm đó tại sao bà về muộn hơn thường lệ?”

“Tôi có nhiều hồ sơ bệnh lý phải viết cho xong vì đã là ngày cuối tuần. Tôi có thói quen giải quyết mọi việc vào cuối tuần”

“Khi bà ra về thì theo lời khai của bà ở sở cảnh sát, anh ta trở lại văn phòng bà và uy hiếp bà, đúng không? Bà có thể kể lại lần nữa được không? Bà đừng quên một điều, tất cả những lời khai ở sở cảnh sát và khi ra tòa phải ăn khớpvới nhau”

“Khi tôi đi ra về thì anh ta trở lại”

“Lý do?”

Hoài suy nghĩ. Nàng phải nói hết cho dù đó là những câu nói rất ngây ngô.. của một kẻ.. si tình!

“Anh ta bảo anh ta để quên..”

“Anh ta quên gì trong văn phòng bà?”

Hoài thở dài thầm. Nàng cũng phải nói thôi:

“Anh ta bảo với tôi.. anh ta để quên con tim”

Mặt Nguyên như xạm lại. Mồ hôi chàng toát ra. Còn nhiều điều kinh khủng gì nữa đây?

Không phải Hoài bối rối mà chính viên luật sư hơi có vẻ lúng túng vì câu trả lời bất ngờ của Hoài.

“Người bệnh nhân này mê bà?”

“Phải.. nhưng lúc đó tôi nghĩ là anh ta nói đùa”

“Ở sở cảnh sát bà có khai như vậy không?”

“Không, vì họ không hỏi tôi chi tiết như ông hỏi”

“Anh ta áp lực bà đi theo anh ta ra sao?”

“Vào đến thang máy, anh ta dí súng vào người tôi”

“Anh ta nói gì?”

“Chẳng nói gì cả..”

“Và bà đi theo anh ta?

Hoài cãi:

“Tôi bị dí súng vào người, tôi sợ chứ”

Luật sư Trần gật đầu trước câu trả lời của Hoài.

“Bà trả lời như vậy tốt lắm”

Luật sư hỏi tiếp:

“Sau đó ra sao?”

“Anh ta uy hiếp tôi lên xe”

“Bà cứ kể tiếp”

Hoài như phải đi trở lại những giờ phút mà nàng nghĩ cả đời sẽ không thể nào quên được.

“.. Anh ta.. đẩy tôi vàotrong xe.. và.. trói hai tay tôi.. cũng như trói cả chân tôi.. Liền sau đó tôi bị chụp thuốc mê và không biết gì nữa..”

“Bao lâu sau thì bà tỉnh lại?”

“Tôi không biết.. nhưng chắc chắn không phải sang ngày hôm sau..”

“Tại sao bà chắc chắn như vậy?”

“Bởi vì.. anh ta dọn cho tôi ăn tối.. khi tôi tỉnh lại”

“Bà cứ kể tiếp đi. Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Y có uy hiếp bà không?”

“Không... Anh ta cho tôi ăn, để tôi ở riêng một phòng”

Vị luật sư và Nguyên yên lặng nghe Hoài nói. Chẳng ai lên tiếng.

“Anh ta.. giam cầm tôi trong căn nhà đó. Mọi cửa sổ và cửa ra vào đều khóa. Phòng tôi ngủ tôi có thể khóa bên trong. Tôi chỉ ra ngoài phòng ngủ khi ăn. Phần lớn là tôi khóa cửa phòng và trốn ở trong đó”

“Anh ta có thái độ mạnh bạo gì với bà không?”

Nguyên hồi hộp chờ nghe câu trả lời của Hoài.

“Không”

“Bà có ý tưởng tìm cách trốn thoát không?”

“Có chứ, dĩ nhiên. Nhưng trong nhà đó anh ta dấu hết mọi dao, kéo.. Vả lại lúc nào y cũng ở nhà làm saotôi có cơ hội?”

“Trong bản báo cáo của sở cảnh sát bà nói y không bắn súng bao giờ dù có súng. Bà có thể giải thích được không?”

“Khẩu súng y dùng để uy hiếp tôi không có đạn.. Tôi không biết điều này cho đến khi tôi tìm được khẩu súng đó trong ngăn kéo phòng ngủ.. Tôi.. cầm súng hăm dọa y.. nhưng y đã cười ngạo và bảo tôi súng không có đạn và y chưa bao giờ biết bắn súng..”

“Vậy y muốn gì? Y có nói cho bà biết không?”

“.. Y muốn giữ tôi ở đó.. và y nghĩ y sẽ chinh phục được tôi. Nhưng tôi bảo với y dù y có giam giữ tôi đến bao lâu cũng vậy thôi. Tôi muốn trở về với gia đình chồng con tôi”

“Thái độ y ra sao khi nghe bà nói như vậy?”

“Ù lì, y xem những lời nói của tôi như không..”

“Y không đe dọa bà?”

“Không”

“Hoàn toàn không?”

“Hoàn toàn không!”

“Tôi nghĩ hôm nay thế là quá đủ. Tôi sẽ liên lạc lại với ông bà cho biết những diễn tiến ra sao. Nhưng công tố viện sẽ phỏng vấn bà là nạn nhân trong vụ bắt cóc này. Tôi chỉ là luật sư cố vấn cho bà giúp ý kiến cho bà, nhưng chính là công tố viện, bà hiểu không? Công tố viện cũng sẽ hỏi những câu hỏi tương tự như tôi đã hỏi bà”

Hoài như trút được gánh nặng đeo bên mình.

Lúc đi về Nguyên khoác vai vợ. Hoài thấy nhẹ hẳn người. Tối nay có lẽ cả nàng và Nguyên sẽ ngủ yên.