Chương 32
Tay bị trói, ngồi trong xe cảnh sát bít bùng, Lữ vẫn không tin những điều vừa xảy ra.
Hoài như một vật quý giá vuột khỏi tay chàng. Người ta mang Hoài đi. Giấc mơ của Lữ và Hoài đã bị người ta cướp mất. Còn Đoàn đâu? Tiếng nói của Đoàn trong đầu chàng sao nay tắt ngấm? Tại sao Hoài lại để cho người ta mang nàng đi?
Phần đoản khúc cuối trong bản Vocalise vang lên đâu đó trong đầu chàng, trong tim Lữ, thiết tha, ray rứt làm chàng nhắm nghiền mắt như tìm một chỗ trú ẩn trong bài hát bất hủ của Sergel Rachmaninoff. Mái tóc đen của Hoài quyện lấy những nốt nhạc như quấn lấy Lữ không cho chàng thoát ra..
Xe ngừng. Lữ mở mắt ra.
Hai người cảnh sát lôi Lữ đi vào bên trong.
Họ giam Lữ chung với những tội phạm khác.
Những cặp mắt của tội ác đang chăm bẳm nhìn Lữ như bóc trần xem tội ác của Lữ ra sao, gớm ghê đến đâu trên khuôn mặt không mang dấu vết của nhọc nhằn kinh khiếp nào.
Lữ ngồi xuống một góc khuất, nhắm mắt nếu không muốn nói là chờ đợi những rủi ro có thể xảy đến ở nơi này..
Ra khỏi tiệm ăn, David lái xe về nhà thoải mái. Vào phòng khách David cởi cà-vạt, quăng áo khoác lên ghế bành, rót một ly rượu tự thưởng cho mình. Hợp đồng béo bở giữa Lữ và Gary cùng tác giả Gerritsen mang lại cho David những con dấu đồng thơm phức. Thật khỏe ru, chẳng phải làm gì cả mà lại có tiền!
Nằm dài trên ghế sofa, David đưa tay bấm mở Tivi như thói quen hàng ngày. Màn hình tivi của CNN hiện lên. Gương mặt Lữ đập vào mắt David. Mắt anh ta mở lớn, miệng hơi mở nhưng không có âm thanh nào vuột ra. David nhìn trừng trừng vào màn hình tivi đang chiếu cảnh những đèn xe cảnh sát chớp nháy liên tục, Lữ bị trói quặt tay ra phía sau, kẹp giữa hai người cảnh sát.
Đúng là Lữ! Vẫn cùng bộ quần áo trên người mà mới đây cả David và Lữ gặp nhau trong cuộc họp với Gary về hợp đồng mới.
Những âm thanh từ chiếc tivi mỏng dính gắn trên tường như xác định về những ngờ vực của David. Đúng là người, đúng là Lữ, nhưng còn nguyên nhân bị bắt giữ là một điều không tưởng! Lữ phạm tôi bắt cóc và giam giữ người trái phép! Không thể tưởng tượng được!
David mở lớn âm thanh. Anh ta ngồi bật dậy, mắt không rời màn hình tivi.
Vừa lúc đó chuông điện thoại reo. Mắt vẫn theo dõi những tường thuật và hình ảnh trên ti vi, David nghe điện thoại.
Tiếng Gary cũng sửng sốt không kém bên đầu giây:
“Có xem ti vi chưa?”
“Tôi.. đang xem..”
“Anh có thể giải thích cho tôi hiểu được không? Tôi không thể nào tin nổi!”
David lắp bắp:
“Chắc.. có sự nhầm lẫn.. Tôi cũng không tin. Lữ là người đàng hoàng..”
“Anh vừa mới xem ti vi hay xem nãy giờ?”
“Tôi vừa về đến nhà, vừa mới mở ti vi..”
“Vậy là anh xem nửa chừng. Không có gì là nhầm lẫn cả vì người bác sĩ bị bắt cóc đã trốn thoát và tố cáo Lữ”
Những lời nói của Gary như những mũi dao khoét những dấu đồng hồi nẫy đang lấp lánh trong đầu David nay rơi rụng lả tả! Anh ta lặng im không nói gì được nữa..
“David!” Tiếng Gary gọi trong điện thoại “Anh có nghe tôi nói không?”
“Vâng, vâng tôi đang nghe..”
“Bây giờ anh tính sao?” Giọng Gary có vẻ gắt gỏng và bực tức.
David thở dài:
“Anh muốn tôi làm gì?”
“Tìm người khác làm thế vì hợp đồng tôi đã ký với Gerritsen”
“Tìm người ngay đâu phải dễ. Bây giờ vấn đề là làm sao giúp cho Lữ thoát khỏi vụ này”
“Anh nói đùa? Đó là chuyện của nó không phải là chuyện của mình.Tôi không làm ăn với những kẻ phạm pháp. Bộ anh không nghĩ đến chuyện nó khai ra là làm việc với mình là cũng đủ rắc rối cho tôi sao?”
“Nhưng tội nghiệp nó, tôi nghĩ Lữ cũng không đến nỗi nào”
“Anh muốn giúp nó là chuyện của anh. Đối với tôi hợp đồng nó ký với tôi coi như không có vì bây giờ nó sẽ vào tù và không còn làm việc cho tôi thì hợp đồng đó coi như hủy. Anh đừng lôi thôi nữa. Tôi chán lắm rồi. Tìm cho tôi người khác càng sớm càng tốt, hiểu chưa?”
David nuốt nước bọt, đáp:
“Vâng, để tôi tìm”
“Nhớ là càng sớm càng tốt”
Nói xong Gary cúp máy.
David ngồi thừ người. Tìm người khác viết lại bản thảo cho phim cũng dễ thôi nhưng lâu nay làm việc với Lữ quá quen thuộc, dễ dàng. Anh ta không bao giờ có thể tưởng tượng được Lữ là một kẻ phạm pháp!
Màn hình ti vi của đài CNN vẫn tiếp tục quay đi quay lại tin đó. Lữ hiện đang bị giam ở nhà giam của thành phố trong lúc chờ xét xử.
“Mình phải đi thăm hắn thôi!” David nghĩ thầm.
Hôm sau David vào nhà giam tìm gặp Lữ.
Đây là lần đầu tiên David đến nhà giam để thăm.. một người bị bắt giữ.
Điều đầu tiên David bị hỏi là anh ta có ở trong danh sách được thăm của người đang bị giam giữ hay không? Dĩ nhiên là không! Việc đi thăm lại có giờ giấc nhất định, không phải lúc nào muốn vào thăm cũng được. Đã vậy còn hạn chế số người vào thăm. Dĩ nhiên chỉ trừ luật sư là có quyền vào thăm phạm nhân bất cứ lúc nào, 24 trên 24.
“Trong danh sách được vào thăm anh ta có nhiều người không?”
Người phụ trách nhìn David rồi lắc đầu:
“Không có ai cả. Có thể vì phạm nhân mới vào”
David phân vân hỏi lại:
“Người bạn tôi làm sao có thể tìm luật sư?”
Người phụ trách nhún vai:
“Luật sư sẽ tìm đến, thiếu gì!”
David không hỏi gì thêm nhưng càng nghĩ càng thấy tội nghiệp cho Lữ. Tại sao lại xảy ra như vậy?
Trở lại về nhà, David tìm tòi những gì liên quan đến vụ bắt giữ Lữ để tìm hiểu thêm.
Theo điều tra sơ khởi, Lữ là bệnh nhân của người nữ bácsĩ tâm lý. Bà ta bị Lữ bắt cóc.
Lữ có vấn đề về tâm lý sao? David lắc đầu. Trông Lữ rất bình thường. Quen biết Lữ nhiều năm qua, có gì khác thường về anh ta đâu? Cũng có nhiều bạn gái, rồi bỏ. Chưa bao giờ thấy Lữ nói về gia đình anh ta. Nhưng một điều chắc chắn David biết, Lữ chưa bao giờ lấy vợ.
Thật khó mà hiểu được lòng người!
Có thể Lữ sẽ để tên David vào danh sách được thăm nom và anh sẽ vào gặp Lữ được.