← Quay lại trang sách

Chương 33

Không phải chỉ mình David, Gary và những người khác biết Lữ bị bắtgiữ, nhưng gia đình Lữ cũng đã hay tin.

Bà mẹ Lữ là người đầu tiên bay về thăm con trai. Bố Lữ từ chối không đi vì đối với ông“thằng con” này đã biến mất khỏi cuộc đời ông và gia đình từ lâu.

Lữ nhớ lại khi mẹ mình vào thăm, bà đã ôm lấy Lữ, khóc ngất, kể lể, than thở làm Lữ thấy hối hận đã làm cho mẹ mình buồn và rơi lệ. Nhưng chàng thấy mọi người không hiểu và nhìn chàng như kẻ phạm tội. Lữ bị bắt oan uổng. Chàng có làm gì đâu?

Trong những ngày ở chỗ tạm giam, Lữ chỉ mơ tưởng được Hoài vào thăm. Những luật sư tìm đến nhưng Lữ từ chối. Tại sao chàng cần phải có luật sư? Chàng có làm gì phạm đến Hoài đâu? Chỉ có Đoàn lại xuất hiện và luôn luôn ở bên cạnh Lữ. Đoàn luôn luôn nói chuyện với Lữ. Lắm lúc chàng mơ được ngồi viết nốt tiểu thuyết của mình, được sống với tiểu thuyết và quên đi những cặp mắt cú vọ đầy đe dọa của những tên tội phạm trong cùng phòng.

Ngày hôm nay gia đình Lữ mướn một luật sư để bào chữa cho chàng. Lữ bị từ chối không được đóng tiền thế chân để tại ngoại hậu tra, đó là lời của luật sư biện hộ. Chàng không quan tâm. Lữ đã có Hoài trong căn nhà của mình, dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi, nhưng chàng đã sống được với những ước muốn của mình.

Trong phòng tạm giam chật chội, Lữ đã bị ăn đòn vô cớ. Nhưng chỉ là những đòn dằn mặt không đến nỗi thương tích để phải chuyển đi. Bóng tối, phòng giam và những kẻ tội phạm đã làm cho Đoàn mạnh mẽ hơn để Lữ tìm nơi ẩn náu.

Đoàn không chỉ ở trong đầu Lữ nhưng Đoàn đã thoát ra khỏi Lữ, biến ánh mắt hoang dại của Lữ thành những tia nhìn sắc bén tỏa ngọn lửa hung hãn. Chính những cái nhìn dữ tợn của Đoàn đã làm những kẻ chung quanh e dè. Lữ được để yên, mặc cho Đoàn chiếm đoạt mình.

Ông Graham Flood là luật sư biện hộ cho Lữ. Đứng tuổi và nghiêm nghị, có lẽ ông ta chỉ nhiều hơn Lữ 7, 8 tuổi là cùng. Nhưng vẻ mặt khắc khổ của vị luật sư làm ông ta già hơn.

Lần thứ ba khi ông ta trở lại trại tạm giam gặp Lữ mới có kết quả khá hơn vì Lữ chịu nói. Hai lần trước Lữ chỉ nhìn ông ta, hỏi gì chàng cũng không trả lời. Lữ chỉ nhìn vào khoảng không đàng sau lưng ông ta và bất hợp tác.

Khi vị luật sư nói với Lữ:

“Tôi chỉ có thể giúp anh nếu anh chịu hợp tác. Mẹ của anh lo cho anh, gia đình anh mướn tôi bào chữa cho anh. Nếu anh không nghĩ tới anh thì anh cũng phải nghĩ tới những người thân của anh, nhất là mẹ anh..”

Chữ “mẹ” dường như lay động Lữ. Hình ảnh mẹ loáng thoáng đâu đây, tiếng mẹ khóc tỉ tê, rấm rứt như mưa nhỏ thấm đất, êm đềm mà ướt át. Lữ nhìn người luật sư. Chàng hỏi:

“Ông muốn tôi làm gì?”

“Trả lời những câu hỏi của tôi”

“Tôi nghe” Lữ nói mà đầu óc chàng lùng bùng. Nhiều tiếng động ồn ào trong tai chàng làm Lữ nhăn mặt.

Vị luật sư quan sát Lữ:

“Anh có biết tại sao anh bị bắt không?”

Lữ gật đầu:

“Biết. Nhưng tôi có làm gì sai đâu? Tôi không hề xúc phạm đến cô ấy. Tôi rất kính trọng cô ta”

“Tại sao anh bắt cóc cô ta?”

“Nếu không cô ấy sẽ không chịu đi với tôi”

“Trước luật pháp, cưỡng bách người khác là một cái tội”

Lữ không nói gì. Chàng ngồi đó nhưng nhắm mắt lại.

“Anh có hiểu điều đó không?”

Lữ vẫn không nói gì.

“Khi giam giữ cô ta trong nhà ngoài ước muốn của cô ấy đã là một trọng tội”

Những lời nói của ông ta nghe nhàm chán. Lữ nhắm mắt lại như ngủ. Chàng tự hỏi: “Đoàn đâu rồi?”

Vị luật sư hỏi tiếp:

“Anh viết tiểu thuyết?”

Lữ mở choàng mắt gật đầu.

“Tại sao anh phải đến gặp người bác sĩ đó? Anh có vấn đề gì?”

Lữ nhìn người luật sư như thách thức.

“Tôi.. bị ám ảnh về câu chuyện mình đang viết”

“Cô ta có giúp anh giải quyết được vấn đề không?”

Lữ lắc đầu:

“Không!”

“Tại sao?”

Hình như khi nhắc đến tiểu thuyết của mình Lữ thấy tỉnh táo hơn. Chàng chớp mắ tnhiều lần. Lữ như được mang trở lại thực tại. Chàng đáp:

“Cô ta đi vào tiểu thuyết của tôi”

“Giúp tôi hiểu rõ hơn được không?”

“Cô ta đã trở thành nhân vật chính trong câu chuyện”.

Người luật sư chăm chú nghe:

“Cứ kể cho tôi nghe về tiểu thuyết của anh”

Lữ kể về tiểu thuyết của mình viết nhưng thật ra chàng đang kể về mình:

“Cô ta trở thành người tình của tôi. Chúng tôi có một tình yêu tuyệt vời, không có.. những nhơ bẩn trần tục. Không phải tôi chiếm đoạt cô ta mà chính cô ấy đã chiếm đoạt tôi.. Cô ta cho tôi biết thế nào là tình yêu ban sơ nhưng cuồng nhiệt. Cô ta là ngọn đuốc thiêu cháy tôi...”

Nói đến đây Lữ nhắm mắt lại. Chàng nhớ đến phần mình đã viết hay sự thật đã xảy ra như vậy khi Lữ và Hoài yêu nhau trên chiếc giường phủ đầy hoa. Những cánh hoa hồng thơm ngát quyện lấy thân hình kiều diễm của Hoài. Nàng đã đưa Lữ lên đến tột đỉnh của mọi cảm xúc mà một con người có thể có được... Hai người đã biến vào trong nhau, hòa hợp làm một..

Có lẽ nét mặt của Lữ thể hiện một vẻ gì khác lạ làm vị luật sư lên tiếng hỏi:

“Trong tiểu thuyết, anh có làm hại cô ta không?”

“Không, tôi trân trọng và tôn thờ cô ta. Tôi sẽ sẵn sàng xả thân cho cô ta. Đoàn cứ.. thúc dục tôi chiếm đoạt cô ta một cách.. điên cuồng và hung bạo.. Nó muốn cô ta trở thành nô lệ cho nó nhưng tôi không bao giờ nghe.. ”

Vị luật sư cau mày hỏi:

“Đoàn là ai?”

“Là nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của tôi”

“Vậy cả anh và Đoàn đều có trong tiểu thuyết và cùng.. yêu cô ta?”

Lữ tự dưng thấy thích thú khi nói chuyện với người luật sư này. Chàng đáp:

“Đúng vậy! Thế mà Hoài không hiểu.. Đoàn lúc nào cũng muốn sở hữu cô ta và bắt cô ấy phải tuân phục nó. Tôi cứ phải bảo vệ cô ta bằng cách này hay cách khác..”

“Đoàn là người như thế nào?”

“Anh ta có cá tính rất mạnh mẽ và thích làm theo ý mình, không kể đến hậu quả miễn là đạt được mục đích”

“Đoàn có ý định diệt trừ anh không?”

“Nếu tôi không ngăn nổi nó thì nó sẽ.. giết tôi, giết cả cô ấy..”

“Kết thúc của tiểu thuyết anh ra sao?

“.. Tôi chưa viết xong.. Tôi không muốn hoàn tất..”

Đến đây thì người luật sư hiểu ông ta sẽ phải làm gì để bào chữa cho Lữ.

Ông ta nói nhẹ nhàng:

“Nếu anh nhận tội thì sẽ không cần có phiên tòa xét xử, không có bồi thẩm đoàn.”

“Tôi chẳng có tội gì cả. Yêu đâu phải là tội”

Người luật sư thừa biết câu trả lời của Lữ nên nói tiếp:

“Tôi sẽ xin Tòa cho phiên xử sớm hơn. Hiện tại anh cần gì anh cho tôi biết. Điều gì giúp anh được tôi sẽ giúp anh”

Lữ nhìn người luật sư, chàng thấy có cảm tình với ông ta:

“Tôi muốn được gặp cô ta”

“Chuyện đó không thể xảy ra. Anh sẽ gặp cô ta trong phiên xử tại tòa án”

Trước khi đứng lên, vị luật sư nhìn Lữ ái ngại:

“Trong trại tạm giam anh có bị đe dọa không?”

Lữ thản nhiên đáp:

“Có, nhưng Đoàn bảo vệ tôi. Lúc nào anh ta cũng ở cạnh tôi”