Chương 35
Donovan, David, Anne và gia đình của Hoài, Lữ, những người thân của Hoài, phóng viên báo chí.. đều có mặt trong phiên tòa xử.
Hoài mặc bộ suit mầu xanh đậm, không đeo trang sức. Trông nàng tiều tụy và gầy hơn thường lệ đến 5, 6 pounds.
Nguyên và Kim con gái nàng cùng họ hàng ngồi ở những hàng ghế sau đó.
Phía bàn bên trái là Lữ cũng ăn mặc chỉnh tề ngồi cạnh luật sư của anh ta. Gia đình Lữ ngồi những hàng ghế phía sau anh ta.
Bàn của công tố viện phía bên phải, gần với chỗ riêng biệt dành cho hàng ghế bồi thẩm đoàn.
Mọi người đứng lên khi chánh án vào tòa xét xử. Những thủ tục sơ khởi diễn ra nhanh chóng.
Hoài tuyệt đối không nhìn hay liếc sang phía bên Lữ ngồi. Nàng cố trấn tĩnh và tự nhắc nhủ mình mọi sự sẽ yên ổn.
Bên kia Lữ không bỏ sót một cử động nào của Hoài. Mái tóc đen của nàng đôi lúc che một nửa mặt nàng hay Hoài cố tình không muốn cho Lữ nhìn thấy mặt nàng.
Cả Lữ và Hoài có lẽ là 2 người không để ý đến lời mở đầu của công tố viện. Mỗi người đều chìm đắm trong những ý nghĩ riêng của mình. Riêng Hoài căng thẳng quá sức! Nàng cứ phải tự trấn tĩnh mình liên tục.
Phiên tòa này đặc biệt vì Hoài là nhân chứng duy nhất. Mọi người đều chờ đợi.
Phần mở đầu của công tố viện trình bầy với những dữ kiện thu thập đầy đủ từ sở cảnh sát và những lời khai của Hoài để buộc tội Lữ.
Khi Hoài được gọi, nàng run và lạnh toát. Trả lời những câu hỏi của công tố viện và luật sư biện hộ cho Lữ không làm nàng hoảng sợ đến như thế nhưng sự hiện diện của Lữ làm nàng mất tinh thần.
Khi đưa bàn tay phải lên tuyên thệ sẽ nói sự thật, người nàng cứng đơ, nhưng bàn tay hơi giật giật. Hoài tránh nhìn Lữ mặc dù nàng biết mình đang là tâm điểm của mọi chú ý.
Những câu hỏi của công tố viện cũng chẳng khác gì như những câu hỏi mà người luật sư riêng của Hoài đã hỏi nàng trước đây nên nàng đã lấy lại được sự bình tĩnh. Phần lớn những câu hỏi đều liên quan đến việc Lữ uy hiếp và bắt cóc Hoài ra sao, giam giữ nàng trong nhà thế nào.
Đến phiên người luật sư biện hộ cho Lữ đứng lên, tiến về phía Hoài và đặt câu hỏi, nàng bắt đầu luống cuống.
Luật sư Graham Flood nhìn người phụ nữ trước mặt và liên tưởng đến những lời mà Lữ đã nói với ông trước đây. Câu hỏi đầu tiên ông ta đưa ra cho Hoài đồng thời đứng hơi nghiêng người chỉ tay về phía Lữ đang ngồi:
“Bác sĩ cho biết lý do vì sao ông Lữ, thân chủ của tôi, đến gặp bà?”
Hoài hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực rồi trả lời trong cương vị chuyên môn của mình:
“.. Ông ta là một người viết tiểu thuyết và.. trong quá trình viết tiểu thuyết, ông ta lẫn lộn giữa chính bản thân và một nhân vật trong câu truyện do ông ta dựng lên. Đó là lý do ông ta đến gặp tôi”
“Bác sĩ có thể giải thích rõ ràng hơn?”
“Ông ta bị rối loạn đa nhân cách, Multiple Personality Disorder, đó là một căn bệnh rối loạn tâm lý, sinh ra ít nhất là hai nhân cách trong một con người. Nhân cách này dành sự thống trị trên nhân cách kia. Không những thế ông ta còn bị tâm thần phân liệt, schizophrenia, nhưng tôi nghĩ ông ta chỉ bị nhẹ””
“Người bệnh này (vị luật sư biện hộ dùng chữ “người bệnh” với chủ ý gây ấn tượng với bồi thẩm đoàn để xác định đây là một người có bệnh chứ không phải là người bình thường) có tiến triển khá không với nhiều lần gặp bác sĩ?”
“Có thời gian tiến triển khá”
“Việc các nhân cách giành quyền điều khiển nhau nhưng có khi nào nhân cách này tạo tình huống đe dọa nhân cách kia không?”
Hoài hiểu những câu hỏi của vị luật sư biện hộ cho Lữ muốn dẫn dắt đến điều gì. Nhưng nàng phải trả lời theo đúng với nghề nghiệp của mình.
“Cũng có”
“Sau thời gian điều trị tâm lý, liệu nhân cách này có thể hòa hợp với nhân cách kia không?”
“Với thời gian điều trị tâm lý, nếu có những điểm chung thì nhân cách này có thể hòa hợp vào nhân cách kia, nhưng bản thân người bệnh vẫn còn bị ảnh hưởng bởi việc tách rời nhân cách và những nhân cách vẫn không ngừng đấu tranh giành quyền kiểm soát”.
Một đôi lần, công tố viện đứng lên phản đối những câu hỏi của luật sư biện hộ mà ông ta cho rằng đi ngoài vấn đề nhưng luật sư biện hộ biện luận và được tiếp tục.
Đến đây, luật sư Graham Flood xin phép tòa để mở cuộn băng mà ông đã thu lại khi nói chuyện với Lữ. Đoạn đối thoại giữa luật sư Grahm Flood và Lữ như sau:
“Anh có biết tại sao anh bị bắt không?”
“Biết. Nhưng tôi có làm gì sai đâu? Tôi không hề xúc phạm đến cô ấy. Tôi rất kính trọng cô ta”
“Tại sao anh bắt cóc cô ta?”
“Nếu không cô ấy sẽ không chịu đi với tôi”
“Trước luật pháp, cưỡng bách người khác là một cái tội. Anh có hiểu điều đó không?”
Một vài phút im lặng trôi qua.
“Anh viết tiểu thuyết?”
Không thấy Lữ trả lời trong đoạn thu băng nhưng có lẽ câu trả lời của Lữ là gật đầu.
“Tại sao anh phải đến gặp người bác sĩ đó? Anh có vấn đề gì?”
“Tôi.. bị ám ảnh về câu chuyện mình đang viết”
“Cô ta có giúp anh giải quyết được vấn đề không?”
“Không!”
“Tại sao?”
“Cô ta đi vào tiểu thuyết của tôi”
“Giúp tôi hiểu rõ hơn được không?”
“Cô ta đã trở thành nhân vật chính trong câu chuyện”.
“Cứ kể cho tôi nghe về tiểu thuyết của anh”
“Cô ta trở thành người tình của tôi. Chúng tôi có một tình yêu tuyệt vời, không có.. những nhơ bẩn trần tục. Không phải tôi chiếm đoạt cô ta mà chính cô ấy đã chiếm đoạt tôi.. Cô ta cho tôi biết thế nào là tình yêu ban sơ nhưng cuồng nhiệt. Cô ta là ngọn đuốc thiêu cháy tôi...”
“Trong tiểu thuyết, anh có làm hại cô ta không?”
“Không, tôi trân trọng và tôn thờ cô ta. Tôi sẽ sẵn sàng xả thân cho cô ta. Đoàn cứ.. thúc dục tôi chiếm đoạt cô ta một cách.. điên cuồng và hung bạo.. Nó muốn cô ta trở thành nô lệ cho nó nhưng tôi không bao giờ nghe.. ”
“Đoàn là ai?”
“Là nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của tôi”
“Vậy cả anh và Đoàn đều cótrong tiểu thuyết và cùng.. yêu cô ta?”
“Đúng vậy! Thế mà Hoài không hiểu.. Đoàn lúc nào cũng muốn sở hữu cô ta và bắt cô ấy phải tuân phục nó. Tôi cứ phải bảo vệ cô ta bằng cách này hay cách khác..”
“Đoàn là người như thế nào?”
“Anh ta có cá tính rất mạnh mẽ và thích làm theo ý mình, không kể đến hậu quả miễn là đạt được mục đích”
“Đoàn có ý định diệt trừ anh không?”
“Nếu tôi không ngăn nổi nó thì nó sẽ.. giết tôi, giết cả cô ấy..”
Có lẽ người duy nhất thích thú khi nghe đoạn đối thoại được thu lại này là Lữ. Còn Hoài? Mặt nàng tái xanh. Từng lời nói của Lữ như những ngọn lửa nóng bỏng vờn qua vờn lại trên da thịt nàng làm Hoài đau đớn..
Vị luật sư chờ chừng 1, 2 phút như để những điều mọi người trong phiên xử vừa nghe thấm sâu hơn rồi mới đặt câu hỏi tiếp.
“Trong lúc bị giam giữ, người bệnh nhân của bácsĩ đối xử với bác sĩ như thế nào? Bà đừng quên bà đã tuyên thệ sẽ nói mọi sự thật, không dối trá”
Những lời nói của Lữ mà nàng vừa mới nghe trong phiên tòa và đâu đó tiếng vĩ cầm réo rắt của bài Vocalise lại vang lên như muốn vắt cạn kiệt mọi hơi thở của Hoài. Nàng như con cá bị bỏ lên bờ, Hoài cố gắng lắm mới trả lời được:
“Ông ta.. không làm gì tôi cả..”
“Bác sĩ trả lời rõ ràng hơn. Ông ta có hăm dọa bà hay cưỡng bức bà không?”
Hoài lắc đầu thay cho câu trả lời.
“Bác sĩ vui lòng nói ra câu trả lời. Lắc đầu không phải là câu trả lời”
“Không. Ông ta không hề.. hăm dọa tôi”
“Ông ta nói với tôi, ông ta rất kính trọng và trân quý bà. Điều này ông ta nói đúng hay sai?”
Hoài gượng gạo trả lời:
“Ông ta nói đúng”
Tất cả những câu hỏi của luật sư biện hộ đều nhắm vào việc bào chữa và chứng minh thân chủ của ông ta không đủ năng lực để chống trả với nhân cách thứ nhì. Nhưng cuộn băng thu lại với lời đối thoại giữa luật sư Graham Flood và Lữ lại đưa đến một cái nhìn để quy trách nhiệm vào Hoài, người bác sĩ tâm lý chữa trị gây ra.
“Theo tôi hiểu thì thân chủ của tôi bị rối loạn đa nhân cách, có phải không thưa bác sĩ?”
“Đúng vậy..”
“Có thể dùng thuốc để điều trị không?”
Hoài suy nghĩ:
“Không. Không có phương pháp điều trị bằng thuốc dành riêng cho bệnh rối loạn đa nhân cách nên các phương pháp chữa trị tâm lý vẫn là cách điều trị chính. Tuy nhiên, thuốc điều trị những bệnh đi kèm như trầm cảm đôi khi cũng được sử dụng để nâng cao hiệu quả điều trị tâm lý”
“Bác sĩ có thể cho biết phương pháp tâm lý trị liệu dùng cho thân chủ của tôi ra sao?”
“Điều trị tâm lý hay còn gọi là tâm lý trị liệu phân tích nhận thức của người bệnh. Mục tiêu của phương pháp điều trị này.. là hướng tới cho người bệnh hiểu được rõ hơn về cảm xúc ẩn sâu bên trong người đó. Từ đó giúp người bệnh dần kiểm soát được suy nghĩ, hành vi cũng như thái độ của chính mình”
“Thân chủ tôi đến gặp bác sĩ bao nhiêu lâu rồi để chữa trị?”
Hoài phân vân khi trả lời:
“Tôi không nhớ đích xác.. nhưng không lâu lắm..”
“Không lâu là bao lâu? Một hai tháng hay 5, 6 tháng?”
“Tôi phỏng chừng 2, 3 tháng. Phải xem hồ sơ bệnh lý mới biết chính xác”
“Nhưng với những sự việc đã xảy ra, theo tôi nhận xét, bệnh tình thân chủ tôi không tiến triển hơn mà còn tệ hơn. Như cuộn băng thu mà quý vị vừa nghe, chính thân chủ tôi xác định đến gặp bác sĩ Hoài không giải quyết được vấn đề mà còn gây thêm vấn đề”
Hoài nóng mặt nhưng nàng kềm lại.
Luật sư Graham Flood nhìn quan tòa và nói:
“Tôi không có câu hỏi nào thêm”
Quan tòa tuyên bố:
“Tạm nghỉ và chờ quyết định của bồi thẩm đoàn”
Mười hai người trong bối thẩm đoàn gồm cả nam lẫn nữ với nhiều sắc dân khácnhau được đưa vào phòng kín để thảo luận.
Mọi người đứng lên đi ra ngoài. Lữ bị còng tay và cảnh sát áp giải đến nơi khác.
Hoài mệt mỏi nhìn đồng hồ, nàng mong cho phiên xử chóng kết thúc. Nhưng..
Chữ “nhưng” này làm nàng lo sợ tuy không nói ra.
Nếu bị suy xét là điên loạn liệu Lữ có được trắng án và cả đời Hoài cứ phải lo âu không? Hay Lữ sẽ bị giam vào tù? Nhưng đến thời hạn sẽ được thả ra và.. Hoài vẫn cứ phải lo sợ khi Lữ ra khỏi tù? Liệu sau đó Lữ có đi tìm nàng không?
Cho dù cả bao nhiêu câu hỏi cứ thi nhau hiện lên trong đầu nàng nhưng Hoài không chối cãi là nàng thấy thương cảm cho Lữ nhiều hơn là thù ghét!
Đến khi Nguyên đến ôm vai nàng thì thầm:
“Ăn uống gì không? Anh thấy em mệt lắm rồi Hoài à!”
Hoài nắm lấy tay Nguyên như vớ lấy một chiếc phao cầu cứu:
“Không, em không cần gì cả. Chỉ mong cho sớm kết thúc..”
“Anh nghĩ sẽ kết thúc nhanh vì chứng cớ rành rành. Đừng lo Hoài à, bây giờ em đi đâu cũng có anh. Anh sẽ không bao giờ để em đi đâu một mình”
Hoài cười gượng:
“Em còn phải làm việc chứ..”
“Anh đến đón em về và đưa em đi làm, không phải lo gì cả”
Nàng nắm tay chồng bóp mạnh. Hoài thầm cảm ơn vị luật sư biện hộ của Lữ. Ông ta đã gián tiếp giải tỏa được những thắc mắc mà nàng chắc chắn chồng mình đã nghi ngại là Lữ có những hành động sỗ sàng.. hay làm bậy Hoài.
Nguyên ngồi xuống cạnh Hoài. Nàng dựa đầu vào vai chồng và nhắm mắt lại.
Nhưng đầu nàng không yên. Không biết những ám ảnh về những ngày bị Lữ giam cầm có bao giờ tan biến và trả Hoài về với đời sống thường nhật?
Bên ngoài hành lang tòa án mọi người tụ tập thành những nhóm nhỏ.
Gia đình Lữ đang an ủi bà mẹ Lữ. Bà lão phờ phạc và cứ thút thít khóc. Bà không nhận ra Lữ, con trai bà. Cuộn băng ghi âm nghe trong tòa án không phải là con trai bà. Mặc dù Lữ nói bằng tiếng Anh nhưng bà bắt em Lữ thông dịch cho bà nghe. Nghe đến đâu bà khóc ngất đến đó. Thằng Lữ mà bà yêu quý dù ít khi nó vềnhà không phải như thế. Sách vở làm nó thay đổi, cuộc sống xa gia đình làm nó bấn loạn hóa điên!
Bà lão kể lể chắc bị trời phạt nên mới có đứa con bị điên như vậy. Bà thương con trai đứt ruột. Nhìn nó bị còng tay mà ruột gan bà tơi bời.
Kim, con gái Hoài ngồi với gia đình bên nội ngoại, thầm thì to nhỏ.
David đi bách bộ lên xuống trong hành lang.
Donovan chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi như vậy! Sẽ có ngày chàng đến bà Hoài và nói ra hết, nào là đã đi theo chiếc xe mà Hoài đi với Lữ, chàng đã nghĩ xấu cho bà Hoài..
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, mọi người lại trở vào phòng xử khi nghe bồi thẩm đoàn đã đi đến kết quả đồng thuận.
Ai nấy lục tục tìm chỗ ngồi. Cảnh sát đưa Lữ trở lại.
Hoài nhất quyết không nhìn về phía Lữ trong lúc tim nàng đập loạn. Bất cứ bản án nào cho Lữ đều có thể làm Hoài ngất xỉu!
Nguyên đã trở về chỗ ngồi cũ. Có lẽ tất cả những người thân của hai bên đều căng thẳng chờ đợi phán quyết cuối cùng của 12 người trong bồi thẩm đoàn.
Mọi người được lệnh đứng lên khi quan tòa vào phòng xử.
Tất cả ngồi xuống khi được lệnh an tọa. Chánh án nhìn về phía bồi thẩm đoàn hỏi xem có kết quả đồng thuận chưa hay bị trắc trở.
Người đại diện cho bồi thẩm đoàn đứng lên tuyên bố đã có kết quả.
Khi quan tòa yêu cầu người đại diện đọc phán quyết. Người đại diện dõng dạc nói:
“Không có tội vì điên loạn và không làm chủ được hành động của mình!”
Hoài nhắm mắt lại. Chung quanh nàng nhiều tiếng xôn xao. Vậy là Lữ sẽ thoát sao? Nàng thấy người mình lạnh toát như bị dìm xuống nước sông lạnh buốt..
Nhiều tiếng động hỗn độn quanh Hoài.
Gia đình Lữ mừng rỡ. Nguyên và Kim thẫn thờ.
Phản ứng mọi người khác nhau qua những trao đổi lời nói.
Quan tòa kéo kính xuống và tuyên bố:
“Lữ Phạm sẽ bị giam lỏng tại bệnh viện tâm thần Rusk State ở thành phố Rusk, thuộc tiểu bang Texas, vô thời hạn. Cho đến khi nào bác sĩ chữa trị quyết định Lữ Phạm đã trở lại bình thường và không còn là một nguy hiểm cho xã hội hay những người chung quanh nữa, lúc đó sẽ được thả ra”.
Lữ vẫn đứng khi nghe bản án dành cho mình. Chàng không mảy may xúc động. Đoàn đã chiếm đoạt lấy Lữ hoàn toàn! Chàng nhìn về phía Hoài nhưng không thấy nàng, không thấy hình ảnh Hoài nằm trên giường phủ đầy hoa hồng. Người đàn bà đó là ai khác, không phải Hoài! Nếu đó là Hoài thì nàng đã nhìn Lữ. Lữ thầm thì trong đầu: “Chúng ta đã có những ngày tuyệt vời phải không Hoài? Hoài đang ở đâu? Ồ không! Hoài lúc nào cũng hiện diện bên cạnh chàng. Lữ sẽ bảo vệ nàng, không để cho Đoàn hãm hại! Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau ngày đêm.. Chúng ta có nhau, không một ai có thể mang Hoài đi được..”
Hoài mơ hồ cảm nhận Nguyên ôm mình, hình như cả con gái mình, Kim. Và như một giấc mơ, Hoài đi theo mọi người. Chung quanh nàng có ai nói gì nàng cũng không hiểu.. Nhưng đâu đó bản nhạc Vocalise réo rắt vang lên cùng với ánh lửa bập bùng của lò sưởi ở nhà Lữ, đôi mắt dã thú của Lữ, dáng vẻ bất cần đời của Lữ.. và nhiều thứ thuộc về Lữ.. cứ bám chặt lấy nàng, quấn quít làm Hoài nghẹt thở. Hoài thấy mặn ở môi, chung quanh nàng đều mờ ảo và nhòe nhoẹt..