← Quay lại trang sách

Chương X CÀNH HOA CHUỐI NƯỚC

Cũng may! Sau khi tôi đưa cho Bảy Cảnh xem những bài soạn để dạy anh chị em B195, không bị Bảy Cảnh kết án về một sai lầm đường lối, chính sách nào. Tuy nhiên, ở những chi tiết lặt vặt thì Bảy Cảnh phê bình hàng chục điểm. Vậy cũng là may! Ngoài ra Bảy Cảnh còn chỉ thị, «lên lớp» tôi một số vấn đề khác về học và dạy thế nào cho đúng lập trường giai cấp.

Tôi như một cậu học trò nhỏ, chỉ biết vâng để hả dạ «người trên».

Buổi trưa, Bảy Cảnh đi rồi, sau giờ dạy theo lệ thường, tôi vác rựa lên vai mon men theo anh chị em ra rẫy.

Suốt mấy tháng nay gần như chúng tôi chỉ tập trung vào việc phá rừng, đốn cây, mở rộng thêm diện tích rẫy để trồng khoai mì theo lệnh Đảng uỷ U.50. Cây rừng ngã ngổn ngang nằm chồng lên nhau trơ cành dưới nắng.

Việc phá rừng làm rẫy, đầu tiên là đốn ngã những cây to bằng bắp vế trở lên. Kế đó là chờ cho nắng khô, châm lửa đốt. Lửa sẽ «dọn dẹp» cành lá trống trải. Chẳng những vậy tro của nó còn là thành phần rất tốt để bón đất thêm màu mỡ. Qua giai đoạn đó mới bước vào giai đoạn dọn dẹp, xới đất, trồng tỉa thật sự.

Cây đã khô rồi. Chiều nay chúng tôi bắt đầu châm lửa đốt. Để phòng việc cháy lan, chúng tôi phân chia mỗi người một góc giữ lửa. Không biết đêm nay chúng tôi được ngủ ở nhà hay ngủ tại đây? Lửa chưa tàn, không thể bỏ về nhà được. Mặt khác, canh lửa dưới gió chúng tôi còn đón bắt những con kỳ đà, rùa, và những thú nhỏ bị lửa đuổi, khói làm mờ mắt đâm đầu chạy ra.

Tôi đi dọc theo suối, vòng về hướng Đông. Những đám cháy nhỏ bùng lên ở phía Tây. Khói bốc cao, toả rộng cả một vùng trắng xóa. Tiếng nổ lốp bốp không ngừng. Dù vậy, nếu trời không nổi gió lớn, chắc gì ba tiếng đồng hồ nữa lửa đã đến đây. Và lửa chưa cháy đến thì thú rừng cũng chưa con nào rời chỗ núp.

Nghĩ vậy nên tôi ngồi dựa lưng vào gốc bằng lăng to, nhìn sang đám rẫy cũ trồng hoa màu bên kia suối. Nắng nổi sao, lấp loáng trên đám chuối nước trồng thành hàng. Những chiếc hoa chuối nước đỏ thẫm, lốm đốm trắng, vàng rực rỡ chen lẫn với nhau, đong đưa theo cơn gió nhẹ vờn qua.

Cái tên chuối nước, khi đến đây tôi mới được nghe. Và tôi cũng không ngờ loại cây đó có củ ăn được. Ở quê hương tôi, Mỹ Tho hay các tỉnh miền Trung Nam bộ người ta không gọi nó là cây chuối nước mà gọi là cây ngãi bông.

Mọi người không trồng nó để lấy củ, vì không ai nghĩ củ nó ăn được. Vì dù có biết chăng nữa, cũng không ai ăn. Không ai có đủ hứng thú để ăn chơi một thứ củ nhạt nhẽo, chả mùi vị gì, dòn dòn, ngây ngấy chẳng khác gì củ chuối trồng ăn trái.

Hai ba chục nhà, hoạ chăng có một nhà trồng chơi, hoặc theo các nền mộ, hoặc theo những bờ mương gần nhà, năm ba bụi làm cảnh, nhìn màu hoa sặc sỡ của nó cho vui mắt. Hiềm một nỗi nó chóng tàn. Nở buổi sáng, buổi chiều đã héo đi. Ở quê hương tôi thì vậy. Nhưng ở đây người ta gọi là chuối nước. Người ta trồng nó để lấy củ như trồng khoai môn.

Cả một vùng trời quang đãng với những chòm mây trắng trôi ngang trước mắt tôi, bên kia rẫy. Điểm vào đó những cây khô cháy xém từng mảng đen, lơ thơ, đứng cao vời vợi giữa rẫy y như những bộ xương khô, gầy, lêu nghêu ở cơ thể học viện dạo nào.

Tôi ngồi thơ thẩn một mình, nhớ Sài Gòn, nhớ Vĩnh Kim, nhớ những món quen thuộc cũ. Tiếng lửa cháy nổ lép bép, tiếng anh chị em gọi nhau ơi ới từ xa vọng lại tôi nghe như một điệu buồn, lạc lõng nao nao.

Chợt một làn gió nhẹ đi qua, tôi rùng mình, nổi ốc, nghe lạnh toàn thân. Và trong người thấy khó chịu lạ. Lại sốt rét đây rồi. Rõ ràng những triệu chứng báo trước của một cơn sốt rét sắp đến. Những triệu chứng này đối với tôi không còn lạ nữa, quen thuộc thường ngày.

Tôi quăng rựa, đi bẻ lá trải dưới gốc bằng lăng. Tôi lười không muốn đi vào nhà, chỉ muốn nằm ở đây. Hết cơn sốt thì vào, có muộn màng gì. Kinh nghiệm cho biết, bất quá chỉ ớn ớn sốt một lúc rồi thôi. Cơn sốt đầu tiên bao giờ cũng nặng, nhưng khi trở thành sốt rét kinh niên, trong cơ thể, trong máu lúc nào cũng dẫy đầy vi trùng Falciparum thì cơn sốt của nó chỉ là một trạng thái ớn ớn, lành lạnh, khó chịu một lúc, sau đó trở lại trạng thái bình thường. Nó không run động giường động chiếu, cũng không nóng như một lò lửa, đầu nhức như búa bổ, nằm liệt mê man. Sốt rét kinh niên nó thế đấy.

Tôi nằm xuống đống lá, gối đầu trên rễ cây bằng lăng, co người lại cho bớt lạnh. Và nhắm mắt lại, tôi đi vào giấc ngủ chập chờn. Tôi nằm không biết bao lâu, cho đến khi giật mình tỉnh dậy tôi nghe có tiếng chân người dẫm trên lá khô sột soạt từ xa đưa lại lẫn với tiếng gọi của Hiền:

– Anh Tư ơi! Anh Tư!… Anh Tư ơi! Anh đâu rồi?

Tôi phải cố gắng lắm mới đủ sức đáp cho Hiền nghe thấy:

– Hiền hả? Anh đây!

– Anh làm gì đó? Anh làm em kiếm thấy mồ. Chạy tới chạy lui nảy giờ, kêu hụt hơi mà không biết anh ở đâu.

Hiền vui vẻ bước đến. Tiếng nàng oang oang:

– Sướng cho anh chưa! Anh đi canh lửa mà kiếm chỗ nằm ngủ vầy, sướng chưa!..Ủa…

Hiền sà xuống, ngồi kế bên tôi đánh phịch một cái. Giọng nàng thấp, bối rối:

– Ủa? Anh sao vậy, anh Tư? Anh sốt mà!

Mắt tôi vẫn nhắm nghiền:

– Ừ! Sốt nhẹ thôi!

Một bàn tay mát rượi để lên trán tôi:

– Chết! Trán anh nóng quá nè. Anh sốt sao anh không ở nhà nghỉ, ra đây chi, khổ chưa!

Tôi nhếch miệng cười cho Hiền yên lòng:

– Chả sao, Hiền ạ! Sốt mãi nó cũng quen rồi! Anh nằm nghỉ một chút là bình thường ngay.

Mắt Hiền long lanh:

– Em mới gặp một ổ gà rừng, lượm được bảy trứng nè! Em đem về cho anh! Em tìm mãi… ai dè anh bị sốt nằm ở đây. Anh! Em dìu anh vào nhà nằm nghe anh! Em năn nỉ anh mà… Anh nghe em… Em lo lắm.

– Đỡ rồi, Hiền. Em đừng lo. Năm phút nữa là anh có thể đứng dậy, làm việc bình thường.

– Đừng! Anh đừng giấu em… em biết mà…

Tự dưng hai dòng nước mắt trong khóe trào ra. Tôi khóc. Nhưng tôi không đủ sức để hiểu vì sao tôi khóc nữa.

Hiền ôm lấy đầu tôi, áp má vào. Giọng nàng nghẹn ngào, thì thầm:

– Sao anh khóc? Anh buồn lắm phải không anh?

– Không! Anh không buồn gì đâu!

Hiền kéo khăn lau nước mắt cho tôi, âu yếm như người vợ trẻ:

– Tội nghiệp anh! Anh… anh gối đầu lên đây nè! Rễ cây đau đầu anh lắm nghe anh.

Tôi lặng lẽ để mặc Hiền nâng đầu tôi dậy, đặt lên đùi nàng. Hiền lấy chiếc khăn rằn quấn cổ, tháo ra, phủ kín từ ngực đến chân tôi. Tôi cảm động khôn cùng. Trong một phút cơn sốt dường như biến mất. Tôi nhắm mắt buông trôi…

Tôi nằm yên như thế rất lâu, chấp nhận và thụ hưởng những rung cảm kỳ diệu của tình yêu chợt đến bất ngờ. Nó hiện đến như một ánh chớp, đột ngột, tuyệt vời. Tôi thực không ngờ nó đến đột ngột như vậy. Cho nên bấy lâu nay tôi cố gắng áp chế lấy mình mỗi khi nó len lén hiện đến, gây những rung cảm ngây ngất giữa lòng tôi…

Bây giờ, tôi biết tôi ngã rồi. Không gượng lại được nữa. Ngã trong vòng tay êm ái, ngã lên chiếc nệm thần của tình yêu, bay bổng giữa khung trời rạng rỡ đầy hào quang chói lọi và những vì sao sáng của yêu thương.

Tôi vít chặt lấy đầu Hiền kéo xuống… làn môi nóng tan đi. Cả hai đều ngừng tiếng thở:

– Anh ơi, em đưa anh về nhé?

– Thôi, em! Anh hết sốt rồi. Hết lạnh rồi!

– Anh nghe lời em đi mà! Anh còn đang sốt, phải vào nhà nằm nghỉ. Nằm ngoài rừng thế này nguy hiểm lắm. Nếu anh mệnh hệ nào… em sống sao nổi. Đời chúng mình nhiều cay đắng, thua thiệt. Giờ em chỉ còn anh. Mình bám vào nhau, tựa vào nhau mà sống để vượt qua những ngày đen tối nhất của đời mình. Phải không anh?

– Ừ, anh nghe lời em. Nhưng chút nữa đã! Mắt anh còn hoa, chưa đi vững đâu.

Hiền thay đổi tư thế. Nàng xoay người ngã nằm song song với tôi. Nàng luồn tay làm gối. Đầu tôi trên tay nàng. Nàng ấp lấy tôi, chuyền hơi ấm cho tôi:

– Lâu nay, em thấy anh kỳ kỳ. Dường như hờ hững, lạnh lùng, lẩn tránh em. Sao vậy anh? Anh khinh em phải không?

– Em đừng nói khùng, Hiền. Lẩn tránh em, điều đó có nhưng anh lẩn tránh là vì anh thương em. Anh không nở, không muốn đưa em vào những đau khổ phiền muộn của đời anh. Anh sợ chuyện đó làm cho không những anh mà cả em nữa bị người ta trù, người ta nhận xét thế này thế nọ rồi không còn cơ hội nào tốt người ta dành cho mình để mình có thể sổ lồng.

– Còn em? Anh tưởng em vui lắm sao? Em đã đến cái độ liều như anh biết. Em thù hận mọi người, ghét hết mọi người. Nhiều đêm em thao thức khóc một mình. Em thấy bơ vơ, trơ trọi với cái thế giới mà em tưởng chừng có mỗi mình em.

– Cái khổ của mình là thế đấy Hiền ạ! Trót lỡ cắp sắp đến trường, trót lỡ đọc nhiều sách. Trót lỡ có một cái vốn con con. Cho nên vào đây, vào trong cái thế giới được mệnh danh là cách mạng này mình mới chịu đau khổ hơn ai hết.

Hiền bứt một cọng cỏ đưa lên miệng nhai nhai. Mắt nhìn không chớp vòm lá xanh của núi rừng phủ kín:

– Như anh, anh còn biết thế giới này nó ra sao. Anh đi vì bị bắt buộc, không thể làm khác hơn được. Không nói làm gì. Đàng này, em… thiệt khờ quá nên mắc lỡm. Cái sôi nổi vụng dại của tuổi học trò nó hại em…

– Thôi em, bỏ những chuyện đó đi. Ngần ấy cũng đủ rồi. Có nói cho lắm, than phiền trách móc gì cũng chuyện đã rồi. Tương lai mới là chuyện đáng nói, đáng lo.

Hiên như nói trong mơ:

– Nhưng làm sao bây giờ? Mình đâu làm gì được!

– Được chứ! Thoát ra khỏi thế giới này về Sài Gòn đâu phải chuyện khó. Chỉ sợ mình không quyết tâm. Không kiên nhẫn. Chứ nếu có quyết tâm, có kiên nhẫn thì thế nào cũng có cơ hội. Đâu phải mình bị nhốt ở đây suốt đời. Lo gì em!

Cơn sốt đã lui thật sự. Tôi không hiểu nó lui vì phép màu của tình yêu chợt đến hay vì cơ thể tôi đã quen với sốt như một trò đùa trong chốc lát.

Tôi ngồi lên. Lưng dựa vào gốc bằng lăng. Hàng hoa chuối nước nghiêng nghiêng cười chợt với gió chiều. Hiền tựa vào vai tôi. Tóc nàng vương lên má tôi. Một mùi thơm quyến rũ của da thịt thoáng qua, tôi nghe mình như bay bổng.

Và tình yêu đến với tôi hôm nay cũng là một chua xót nghẹn ngào. Yêu nhau trong hoàn cảnh này thì hạnh phúc nghe xa vời vợi, vượt khỏi tầm tay. Niềm vui lẫn với phiền muộn, sợ hãi, sum họp ám ảnh bởi chia ly. Nhiều… nhiều lắm.

Tự dưng tôi nhớ đến những chuyện tình buồn đã đọc qua trong văn chương sách vở. Tôi buột miệng hỏi Hiền:

– Em thấy hàng hoa chuối nước bên kia suối không Hiền?

– Thấy! Sao anh?

– Hoa đẹp chứ?

– Đẹp ghê! Đẹp nhưng không hương. Giống hoa Glaïeul nhưng nó to gấp mười lần.

– Không! Khác! Glaïeul chỉ tuyền một màu. Đàng này nó đỏ thẫm, điểm đốm vàng rồi những vệt trắng. Cây chuối nước đã dòn hoa nó càng dòn hơn, dễ vỡ hơn. Đẹp thật nhưng chóng tàn lắm, nở hôm trước hôm sau héo rủ rồi!

– Tiếc ghê, hén anh!

– Em còn nhớ bài thơ «Hai sắc hoa ti-gôn» của T.T.Kh không?

Hiền đột ngột nhổm dậy như bị điện giật, quay mặt lại nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt xoe tròn:

– Ơ!.. Anh?

Tôi kéo nàng ngã về tư thế cũ:

– Gì mà em ngạc nhiên vậy? Anh hỏi em có nhớ bài thơ «Hai sắc hoa ti-gôn» của T.T.KH không mà!

– Sao mà không nhớ! Tại sao anh hỏi?

– Anh thấy hàng hoa chuối nước…

– Ơ! Anh! Chuyện của chúng mình hoàn toàn khác hẳn chuyện của tác giả «Hai sắc hoa ti-gôn». Mình chả sum họp, chả nắm trong tay hạnh phúc đây sao? Em đang nằm trong lòng anh đây mà! Làm gì giống được? Anh nói vậy em chẳng chịu đâu. Em khóc cho coi. Em đền anh đó.

Tôi không thể nào nén nỗi chút ngậm ngùi:

– Dĩ nhiên là khác, hoàn toàn khác nhưng… em nên nhìn vào thực tại hoàn cảnh của chúng mình. Liệu mình còn sum họp mãi, không đau thương…

Hiền lặng yên, không trả lời. Nàng bóp mạnh lấy tay tôi. Tôi hiểu lắm. Yêu nhau ư? Tôi thì không đáng kể, bởi tôi là con trai, tôi quen chịu đựng như khối thép đã trui qua nhiều lửa. Còn Hiền, Hiền sẽ phải khổ nhiều, vất vả nhiều.

Như nàng đã nói, nàng đã chịu nhiều thua thiệt, hối tiếc, bơ vơ, giờ đây bước thêm vào con đường tình ái nàng sẽ còn thua thiệt nhiều hơn nữa. Nàng sẽ hối tiếc đến mức tận cùng, chơi vơi trong bể thẳm cô đơn với muôn nghìn vạn ức từng cay đắng.

Thế giới này, khung trời này đâu phải thế giới của tình ái, khung trời của yêu thương. Khoan nói đến yêu thương, sanh mạng của chúng tôi đang nằm trong bàn tay to lớn của người ta mà. Người ta muốn bóp méo vo tròn thế nào chả được. Quyền yêu thương đâu phải do Hiền, do tôi. Đang sum họp đó, bỗng chốc chia ly đó, có khó chi đâu?

Hậu quả của nó là một cái gì hãi hùng… Tôi thương Hiền quá. Thân hình mảnh mai của Hiền, trái tim nhỏ bé của Hiền, chịu sao nổi những phũ phàng của định mệnh? Đôi mắt nhung kia, đôi môi bé nhỏ hồng hồng chín mọng kia, gương mặt trái xoan đẹp một cách kiêu kỳ kia, làn tóc mây hoe vàng vì nắng gió của núi rừng kia, vốn nhiều đau khổ rồi… Tôi, thấy tim tôi đau buốt.

Tôi thì thầm:

– Hiền ơi!

– Dạ!

Tiếng nàng nhẹ như hơi gió thoảng. Đồng thời trên lưng bàn tay tôi một giọt nước mắt nóng hổi của nàng vừa rơi.

– Sao em khóc? Tôi lo lắng hỏi.

Giọng nói của nàng xa xăm như từ một nơi nào vọng lại:

– Không! Đâu có gì, anh!

– Đừng giấu anh. Tay anh còn ướt nước mắt em nè!

– Không.

Như em thấy đó yêu là phiền muộn, là đau khổ đến cho em. Anh là con trai. Anh đã từng chịu cay đắng, phũ phàng, quen rồi! Còn em, anh chỉ lo cho em. Em biết ước nguyện của mình là một việc. Tâm tình mình là một việc. Còn kết quả của nó là một việc khác. Mình đâu có chút quyền gì, dù đó chỉ là chuyện cá nhân mình, riêng tư của mình. Phải không em?

Hiền đưa tay bịt lấy miệng tôi, không trả lời. Tôi gỡ tay nàng ra:

– Biết đâu ngày mai, ngày mốt, người ta thuyên chuyển đưa anh đi đến một nơi xa xôi nào đó. Em cũng vậy. Mình làm sao cưỡng lại được? Rồi, có một cơ hội bất ngờ nào đó, anh trốn thoát khỏi nơi đây. Chừng nào cơ hội đó đến, đâu làm sao mình biết được. Cũng có thể là một ngày gần đây. Cũng có thể là không bao giờ có. Biết đâu anh gặp tai nạn, hay em chẳng hạn. Một trong hai đứa, có đứa không còn sống. Em thấy nó đau đớn, khổ sở đến ngần nào? Em sợ sự thật sao? Em sợ nhưng sự thật vẫn là sự thật. Cái gì phải đến sẽ đến. Trong hoàn cảnh như vậy, em nghĩ anh còn lòng dạ nào… nở lòng nào đưa em vào sâu thêm trong cái khổ.

– Anh! Đừng anh! Anh đừng nói kỳ cục vậy!

– Anh xin chịu tội với em. Đấy! Đấy là nguyên cớ vì sao anh cố tình lẩn tránh em. Anh sợ tình yêu mà em mang tới cho anh. Mình khổ nhiều rồi mà, Hiền!

Đột nhiên Hiền cười:

– Anh bi quan quá. Em phê bình anh đó.

Tôi cũng mỉm cười:

– Anh nhận. Nhưng em nghĩ xem, anh không bi quan chút nào. Trái lại là đằng khác. Thương em, nghĩ đến em, buộc lòng anh phải nói cho em biết những gì xấu nhất có thể đến cho em. Chứ hy vọng, không tin tưởng ở ngày mai đẹp hơn, vui hơn thì làm gì còn sống đến hôm nay, Hiền?

– Em cũng suy nghĩ kỹ rồi! Em không hối tiếc gì hết khi yêu anh. Em cũng đâu phải là con người đầu hàng định mệnh một cách dễ dàng. Như anh, em cũng biết kiên nhẫn đợi chờ. Con đường tăm tối này đâu thể giữ nổi em. Mình giống nhau đó, anh. Em không bao giờ sợ mất anh, sợ anh bỏ em, sợ chúng mình xa cách, sợ những rắc rối, khó khăn do người ta gây ra cho mình. Em tin một cách chắc chắn rằng, dù có xấu đến thế nào đi nữa, cuối cùng mình cũng sum họp ở Sài Gòn. Mình sống với nhau hạnh phúc… Tất cả mọi cái xảy đến ở đây chỉ là tạm thời.

Tôi siết mạnh Hiền trong vòng tay:

– Đây là Đồng Nai Thượng, cách xa đồng bằng vời vợi ngàn trùng. Cái dịp may được đi đồng bằng, hy vọng thoát về Sài Gòn còn là một việc xa vời, chưa biết bao giờ mới đến.

– Nữa! Em nói thôi, mà!

– Anh nói không phải sao?

– Hông!

– Đâu phải mình muốn đi đâu thì đi. Mình hoàn toàn tuỳ thuộc vào quyết định của người ta. Chung quanh mình còn có những sự kiểm soát gắt gao…

Hiền dẫy nẩy lên:

– Nữa! Nữa! Em nói thôi mà! Em hổng thèm sợ gì hết. Hổng thèm quan tâm gì hết. Em tin tuyệt đối vào niềm tin của em. Con người có số chứ anh! Nếu trời bắt mình như thế nào mình phải chịu thế ấy. Em biết trời thương tụi mình lắm.

– Em liều…

– Ừ, em liều đó!

– Từ nay, giữa hai đứa mình thì sao? Có nên tuyên bố cho tập thể biết? Chứ mình không giấu được ai đâu.

– Thì… thì… mình cứ tự nhiên như bình thường. Chừng nào B2 họ biết hãy hay.

– Nghĩa là mình sống như từ trước đến giờ?

– Không phải như vậy! Như vậy em không chịu đâu!

– Nghĩa là sao, anh chưa hiểu ý em?

Hiền quay lại nhìn tôi:

– Anh có khinh em không?

– Không! Em đừng nói khùng. Sao lại khinh. Đã khinh thì không yêu, mà yêu thì anh và em là một. Khinh em hoá ra anh khinh anh rồi.

– Em biết anh sẽ không khinh em cũng như không bao giờ hiểu lầm em trong quyết định này. Quyết định này em xem là một sáng kiến táo bạo hiện lên giữa đầu em kể từ hai tháng nay.

– Em nói anh nghe. Mình cứ nhùng nhằng… thế này mãi, chị em người ta gặp nó xấu hổ lắm.

Hiền đưa ngón tay trỏ vào mặt tôi, lêu lêu:

– Vậy là anh còn dở hơn em. Em yêu là em không sợ gì hết. Không việc gì phải dấu diếm ai hết.

Tôi chống chế:

– Không phải mình sợ họ biết, mà sợ chúng mình bị người ta đem ra kiểm thảo bắt phải xa nhau ngay.

– Để em trả lời câu hỏi anh đã. Em nói cái sáng kiến của em ra thì anh hiểu tại sao em không sợ và tìm thấy cách giải quyết ổn thoả ngay. Em nói cứ tự nhiên như bình thường nghĩa là không còn phải quan tâm gì hết. Còn hơn thế nữa. Em còn muốn… muốn em có thai với anh kia. Càng sớm chừng nào càng tốt chừng đó!

Tôi ngạc nhiên tột độ, nhìn Hiền trân trân buột miệng:

– Trời ơi! Em có điên không hả Hiền?

Hiền gọi tôi khe khẽ:

– Anh! Anh ngạc nhiên lắm sao? Anh cho là em điên sao?

– Trong hoàn cảnh khổ sở như thế này mà em mong có thai sớm? Lấy gì nuôi con? Rồi có con mong gì ai cho em đi đâu ra khỏi căn cứ để có dịp thoát về Sài Gòn. Và dù có dịp đi nữa, con cái thế kia làm sao em đi thoát được? Anh nói đúng chứ?

Hiền cười khúc khích:

– Anh của em nói chả đúng tí nào!

– Em nói lạ?

– Này nhé! Nếu anh bảo có con sớm thì em sẽ chật vật, khổ sở vì con nó thiếu thốn, khổ sở như em. Đói khát vân vân… Điều đó chỉ đúng một phần nhỏ xíu thôi! Còn anh bảo có con nó bận bịu đùm đề, không ai cho đi công tác xuống đồng bằng như đi tải gạo, thực phẩm chẳng hạn, không có dịp trốn về Sài Gòn là không đúng…

– Lạ thiệt em nói lạ lắm. Đấy là chưa kể mình còn bị cảnh cáo, bị này nọ…

Hiền ngắt lời tôi:

– Anh biết, ở Khu A này việc được nghỉ phép đi xuống đồng bằng để liên lạc gia đình là khó khăn. Có người đi bốn năm nay không hề được phép một lần nào. Nhưng cách đây ba tháng, ở C104 (một trăm linh tư) có chị Mai, vì có con nhỏ trở ngại công tác rất nhiều nên chuyện làm đơn xin Đảng uỷ U.50 đi xuống Hố Bò, liên lạc với gia đình để gởi con về nhà nuôi. Đảng uỷ chỉ cần biết đến công tác thuận lợi hay không thôi nên chấp nhận liền. Năm ngày sau chị Mai được phép. Rồi ba, bốn chị khác có con nhỏ thiếu tiền mua sữa, vải vóc cho nó, xin phép liên lạc gia đình để xin tiền mua sữa nuôi con. Ai cũng được chấp thuận hết!

– À … à…

– Như vậy, anh có cho em là khùng nữa hay thôi. Thực sự mà nói, nếu có lo là em lo cho anh kìa. Em đi rồi, anh còn ở lại người ta sẽ hành hạ anh. Em sợ… sợ mất anh.

– Em đừng bao giờ lo cho anh. Anh là con trai mà! Anh đủ sức chịu đựng, đủ khôn để xoay sở tình thế. Nhưng… em nè! Liệu em có chịu nổi lời ra tiếng vào, chịu nổi những cuộc kiểm thảo, nhục mạ công khai của thiên hạ, suốt nhiều ngày liền trước khi trốn thoát hay không?

– Được sống bên anh và con mãi mãi, ở gia đình ta, điều đó mới hệ trọng, mới là mục đích của em. Chịu đựng vài tháng, vài năm để hưởng sung sướng, hạnh phúc trọn đời, chuyện vặt vãnh ấy đáng gì anh! Nhưng anh trả lời cho em biết, anh có đồng ý với em rằng trong hoàn cảnh này, nếu anh thực sự yêu em, lo lắng cho em thì biện pháp đó là hay nhất hay không?

Tôi thấy thương Hiền quá. Tội cho nàng quá. Không còn biện pháp, không còn con đường nào khác giải thoát cho kiếp sống của mình nữa sao Hiền? Em không sợ thiệt thòi, đau khổ thêm, không sợ anh lợi dụng tình cảm, phản bội em sao? Em yêu anh, tin tuyệt đối vào anh đến thế à? Tôi lặng người đi vì cảm động, không thốt được tiếng trả lời.

Hiền nũng nịu lập lại câu hỏi:

– Anh có đồng ý với em đó là biện pháp duy nhất không anh? Sao anh không trả lời? Em hổng chịu đâu.

Tôi ngậm ngùi:

– Thân em, em còn không tiếc, thì anh còn biết nói sao giờ. Anh chỉ có thể nói với em câu này. Anh sợ, biết đâu vì một nguyên cớ nào đó làm mình vỡ mộng một cách đau đớn thì sao?

– Thì chết! Chết là cùng. Chết trong vòng tay của anh, trong tình thương yêu trọn vẹn là một diễm phúc quá lớn. Còn gì hơn nữa đâu anh?

Một trận mưa như trút nước dài suốt mấy giờ liền làm đám cháy tắt hẳn. Công tác đốt rẫy của chúng tôi đành bỏ dở. Ít ra phải hai ngày sau, nếu trời không mưa, mới có thể tiếp tục lại. Nhưng mùa này là mùa mưa, mà mưa ở rừng núi, có lúc năm bảy ngày liền. Mưa sáng, mưa chiều, mưa tối. Trận này vừa ngưng, trận kia áp tới. Khi nắng cũng vậy. Đang mùa mưa đó, cả chục ngày liền không có lấy giọt mưa. Như mấy hôm nay, trời không chút mây đen, vậy mà chiều lại mưa như thác đổ.

Chúng tôi đành chịu ướt loi ngoi kéo về nhà chờ đợi.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong về nhà, chỉ có tôi và Hai Minh. Tôi muốn nói cho Hai Minh nghe về tình yêu giữa tôi và Hiền. Trước sau gì, vài ba hôm nữa, mọi người sẽ biết hết. Thì, đường hoàng báo tin cho mọi người cho tập thể biết trước vẫn hơn. Nó vừa «quang minh chính đại» vừa thi hành đúng theo nguyên tắc tổ chức là trong vấn đề quan hệ nam nữ, phải công khai và báo cáo trước với tổ chức, với tập thể để tổ chức góp ý kiến xây dựng. Nếu không, đó là quan hệ nam nữ bất hợp pháp không đứng đắn, mang sắc thái tư tưởng dâm ô, phải đem ra kiểm thảo, cảnh cáo, có thái độ.

Vậy, cho Hai Minh biết trước là một chuyện rất cần thiết. Huống hồ, Hai Minh thuộc loại cán bộ… bất nguyên tắc, ngoại khổ, «chậm tiến bộ», đồng điệu với tôi. Báo cho y biết y còn giúp đỡ góp ý kiến và bênh vực được phần nào khi B2 hỏi đến.

Hai anh em ngồi đối diện nhau, nhấm nháp mấy cốc «nước sâm rừng». Tôi bắt đầu:

– Anh Hai! Tôi muốn nhờ anh giúp ý kiến một chuyện…

Cốc nước trên tay ngừng ngang miệng, Hai Minh giương mắt:

– Chuyện gì vậy, anh Tư?

– Anh thấy cô Hiền thế nào?

– Nghĩa là sao? Tôi không thấy gì cả!

– Nghĩa là nhận xét riêng của anh về Hiền đó!

Minh cười nụ. Đôi mắt Minh cũng cười làm tôi đỏ mặt.

– Hì hì! Vậy là anh Hùng ngã ngựa rồi!

Tôi cũng cười nụ cười thú nhận. Minh tiếp:

– Hiền đẹp, điều đó không ai phủ nhận được rồi. Như anh biết, chị ấy là hoa khôi của Khu A nhưng cũng kiêu lắm. Đó là ý kiến của mọi người. Dạo trước khi anh về đây, một lần chị ấy bị sốt rét ác tính, mấy chị em ở đây phải khiêng võng sang bệnh xá G3 điều trị. Lần đó có «mấy tay mùa thu» nhào vào tấn công…

– Mùa thu là sao anh?

– Đảng dùng danh từ «mùa thu», «mùa đông» để phân loại cán bộ tập kết, cán bộ tham gia kháng chiến 9 năm và cán cán bộ mới tham gia sau đình chiến. Cán bộ «mùa thu» là cán bộ tập kết. Cán bộ «mùa đông» là cán bộ tham gia sau này.

– Thì anh em người ta thấy người đẹp nhào vô tấn công là chuyện thường.

– Đâu có thường anh. Lần đó không biết chị ấy đấu lý nặng nhẹ, đốp chát sao mà sanh ra lớn chuyện. Chi bộ G3 đem ra kiểm thảo rồi báo cáo về B2. B2 cho tôi biết mấy nhận xét như mất lập trường giai cấp, tư tưởng lạc hậu, tác phong tiểu tư sản, cá tính tự cao tự đại, phát ngôn bừa bãi vô tổ chức. B2 chỉ thị cho tôi theo dõi giáo dục, uốn nắn lại.

– Tôi muốn biết nhận xét của anh kìa! Chứ nhận xét B2 thì cho tôi xin đi.

Minh nheo mắt hóm hỉnh:

– Làm gì nóng nảy vậy ông? Thong thả chứ. Bộ ông tính…

– Thôi mà! Anh phá tôi hoài! Anh nói nhận xét của anh đi.

– Tôi hả? Tôi không có nhận xét gì hết. Tôi không dựa vào lập trường, quan điểm cách mạng. Nếu thấy, tôi thấy chị Hiền đẹp và rất thông minh. Thông minh đến phát sợ kia. Có lẽ vì vậy, chị ấy hơi kiêu. Nhưng được cái là rất vui vẻ, thẳng thắn và tinh thần trách nhiệm cao.

Tôi ngập ngừng:

– Nếu… nếu chúng tôi… yêu thương nhau, lấy nhau thành vợ chồng anh thấy có trở ngại gì không? Xin anh cho những lời khuyên.

Lặng đi vài giây, Minh đắn đo từng lời:

– Anh biết vấn đề này không thuộc quyền của mình nữa rồi. Phải báo cáo, phải làm đơn xin phép Đảng Uỷ U.50. Cụ thể hơn là xin phép B2, B2 nghiên cứu trả lời sau. Vấn đề đó… găng lắm anh Tư. Với anh và chị Hiền thì tôi sợ…

– Tôi cũng linh cảm như vậy, cho nên mới hỏi ý kiến anh.

Minh để cốc xuống bàn. Tay xoay tròn cái cốc lăn chiêng:

– Thế hai anh chị đã nói chuyện, quyết định dứt khoát chưa?

– Rồi! Mới hồi chiều này!

– Anh định thế nào?

– Còn biết định thế nào, anh Hai! Trước tiên là báo cáo với anh và xin ý kiến của anh. Trăm sự nhờ anh.

Minh lắc đầu lia lịa và cười:

– Trăm sự nhờ tôi thì chết tôi rồi. Chết trăm! Báo cáo với B2 cũng khổ. Không báo cáo cũng khổ.

– Tôi thấy báo cáo với B2, xin phép làm lễ tuyên bố thì chắc chắn B2 sẽ không cho mà còn dùng biện pháp cách ly, chia cắt tụi này ra mỗi đứa một nơi. Hiện tại, U.50 đã cách ly hai vụ. Như Hiền nói thì chị Liên ở 104 và chị gì ở quân trang nữa đó. Phải không anh Hai?

– Chuyện đó ai ở Khu A này mà không biết!

Tôi cố cạy gỡ năn nỉ:

– Hay là cứ tạm thời để yên như vậy,, kéo dài được đến đâu hay đến đó. Được không anh Hai?

– Cũng… phải cho tập thể biết, rồi trước sau gì B2 cũng biết.

– Anh liệu thế này có được không anh? Với tập thể mình khoan loan báo tin vội. Đành rằng chị em họ biết hết nhưng nếu có ai hỏi anh, anh bảo đứng về mặt tổ chức, tôi có báo cáo với anh. Bây giờ hãy còn đang trong thời gian tìm hiểu chưa có quyết định chính thức của cấp trên.

– Chuyện này được thôi. Nhưng hai ông bà đặt tôi vào trong tình trạng trên đe dưới búa đấy! Mặt khác, không khéo hai ông bà bị cảnh cáo ghi lý lịch hết cả hai. Còn nêu điển hình cho cả Khu A học tập thì có nước độn thổ…

Tôi thở dài:

– Nếu có phải như vậy thì đành chịu chứ biết sao. Anh rõ lòng tôi đó. Tôi đâu có giấu giếm qua mặt anh, qua mặt tổ chức và tập thể. Chỉ tội B2 ngăn trở cấm đoán nên mới có cái chuyện phiền đến anh.

– Ý kiến của chị thế nào?

– Cũng giống như tôi!

Minh rót nước vào cốc ực một hơi, rồi dằng cốc xuống:

– Thôi! Nếu có phải bị khiển trách vì hai anh chị tôi cũng cam. Tụi mình cùng thuộc vào cái loại xấu số như nhau.

– Hai đứa tôi xin cảm ơn anh.

– Ối! Ơn gì anh Tư! Nghe anh nói ghê quá! Tưởng phải trèo đèo lội suối gì… Hì! Nhờ cách mạng người ta mới gặp mà yêu nhau. Nếu cảm ơn thì cảm ơn cách mạng, cảm ơn… hì hì. Khoái chớ anh Tư?

Mình cất tiếng cười vui vẻ:

– Hai người phải khai thiệt đầu đuôi cho tôi nghe, cái chuyện hai người nói chuyện với nhau ở ngoài rẫy như thế nào mới được.

– Xin thiếu nợ anh. Khó nói quá anh!

– Khó cũng phải nói. Có vậy tôi mới chịu làm quân sư dùm cho vụ này, là hôm nào tôi đến B2 dò hỏi Ba Biếu xem. Giả dụ như có một trường hợp tương tự như vậy xảy ra thì ý kiến B2 ra sao? Nếu thuận tiện sẽ làm báo cáo, làm đơn từ nộp xin theo thủ tục. Không thì đành phải chờ một thời gian, chừng nào thuận tiện hãy hay.

Tôi khẽ lắc đầu chán nản:

– Ở B2 họ nhìn tụi này với một con mắt khác, chụp cho nhiều thứ mũ. Dễ gì, anh Hai! Anh đi chỉ mất thời giờ lại cực thêm.