← Quay lại trang sách

Chương XII BỘ CHỈ HUY TIỀN PHƯƠNG

Vậy là sức khoẻ tôi phục hồi rất chóng trước sự vui vẻ của Ba Vinh và Bọ. Khi qua cổng bảo vệ, Ba Vinh cho tôi biết, đáng lẽ y sẽ đưa tôi đến trình diện với «Anh Ba», «Anh Năm» ngay, nhưng vì tôi bị choáng chưa được khỏe, phải dưỡng bệnh vài ngày để cho y tá đơn vị điều dưỡng cái đã. Sau đó sẽ trình diện nhận công tác mới cũng không muộn.

Nhưng tôi khăng khăng từ chối, nhất định đòi đi trình diện với Bộ Chỉ huy ngay, vì cơn «choáng» của tôi qua rồi, vừa công tác vừa bồi dưỡng cũng chẳng mất đàng nào, lại có lợi cho công tác cách mạng.

Ba Vinh ngạc nhiên nhìn tôi trâng trâng, có lẽ y «nể» tôi qua tinh thần chịu đựng và «tích cực công tác». Vậy càng có lợi cho tôi biết bao nhiêu. Trường hợp của tôi hôm nay thực không khác chuyện «Tái ông mất ngựa». Hay thật.

Từ lúc được Ba Vinh cho biết R rút tôi về công tác tại Bộ Chỉ huy Tiền Phương – cơ quan đầu não điều khiển mọi chiến dịch lớn của R – tôi phấn khởi hết sức. Tôi phấn khởi không vì việc đó biểu hiện sự tín nhiệm, trọng đãi của người ta đối với tôi, mà phấn khởi vì ở cương vị công tác này sẽ giúp tôi thật nhiều phương tiện, cơ hội để tôi thực hành ý định đợi chờ bấy lâu nay. Bởi vì Bộ Chỉ huy Tiền Phương luôn luôn hoạt động ở các vùng có đồn bót, gần lộ, gần đường xe, đi khắp nơi, hết vùng này đến vùng khác. Nơi nào có chiến dịch là nơi đó có sự hiện diện của Bộ Chỉ huy Tiền Phương.

Tôi không còn bị «nhốt» ở rừng Đồng Nai Thượng. Tôi giã từ vĩnh viễn Đồng Nai Thượng rồi. Người ta làm sao ngăn được cánh chim bay?

Thấy tôi khẩn khoản và nhất quyết quá, Ba Vinh đành chỉ biết lắc đầu chép miệng «phê» một câu:

– Anh mới thiệt là kỳ! Bộ muốn làm cho chết sao? Phục vụ cách mạng đâu phải là một ngày một buổi..

Sau đó, Ba Vinh đuổi Bọ trở về Phòng Thường Trực rồi dẫn tôi đi thẳng đến gian nhà làm văn phòng B1 và cũng là chỉ huy sở tạm thời của Bộ Chỉ huy Tiền Phương.

Bước vào nhà, tôi thấy có bốn người đang ngồi, uống trà đàm đạo hai bên chiếc dài giữa nhà. Trông vóc dáng người nào cũng ngoài năm mươi tuổi, thái độ ung dung, kẻ cả.

Trên bàn, giấy tờ, xắc-cốt, thắt lưng, bao súng ngắn để bừa bãi ngổn ngang. Chen vào giữa là bộ bình trà, một hộp thuốc «Craven A», một gói Bastos xanh, một gói thuốc lá Mỹ «Chesterfield» để kề nhau. Góc trong cùng của chiếc bàn dài là hai chiếc máy điện thoại, một đen, một trắng. Bên ngoài ràng mấy cục pin đẹp bằng dây thun. Phía sau nhà, hai anh chiến sĩ trẻ «điện đài», một đương ngồi quay máy phát điện hì hà, hì hục, một người đang ngồi huý hoáy nhận tin. Mấy bóng đèn xanh, đỏ trong máy loé sáng. Tiếng «tít tít ta ta» khoan nhặt vọng ra. Phía vách bên trái là một tấm bản đồ «to tổ bố», to bằng nguyên cả tấm vách nhà. Trong đời tôi, lần này là lần đầu tiên được thấy một tấm bản đồ to đến như vậy.

Bốn người đều quay mặt, yên lặng nhìn tôi và Ba Vinh. Ba Vinh bị một con vắt đeo ở kẻ chân nên khi bước vào nhà, phải khom xuống một cách khó nhọc để bắt, chưa kịp giới thiệu tôi, nói một câu nào. Tôi chỉ biết cúi đầu, lúng túng chào rồi đứng trơ ra đó, quan sát nhanh cảnh trước mặt.

Bắt vắt, lấy đầu gậy dí nát con vắt xong, Ba Vinh đứng ngay người dậy. Khép nép thưa:

– Dạ báo cáo với anh Hai, anh Ba, anh Tư và anh Năm đây là đồng chí Vũ Hùng. Dạ… xin đưa đến trình diện mấy anh.

Tôi hơi khớp thật sự. Bắt chước Ba Vinh, tôi cũng đứng ngay người, gật đầu cúi chào lần nữa. Người gầy cao với đôi mắt sáng ngồi phía trong nhếch mép cười:

– Chào đồng chí! Đồng chí để bồng xuống nghỉ, đồng chí Hùng!

Tôi lột bồng ra để ghé lên cuối băng ngồi. Ba Vinh vẫn còn đứng, nói thêm:

– Dạ, xin báo cáo thêm với anh Hai, đồng chí Hùng sốt rét mới hết, từ Phòng Thường Trực vào đây, mới bị choáng dọc đường. Tôi phải gọi cứu thương là chị Tám Chi chích thuốc cứu cấp… Tôi bảo đồng chí nằm lại ngoài nhà bảo vệ nghỉ chừng nào khoẻ hãy đến trình diện, nhưng đồng chí cứ khăng khăng không chịu nghỉ, thành ra tôi phải đem thẳng đến đây.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau như trao đổi ý kiến. Đoạn tất cả chầm chậm nhìn vào tôi. Người được Ba Vinh gọi «anh Hai» là người mặc đồ bà ba đen, cao, hơi mập ngồi gần bên tôi. Ông ta chớp chớp mắt:

– Vậy à! Sao đồng chí không ghé ngoài kia nghỉ cho khoẻ đã, đồng chí Hùng?

Tôi lúng túng:

– Dạ….

Người đàn ông gầy, với đôi mắt sáng ngồi phía trong cười vui vẻ:

– Đúng là lò đào tạo Khu A sản xuất ra. Lâu nay đồng chí thế nào, có sốt thường không?

– Dạ, cứ vài tuần thì một cơn sốt năm ba hôm.

Ông ta cười thành tiếng:

– Đấy! Chiến sĩ Khu A phải như vậy đó. Nhờ vậy Khu A mới được coi là chiến trường gian khổ nhất. Chiến sĩ Khu A mới được xem là những chiến sĩ kiên cường, xứng đáng nhất của Đảng. Các nơi đều phải học tập tinh thần công tác, chịu đựng của chiến sĩ Khu A. Anh phải hãnh diện mới được. Phải tự hào mình là chiến sĩ Khu A đó, anh Hùng.

– Dạ, không dám! Tôi làm sao bằng được các đồng chí khác.

– Ngồi, ngồi, ngồi vào uống chén trà cho ấm bụng, đồng chí!

«Anh Hai» người ngồi kế bên tôi, nhích vào, nhường cho tôi một chỗ trống, nói với người đối diện.

– Anh Ba nè! Khu A là cái lò đào tạo cán bộ xuất sắc thật. Tinh thần chịu đựng gian khổ đã cao mà tư tưởng, lập trường cũng vững vàng.

– Đó là truyền thống lãnh đạo của Đảng mà! Phải không Ba Vinh?

Ba Vinh nhe răng cười:

– Dạ, đúng vậy anh Ba!

– Khu A của ông được đề cao, sướng nhé!

Ba Vinh lại cười. «Anh Hai» ngồi bên, quay nhìn tôi:

– Lâu nay, tôi có được nghe báo cáo về đồng chí. Bây giờ mới được gặp. Tiện đây, tôi giới thiệu với mấy anh để đồng chí được biết. Ba Vinh thì anh biết rồi. Còn đây là anh Ba, kia là anh Tư và đó là anh Năm.

Người nào được giới thiệu cũng mỉm miệng cười nhìn tôi. Cái cười vừa như thoả mãn, vừa như tinh quái đùa nghịch. Tôi nghĩ thầm giới thiệu như thế này thà đừng giới thiệu thì hơn. Giới thiệu mà như không giới thiệu gì hết. Đã mù tịt lại càng tịt mù ngoài những thứ ba, thứ tư, thứ năm… Còn làm sao biết ai là ai nữa?

Chợt «anh Tư» gầy ngồi phía trong cười lớn:

– Ủa! Còn anh nữa! Anh phải tự giới thiệu cho đồng chí ấy biết với chớ!

– Ờ, tôi hả? Tôi là… Anh Hai!

– Anh tự giới thiệu vậy có trời mà biết! Giới thiệu luôn tên họ, chức vụ.. hì… hì!

– Còn anh! Anh giỏi sao anh không tự giới thiệu đi.

– Ậy! Anh làm trước đi!

Mọi người phá ra cười vui vẻ. Tôi cũng nhếch mép cười theo. Đúng là cái cười của con chuột nhỏ bên bốn con mèo lớn.

«Anh Tư» với tay rót một tách nước trà, nhổm dậy, đẩy về phía tôi:

– Nói chơi vậy chớ, uống đi anh! Anh Hùng mình xưng hô vậy cho nó thân mật. Đàng nào, trước sau gì rồi anh cũng biết. Mai mốt đây, nhiệm vụ mới của anh cũng kế bên mấy anh ở Cục Chính Trị. Còn tôi, Cục Hậu Cần. Đồng thời 3 anh: Anh Hai, anh Ba, anh Năm cũng là Bộ Chỉ huy Tiền Phương của R. Chắc anh đã có nghe nói qua rồi…

– Dạ, thưa anh chưa! – Tôi bỡ ngỡ trả lời.

– Được rồi! Chưa biết thì bây giờ biết cũng chẳng muộn. Mời anh hút thuốc! Thuốc Ăng Lê, thuốc Mỹ, thuốc Bastos có đủ. Muốn hút thuốc nào anh cứ tự tiện. Chiến lợi phẩm lấy được ở đường 20 đó. «Ca ven na» nhé?

– Dạ, xin anh!

– Ơ! Ba Vinh, ngồi chớ!

Tôi đưa tay nhận lấy một điếu thuốc Craven «A». Ba Vinh cà thọt vòng đầu bàn, ngồi ghế băng bên kia đối diện với tôi. Nhìn Ba Vinh, trông «mũm mĩm» hiền từ lạ.

«Anh Ba» người mặt vuông chữ điền, trắng trẻo hồng hào ngồi kế bên Ba Vinh, suốt nãy giờ ngồi tĩnh tuồng, cười nụ, giờ đốt thêm một điếu thuốc lá, phì phà, nhìn tôi, chậm rãi:

– Mới đây tôi có nhận được điện của đồng chí Phó Chính uỷ Miền, chỉ thị về việc thu xếp công tác cho anh. Tôi liền can thiệp với Đảng Ủy Khu A, xin anh về công tác ở Bộ Chỉ huy Tiền Phương. Nghe nói lúc còn ở Sài Gòn, anh sắp sửa thi cử nhân luật phải không?

– Dạ!

– Anh biết nhiều ngoại ngữ chớ?

– Dạ… thưa anh, chút ít thôi ạ!

– Tiếng Ăng Lê, tiếng Pháp chắc anh giỏi lắm?

– Dạ, viết được, đọc được, hiểu nhưng nói thì dở lắm.

– Vậy là tốt quá rồi? Anh biết tiếng Trung Quốc quan thoại chớ? Cán bộ cũ 9 năm của mình trước kia thường đều có học. Anh có học không?

– Dạ… có!

– Anh học ở đâu? Ai dạy vậy?

– Dạ học lúc ở U Minh, do mấy anh em Trung hoa ở Phòng Hoa kiều Vụ Nam Bộ đến dạy.

«Anh Ba» gật nhẹ:

– Tốt! Tốt lắm! Vậy từ nay anh sẽ công tác với tôi. Công tác cụ thể thì tôi sẽ bàn sau với anh. Sao? Anh có ý kiến gì không?

Tôi nhớ lại câu «thiệu» cũ, trả thuộc lòng:

– Dạ, báo cáo anh, không! Tôi xin sẵn sàng nhận bất cứ công tác nào ở trên giao cho tôi. Tôi sẽ hết sức cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ.

– Tốt! Hoan nghinh anh lắm! Nhưng anh Tư đây…

«Anh Ba» hướng mắt về phía «Anh Tư» tiếp:

– Anh Tư đây là chủ tịch Hội Đồng Cung cấp Trung Ương, ảnh đang thiếu một số cán bộ để ứng phó vài công tác cấp bách trước mắt. Ảnh có bàn với tôi, muốn mượn anh một thời gian ngắn. Tôi cần mà anh Tư cũng cần, cho nên còn đang lưỡng lự. Chờ ý kiến anh! Anh cho biết xem?

– Dạ, báo cáo anh Ba, xin tuỳ anh Ba và mấy anh định.

«Anh Ba» cười hấp háy mắt với «Anh Tư»:

– Sao? Thế nào anh Tư?

– Ai biết! Tuỳ anh chớ! Cán bộ của anh, có thơm thảo thì anh cho mượn. Tôi có mượn cũng ít lâu trả lại anh.

– Chắc nhé?

– Chắc chớ! Nhưng anh muốn chừng nào trả lại anh?

– Tôi thì lúc nào cũng cần. Nhưng trong chiến dịch sắp tới lại càng cần lắm lắm. Trước ngày N vài ngày được không?

– Được! Tôi sẽ gởi trả anh trước đó ba ngày. Tôi nhận lãnh anh Vũ Hùng ngay bây giờ được chứ?

«Anh Ba» vừa cười, vừa lắc đầu:

– Được! Phục anh! Anh thực là tranh thủ triệt để à! Mà này, anh Hùng anh ấy còn ốm, chưa khoẻ hẳn đấy!

– Không sao! Tôi chịu trách nhiệm bồi dưỡng, lo lắng cho ảnh, anh yên trí. Đồng ý chứ anh Vũ Hùng?

– Dạ…

«Anh Tư» đứng dậy đi lại cuối bàn, giở máy điện thoại màu đen lên, quay rè rè:

– Alo!…. Đồng chí nào đó?… Gọi cho tôi đồng chí Cường… Cường hả? Đến đây ngay. Đến chỗ anh Ba đó. Đến gặp tôi gấp bây giờ. Tôi chờ.

«Anh Tư» gác ống nói xuống giá. «Anh Ba» quay sang hỏi Ba Vinh:

– Anh Ba Vinh! Quân lực Khu A hình như có một số súng ngắn mới xin của Tiền Phương, chưa sử dụng. Phải không anh?

Ba Vinh trả lời:

– Dạ… Báo cáo anh Ba còn hai cây «Bê trăng tuýt» ạ!

– Anh cho người lấy mang đến đây một cây. Anh cho tôi mượn lại để cấp cho anh Vũ Hùng đi công tác. Sau chiến dịch tôi sẽ trả hoặc đổi súng khác cũng được. Đồng ý chứ?

– Dạ báo cáo anh Ba, đồng ý ạ! Dạ để tôi dẫn anh Hùng đi lấy.

Ba Vinh đứng dậy. «Anh Ba» bảo tôi:

– Anh Hùng theo anh Ba Vinh đi lấy súng đi. Kể từ nay. Đảng cấp cho anh khẩu súng ngắn để phòng vệ. Anh Ba Vinh nhớ chỉ anh Hùng cách sử dụng cặn kẽ nhé!

Ba Vinh đưa tôi đến một căn nhà khác, cách đó hơn trăm thước, lấy một khẩu P-38 và bao da trao cho tôi. Y chỉ tôi cách sử dụng, cách tháo ráp, lau chùi súng. Tự tay Ba Vinh gắn bao súng vào thắt lưng cho tôi.

Thái độ, cử chỉ của Ba Vinh giờ này thực khác xa với nửa giờ trước đây, lúc y đến gặp tôi ở Phòng Thường Trực. Nửa giờ trước, tôi còn là chiến sĩ của Khu A, mà Ba Vinh là cấp chỉ huy, là Tham Mưu trưởng Khu A. Về phía Đảng còn là Đảng Ủy viên của Đảng Ủy. Theo lời anh em cho tôi biết, trước đây Ba Vinh mang cấp bậc Tiểu đoàn trưởng. So với quy chế quân đội miền Bắc, Tiểu đoàn trưởng ngang hàng với đại uý.

Ở Khu A, người mang cấp bậc lớn nhất từ trước đến nay, duy có mỗi một Hai Cà, với cấp bậc thiếu tá từ miền Bắc. Dù chỉ thiếu tá nhưng với cái sinh hoạt đặc hiệu (nửa hoang đường, nửa thần thánh hoá) trong không gian ngự trị của Đảng, Hai Cà được người ta xem ngang như một thứ lãnh tụ bất khả xâm phạm và tôn kính mà mọi người ở Khu A có bổn phận phải sợ hãi phục tùng.

Những «thủ trưởng» khác vào hàng Đảng Ủy viên, như Ba Vinh cũng là một thứ «Lãnh tụ» suýt soát với Hai Cà. Cho nên sống trong cái không khí sinh hoạt đó, Ba Vinh có quyền nhìn những chiến sĩ, cán bộ dưới cấp theo kiểu cách của một «lãnh tụ».

Như vậy, so về cấp bậc chức vụ thì ông Tham Mưu trưởng Khu A với một chiến sĩ «đơ dèm cùi bắp» như tôi, một sự cách biệt khá xa. Nếu tôi không phải là một cán bộ cũ 9 năm, không được tín nhiệm, «chậm tiến bộ», hoặc chỉ là anh lính mới bước chân lần đầu tiên vào đây thì không biết mười năm, hai mươi năm sau đã có thể bò đến chưa?

Ấy là chưa kể những điều kiện cần thiết phải có như một định lý, nào là thành phần cơ bản, đảng viên gương mẫu, vững lập trường giai cấp v.v…

Bây giờ lại khác. Cái vẻ kẻ cả, khinh khỉnh nhường cho sự vui vẻ, thân mật, ngang hàng… Có phải Ba Vinh thấy tôi, giờ nghiễm nhiên là cán bộ R, có súng ngắn như ai, dù là thứ cán bộ lậu không chứng minh thư.

Tôi mỉm cười một mình. Bất kỳ, ở chế độ, xã hội nào, tâm lý con người vẫn giống nhau. Những cái phù phiếm tầm thường, vốn như một loài vi khuẩn thích hợp cho tất cả mọi môi trường sống…

Thấy Ba Vinh khép nép như một con chuột trước đàn mèo lúc nãy, tôi vốn tò mò càng tò mò hơn. Tôi muốn biết những người đó là ai? Nhất là nhân vật «anh Ba», từ nay là thủ trưởng trực tiếp của tôi.

Tôi chưa kịp hỏi, Ba Vinh đã nói trước:

– Anh Hùng nè! Anh có biết anh làm việc với ai đó không?

– Không anh!

– Cục phó Cục Tham Mưu R đó. Cũng là Tư Lệnh Bộ Chỉ huy Tiền Phương. Anh Ba đó là anh Ba Đình…

Ba Vinh hạ thấp giọng xuống, ra vẻ quan trọng, thầm thì:

– Thiếu tướng đó! Trong kỳ phong quân hàm toàn quân năm 1958 ảnh được Đảng phong Đại tá. Nhưng mới đây tôi được nghe mấy anh bên R nói, ảnh được đề bạt lên thiếu tướng rồi.

À! Nhân vật «Anh Ba» là Ba Đình, là thiếu tướng Ba Đình. Cái tên lạ quá, có lẽ chỉ là một bí danh? Tên thực của ông ta là gì, chắc Ba Vinh không sao biết được, dù có biết, đời nào dám thổ lộ cho tôi nghe.

Tôi hỏi tiếp:

– Còn anh Tư, Chủ tịch Hội Đồng Cung cấp Trung Ương?

– Đó là anh Tư Thắng. Hồi mấy năm về trước, ở miền Nam này ảnh là người thứ hai, đứng sau anh Hai chủ tịch xe ngựa, lãnh đạo Trung Ương Cục, điều khiển toàn miền Nam đấy. Bây giờ, ảnh là Cục trưởng Cục Hậu Cần.

– Cấp bậc anh Tư chắc lớn hơn anh Ba rồi?

– Chắc vậy. Anh Tư ảnh là Uỷ viên Thường vụ Trung Ương Cục, lãnh đạo Cục Hậu Cần. Cấp bậc quân đội tôi không biết rõ, nhưng anh Ba là thiếu tướng thì anh Tư ít ra cũng tướng. Ờ…

– Chi anh?

– Anh có đọc quyển «Đại Đoàn chiến thắng» chưa

– Có anh! Sao anh Ba?

Ba Vinh nhướng mắt:

– Tôi đố anh trong số hai anh, anh Hai với anh Năm ngồi cùng một băng với anh, ai là thiếu tướng Hoàng Cầm?

Tôi ngạc nhiên thích thú:

– Hoàng Cầm? Đại tá Hoàng Cầm Sư đoàn 312, Sư đoàn chủ công Điện Biên Phủ?

– Ờ! Đúng! Nhưng lên rồi! Hồi 60 còn là đại tá nhưng bây giờ được Trung Ương Đảng phong lên làm thiếu tướng rồi. Hai anh đó, anh đoán thử coi ai?

– Anh Hai ngồi kế bên tôi, phải không anh?

Ba Vinh lắc đầu:

– Không! Đó là anh Hai Chân, chính uỷ Bộ Chỉ huy Tiền Phương. Anh Hai Chân cũng là thiếu tướng. Còn thiếu tướng Hoàng Cầm là anh Năm, người ngồi phía trong. Từ lúc anh tới, ảnh chưa nói câu nào.

– À… vậy. Chắc anh Năm… Hoàng Cầm cũng ở trong Bộ Chỉ huy Tiền Phương?

– Ừ! Nhưng anh đừng gọi là anh Năm Hoàng Cầm. Hổng nên. Cái tên đó là cũ lúc còn ở miền Bắc, mình biết riêng với nhau thôi. Chứ tên ảnh bây giờ là Năm Thạch. Tôi thấy anh được chỉ định làm việc với Ba Đình, đàng nào trước sau gì anh cũng biết hết mấy anh đó nên vui miệng tôi nói anh nghe. Theo nguyên tắc phòng gian bảo mật, kỷ luật Đảng đề ra thì tôi không được phép tiết lộ. Vậy anh có biết cũng để bụng, chứ anh nói cho người khác biết, bị kỷ luật đó. Anh nhớ!

Tôi nghĩ bụng, ông hứng lên, ông nói cho tôi nghe, lỡ mồm lỡ miệng, giờ ông đem kỷ luật, nguyên tắc ra nhắc tôi. Vui thực, cũng nhờ ông hứng, cái hiểu biết của tôi mới được mở rộng ra thêm. Tôi nói để hắn yên lòng:

– Anh không nhắc, thử xem thiên hạ cạy răng tôi, tôi có nói không?

– Ngay những điều tôi nói anh biết, mấy anh trong Bộ Chỉ huy Tiền Phương cũng đâu có nói. Chẳng qua trong công tác có liên hệ đến tôi và nghe anh Hai Cà kể chuyện… Như anh Năm Thạch trước giờ tôi có biết mặt mũi gì ảnh đâu.

Ba Vinh vỗ vai tôi:

– Tôi thấy công tác của anh bây giờ hợp khả năng anh hết sức. Tương lai của anh sẽ tiến bộ vượt bực cho coi. Anh biết không, tuy anh Ba ảnh không nói rõ nhưng anh cũng hiểu cái câu: «Anh làm việc với tôi» có nghĩa là ảnh chọn anh làm bí thư cho ảnh đó.

– Xin cảm ơn anh, anh Ba! Tôi chỉ sợ rằng, tôi chưa xứng đáng để được hưởng sự chiếu cố của Đảng. Tôi thấy mình chưa bằng ai, chưa làm được một… thành tích nào…

Khi tôi và Ba Vinh trở lại văn phòng thì mọi người đi đâu hết, chỉ còn lại Tư Thắng đang đứng nói chuyện với một cán bộ khác ở trước sân. Thấy tôi về, Tư Thắng cười, vui vẻ nói ngay:

– Chúng tôi chờ anh đây! Xin giới thiệu với anh, đồng chí Cường… Còn đây đồng chí Vũ Hùng. Đồng chí Vũ Hùng tôi vừa điều đình với anh Ba Đình mượn sang để cùng đồng chí Cường lãnh đạo Tiểu đoàn 1, Dân công cánh A.

Cường vui vẻ bắt tay tôi:

– Chào anh!

– Dạ, chào anh!

Tư Thắng tiếp:

– Đấy! Kế hoạch công tác đồng chí Cường đã nắm vững rồi. Hai đồng chí thảo luận, bàn bạc, phân công với nhau chấp hành cho tốt. Gặp khó khăn gì các đồng chí báo cáo ngay với anh Tám Thanh. Và vấn đề nào liên hệ đến Đoàn 30 các đồng chí trực tiếp thảo luận với Ban Chỉ Huy Đoàn. Cụ thể, có đồng chí Ba Vinh đây. Bây giờ cũng có công tác phải đi ngay.

Bắt lấy tay tôi, Tư Thắng nhướng mi:

– Đồng chí có ý kiến gì không?

– Dạ, báo cáo với anh Tư, không ạ!

– Tốt! Đồng chí chưa được khoẻ, trong công việc mới này, cũng không gì vất vả, tôi nghĩ là thích hợp. Đồng chí cố gắng! Tôi đi!

– Dạ!

Tư Thắng bước đi ra khu vực Cảnh vệ. Có đến nửa tiểu đội súng, lóng nhóng đứng ở men đường, có vẻ chờ Tư Thắng đến.

Ba Vinh vào văn phòng. Phía sau nhà, hai chiến sĩ điện đài vẫn lom khom làm công việc nhận tin, «tít tít ta ta». Ngoài sân chỉ còn lại tôi và Cường, Cường khoanh tay trước ngực, nhịp nhịp đôi chân:

– Tối nay tôi sẽ báo cáo lại với anh toàn bộ kế hoạch công tác mà chúng mình đảm nhận. Bây giờ mình đi kiếm cơm ăn cái đã, anh!

Tôi hỏi Cường:

– Mình ăn ở đây hay ở đâu?

– Ở đây Tết họ mới cho mình ăn. Ăn mà không báo trước không mang gạo theo, họ đòi mình lấy gì trả?

– Vậy chớ ăn ở đâu bây giờ? Tôi chân ướt chân ráo mới đến thì bị đẩy đến với anh. Ngay bây giờ, tôi còn chưa biết phải nộp quyết định, bản tự kiểm, bản cung cấp quân lương, quân trang cho ai nữa đây.

– Ối! Lo gì anh! Để đó! Để đó, sáng mai tôi nộp đằng B hành chánh quản trị Tiền Phương dùm cho. Còn ăn cơm thì mình về đàng bộ phận mình, về nhà mình, mình ăn chớ. Cơm nước xong còn phải tranh thủ thời gian sang đồi 115 gặp lại Đại đội dân công Bình Dương vừa đến lúc trưa.

Cường đẩy tôi đi vào nhà, lấy bồng, từ giã Ba Vinh rồi đi trở ra Phòng Thường Trực. Hông tôi nghe nặng, là lạ hơn trước đây, vì mang thêm khẩu súng P-38. Từ nay tôi đã trở thành loại «cán» ru lô rồi. Có lẽ giờ này, anh chị em B195 thấy tôi mang súng ngắn chắc ngạc nhiên lắm. Không ai ngờ tôi «tiến bộ» nhanh đến như vậy. Người ngạc nhiên nhất phải là Hai Minh. Anh ta kháng chiến bao năm trời, tập kết ra Bắc lại trở vào Nam, còn là Đảng viên nữa, ấy thế mà vẫn cứ là loại «cán» trơn với cấp bậc trung đội trưởng.

Thực không thể hiểu được. Tôi là người trong cuộc cũng không thể hiểu nổi tại sao.

Khi lội qua suối, thay vì quẹo trái ra Phòng Thường Trực, Cường dẫn tôi rẽ về phía tay mặt đi cặp theo suối. Cường cho tôi biết suối này là suối Vên Vên, chảy ra sông Mã Đà. Gọi là suối Vên Vên vì hai bên suối này mọc toàn loại cây Vên Vên.

Cây vên vên, lá cành, cho đến hoa, giống hệt như lá sao, cành sao, hoa sao. Duy chỉ vỏ cây không trơn láng như vỏ sao. Ngược lại nó dày, với những đường nứt xuôi đều đặn như cây so đũa. Vừa đi tôi vừa nhìn theo những gốc cây để nhận dạng tìm sự khác biệt đó.

Cường thì nghĩ đến công tác của mình. Anh ta nói với tôi:

– Dân công hỗn tạp lắm anh. Kinh nghiệm chiến dịch Bình Giã cho tôi biết, lãnh đạo một Tiểu đoàn dân công còn khó hơn điều khiển một sư đoàn chính quy. Nhân dân họ quen lề thói sống tự do bừa bãi, lưộm thưộm. Ghép họ vào đội ngũ, sinh hoạt tập thể, thực hiện nội quy, kỷ luật thực khó hết sức. Nhất là công tác lãnh đạo nội bộ, phiền ơi là phiền! Chẳng những vậy, trong số dân công từ xã đưa lên còn có gián điệp của địch chen vào. Công tác bảo vệ an ninh còn khó biết bao nhiêu.

Tôi thắc mắc hỏi:

– Vậy mình vài ba người, sao điều khiển nổi cả Tiểu đoàn dân công?

– Đâu có, nhiều chứ! Ngoài Ban Chỉ Huy tiểu đoàn của mình ra, còn có cả một trung đội võ trang trợ lực nữa chứ! Rồi còn quân y và các bộ phận chuyên môn khác. Về mặt tổ chức mình cũng biến chế, phân công sắp xếp giống như đơn vị quân đội, khác gì!

Cường cho tôi biết thêm, số dân công này là nhân dân các xã ở Nam Bến Cát. Địa phương vận động tập trung đưa về quận, rồi về tỉnh Bình Dương. Tỉnh uỷ Bình Dương theo lệnh của Hội Đồng Cung cấp Trung Ương đưa về đây phục vụ cho chiến dịch.

Nhiệm vụ của chúng tôi là trông coi, quản lý và điều khiển công tác chuyển hàng chiến lược từ bờ sông Bé đến bàu Đồng Triêng, lập kho, cất giấu vào đó, giao cho bộ phận Hậu Cần Tiền Phương.