Chương XV (2)
4 giờ kém 5. Cả đoàn im lặng, lần lượt tiếp nối nhau ra khỏi cổng chiến đấu của Trạm 132. Người sau theo người trước. Đèn pin, đèn dầu, loang loáng chớp sáng, thành một dãy đèn dài uốn khúc di động quanh co theo đường mòn.
Như «chiến thuật» đã dự định từ lúc đầu, tôi chần chờ ở cổng, tháp tùng vào «đoạn cuối» của trung đội đoạn hậu. Nhìn hàng đèn di động trải dài ra rồi mất hút ở rừng le trước mặt, tôi tưởng chừng như một cuộc rước đèn của trẻ con chơi Tết Trung Thu vừa đi qua.
Tôi chợt rùng mình. Nghe lạnh ở hai bờ vai. Tỉnh ngủ một cách dị thường. Trong vòng vài tiếng đồng hồ nữa, một khúc ngoặt mới của đời tôi hiện ra. Làm sao đây? Những gì sẽ đến với tôi đây? Tôi phải làm gì, hành động như thế nào, đối phó ra sao? Quả thực cho đến giờ phút này tôi hãy đang trong trạng thái hoang mang, chưa biết phải làm sao cả?
Nghe qua mẫu báo cáo của anh cán bộ đại đội bảo vệ với Ba Đình tôi hoang mang không xiết. Người ta bố trí chu đáo như thế đó, tôi còn biết phải làm sao? Một sự chán nản tuyệt vọng dâng lên trong đầu tôi. Cái quả quyết của buổi ban đầu đã bị dũa mòn.
Tôi nghe vang trong đầu tôi câu hỏi:
– Có nên liều không?
Liều ư? Liều thì được rồi nhưng kết quả sẽ ra sao? Chưa biết! Nhưng… Tôi hình dung đến tiếng súng nổ, tiếng người chạy và…máu. Tôi nhắm mắt, rùng mình lần nữa. Không dám nghĩ tiếp.
– Đi anh!
Tiếp theo câu nói, vai tôi bị vỗ nhẹ một cái. Tôi giật mình đến run người lên. Thì ra anh Trung đội trưởng Trung đội đoạn hậu gọi tôi. Ủa! Cả đội kéo đi hết. Chỉ còn ba bốn người nữa là dứt đuôi.
Tôi bước như cái máy. Tôi bấm đèn pin lên. Trước tôi, mọi người đang rảo bước, một dải đèn dài di động. Phía sau tôi là anh Trung đội trưởng và hai người nữa.
Chợt, trên trời cao một ánh sáng chớp loằng nhằng…tắt phụt. Gió bắt đầu thổi lạnh. Anh Trung đội trưởng lên tiếng se sẽ:
– Điệu này, thế nào mình cũng mắc mưa.
Tôi vừa đi vừa cố ý lắng tai nghe. Ừ, có tiếng gió mạnh rào rào trên rừng le. Sắp mưa thật. Đêm yên tĩnh quá, dội rõ mồn một tiếng gió và tiếng chân người. Vài tiếng vạc sành kêu te te trong lá.
Tôi cứ bước đều trong xao xuyến, hoang mang như một kẻ mất hồn. Không còn ý thức được gì ngoài những bước chân đi. Khi quanh qua, khi lộn lại, khi bước xuống thấp, khi trèo lên cao.
Cơn mưa đột ngột ào xuống. Nhiều chiếc đèn phía trước tắt phụp. Tối đen. Từ phía trước có tiếng hấp tấp truyền lệnh chuyển đến:
– Nghỉ mười phút choàng nylon!
Đụng lưng người đi trước, tôi bấm tắt đèn bỏ vào túi áo đứng lại, vội vã giữ tấm nylon choàng khoác nhanh lên đầu, phủ chung quanh. Trời mưa như trút nước. Mưa một cách ngon lành. Thỉnh thoảng một làn chớp loé lên, rồi bóng tối mịt mùng.
Có lệnh lên đường. Tôi lại bấm đèn bước theo người đi trước.
Hơn một giờ sau, mưa đã tạnh và đoàn chúng tôi cũng đã qua khỏi vùng cây rậm rạp lẫn với rừng le. Những trảng tranh trống mọc cao đến ngực, nối tiếp nhau. Tôi cũng chợt nhìn thấy những đám mây ngang ửng hồng, chân trời ửng sáng phía sau lưng.
Trời càng lúc càng sáng rõ. Những trảng tranh cũng cứ tiếp nối nhau bằng những rặng cây thưa, như không bao giờ dứt. Tôi hỏi trung đội trưởng đi sau:
– Gần tới đường 13 chưa anh?
– Gần rồi! Chừng vài chục phút nữa.
Tôi hồi hộp, thăm dò:
– Từ đây chắc toàn là trảng tranh?
– Dạ!
Tôi thấy giờ phút quyết định thái độ của tôi đã đến. Phải tính ngay từ bây giờ. Nếu không thì không còn kịp nữa. Dọc suốt trên đường đi tôi cố ý rọi đèn sâu vào hai bên đường và để ý xem có gì lạ, có người «nằm đường» hay dấu vết khả nghi gì không. Tôi không thấy gì cả. Vậy cả một đại đội cảnh giới vùng bên này quốc lộ, họ ở đâu? Có lẽ họ ở sát quốc lộ. Vậy phải gấp rút tính chuyện thoát ở đây.
Giờ trời đã sáng rõ. Giữa trảng tranh trống, tôi không thể nào làm khác hơn là đi theo đoàn. Sự «mất tích bất ngờ» sẽ bị phát giác ngay.
Tôi suy tính, chỉ còn cách chờ đến rặng cây nằm giữa hai trảng tranh phía trước mặt… Tôi sẽ thụt lại đi sau cùng. Khi những người trước vượt qua rặng cây, tôi sẽ nhờ rặng cây đó khoá tầm mắt nhìn của những người đi trước. Tôi ở lại phía sau sẽ tách khỏi đoàn rẽ về phía trái hoặc phía mặt, chạy cho thật xa, tìm chỗ ẩn cho kín. Sau đó sẽ tính sau.
Nghĩ là làm ngay. Tôi vờ trật chân, sụp xuống giữa lúc tốc độ của đoàn đi thật nhanh. Anh Trung đội trưởng sau tôi vội dừng lại, hấp tấp hỏi:
– Sao vậy? Gì vậy anh? Có sao không?
– Không! Tôi vấp. Sút quai dép.
Anh ta hối:
– Gần đến lộ rồi. Anh nhanh nhanh lên kẻo đứt đuôi theo không kịp đoàn.
Tôi cố lấy giọng hết sức bình tĩnh, tự nhiên:
– Không sao! Tôi vừa đi vừa rút quai cũng được. Anh vượt lên đi, đừng chờ.
Anh ta không chút nghi ngờ, vượt lên qua mặt tôi. Tôi rút chiếc dép ra khỏi chân, vờ sờ soạng mấy chiếc quai và bảo hai cậu chiến sĩ sau cùng:
– Hai đồng chí tiếp theo đi. Tôi chạy theo bây giờ. Chút xíu thôi.
Thế là hai cậu chiến sĩ vượt qua khỏi tôi. Tôi cũng bước «cà thọt» theo với một chân dép, một chân trần. Tôi nghe như run lên, hơi mất bình tĩnh, thở gấp. Tôi trót thành kẻ đi sau chót.
Anh Trung đội trưởng đi được một đoạn, quay đầu nhìn lại thấy tôi đang «cà thọt», tay mân mê chiếc dép, anh ta cười và yên tâm bước tới. Bước chân tôi chậm dần. Cự ly giữa tôi và người trước có đến mười thước.
Gần đến rặng cây, tôi mới «rút quai» xong. Tôi xỏ chân vào dép.
Con đường mòn chui qua hàng cây rậm. Anh chiến sĩ trước tôi vừa mất hút vào lùm cây. Tim tôi đập mạnh đảo mắt nhìn quanh. Tai tôi như ù lên. Vừa đến ven cây, thoắt cái, tôi vội rẽ sang trái, tách khỏi con đường mòn.
Hai chân tôi thoăn thoắt. Thần kinh căng thẳng tột độ. Tranh cao ngang ngực chỉ cần hơn mươi bước là tôi không còn sợ ai thấy nữa rồi.
Chợt từ trong bụi cây có tiếng hét:
– Đứng lại! Đi đâu đó?
Cùng lúc đó tiếng cò súng khua lách cách. Trời ơi! Thôi rồi! Tôi rụng rời tay chân. Hình cảnh chết chóc chợt lóe lên trong đầu tôi. Hết rồi! Bại lộ rồi. Làm sao đây? Ăn nói thế nào đây?
Từ trong lùm rậm, một cậu chiến sĩ trẻ, xách AK, mặt cau có xăm xăm bước tới:
– Đi đâu đó cha nội?
Tôi tìm một lối thoát, với tư thế của một cán bộ chỉ huy, vừa sừng sộ vừa run:
– Gì đấy chú? Tấp vô đám tranh ỉa một chút, làm gì la hét om sòm vậy?
– Ỉa mà sao lại chạy vô đám tranh cao? Bộ tính «chém vè» hả?
Tôi thò lõ mắt ra. Đồng thời tôi rút khẩu P38 cầm lăm lăm trên tay:
– Ê chú! Chú có biết tôi là ai không? Sao chú dám hồ đồ vô tổ chức vậy?
Nhìn thấy khẩu súng lục và gương mặt hầm hầm của tôi, cậu ta sựng lại và thái độ đổi khác liền. Hiệu nghiệm làm sao. Có lẽ cậu ta cũng đang bối rối, run như tôi. Vì cậu ta không ngờ tôi là cán bộ và cho rằng mình đã lỡ lời, xúc phạm cấp trên.
Thấy người tách khỏi đường mòn chạy và đám tranh, trong khi tranh cao ngang ngực thì làm sao phân biệt nổi đó là cán bộ hay chiến sĩ. Huống hồ tôi chỉ mới tách khỏi đường mòn chừng năm thước. Đi ỉa là đúng lắm
Được thể, tôi làm tới:
– Đồng chí tên gì? Ở đơn vị nào?
Cậu ta đứng nghiêm, run run ấp úng:
– Dạ…báo cáo đồng chí…em…em ở Q1…Dạ, em xin lỗi đồng chí, em…tưởng….
– Đoàn đã đi xa rồi đó. Vầy còn ỉa đái gì nữa? Đồng chí phải hiểu chứ? Chẳng lẽ tôi ngồi ỉa ngoài đường cho nó thúi om lên à?
– Em xin nhận khuyết điểm với đồng chí. Bị em nhận nhiệm vụ gác ở đây…em có lỡ lời…
Cậu ta từ từ rút lui để cho tôi ỉa, nhưng tôi đút súng vào bao, lầm bầm trong miệng, bước trở ra đường thở dài một tiếng thật dài. Rủi mà may. Tất cả mọi sự kiện xảy ra làm tôi choáng váng, mồ hôi chảy thành giọt.
Hú vía! May mắn cho tôi biết chừng nào. May mà cậu ta vội vã, phản ứng, nếu không để tôi lọt sâu vào đám tranh, chừng đó tôi mới trả lời làm sao cho trôi? Cậu ta không nổ súng cũng la om lên. Cả đoàn đều biết. Ba Đình biết. Cục Chính Trị biết. Tôi chỉ còn cái chết để trả lời, hoặc vùi xác ở một trại giam nào đó giữa rừng sâu.
May! Giờ này đây, cậu ta còn con nít, thêm khẩu súng lục của tôi với tư thế người cán bộ nổi xung của tôi, cậu ta cứ ngỡ mình vừa phạm khuyết điểm với cấp trên thực, cậu ta sẽ kín miệng. Chuyện này chỉ biết có hai người.
Tôi hầm hừ nói một câu sau cùng:
– Đáng lẽ tôi sẽ có biện pháp với đồng chí, nhưng thôi, tôi bỏ qua. Từ nay về sau, đồng chí nên nhớ trường hợp hôm nay, thành khẩn mà sửa chữa. Làm việc cũng phải điều nghiên cho kỹ không được ăn nói một cách hồ đồ. Đồng chí rõ chưa?
Cậu chiến sĩ, đứng nghiêm, mấp mấy môi:
– Báo cáo, rõ!
Tôi thở dài, thất thểu bước ra đường mòn. Không biết cậu ta sau này nghĩ sao về chuyện vừa rồi và hành động, báo cáo gì với cấp chỉ huy của cậu ta không thì không rõ, nhưng tôi nghĩ chắc cậu ta không thể nào tìm những kẽ hở của sự thực. Và ngay bây giờ tôi cũng được yên thân. Tuy chưa thoát được, cũng không gây nên một tình trạng bất lợi thêm nào.
Tôi bước vội về phía trước. Qua khỏi rặng cây, tôi bắt gặp anh cán bộ trung đội trưởng từ phía trước chạy lại:
– Tôi trở lại kiếm anh nè! Anh mà có gì thì chết tôi.
Tôi giựt mình hỏi anh ta:
– Chuyện gì?
– Biệt kích tụi nó dám chặn khúc đuôi bắt anh lắm, chớ chơi sao! Gần đến lộ rồi. Vùng này tụi nó đột thường lắm đó!
Tôi nghe nhẹ nhõm, yên dạ. Tôi cười không tròn miệng:
– Tôi có súng mà! Dễ gì tụi nó bắt được, anh!
Anh ta nhường tôi qua mặt. Nhìn phía trước đoàn đi đã khá xa. Tôi lúp xúp chạy theo để thâu ngắn dần khoảng cách.
Trong đầu tôi, lúc đó ở một trạng thái bất bình thường, bàng hoàng xao xuyến không sao tả được. Vừa như tiếc rẻ, đánh mất một vậy gì. Vừa như chưa hết sợ hãi âu lo, buồn vui lẫn lộn. Phải không gặp cậu chiến sĩ Q1 nằm đường la lên, khi anh cán bộ trung đội này chạy trở lại tìm thì tình thế ra sao nhỉ? Hay giữa lúc tôi còn đang đôi co trong đám tranh, anh ta nghe thấy…?
Thôi! Hết hy vọng rồi! Trên suốt đoạn đường này tôi không thể nào có cơ hội để trốn thoát nữa rồi! Nơi nào cũng có người canh gác, theo dõi nhất cử nhất động. Làm sao bây giờ, Hiền?
Cho đến chiều tối thì đoàn chúng tôi đã vượt qua hai con lộ nguy hiểm là lộ 13, lộ Chơn Thành-Xa Cát và qua sông Sài Gòn, lọt về địa phận của khu B. Anh cán bộ Trung đội trưởng cho tôi biết, kể từ đây coi như hoàn toàn yên ổn. Và cũng bắt đầu từ đây là phần đất của khu Tây Bắc.
Bốn hôm sau nữa, qua 2 trạm suối Bồ, suối Ngô, chúng tôi theo lộ đá đỏ đi về Bổ Túc, Kàtum rẽ vào Suối Nước Trong đến Phòng Thường Trực của Bộ Chỉ huy Ba Cục, tức Bộ Chỉ huy R.