← Quay lại trang sách

Chương 11

NGÀY chủ nhật đã đến. Lòng nhớ nhung bé Tần mỗi ngày một trở nên quay quắt, tôi nhớ nụ cười của bé, đôi mắt long lanh của bé và cả tiếng nói của bé nữa. Rồi hương hoàng lan trong khu vườn bỗng trở nên vô cùng quyến rũ, tôi mong được ngửi lại, được chìm đắm trong mùi hương đó. Bởi vì mùi hương hoàng lan làm sao tôi có thể vẽ ra nó được trên giấy, mà những bông hoa vẽ thì vô tri giác lắm. Trời ơi, tôi thật là người con gái khổ sở nhất và yếu đuối nhất. Chỉ có trả lời một câu ngắn, chỉ có tìm hiểu xem lòng mình bắt mình trả lời ra sao, tôi cũng không làm nổi. Tôi lăn lộn một mình trên chiếc giường nhỏ. Nắng như đốt cháy bên trên mái tôn, bốc xuống trần nhà làm đơn sơ bằng những miếng cát tông cứng, hun nóng cả căn gác. Tôi muốn mê đi trong sự nóng bức của buổi trưa và trong cả sự rạo rực, hoang mang muốn làm tôi tan biến mất.

Chưa bao giờ có những ngày cuối năm trời nóng như thế này. Tôi cố gắng nhắm mắt ngủ một giấc lấy lại sức, vì buổi chiều nay, theo lời anh Thân, tôi sẽ gặp Bằng, sẽ nhìn rõ Bằng bằng xương bằng thịt để xem chàng là người thế nào, và để xem chính lòng tôi ra sao.

Nhưng tôi vừa chợp mắt được một chốc thì có tiếng chị Hiền gọi:

- Hạnh ơi, có khách này.

Tôi vùng dậy, chải đầu vội vàng rồi đi xuống nhà. Khách của tôi là một người đàn ông, một người lính trẻ thì đúng hơn. Sự có mặt của người lính trẻ làm tôi ngạc nhiên, tôi không quen biết người này bao giờ. Tôi nhớ xem thử có gặp hắn ở đâu không, nhưng tôi hoàn toàn không nhớ ra gì hết. Hắn là một người lạ tôi chưa hề gặp.

Như đoán ra sự ngạc nhiên của tôi, đang ngồi nơi ghế, hắn bỗng đứng dậy:

- Xin lỗi chị, chị là chị Hạnh.

- Vâng. Tôi là Hạnh. Xin mời ông ngồi.

Hắn không ngồi mà đưa mắt nhìn quanh phòng rồi hắn dừng lại một chút nơi bức ảnh hai chị em tôi chụp chung treo trên tường. Hắn như vừa đi xa về, quần áo còn dính đầy bụi. Hắn mặc một bộ quân phục vằn, đi đôi giày ống cao. Thắt lưng đeo con dao găm gọn gàng trong chiếc bao da cũ.

Hắn vẫn không ngồi xuống mà đưa tay chỉ dòng chữ đính trên túi áo bên phải:

- Tôi là Lê Hữu Thông, đại đội 303. Tiểu đoàn 42. Biệt-động quân.

Biệt động quân? Ô hay, một anh biệt động quân thì dính dáng gì tới tôi. Tôi càng không hiểu gì thêm nữa. Tôi nói:

- Dạ, xin mời ông ngồi.

Người lính cười nói tiếp:

- Tôi vừa ở mặt trận về.

Mặt trận? Mặt trận ở những đâu, tôi biết gì về mặt trận đã chứ? Người lính này có đi lầm nhà không? Tôi có trùng tên với một người nào đó không?

Người lính lại nói thêm:

- Tôi ở chung một đại đội với anh Toản. Chuẩn úy Toản.

« Toản » Cái tên đó làm tôi ngơ ngác hơn. Tôi có quen với một ông Biệt-động quân nào tên Toản đâu.

Tôi giữ giọng hết sức lễ độ:

- Dạ, thưa ông, ông Toản nào ạ.

Đến lượt người lính ngơ ngác:

- Chị không biết ông Toản?

- Dạ không.

Người lính giở chiếc mũ trên đầu xuống, cầm ở tay đung đưa:

- Ô hay? Thưa chị, chị đúng là chị Hạnh đấy chứ.

- Thưa chính tôi đây.

- Vậy sao chị lại không biết Toản, Anh Toản có kể với tôi trước anh dạy học và…

- À…

Tôi kêu lên, ngần ngại. Toản dạy học? Hay đúng là Toản bạn của anh Thân. Nhưng tại sao Toản lại là biệt động quân nhỉ?

Tôi hỏi thêm:

- Dạ, ông Toản đã đi lính?

Người lính tỏ vẻ yên tâm hơn:

- Vâng, anh Toản là chuẩn úy ở đại đội tôi. Chắc chị chưa biết tin anh Toản đi lính.

- À, ra thế. Xin mời anh ngồi.

Người lính ngồi xuống ghế, đặt chiếc mũ lên đùi. Tôi hỏi tiếp:

- Thưa ông, ông Toản đi lính, rồi sao nữa ạ?

Người lính ngập ngừng:

- Anh Toản nhờ tôi tìm chị.

Toản tìm tôi làm gì nhỉ? Toản đi biệt động quân rồi nhờ bạn tới tìm tôi? Lại rắc rối gì xẩy ra nữa đây? Một vụ hăm dọa, hay một nhờ vả năn nỉ? Không, tôi không muốn dính líu gì với Toản nữa hết. Tôi đã trả lời Toản rồi mà.

- Thưa, ông Toản tìm tôi có việc gì ạ?

Người lính nhìn tôi dò xét:

- Ông Toản không tìm chị được nữa. Ông ấy chỉ nhờ tôi thôi.

- Tại sao ông ấy không tới đây mà lại nhờ ông?

- Hiện anh ấy bị thương. Anh ấy nhờ tôi tới tìm chị nói cho chị biết. Anh ấy nhờ tôi đã bốn hôm rồi, nhưng vừa về tới tôi lại phải dự một cuộc hành quân nhỏ ngoài thành phố, tới hôm nay mới báo tin cho chị được. Vừa về đến là tôi lái xe đến đây gặp chị ngay, chưa kịp vô bệnh viện thăm Toản.

Người lính tên Thông nhìn tôi, vẻ dò xét, chờ đợi. Và tôi, thú thực tin Toản bị thương, không hiểu vì sao bỗng làm tôi sững sờ. Có lẽ đã nhìn rõ vẻ sững sờ trên mặt tôi nên Thông dường như yên tâm hơn. Gã chậm rãi kể cho tôi nghe về Toản. Thông gần Toản từ ngày Toản nhập ngũ. Thông đã nghe Toản kể rất nhiều về tôi, về mối tình Toản dành cho tôi. Thông nói nhiều lắm, kể lại cả những lời tâm sự riêng của Toản.

Thông kết:

- Toản mong gặp chị lắm. Có thể đây là lần cuối. Toản bị thương nặng, có thể nguy hiểm. Hôm chở Toản tới bệnh viện, Toản còn tỉnh táo nhưng nửa giờ sau Toản mê man luôn. Toản nói là Toản đã làm một việc có lỗi với chị, nhưng tới khi chết, nếu không được gặp chị để xin lỗi một lần nữa, linh hồn Toản không yên được.

- Toản bị thương nặng lắm sao anh?

Tôi hỏi lại và chưa kịp có một cảm giác nào hết thì người lính đã nói tiếp:

- Có lẽ Toản nguy mất.

Tiếng nguy mất của Thông làm tôi không khỏi xao xuyến… Tôi thấy tôi không đủ sức dửng dưng trước nỗi đau đớn của Toản nữa, Toản sắp chết đến nơi, Toản muốn gặp tôi một lần cuối. Nhưng gặp rồi có ích lợi gì không, hay thêm cho tôi những dằn vặt nữa?

Tôi nói với Thông:

- Tôi hiểu rồi. Toản là bạn của anh Thân tôi.

- Vâng, Toản thường nhắc tới gia đình chị luôn.

Thông cầm bao thuốc lá thẩy thẩy trên tay rồi nhét vào túi:

- Chị đi thăm Toản chứ? Hiện anh ấy đang nằm ở bệnh viện Cộng Hòa, dãy C.

Rồi Thông móc ví lấy ra một cái ảnh nhỏ. Cái ảnh chụp hồi đám cưới anh chị Thân và có tôi nhỏ xíu ngồi bên cạnh chị Hiền. Không biết Toản tìm đâu ra bức ảnh này. Tấm ảnh đã ngả sang màu vàng và đằng sau chằng chịt những chữ ký của Toản. Tôi lặng người, cầm bức ảnh trong tay mà không biết phải làm gì nữa.

Thông nói:

- Anh Toản nhờ tôi trả bức ảnh này lại chị.

Tôi không thể nào nghĩ ra được điều gì lúc này nữa. Tôi nói với Thông:

- Anh ngồi đợi tôi một lát. Để tôi vào xin phép anh chị tôi xem đã.

Thông bỏ mũ trên bàn:

- Tôi có sẵn xe ở ngoài, để tôi xin đưa chị đi. Trong đó lung tung lắm, sợ chị tìm không ra nổi đâu.

- Vâng. Xin anh cho tôi mấy phút.

Tôi vào buồng trong. Chị Hiền đang dỗ bé Măng Cụt ngủ. Thấy tôi chị hỏi ngay:

- Ai đó Hạnh?

- Dạ một người lính em cũng không quen. Hắn xưng tên là Thông.

- Ủa, họ vào nhà mình có chuyện gì vậy?

- Chuyện của Toản.

Bây giờ thì đến lượt chị Hiền phải ngạc nhiên, chị mở to mắt:

- Toản nào vậy.

- Thì Toản bạn anh trước đó, Toản mà…

Tôi ngập ngừng. Chị Hiền đặt bé Măng Cụt xuống:

- Toản dạy học ấy hả. Nhưng sao hắn lại gọi lính tráng đến nhà mình. Lại tính chuyện gì vậy.

Tôi vội nói với chị:

- Người lính ở ngoài là bạn của Toản. Hắn cũng đi lính rồi và vừa bị thương nặng. Chính hắn nhờ người lính tới đây tìm em.

Rồi tôi kể vắn tắt với chị Hiền những chuyện Thông vừa nói. Tôi cũng kể thêm cả với chị chuyện trước đây Toản vẫn rình mò theo tôi, và có lần đã ngăn tôi lại giữa đường để tả tình tả cảnh, và tôi đã tàn nhẫn từ chối.

- Hèn chi từ lâu nay không thấy tăm hơi gì của hắn.

Chị Hiền trầm ngâm một lát, rồi bỗng nhiên chị thở dài:

- Vậy là tại cô nó mới đi lính đó. Tội nghiệp.

Tôi băn khoăn:

- Bây giờ làm thế nào hở chị. Anh lính bạn của Toản đang chờ ở ngoài phòng. Hắn nói Toản có phần nguy hiểm.

- Em định vào thăm Toản phải không.

- Em chưa định gì hết nên mới phải nhờ chị. Hay là chị em mình đợi anh Thân về đã.

Bé Măng Cụt đã ngủ say. Chị Hiền trầm ngâm mấy giây nữa, rồi bảo tôi:

- Thôi, có lẽ không phải chờ anh. Em đưa chị ra gặp người bạn của Toản coi. Có lẽ vì em mà Toản nó vậy thật.

Chị Hiền tôi thật là người chu đáo. Chắc chị muốn chính chị quan sát người lính bạn của Toản xem hắn ra sao đã, rồi mới quyết định. Khi chúng tôi ra phòng khách, Thông vẫn ngồi im trên ghế, chiếc mũ nâu trên tay trái đưa đi đưa lại, mặt cúi xuống nhìn mấy viên gạch bông.

Thông có vẻ lạc lõng và mỏi mệt khi tôi giới thiệu hắn với chị Hiền, nhưng dường như chính vẻ mệt mỏi của Thông đã làm chị Hiền tin cậy hơn, nên vừa nghe Thông nói vài câu là chị đã quay sang bảo tôi:

- Thôi, em vào sửa soạn đi, kẻo anh Thông đợi lâu.