← Quay lại trang sách

Diều Hâu Trong Bóng Tối

Kẻ Lang Thang thều thào: “Không.”

“Hawkin,” ông Merriman lại dịu dàng nói, “mỗi người đều có sự chọn lựa cuối cùng sau cái đầu tiên, một cơ hội để được tha thứ. Vẫn chưa quá muộn đâu. Quay lại đi. Đến với Ánh Sáng.”

Giọng nói gần như không thể nghe thấy, chỉ là một tiếng thở khò khè. “Không.”

Lửa quanh gian đại sảnh ngưng lại, tĩnh lặng và trang nghiêm. Không ai nhúc nhích.

“Hawkin,” ông Merriman lên tiếng, trong giọng nói không hề có chút mệnh lệnh nào mà chỉ có sự nồng ấm và khẩn khoản. “Hawkin, tâm phúc của ta, hãy từ bỏ Bóng Tối. Hãy cố nhớ lại đi. Giữa chúng ta đã từng có tình thương yêu và niềm tin.”

Kẻ Lang Thang trân trân nhìn ông Merriman với cái nhìn của một kẻ đã bị đày đọa đời đời, và bây giờ trên khuôn mặt nhọn hoắt, nhăn nhúm ấy. Will có thể nhìn rõ vết tích của anh chàng Hawkin bé nhỏ và nhanh nhẹn, người từng được đưa ra khỏi thời đại của mình để giúp ông Merriman lấy Cuốn Sách Pháp Thuật, người đã quá choáng váng khi phải đối mặt với cái chết đến mức phản bội các Cổ Nhân để đi theo Bóng Tối. Will nhớ lại nỗi đau chất chứa trong mắt ông Merriman khi họ chứng kiến sự phản bội đó bắt đầu, cũng như sự kiên quyết khủng khiếp khi ông nói về số phận của Hawkin.

Kẻ Lang Thang vẫn nhìn ông Merriman chằm chằm nhưng mắt lão không thấy gì. Họ cùng ngược dòng thời gian nhìn về quá khứ, trong khi lão già tìm lại được tất cả những gì lão đã quên hoặc đã đẩy ra khỏi tâm trí. Lão chậm rãi nói, với vẻ oán trách mỗi lúc một tăng: “Ngươi đã bắt ta liều mạng chỉ vì một cuốn sách. Vì một cuốn sách. Sau đó, vì ta gặp được những chủ nhân tốt hơn, ngươi lại ném ta về thời đại cũ, nhưng không còn là ta trước đây nữa. Ngươi đã bắt ta chịu số phận bất hạnh phải mang theo Dấu Hiệu.” Giọng lão mạnh mẽ hơn cùng với nỗi đau và sự oán trách theo ký ức hiện về trong tâm trí. “Dấu Hiệu Đồng, qua hàng bao nhiêu thế kỷ. Ngươi đã biến ta từ một con người thành một loài sinh vật, lúc nào cũng phải chạy trốn, lúc nào cũng phải lùng sục, lúc nào cũng bị săn đuổi. Ngươi đã làm ta không thể già đi một cách tự nhiên trong thời đại của mình, như những kẻ khác được già đi, mệt mỏi sau một đời người và chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Ngươi đã cướp đi của ta cái quyền được chết. Ngươi đã đặt ta vào trong thế kỷ của ta cùng với Dấu Hiệu từ lâu lắm rồi. Và ngươi đã khiến ta phải mang nó suốt sáu trăm năm cho tới tận thời đại này.”

Đôi mắt lão chuyển sang phía Will, lóe lên đầy thù hận. “Cho đến khi tên Cổ Nhân cuối cùng được sinh ra để tiếp nhận Dấu Hiệu từ ta. Ngươi, nhóc con, tất cả là vì ngươi. Quãng thời gian dằng dặc đó vĩnh viễn cướp đi của ta cuộc sống tươi đẹp của một con người bình thường, tất cả chỉ vì ngươi. Trước khi ngươi sinh ra và cả sau đó nữa. Chỉ vì món quà Pháp Thuật đáng nguyền rủa của ngươi, ta đã mất tất cả những gì ta đã từng yêu thương.”

“Ta cho ngươi biết,” ông Merriman thét lên, “ngươi có thể về nhà, Hawkin! Ngay bây giờ! Đây là cơ hội cuối cùng, ngươi có thể quay trở về với ánh sáng và được là chính mình.” Thân hình cao lớn, oai nghiêm của ông cúi về phía trước, cầu khẩn, và Will thấy đau đớn vì ông, cậu biết ông Merriman cảm thấy chính đánh giá sai lầm của ông đã đẩy kẻ hầu cận Hawkin đến sự phản bội và đến với cuộc đời của Kẻ Lang Thang khốn khổ, một cái vỏ u sầu tận tụy phục vụ Bóng Tối.

Ông Merriman khàn giọng: “Ta cầu xin ngươi đấy, con trai ta.”

“Không,” Kẻ Lang Thang đáp. “Ta đã tìm được những chủ nhân tốt hơn ngươi rồi.” Chín ngọn lửa Bóng Tối quanh tường cháy bùng lên lạnh lẽo với thứ ánh sáng xanh, leo lét. Lão quấn chiếc chăn sẫm màu quanh người chặt hơn, đôi mắt man dại nhìn khắp căn phòng. Rồi lão hét lên đầy thách thức: “Hỡi các chủ nhân của Bóng Tối, ta đưa các người vào!”

Và chín ngọn lừa xanh rời khỏi tường tiến đến gần hơn trung tâm căn phòng, tới gần Will và bốn Cổ Nhân đang hướng mặt ra ngoài. Ánh sáng trắng xanh của chúng làm Will lóa mắt; cậu không còn trông thấy Kẻ Lang Thang nữa. Đâu đó bên ngoài những luồng sáng khổng lồ, tiếng gào thét vẫn rít lên, cao vút và điên loạn, chất chứa nỗi đắng cay. “Ngươi đã mạo hiểm mạng sống của ta vì Cuốn Sách! Ngươi đã bắt ta phải mang Dấu Hiệu! Ngươi để mặc Bóng Tối ráo riết săn lùng ta qua bao thế kỷ, mà không bao giờ để cho ta chết! Giờ đến lượt ngươi đây!”

“Đến lượt ngươi! Đến lượt ngươi!” Tiếng thét vang dội khắp bốn bức tường. Chín ngọn lửa cao ngất lừ lừ đến gần hơn, và các Cổ Nhân đứng giữa càn phòng nhìn chúng tiến tới. Ông Merriman đang đứng cạnh lò sưởi chầm chậm quay về phía trung tâm căn phòng. Will nhận thấy nét mặt ông đã bình thản trở lại, đôi mắt đen sâu thẳm không biểu lộ cảm xúc gì và những nếp nhăn hằn sâu hơn, Will biết rằng sẽ phải mất rất nhiều thời gian trước khi bất kỳ cảm xúc mạnh mẽ nào tự hiển hiện trên khuôn mặt ấy. Cơ hội để Kẻ Lang Thang trở về với trái tim cùng khối óc của Hawkin đã đến và đã bị khước từ, giờ thì nó vĩnh viễn không quay lại nữa.

Ông Merriman giơ cả hai tay lên, chiếc áo choàng xòe ra như một đôi cánh. Giọng nói trầm trầm của ông quất vào không gian tĩnh lặng: “Dừng!”

Chín ngọn lừa dừng lại, lơ lửng.

“Nhân danh Vòng Tròn Dấu Hiệu,” ông Merriman nói, rõ ràng, chắc nịch, “Ta ra lệnh cho các ngươi hãy rời khỏi ngôi nhà này.”

Luồng sáng lạnh lẽo của Bóng Tối đã tỏa ra khắp phòng và lởn vởn sau những ngọn lửa lớn đứng yên giờ đây lập lòe và nổ tí tách như cười nhạo. Và từ trong màn đêm, giọng nói của tên Kỵ Sĩ Bóng Tối vang lên.

“Vòng tròn của các ngươi chưa được hoàn thành và không có quyền năng đó,” hắn nói to đầy giễu cợt. “Và kẻ bầy tôi trung thành của ngươi đã mời chúng ta vào trong ngôi nhà này, như hắn đã làm trước đây, và có thể làm lại nhiều lần nữa. Kẻ bầy tôi trung thành của chúng ta, thưa ngài. Con diều hâu[21] đã thuộc về Bóng Tối… Từ giờ trở đi các ngươi không thể đuổi chúng ta ra khỏi đây được nữa. Dù là dùng lửa, dùng sức mạnh, hay quyền năng kết hợp, thì các ngươi cũng không thể. Chúng ta sẽ đập tan Dấu Hiệu Lửa của các ngươi trước khi nó được phóng thích, và Vòng Tròn của các ngươi sẽ không bao giờ hợp lại được. Nó sẽ vỡ vụn trong giá lạnh, thưa ngài, trong Bóng Tối và trong giá lạnh…”

Will rùng mình. Quả thực căn phòng đã trở nên lạnh, rất lạnh. Không khí như một dòng nước lạnh buốt ào đến tấn công họ từ mọi phía. Ngọn lửa trong lòng lò sưởi khổng lồ kia giờ đây không còn tỏa ra hơi ấm nữa, không hơi ấm nào lại không bị những ngọn lửa xanh lạnh lẽo của Bóng Tối đang quanh quẩn khắp căn phòng hút mất. Chín ngọn lửa lại rung rinh, và khi nhìn chúng, cậu dám thề rằng chúng không phải lửa mà là những cột băng khổng lồ, vẫn trắng xanh như trước nhưng là những cột lớn đông đặc đầy hăm dọa, sẵn sàng đổ nhào vào trong và nghiền nát họ bằng tất cả sức nặng và cái lạnh của chúng.

“…giá lạnh…” Giọng tên Kỵ Sĩ Bóng Tối khẽ vang lên trong màn đêm, “…giá lạnh…”

Will hốt hoảng nhìn ông Merriman. Cậu biết từ lúc tên Kỵ Sĩ lên tiếng, từng người trong số họ, từng Cổ Nhân trong căn phòng này, đã vận hết sức mình để chống lại Bóng Tối, và cậu biết rằng tất cả những cố gắng đó đều không có tác dụng gì.

Ông Merriman nhẹ nhàng nói: “Hawkin đã mời chúng vào, như hắn đã từng làm trong lần phản bội đầu tiên, và chúng ta không thể ngăn cản được điều đó. Hắn đã từng có được niềm tin của ta, và nó vẫn đem lại cho hắn quyền năng ấy ngay cả khi niềm tin đã mất. Hy vọng duy nhất của chúng ta chính là xuất phát điểm ban đầu: rằng Hawkin chỉ là một con người bình thường mà thôi… Khi câu thần chú gọi cái rét thấu xương phát huy hiệu lực, thì khó có thể làm gì để chống lại chúng.”

Ông đứng cau mày trong khi vòng lửa trắng xanh bập bùng nhảy nhót; thậm chí trông ông cũng có vẻ lạnh, mặt ông tím ngắt, co rúm lại. “Bọn chúng đã mang cái lạnh thấu xương đến rồi,” ông lẩm bẩm, như tự nói với chính mình. “Cái lạnh lẽo của vô cùng, của khoảng không đen tối…”

Cái lạnh mỗi lúc lại thêm khắc nghiệt, cắt da cắt thịt và buốt thấu tới tận tâm can. Tuy nhiên, cùng lúc đó, ngọn lửa Bóng Tối dường như đang yếu đi, và Will nhận ra thời đại của cậu lại đang hiện về quanh họ, tất cả bọn họ đã trở về trang viên của bà Greythorne.

Và cái lạnh cũng đang hoành hành ở đó.

Giờ đây, tất cả đã thay đổi; những tiếng rì rầm vui vẻ đã lắng xuống thành tiếng thì thào chất chứa lo âu, căn phòng lớn chỉ còn lờ mờ ánh sáng của những cây nến đặt trên chân nến, chén tách và đĩa, hay ở bất kỳ chỗ nào có khoảng trống. Toàn bộ hệ thống đèn điện sáng trưng đã tắt ngóm, những chiếc lò sưởi điện dài bằng kim loại trước đó đã sưởi ấm cả căn phòng giờ không còn tỏa ra hơi nóng nữa.

Ông Merriman lao bổ tới chỗ Will với cái vẻ gấp gáp kỳ lạ của người vừa trở về sau một nhiệm vụ cấp bách nào đó; chiếc áo choàng của ông đã được thay bằng chiếc áo rộng thùng thình mà ông mặc sáng sớm hôm đó. Ông nói với bà Greythorne: “Thưa Bà, chúng ta chẳng thể làm được gì ở đó nữa. Lò sưởi đã ngừng chạy, tất nhiên rồi. Toàn bộ đường điện cũng bị cắt. Điện thoại cũng vậy. Tôi đã cho người mang hết chăn mền trong nhà ra ngoài rồi, còn cô Hampton đang nấu rất nhiều súp và pha đồ uống nóng cho mọi người.”

Bà Greythorne gật đầu tỏ ý tán thành. “Thật may là chúng ta vẫn còn giữ mấy chiếc lò chạy bằng ga cũ kỹ ấy. Lyon, ông biết không, khi chúng ta lắp xong hệ thống lò sưởi trung tâm, họ đã muốn tôi bỏ chúng đi. Nhưng tôi không chịu. Chà, điện với đóm… tôi luôn biết căn nhà cổ này không ưa điện mà.”

“Tôi vẫn đang cho mọi người đi lấy thật nhiều củi về để giữ lửa,” ông Merriman nói, nhưng ông vừa dứt lời thì, như để chế nhạo câu nói của ông, một tiếng xèo lớn phát ra và hơi nước bốc lên nghi ngút từ lò sưởi, làm những người đứng gần đó nhất giật bắn mình, nghẹt thở và ho sù sụ. Qua đám khói bất chợt bốc lên trong lò sưởi Will có thể nhìn thấy Frank Dawson và cụ George đang cố lấy thứ gì đó ra khỏi lò sưởi.

Nhưng ngọn lửa đã tắt ngấm.

“Tuyết rơi xuống ống khói!” Trại chủ Dawson vừa ho vừa nói lớn. “Chúng tôi cần xô, Merry, nhanh lên. Ở đây có một đống tuyết to tướng.”

“Cháu sẽ đi lấy,” Will hét to, và lao về phía bếp, vui mừng vì có cơ hội được vận động. Nhưng cậu chưa kịp chen qua đám người nhốn nháo đang lạnh cóng và hoảng loạn để tiến tới phía cửa ra vào thì bỗng đâu một thân hình hiện ra trước mặt, chặn lối đi của cậu, hai bàn tay vươn ra túm lấy cánh tay Will, siết mạnh đến nỗi khiến cậu thở hổn hển vì cơn đau đột ngột. Một cặp mắt sáng quắc nhìn xoáy vào mắt Will với vẻ đắc thắng hoang dại, và giọng nói the thé của Kẻ Lang Thang rít lên trong tai cậu.

“Cổ Nhân, Cổ Nhân, hỡi tên Cổ Nhân cuối cùng, ngươi biết điều gì sẽ xảy ra với ngươi chứ? Giá lạnh đang tràn vào, và Bóng Tối sẽ làm ngươi chết cóng. Lạnh cứng người, tất cả các ngươi đều bất lực hết. Không ai bảo vệ được những Dấu Hiệu bé nhỏ trên thắt lưng ngươi đâu.”

“Thả tôi ra!” Will giận dữ vặn vẹo, nhưng lão già ấy đã nắm chặt cổ tay cậu bằng cái siết của một kẻ điên loạn.

“Và ngươi có biết ai sẽ sở hữu những Dấu Hiệu nhỏ bé này không, Cổ Nhân? Chính là ta. Ta, Kẻ Lang Thang khốn khổ, sẽ mang chúng bên người. Họ đã hứa sẽ thưởng cho sự phục vụ của ta - chưa một vị chủ nhân nào của Ánh Sáng từng đề nghị ban tặng cho ta một phần thưởng như thế. Hay bất kỳ một thứ gì khác… Ta sẽ là Người Tìm Dấu Hiệu, ta sẽ gánh vác sứ mệnh đó, và tất cả những gì đã từng thuộc về ngươi cuối cùng rồi sẽ là của ta…”

Lão chộp lấy chiếc thắt lưng của Will, nhăn nhở đắc thắng, nước dãi sùi quanh miệng thành bọt, và Will la lên kêu cứu. Chỉ trong tích tắc, John Smith đã có mặt bên cạnh cậu, với bác sĩ Amstrong theo sát phía sau, và bác thợ rèn vạm vỡ vặn ngoéo đôi tay còn đang siết chặt của Kẻ Lang Thang ra đằng sau. Lão già chửi rủa la lối om sòm, đôi mắt nhìn Will cháy rực hận thù, và hai người đàn ông phải rất chật vật mới lôi được lão ra. Cuối cùng họ cũng giữ được lão ta đứng yên vô hại, và bác sĩ Amstrong lùi lại với tiếng thở đài chán nản.

“Lão già này chắc chắn là vật duy nhất trên nước Anh còn có chút nhiệt lượng trong người,” bác sĩ nói. “Rơi vào trạng thái điên loạn vào đúng lúc này - mạch có đập hay không thì tôi cũng cho ông ta ngủ một lúc. Ông ta gây nguy hiểm cho tất cả mọi người và cho cả bản thân nữa.”

Will vừa xoa chỗ cổ tay đau vừa nghĩ: giá mà bác sĩ biết được mối nguy hiểm của lão thuộc loại nào thì… Rồi đột nhiên cậu bắt đầu hiểu ra ý nghĩa câu nói của ông Merriman. Hy vọng duy nhất của chúng ta chính là xuất phát điểm ban đầu: rằng Hawkin chỉ là một con người bình thường mà thôi…

“Giữ ông ta ở đó nhé, John, trong khi tôi đi lấy túi.” Bác sĩ Amstrong biến mất. John Smith, một bàn tay khổng lồ giữ chặt vai Kẻ Lang Thang, tay kia túm gọn hai cổ tay lão, nháy mắt động viên Will, rồi hất đầu về phía bếp; Will sực nhớ nhiệm vụ ban đầu của mình, và vội lao đi. Khi cậu trở lại với hai cái xô rỗng lủng lẳng hai bên tay thì ở lò sưởi lại vừa xảy ra một vụ náo loạn nữa; lại một tiếng xèo, khói bốc lên nghi ngút, và Frank Dawson loạng choạng lùi lại phía sau.

“Vô phương rồi!” Ông bực bội nói. “Vô phương! Vừa dọn sạch lòng lò sưởi thì tuyết lại tràn xuống nhiều hơn. Và cái lạnh…” Ông tuyệt vọng nhìn quanh mình. “Cháu trông họ kìa, Will.”

Khắp phòng là cảnh bi đát và hỗn loạn: trẻ nhỏ la khóc inh ỏi, các ông bố bà mẹ phải quây xung quanh để ủ ấm cho chúng có thể thở được. Will xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng, cố gắng cảm nhận được bàn chân và khuôn mặt mình trong cái lạnh tê cứng. Căn phòng mỗi lúc một lạnh hơn, và từ thế giới băng giá ngoài kia, không có bất kỳ âm thanh nào vọng lại, kể cà tiếng gió. Cảm giác về sự tồn tại cùng lúc ở hai lớp Thời Gian khác nhau vẫn đang ngự trị trong tâm trí cậu, mặc dù lúc này tất cả những gì cậu có thể cảm nhận về tòa trang viên cổ xưa là chín cây nến băng khổng lồ đang cháy quanh ba bức tường của gian phòng kia, dai dẳng và đầy điềm gở. Mới đầu chúng chỉ như những bóng ma, gần như vô hình, khi Will nhận ra mình đã được luồng khí lạnh mới đưa trở về thời hiện tại, nhưng khi cái lạnh càng trở nên khắc nghiệt hơn thì chúng cũng hiện ra càng rõ ràng hơn. Will nhìn chúng không chớp mắt. Cậu biết rằng bằng cách nào đó, chúng tượng trưng cho quyền lực Bóng Tối vào dịp Đông Chí; nhưng cậu cũng hiểu rằng chúng là một phần trong những pháp thuật độc lập đang bị Bóng Tối sử dụng, và cũng giống như bao pháp thuật khác, phe ánh sáng có thể vô hiệu hóa chúng trong trận chiến lâu dài này, chỉ cần biết chớp thời cơ hành động đúng. Bằng cách nào? Bằng cách nào?

Bác sĩ Amstrong đã quay lại phòng bệnh mang theo chiếc túi đồ nghề màu đen. Có lẽ rốt cuộc cũng có một cách, một cách duy nhất, để chặn Bóng Tối lại trước khi giá lạnh có thể đạt đến điểm hủy diệt. Một người, một cách vô thức, đã giúp đỡ một người khác: đây có thể chính là sự kiện nhỏ để đánh đổ toàn bộ sức mạnh siêu nhiên của Bóng Tối… Will chờ đợi, đột nhiên cảm thấy căng thẳng vì phấn khích. Bác sĩ tiến về phía Kẻ Lang Thang vẫn đang lầm bầm chửi rủa trong vòng tay hộ pháp của bác John thợ rèn, khéo léo tiêm một mũi rất nhanh vào cánh tay lão và rút ra trước khi lão già biết được bác sĩ vừa làm gì. “Đó,” bác sĩ an ủi. “Nó sẽ giúp ông cảm thấy dễ chịu hơn. Hãy ngủ một giấc đi.”

Theo bản năng, Will tiến lên phía trước phòng khi cần trợ giúp, và đồng thời cậu cũng thấy ông Merriman, Trại chủ Dawson và cụ George tiến lại gần. Bác sĩ và bệnh nhân được vây quanh bằng một vòng tròn các Cổ Nhân, bảo vệ họ trước bất kỳ sự tấn công nào.

Kẻ Lang Thang nhìn thấy Will và hầm hè như một con chó, nhe hàm răng mẻ ố vàng. “Chết cóng, ngươi sẽ chết cóng,” lão phun vào mặt cậu, “và các Dấu Hiệu sẽ thuộc về ta, bất cứ điều gì… ngươi cố gắng… bất cứ điều gì…” Nhưng rồi lão ấp úng chớp chớp mắt, giọng yếu đi khi liều thuốc an thần bắt đầu phát huy tác dụng, và ngay khi trong mắt lão vừa gợn vẻ hoài nghi thì mí mắt đã sụp xuống. Tất cả các Cổ Nhân cùng tiến lên phía trước một, hai bước để thu nhỏ vòng tròn lại. Lão già lại chớp mắt, hai tròng mắt trắng dã trợn lên, rồi chìm vào mê man.

Và khi trí não Kẻ Lang Thang khép lại thì con đường dẫn Bóng Tối vào trong nhà cũng đóng lại.

Ngay lập tức không khí trong phòng thay đổi, căng thẳng dịu đi. Cái lạnh không còn khắc nghiệt như trước nữa, nỗi buồn cũng như sự hoảng loạn bủa vây họ giờ như lớp sương mù bắt đầu tan ra. Bác sĩ Amstrong đứng thẳng dậy, mắt ánh lên vẻ bối rối, dò hỏi; đôi mắt ấy càng mở to hơn khi trông thấy vòng tròn những khuôn mặt chăm chú đang vây quanh mình. Ông bực bội mở miệng: “Cái gì…?”

Nhưng Will không nghe hết câu hỏi của bác sĩ, vì đột nhiên ông Merriman lại gọi họ rời khỏi đám đông, khẩn thiết và câm lặng, bằng thứ ngôn ngữ của tâm trí mà người bình thường không thể nghe thấy. “Những cây nến! Những cây nến của mùa đông! Cầm lấy chúng trước khi chúng mờ đi!”

Bốn Cổ Nhân nhanh chóng tỏa ra khắp căn phòng, nơi những cột trụ trắng xanh lạ kỳ vẫn treo lơ lửng ma quái quanh ba bức tường, tỏa ra những ngọn lửa lạnh lẽo chết người. Họ tiến nhanh về phía những cây nến, chộp lấy chúng, mỗi tay hai cây; vì nhỏ hơn nên Will phải vội vã nhảy tót lên một chiếc ghế với lấy cây nến cuối cùng. Nó lạnh, nhẵn nhụi và nặng tríu trong tay cậu như một viên đá không tan. Vừa chạm vào nó, lập tức cậu cảm thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng…

…và cậu đã quay trở về gian đại sảnh của thời đại trước cùng bốn vị Cổ Nhân, và cạnh lò sưởi, nơi Quý Bà đang ngồi trên chiếc ghế tựa, dưới chân là bà vợ có đôi mắt xanh da trời của bác thợ rèn.

Những gì cần phải làm đã quá rõ. Cầm những ngọn nến của Bóng Tối, họ tiến về vòng tròn mạn đà la khổng lồ gồm những đế cắm nến bằng sắt đặt trên chiếc bàn lớn, rồi từng người một lần lượt cắm nến vào chín cái đế vẫn đang để trống trong hình chữ thập trung tâm. Khi được đặt vào đúng vị trí, từng cây nến biến đổi hết sức tinh tế; ngọn lửa của chúng thu gọn lại và vươn cao hơn, chuyển sang màu vàng trắng thay vì màu xanh lạnh lẽo đầy hăm dọa. Will, cầm trên tay cây nến của mình, đi sau cùng. Cậu vươn người cắm cây nến vào cái đế cuối cùng ở chính giữa, ngay khi cậu vừa làm xong thì lửa trên tất cả các cây nến đồng loạt bốc lên cao thành một vòng tròn lửa chiến thắng.

Quý Bà cất tiếng bằng giọng nói mỏng manh của mình: “Đó là quyền năng đoạt được từ tay Bóng Tối, Will Stanton ạ. Bằng pháp thuật băng giá, chúng đã huy động các cây nến của mùa đông phục vụ cho mục đích hủy diệt. Nhưng bây giờ chúng ta đã giành được chúng cho những mục đích cao cả hơn, những cây nến đã trở nên mạnh mẽ hơn, có thể mang Dấu Hiệu Lửa tới cho cháu. Hãy nhìn đi.”

Họ lùi lại quan sát, và cây nến cuối cùng đã được Will đặt vào vị trí trung tâm bắt đầu cháy mạnh hơn. Khi ngọn lửa của nó bốc lên cao hơn tất cả những cây nến còn lại, nó chuyển thành các màu vàng, cam, đỏ son; rồi trong khi ngọn lửa vẫn tiếp tục bốc cao, nó biến thành một bông hoa kỳ lạ trên một cái thân cũng rất lạ kỳ. Một bông hoa nhiều cánh uốn cong mềm mại cháy sáng rực trên đó, mỗi cánh hoa mang một màu lửa khác nhau; rồi chậm rãi và duyên dáng, từng cánh hoa xòe ra, rụng xuống, lơ lửng rồi tan biến vào không trung. Cuối cùng, trên ngọn cây lửa đỏ cong cong ấy chỉ còn lại một cái vỏ hạt tròn rực sáng, khe khẽ rung động trong chốc lát rồi đột ngột tách ra một cách lặng lẽ, năm cạnh của nó bật mở cùng lúc giống như năm cánh hoa cứng. Bên trong là một vòng tròn màu vàng đỏ với hình thù mà họ đều đã biết rõ.

Quý Bà nói: “Hãy cầm lấy nó đi, Will.”

Will bối rối tiến hai bước về phía chiếc bàn, và cái thân cây mảnh mai cao ngất ấy cúi gập về phía cậu; khi cậu chìa tay ra, chiếc vòng vàng rơi xuống nằm gọn trong tay cậu. Ngay lập tức một luồng sức mạnh vô hình đập mạnh vào Will, khiến cậu có cảm giác giống hệt như khi Cuốn Sách Pháp Thuật bị tiêu hủy - và khi cậu loạng choạng lấy lại được thăng bằng thì chiếc bàn đã hoàn toàn trống không. Trong tích tắc, tất cả mọi thứ trên chiếc bàn ấy đã biến mất: bông hoa kỳ lạ và chín cây nến khổng lồ rực cháy, cả cái giá nến bằng sắt hình Dấu Hiệu. Biến mất. Tất cả đã biến mất: tất cả ngoại trừ Dấu Hiệu Lửa.

Nó đã nằm ấm áp trong lòng bàn tay Will, một trong những vật đẹp nhất cậu từng thấy. Những miếng vàng nhiều màu được gò hết sức tinh xảo để làm thành chiếc vòng có hình dấu thập, và trên tất cả cạnh của nó đều được gắn các hạt đá quý nhỏ xíu, hồng ngọc, ngọc lục bảo, ngọc bích và kim cương, được xếp theo hình chữ rune cổ lạ mắt nhưng không hiểu sao lại rất quen thuộc với Will. Nó lấp lánh và tỏa sáng như thể mọi thứ lửa trên đời đang nằm trong tay cậu. Nhìn kỹ hơn, Will thấy có mấy từ được viết rất nhỏ quanh viền ngoài:

LIHT MEC HEHT GEWYRCAN

Ông Merriman nhẹ nhàng lên tiếng: “Ánh Sáng ra lệnh cho ta được tạo ra.”

Giờ thì họ chỉ còn thiếu một Dấu Hiệu nữa thôi. Will sung sướng vung hai tay lên, giơ Dấu Hiệu lên cao để mọi người cùng trông thấy; và chiếc vòng vàng được chạm trổ công phu ấy rực rỡ phản chiếu lại mọi ánh sáng phát ra trong căn phòng, lung linh như thể được làm từ lửa.

Đâu đó bên ngoài sảnh bỗng vang lên một tiếng gầm lớn, kèm theo tiếng thét ngân dài, giận dữ. Âm thanh ấy dội xuống rầm rầm, rền rĩ, rồi lại ầm ầm…

…và khi nó đập vào tai Will thì đột nhiên cậu lại đã trở về gian sảnh của bà Greythorne, xung quanh là những khuôn mặt dân làng quen thuộc đang tò mò ngước lên mái nhà, lắng nghe tiếng gầm rú ở phía trên.

“Có phải sấm không?” Một người bối rối.

Ánh chớp xanh nhập nhằng ở tất cả các cửa sổ, và tiếng sấm inh tai ở gần đến nỗi ai nấy đều giật mình. Tia chớp lại xuất hiện, theo sau là tiếng sấm ầm ầm, và đâu đó có tiếng trẻ con khóc ti tỉ. Nhưng khi tất cả mọi người trong căn phòng chật ních đang chờ tiếng nổ tiếp theo, thì không có gì hết. Không chớp, không sấm, thậm chí cả tiếng rì rầm xa xăm cũng không. Thay vào đó, sau một thoáng im lặng đến ngạt thở dù có tiếng xèo xèo của tàn tro trong lò sưởi, là những tiếng lộp bộp vang lên khe khẽ bên ngoài, to dần lên thành những tiếng ngắt âm nho nhỏ không lẫn vào đâu được ở phía cửa sổ, cửa chính và mái nhà.

Mọi người đồng thanh kêu lên vui sướng: “Mưa!”

Những tiếng nói vỡ òa trong niềm hân hoan, những khuôn mặt đăm chiêu trở lên rạng rỡ, mọi người đổ xô chăm chú nhìn ra ngoài những chiếc cửa sổ tối om, sung sướng vẫy gọi nhau. Một ông cụ Will không tài nào nhớ được đã gặp khi nào, quay về phía cậu và cười móm mém. “Mưa sẽ làm tan tuyết!” Cụ reo lên. “Sẽ tan đi trong nháy mắt thôi!”

Robin xuất hiện trong đám đông. “A, em đây rồi. Có phải anh đang bị hâm không hay là căn phòng lạnh cóng này đột nhiên ấm hơn vậy?”

“Nó ấm hơn đấy,” Will vừa trả lời vừa kéo chiếc áo len xuống. Dưới lớp áo, Dấu Hiệu Lửa đã được cài chặt trên thắt lưng, an toàn cùng những Dấu Hiệu khác.

“Buồn cười thật. Phòng vừa mới lạnh khiếp lên được cơ mà. Anh đoán là họ đã làm lò sưởi trung tâm hoạt động trở lại rồi…”

“Ra xem mưa đi!” Hai cậu bé chạy ngang qua họ về phía cửa chính. Nhưng trong khi chúng vẫn đang lóng ngóng với cái chót cửa thì từ bên ngoài vang lên một tràng đập cửa ầm ầm và dồn dập; và khi cánh của mở ra, đứng trên bậc tam cấp chính là Max, tóc bết vào đầu do làn mưa nhẹ đang trút xuống.

Anh thở hổn hển; rõ ràng đang cố lấy hơi để nói thành lời. “Bà Greythorne có ở đó không? Cả bố tôi nữa?”

Will cảm thấy một bàn tay đặt trên vai mình và nhìn thấy ông Merriman ngay bên cạnh, bằng vẻ lo âu trong mắt ông, cậu biết rằng, theo một cách nào đó, đây chính là cuộc tấn công tiếp theo của Bóng Tối. Max nhìn thấy cậu và tiến lại, nước mưa nhỏ tong tong trên mặt; anh lắc lắc người như một con chó rũ lông.

“Gọi bố ra đây, Will,” anh nói. “Và cả bác sĩ nữa nếu ông ấy có thời gian. Mẹ vừa bị tai nạn, ngã cầu thang. Mẹ vẫn bất tỉnh, bọn anh nghĩ mẹ đã bị gãy một chân rồi.”

Ông Stanton đã nghe thấy hết; ông lao bổ tới phòng bác sĩ. Will nhìn Max buồn bã. Cậu lặng lẽ gọi ông Merriman, hoảng sợ: “Chúng đã làm thế phải không? Phải không? Quý Bà đã nói…”

“Có thể,” câu trả lời vang lên trong đầu cậu. “Chúng không thể làm hại cậu, đúng vậy, và chúng không thể hủy diệt loài người. Nhưng chúng có thể làm bản năng riêng của mỗi người trỗi dậy, để làm hại họ. Hay mang đến tiếng sấm bất ngờ, khi ai đó đang đứng trên đầu cầu thang…”

Will không nghe được thêm điều gì nữa. Cậu lao ra ngoài cùng với bố, các anh và bác sĩ Amstrong, theo Max trở về nhà.