← Quay lại trang sách

Cuộc Săn bắt đầu

Đi thôi,” ông Merriman giục, “chúng ta không được lãng phí thêm thời gian!” Vậy là con ngựa trắng quay người rời khỏi dòng sông, chồm lên trên không trung, lướt qua dòng nước đang ngầu bọt, vượt dòng sông Thames đến bờ bên kia vốn là cuối Buckinghamshire và cũng là đầu Berkshire. Con ngựa phóng hết tốc lực, nhưng ông Merriman vẫn thúc nó chạy nhanh hơn nữa. Will hiểu lý do vì sao. Qua những nếp gấp rủ xuống của chiếc áo choàng màu xanh ông Merriman đang mặc, cậu thoáng thấy cột lốc xoáy khổng lồ của Bóng Tối tụ lại, thậm chí còn lớn hơn trước, nối liền bầu trời với mặt đất, im lìm cuộn xoáy trong ánh sáng của con tàu đang cháy. Nó đang đuổi theo họ, di chuyển rất nhanh.

Một cơn gió nổi lên từ phía Đông quất vào mặt họ; chiếc áo choàng bị thổi về phía trước trùm lấy Will như thể cậu và ông Merriman bị nhốt trong một chiếc lều lớn màu xanh vậy.

“Đến giờ cao điểm rồi,” ông Merriman hét vào tai cậu, hét to hết sức, nhưng vẫn gần như không thể nghe thấy trong tiếng gió gầm rú. “Cậu có sáu Dấu Hiệu, nhưng chúng vẫn chưa được liên kết. Nếu Bóng Tối bắt được cậu vào lúc này, chúng sẽ có được toàn bộ những gì chúng cần để làm sức mạnh trỗi dậy. Giờ chúng sẽ cố hết sức đấy.”

Họ thúc ngựa phi nước đại, băng qua nhà cửa, hàng quán và những người dân ngây thơ đang chống chọi với cơn hồng thủy; băng qua những mái nhà, ống khói, hàng rào, cánh đồng, lùm cây nhưng không lúc nào cách xa mặt đất. Cột đen khổng lồ cuỡi gió đuổi theo họ, và trong cột bão là tên Kỵ Sĩ Bóng Tối trên lưng con ngựa ô đang phun lửa, thúc nó đuổi theo họ, sát bên hắn là những Chúa Tể Bóng Tối, trông chẳng khác nào một đám mây đen xoáy tít.

Con ngựa trắng lại chồm lên, và Will nhìn xuống. Giờ đây ở phía dưới nhìn đâu cũng thấy cây; những cây sồi lớn rải khắp vùng đồng không mông quạnh, rồi đến rừng cây rậm rạp bị cắt ngang bởi những con đường trải dài thẳng tắp. Lúc này, chắc chắn họ đang phi xuống một con đường như vậy, vượt qua những cây thông im lìm trĩu tuyết rồi lại ra vùng đất trống… Chớp lóe lên bên trái cậu, xuyên thấu một đám mây khổng lồ, và trong luồng ánh sáng ấy cậu nhìn thấy bóng lâu đài Windsor tối sẫm, cao và ở ngay phía trước. Cậu nghĩ: nếu đó là lâu đài hẳn chúng ta đang ở trong Đại Công Viên.

Cậu cũng bắt đầu cảm thấy họ không còn đơn độc nữa. Cậu đã hai lần nghe thấy tiếng kêu rất to và kỳ quái đó trên bầu trời, nhưng giờ thì còn nhiều tiếng khác nữa. Những sinh vật khác thường giống cậu có lẽ đang ở đâu đây, trong Công Viên cây cối rậm rạp này. Cậu cũng có cảm giác bầu trời xám xịt không còn vắng bóng sự sóng nữa mà đã xuất hiện những sinh vật không thuộc Bóng Tối và cũng chẳng thuộc ánh sáng, đang đi đi lại lại, tụm lại gần nhau hay riêng rẽ, sở hữu một sức mạnh ghê gớm… Con ngựa trắng giờ lại hạ xuống lớp tuyết, móng guốc nện khoan thai hơn cả trên những đụn tuyết chưa tan lẫn những nơi tuyết tan lép nhép và trên con đường đóng băng. Đột nhiên Will bỗng nhận ra nó không đi theo sự chỉ đạo của ông Merriman như cậu tưởng mà đang đáp lại một sự thôi thúc mạnh mẽ nào đó của riêng mình.

Ánh chớp lập lòe lại bủa vây họ, sấm ầm vang. Ông Merriman nói bên tai cậu: “Cậu có biết Cây sồi của Herne không?”

“Có chứ ạ,” Will trả lời ngay. Từ khi mới lọt lòng, cậu đã biết truyền thuyết địa phương này. “Đó có phải là nơi chúng ta đang đứng không ạ? Cây sồi lớn trong Đại Công Viên, nơi…”

Cậu nuốt nước bọt. Tại sao cậu chưa từng nghĩ đến điều này nhỉ? Tại sao Cuốn Sách Pháp Thuật lại dạy cậu tất cả mọi thứ ngoại trừ điều này? Cậu chậm rãi nói tiếp: “…nơi Herne Thợ Săn sẽ xuất hiện vào đêm trước Đêm thứ Mười Hai?” Rồi cậu sợ hãi quay lại nhìn ông Merriman: “Herne ư?”

“Ta đi phát động Cuộc Săn,” cụ George đã nói vậy.

Ông Merriman trả lời: “Tất nhiên rồi. Tối nay Cuộc Săn sẽ bắt đầu. Và vì cậu đã hoàn thành rất tốt phần việc của mình, tối nay, lần đầu tiên trong hơn một ngàn năm qua, Cuộc Săn sẽ có một con mồi.”

Con ngựa trắng bước chậm lại, khịt mũi đánh hơi. Gió xé toạc bầu trời; vầng trăng khuyết trên cao lững lờ xuyên qua mây, rồi lại biến mất. Chớp nhảy múa ở sáu nơi cùng một lúc, mây gầm gừ gào rú. Cột Bóng Tối đen ngòm ầm ầm lao về phía hai người, rồi dừng lại, xoáy thành vòng, uốn lượn, lơ lửng giữa không trung. Ông Merriman nói: “Một Đường Cổ chạy quanh Đại Công Viên, con đường xuyên qua Thung Lũng Thợ Săn. Chúng sẽ phải mất một lúc để tìm ra đường đi qua đó.”

Will căng mắt nhìn về phía trước, xuyên qua màn đêm u ám. Qua luồng ánh sáng chập chờn cậu có thể nhận thấy hình dáng của một cây sồi lẻ loi, vươn những cánh tay khổng lồ ra khỏi thân hình lùn tịt to béo. Khác với hầu hết cây cối khác xung quanh, trên cây sồi này không hề vương chút tuyết nào; và cái bóng bên cạnh thân cây có hình dạng của một con người.

Ngay lúc đó, con ngựa trắng cũng nhìn thấy chiếc bóng. Nó liền phì một hơi thật mạnh và cào xuống mặt đất.

Will tự nói rất khẽ với mình: “Ngựa trắng phải đến với Thợ Săn…”

Ông Merriman chạm vào vai cậu, và bằng sự nhẹ nhàng, nhanh nhẹn đến thần kỳ, cả hai cùng trượt xuống đất. Con ngựa trắng cúi đầu về phía họ, và Will đưa tay vuốt nhẹ cái cổ trắng mượt mà nhưng mạnh mẽ của nó. “Đi đi, người bạn của ta,” ông Merriman nói, và con ngựa nhảy lên, phi nước kiệu về phía cây sồi khổng lồ lẻ loi phía trước với chiếc bóng bí ẩn đang đứng bất động bên dưới. Kẻ có chiếc bóng kia hẳn phải có một sức mạnh ghê gớm; Will nao núng khi cảm nhận được sức mạnh ấy. Trăng lại khuất sau đám mây; trong một thoáng, không còn chút ánh sáng nào; trong không gian tối đen họ không thể nhìn thấy bất kỳ chuyển động nào dưới bóng cây. Rồi một âm thanh xé tan màn đêm: tiếng hí chào mừng của con ngựa trắng.

Như một đối âm, một tiếng hí trầm hơn, nghèn nghẹt, phát ra từ hàng cây bên cạnh họ; khi Will quay lại, trăng lại trôi ra khỏi đám mây, và cậu nhìn thấy cái bóng to lớn của Pollux, chú ngựa thồ của Trại Dawson, với cụ George lừng lững trên lưng.

“Chị cháu đang ở nhà rồi, bé ạ,” cụ George lên tiếng. “Cháu biết đấy, cô bé bị lạc và ngủ lại trong một chuồng ngựa hoang, cô bé có một giấc mơ kỳ lạ đến nỗi bây giờ đã quên mất nó rồi…”

Will gật đầu đầy biết ơn và mỉm cười; nhưng cậu nhìn chằm chằm vào vật hình tròn kỳ lạ bọc kín mà cụ George đang đùa ra. “Cái gì đấy ạ?” Dù cho nó là vật gì đi nữa thì ngay việc đứng gần nó cũng khiến cổ cậu nóng ran.

Cụ George không trả lời; cụ cúi xuống ông Merriman. “Ổn cả chứ?”

‘Tất cả đều ổn,” ông Merriman đáp. Ông rùng mình quấn áo choàng lại quanh người.” Đưa nó cho cậu bé đi.”

Đôi mắt sâu thẳm bí hiểm của ông nhìn Will chăm chú, và Will băn khoăn bước đến bên chiếc xe ngựa, đứng ngang tầm đầu gối cụ George, ngước mắt nhìn. Với một cái cười rộng miệng gượng gạo thoáng qua như để che đi nỗi căng thẳng tột độ, ông cụ cúi xuống đưa cái gói đen cho Will. Nó to bằng nửa người Will, dù không nặng; được bọc bằng vải thô. Vừa đặt tay lên vật đó, Will lập tức nhận ra nó là cái gì. Không thể thế được, cậu kỉnh ngạc tự nhủ, nó được dùng làm gì mới được chứ?

Sấm sét lại ầm ầm khắp trời.

Giọng ông Merriman vẳng lên, vọng ra từ bóng tối phía sau cậu. “Dĩ nhiên, đó chính là nó rồi. Nước đã mang nó đến đây, an toàn. Rồi các Cổ Nhân đã vớt nó lên vào thời điểm thích hợp.”

“Giờ thì,” tiếng cụ George vọng xuống từ trên con ngựa Pollux kiên nhẫn, “cháu phải mang nó đến cho Thợ Săn, Cổ Nhân trẻ tuổi ạ.”

Will lo lắng nuốt nước bọt. Một Cổ Nhân không phải sợ bất kỳ thứ gì trên đời. Nhưng trong hình dáng tối đen dưới cây sồi khổng lồ kia vẫn có một vẻ gì đó hết sức kỳ lạ và đáng sợ, một vẻ gì đó khiến người ta không khỏi cảm thấy mình xiết bao vô dụng, bé nhỏ, tầm thường…

Cậu đứng thẳng lên. Dù sao thì vô dụng cũng không phải là một từ thích hợp vào lúc này; cậu có một sứ mệnh phải hoàn thành. Giơ cao vật nặng lên như nâng một lá cờ, cậu kéo lớp vỏ bọc bên ngoài, và chiếc đầu hóa trang rực rỡ kỳ dị có hình thù nửa người nửa thú hiện ra, vẫn nhẵn bóng và sặc sỡ như thể nó mới được mang tới từ hòn đảo quê hương xa xôi. Những nhánh gạc vươn cao kiêu hãnh; cậu nhận ra chúng giống hệt những chiếc sừng của con hươu vàng, hình chạm ở mũi tàu của vị vua quá cố. Giơ chiếc mặt nạ ra phía trước, cậu vững vàng bước về phía cái bóng hun hút của cây sồi cành lá sum suê. Khi đến bên rìa cái bóng, cậu dừng lại. Cậu có thể thấy cái bóng trắng mờ của con bạch mã đang di chuyển nhẹ nhàng như đón chào; cậu có thể thấy con ngựa chở một người trên lưng. Nhưng tất cả chỉ có vậy.

Bóng người trên lưng ngựa cúi xuống trước mặt Will. Cậu không nhìn thấy mặt của người đó mà chỉ cảm thấy chiếc đầu hóa trang đã tuột khỏi tay mình - cánh tay cậu rơi xuống như thể vừa thoát khỏi một gánh nặng ghê gớm, mặc dù từ nãy đến giờ chiếc đầu vẫn có vẻ rất nhẹ. Cậu lùi lại. Mặt trăng đột nhiên hiện ra từ sau đám mây, và trong giây lát mắt cậu nhòa đi khi bị thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo ấy chiếu vào; rồi ánh trăng lại biến mất, và con bạch mã phi ra khỏi bóng tối, trong ánh sáng lờ mờ, bóng người trên lưng nó đã thay đổi. Đầu người kỵ sĩ giờ đã lớn hơn đầu người thường và nhô lên hai chiếc sừng hươu. Con ngựa trắng, mang trên lưng hình thù nửa người nừa hươu kỳ quái ấy, lao thẳng về phía Will.

Cậu đứng đó, chờ đợi, cho đến khi con ngựa to lớn lại gần; mũi nó nhẹ nhàng chạm vào vai cậu một lần, lần cuối cùng. Thân hình của Thợ Săn sừng sững phía trên cậu. Ánh trăng giờ lại tỏa sáng trên đầu cậu, và Will chợt thấy mình đang chằm chằm nhìn vào đôi mắt hung kỳ lạ, vàng vàng và sâu thẳm như mắt của một loài chim khổng lồ nào đó. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thợ Săn, và lại nghe thấy tiếng kêu hoang dại kỳ lạ vang lên trên trời; cố gắng thoát khỏi sự mê hoặc ấy, cậu bắt mình chuyển ánh mắt sang cái đầu, cái mặt nạ có sừng khổng lồ cậu đã đưa cho Thợ Săn đội.

Nhưng cái đầu là thật.

Đôi mắt màu vàng chớp chớp, đôi mắt tròn có lông chim bao quanh với cái chớp mắt chậm rãi của loài cú mi mắt cứng; khuôn mặt người với đôi mắt kỳ lạ ấy quay về phía Will, và cái miệng rắn rỏi bên trên chòm râu mềm thoáng nở một nụ cười mỉm. Cái miệng ấy làm Will nghi ngại, đó không phải là miệng của một Cổ Nhân. Nó có thể mỉm cười thân thiện, nhưng các đường nét quanh nó còn ẩn chứa những điều khác. Nếu như những nếp hằn trên mặt ông Merriman ẩn chứa nỗi buồn và sự giận dữ thì ở Thợ Săn chúng lại ẩn chứa sự tàn bạo, và sự thôi thúc trả thù không chút thương xót. Quả thật ông ta có nửa phần là thú. Những nhánh sừng tối đen của Herne uốn cong trên đầu Will, ánh trăng lấp lánh trên màu nhung óng ánh của chúng, và Thợ Săn khẽ cất tiếng cười. Ông ta nhìn xuống Will bằng đôi mắt màu vàng trên khuôn mặt giờ đây không còn là cái mặt nạ nữa mà là một khuôn mặt bằng xương bằng thịt, và ông ta cất giọng như chuông ngân. “Các Dấu Hiệu, Cổ Nhân,” ông ta nói. “Cho ta thấy các Dấu Hiệu.”

Mắt không rời khỏi hình dáng cao ngất đó, Will lần mò mở khóa và giơ cao sáu vòng tròn chia tư dưới ánh trăng. Thợ Săn nhìn chúng và cúi đầu. Khi ông ta lại từ từ ngẩng đầu lên thì giọng nói khẽ khàng ấy liền bắt đầu nửa hát, nửa cầu kinh, cất lên những câu thơ Will đã nghe trước đây.

Khi Bóng Tối trỗi dậy; sáu vật đẩy lùi ngay,

Ba từ vòng tròn đến, ba từ giữa đường ra;

Gỗ, đồng và sắt; nước, lửa và đá;

Năm vật quay trở lại, một lẻ loi lên đường.

Sắt cho ngày sinh nhật, đồng luôn được mang theo

Gỗ có từ lửa cháy, đá từ tiếng hát ra

Lửa trong vòng đựng nến, nước từ khối tuyết tan

Vòng tròn sáu dấu hiệu, chén thánh đi trước rồi.

Nhưng ông ta cũng không dừng lại như Will tưởng; ông ta tiếp tục hát.

“Lửa trên núi sẽ tìm thấy được đàn hạc vàng

Tiếng đàn làm tỉnh giấc những Người Ngủ già nua

Sức mạnh phù thủy xanh bị mất dưới đáy biển

Đưa ánh sáng trở về, bạc dát đầy trên cây.”

Đôi mắt màu vàng lại nhìn Will, nhưng giờ đây chúng không thấy cậu nữa; chúng đã trở lên lạnh lùng, khó hiểu, một ngọn lửa giá băng đang bùng lên trong đôi mắt khiến những nét độc ác lại hằn trên khuôn mặt. Nhưng giờ đây Will hiểu sự độc ác ấy là sự khắc nghiệt tất yếu của tự nhiên. Không phải vì ác tâm mà Ánh Sáng và các thuộc hạ của Ánh Sáng phải truy đuổi Bóng Tối, mà vì bản chất của tạo hóa.

Herne Thợ Săn cùng con ngựa trắng quay ngoắt đi, xa dần Will và cây sồi đơn độc, cho đến khi bóng dáng đáng sợ của ông ta in lên khung trời mênh mông tràn ngập ánh trăng và những đám mây xám xịt vẫn đang ùn ùn kéo xuống. Ông ta ngẩng đầu lên và cất tiếng gọi vang trong không trung như tiếng tù và của người thợ săn để tập hợp đàn chó săn. Tiếng gọi vang mãi, tràn ngập không gian như đồng thời phát ra từ hàng ngàn cổ họng.

Và Will nhận ra tác dụng của tiếng gọi ấy; vì từ khắp mọi ngóc ngách trong Công Viên, sau mỗi góc tối hay cây cối và từ mọi đám mây, nhảy khắp mặt đất và xuyên qua không trung, xuất hiện hằng hà sa số chó săn, đang gầm gừ hay tru lên như những con chó săn đánh hơi thấy mồi. Đó là những con vật màu trắng to lớn, ma quái giữa ánh sáng mờ ảo, nhảy cẫng lên, xô đẩy hay xích lại gần nhau, không mảy may để ý những Cổ Nhân hay bất kỳ một cái gì khác ngoài Herne trên lưng bạch mã. Cả tai cả mắt chúng đều rực đỏ; tất cả đều là những sinh vật xấu xí. Will bất giác lùi lại khi chúng tiến qua, và một con chó lớn màu trắng bạc dừng lại nhìn cậu với vẻ tò mò bình thường như thể cậu là một cành cây gãy. Đôi mắt đỏ rực trên chiếc đầu trắng giống như hai ngọn lửa, còn đôi tai đỏ dựng đứng với vẻ hung hăng đáng sợ đến nỗi Will cố gắng lắm để không tưởng tượng xem sẽ ra sao nếu bị những con chó này tấn công.

Chúng sủa, rống lên ghê rợn quanh Herne và con ngựa trắng, sùi ra cả một biển dãi dớt đỏ lừ, rồi đột nhiên người mang sừng cứng người lại, hai cái sừng lớn chĩa ra như con chó săn đang chỉ hướng, và ông ta gọi đàn chó lại một cách gấp gáp, đồn dập, chỉ một tiếng menée[25], để ra lệnh cho bầy chó săn lần theo vết máu. Những con chó trắng hung hăng kêu lên đầy giục giã, tạo thành một âm thanh hỗn loạn vang vọng khắp trời, cùng lúc đó toàn bộ sức mạnh của cơn bão phun trào. Chớp chiếu sáng lòa xé toạc mây trong lúc Herne và con ngựa trắng hăm hở nhảy lên bầu trời giông bão, theo sau là đàn chó mắt đỏ rực ào ào lướt đi như một cơn lũ trắng khổng lồ.

Nhưng rồi, một sự im lặng ghê rợn đột ngột như cảm giác nghẹt thở xuất hiện, xóa sạch mọi âm thanh của cơn bão. Trong nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng nhằm phá vỡ hàng rào ngăn trở, Bóng Tối đã tiến lại gần Will. Che phủ cả bầu trời và mặt đất, cột xoáy chết người ấy tiến về phía cậu, vô cùng đáng sợ với tốc độ kinh hồn và hoàn toàn yên lặng. Không còn thời gian để sợ nữa. Will đứng đó một mình. Rồi, chiếc cột đen ngòm cao ngất lao tới hòng nhấn chìm cậu bằng tất cả sức mạnh ghê gớm của thế lực Bóng Tối đang ẩn sau màn sương cuộn xoáy kia, và ở chính giữa cột đen đó, con ngựa ô to lớn chồm lên, mép sùi bọt, trên lưng là tên Kỵ Sĩ Bóng Tối mắt sáng rực như hai hòn lửa màu xanh. Will cất tiếng gọi tất cả những câu thần chú bảo vệ mà cậu có thể huy động được, nhưng vô ích, cậu biết rằng đôi tay mình giờ đây không thể di chuyển để tìm đến các Dấu Hiệu hòng nhận sự trợ giúp. Cậu tuyệt vọng đứng đó, mắt nhắm nghiền.

Nhưng giữa cái tĩnh lặng chết chóc đang bao trùm lên toàn thế giới quanh cậu, một âm thanh khẽ vang lên. Đó vẫn là thứ tiếng kêu the thé kỳ lạ cao tít trên trời, như tiếng của vô vàn đàn ngỗng bay đi di trú trong đêm thu, âm thanh mà hôm đó cậu đã ba lần nghe thấy. Âm thanh mỗi lúc một gần hơn, rõ ràng hơn, khiến cậu phải mở mắt. Và cậu nhìn thấy một khung cảnh cậu chưa từng thấy và cũng chẳng bao giờ còn thấy lại được nữa. Một nửa bầu trời đặc sệt, kinh hoàng với cơn cuồng nộ câm lặng của Bóng Tối và cơn lốc xoáy khủng khiếp của nó; nhưng lúc này, từ phía Tây, Herne và Đàn Chó Săn Hoang Dại cũng đang lao tới với tốc độ chóng mặt. Với sức mạnh đã lên đến đỉnh điểm, đàn chó gào rống ầm trời, lao qua đám mây đen khổng lồ, xuyên qua những tia chớp sáng lòa và những đám mây màu nâu tía, cưỡi trên cơn bão. Người kỵ sĩ mắt vàng và bộ gạc hươu cười phá lên ghê rợn, thét to tiến lên thúc giục lũ chó săn rượt đuổi hết sức, con ngựa trắng sáng rực như bạch kim cũng phóng vun vút về phía trước, bờm và đuôi tung bay.

Và quanh hai thầy trò, kéo dài vô tận đằng sau như một dòng sông lớn màu trắng, là những con Chó Săn Tiếng Tru Kinh Hồn, những con Chó Săn Tiếng Sủa Ghê Rợn, những con Chó Săn Hủy Diệt, cặp mắt đỏ ngầu cháy rực ngọn lửa hăm dọa. Khắp trời trắng xóa chó săn; chúng tràn ngập chân trời phía Tây; và vẫn không ngừng lao tới. Trước âm thanh hỗn độn của hàng ngàn tiếng kêu gào, gầm rú ấy, Bóng Tối hùng mạnh đã phải nao núng, dao động và dường như run sợ. Will lại nhìn thấy tên Kỵ Sĩ Bóng Tối trong màn sương đen trên cao; khuôn mặt co rúm vì cuồng nộ, kinh hãi và vẻ hiểm độc lạnh lùng, đằng sau đó là ý thức về sự thất bại. Hắn quay đầu ngựa mạnh đến mức con ngựa đen mềm mại loạng choạng suýt ngã. Trong lúc giật dây cương, hình như tên Kỵ Sĩ bực bội vứt vật gì đó ra khỏi yên ngựa, một vật nhỏ màu đen chậm rãi rơi xuống đất, nằm đó như một chiếc áo choàng bị bỏ đi.

Rồi cơn bão và Đoàn Chó Săn Hoang Dại đã đuổi kịp tên Kỵ Sĩ. Hắn thúc ngựa rúc vào cơn lốc đen kịt để ẩn náu. Cột lốc khổng lồ của Bóng Tối uốn cong và thắt lại, quằn quại như con rắn bị thương, cho đến khi cuối cùng một tiếng thét vang lên khắp trời, và nó bắt đầu lao về phía bắc với tốc độ chóng mặt. Nó trốn chạy qua Công Viên, qua Quảng Trường và Thung Lũng Thợ Săn, Herne và Đàn Chó Săn gầm rú đuổi theo như một biển sóng trắng cưỡi trên đầu cơn bão.

Tiếng kêu của đàn chó săn xa dần rồi mất hẳn cùng với mọi âm thanh khác của cuộc rượt đuổi, và bên trên Cây sồi của Herne, chỉ còn lại vầng bán nguyệt trắng bạc lơ lửng trên bầu trời rải rác vài đám mây tan tác.

Will hít một hơi thật sâu rồi nhìn quanh. Ông Merriman vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, cao và thẳng, mũ trùm kín đầu, như một bức tượng đen không có gì đặc biệt. Trước đó cụ George đã thúc con Pollux trốn vào rừng, vì không một con vật bình thường nào có thể sống sót khi đến gần Đàn Chó Săn.

Will hỏi: “Nó đã kết thúc rồi ạ?”

“Gần như thế,” ông Merriman đáp, chiếc mũ trùm che kín mặt.

“Bóng Tối… đã…” Cậu không dám nói hết câu.

“Cuối cùng thì Bóng Tối cũng thất bại trong cuộc đối đầu này. Không gì có thể địch được với Đàn Chó Săn Hoang Dại. Herne và đàn chó săn của ông ta có thể đuổi theo con mồi tới bất kỳ đâu, đến tận cùng trái đất. Và tại nơi tận cùng trái đất ấy, giờ này các Chúa Tể Bóng Tối chắc đang phải lẩn trốn, chờ đợi thời cơ tiếp theo. Nhưng đến lần sau, chúng ta sẽ mạnh hơn thế này, nhờ có Vòng Tròn trọn vẹn, Sáu Dấu Hiệu và Món Quà Pháp Thuật. Chúng ta đã mạnh lên nhờ cậu đã hoàn thành cuộc tìm kiếm của mình, Will Stanton ạ, và tiến gần hơn tới chiến thắng cuối cùng, vào thời khắc cuối cùng.” Ông kéo chiếc mũ ra sau, mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh trăng, và trong giây lát đôi mắt đen sẫm nhìn sâu vào mắt Will với một thông điệp tự hào khiến mặt Will nóng bừng vì vui sướng. Rồi ông Merriman hướng mắt ngang ra bãi cỏ lốm đốm những đụn tuyết nhỏ của Đại Công Viên.

“Chỉ còn lại việc liên kết các Dấu Hiệu nữa thôi,” ông lên tiếng. “Nhưng trước đó, một… việc… nhỏ… thôi.”

Giọng nói của ông nghèn nghẹn một cách lạ lùng. Will bối rối theo ông bước về phía Cây sồi của Herne. Rồi cậu nhìn thấy trên tuyết, ngay rìa bóng cây là chiếc áo choàng nhàu nát tên Kỵ Sĩ Bóng Tối đã làm rơi khi hắn bỏ chạy. Ông Merriman cúi người, rồi quỳ xuống tuyết, bên cạnh chiếc áo choàng ấy. Vẫn còn hết sức băn khoăn, Will tiến sát lại gần để nhìn rõ hơn, và sững sờ nhận ra cái đống đen ấy không phải chiếc áo choàng mà là một con người. Kẻ đó nằm ngửa mặt lên trên, người bị vẹo đi một cách đáng sợ. Đó là Kẻ Lang Thang; đó là Hawkin.

Ông Merriman lên tiếng, giọng trầm trầm không chút cảm xúc: “Kẻ nào bay cao cùng các Chúa Tể Bóng Tối phải biết rằng có ngày sẽ bị rơi xuống. Và con người không thể bình an vô sự khi rơi từ độ cao đó xuống. Ta nghĩ y bị gãy lưng rồi.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ bất động của người đàn ông, Will chợt nhận ra lúc này đây cậu đã quên mất Hawkin chỉ là một người bình thường. Có lẽ là không bình thường - đó không phải từ dành cho một con người đã từng được cả Ánh Sáng lẫn Bóng Tối sử dụng, đã được xuyên qua Thời Gian bằng nhiều cách khác nhau để cuối cùng trở thành Kẻ Lang Thang bị đọa đày đi vơ vẩn suốt sáu trăm năm. Nhưng dẫu sao lão vẫn là một con người và không tránh khỏi cái chết. Khuôn mặt trắng bệch bắt đầu động đậy, đôi mắt đã mở ra. Vẻ đau đớn hiện lên trong đôi mắt ấy, và trong đó còn u uẩn một nỗi đau khác trong ký ức.

“Hắn đã ném tôi xuống,” Hawkin thều thào.

Ông Merriman nhìn lão nhưng không nói lời nào.

“Đúng,” Hawkin cay đắng thì thầm. “Ngài đã biết điều này sẽ xảy ra.” Lão hổn hển vì đau khi cố gắng xê dịch đầu; rồi nỗi hoảng sợ hiện lên trong mắt. “Chỉ có đầu tôi… Tôi cảm thấy cái đầu, vì cơn đau. Còn tay tôi, chân tôi, chúng… không có đó…”

Giờ đây, trên khuôn mặt nhăn nheo của lão là sự tuyệt vọng ghê gớm, não nề. Hawkin nhìn ông Merriman chằm chằm. “Tôi là người bỏ đi rồi,” lão nói. “Tôi biết điều đó. Chẳng lẽ ngài cứ để tôi tiếp tục sống với tất cả những đau đớn kinh khủng nhất đang hành hạ tôi như thế này sao? Quyền cuối cùng của con người là được chết. Ngài đã luôn ngăn cản cái quyền đó; ngài đã bắt tôi phải sống qua hàng thế kỷ trong khi tôi chỉ mong được chết. Tất cả chỉ vì một hành động bội phản do tôi không có được trí thông minh của một Cổ Nhân…” Nỗi đau khổ và khao khát trong giọng nói của lão thật không thể chịu đựng nổi; Will quay mặt đi.

Nhưng ông Merriman lên tiếng: “Ngươi đã từng là Hawkin, là con nuôi của ta và kẻ tâm phúc của ta, ngươi đã phản bội chủ nhân của mình, phản bội Ánh Sáng. Vì thế, ngươi đã trở thành Kẻ Lang Thang vơ vẩn trên cõi đời này cho tới chừng nào ánh sáng đòi hỏi. Chính vì thế ngươi vẫn tiếp tục sống. Nhưng, khi quãng thời gian quy định đó đã hết chúng ta không còn giữ ngươi nữa, người bạn của ta ạ. Một khi nhiệm vụ của Kẻ Lang Thang đã được hoàn thành, nhà ngươi đã tự do, và ngươi có thể được yên nghỉ vĩnh viễn. Thay vào đó, ngươi lại chọn cách nghe theo những lời hứa hẹn của Bóng Tối và phản bội Ánh Sáng lần thứ hai… Ta đã cho ngươi quyền tự do lựa chọn, Hawkin ạ, và ta đã không hề cướp đi quyền lợi ấy. Ta không thể. Nó vẫn là của ngươi. Không sức mạnh nào của Ánh Sáng hay của Bóng Tối có thể biến đổi một con người thành một siêu nhân, một khi nhiệm vụ siêu nhiên bất kỳ mà anh ta phải thực hiện đã được hoàn thành. Nhưng, cũng không sức mạnh nào của Bóng Tối hay Ánh Sáng có thể tước đi quyền làm người bình thường của anh ta. Nếu tên Kỵ Sĩ Bóng Tối nói với ngươi như vậy thì hắn đã nói dối.”

Bộ mặt nhăn nhó của lão nhìn ông Merriman chằm chằm trong nỗi đau đớn nửa tin nửa ngờ. “Tôi có thể được yên nghỉ không? Có thể được chết, được yên nghỉ không nếu tôi lựa chọn điều đó?”

“Tất cả lựa chọn của ngươi là do ngươi quyết định,” ông Merriman buồn rầu đáp.

Hawkin gật đầu; một cơn đau thoáng qua trên mặt lão rồi biến mất. Nhưng đôi mắt ngước lên nhìn họ giờ đây lại ngời sáng, đầy sức sống như lúc ban đầu, đôi mắt của anh chàng nhỏ bé, gọn ghẽ trong chiếc áo nhung xanh. Đôi mắt ấy hướng về phía Will. Hawkin khẽ nói: “Hãy sử dụng món quà một cách khôn ngoan, hỡi Cổ Nhân.”

Rồi lão nhìn ông Merriman rất lâu, một ánh nhìn chất chứa những nỗi niềm riêng không thể hiểu hết, và cất tiếng nói gần như không nghe nổi: “Chủ nhân…”

Rồi ánh sáng vụt tắt sau đôi mắt rạng ngời ấy, và không còn ai nằm trên mặt đất nữa.