← Quay lại trang sách

PHẦN KẾT Trong phần này có thể thấy rõ một vài kết thúc

Đối với rất nhiều người, ngày hôm đó có thể được xem như một trong những ngày đáng nhớ nhất trong lịch sử Stormhold, cái ngày mà công chúa Una, vốn mất tích từ lâu và được cho là đã chết (bị một phù thủy bắt cóc hồi mới sinh), đã quay trở lại xứ núi. Lễ mừng, pháo hoa và hội hè (cả chính thức lẫn không) kéo dài liên miên hàng mấy tuần liền sau khi cỗ kiệu của bà xuất hiện theo đoàn diễu hành được dẫn đầu bởi ba con voi.

Niềm hân hoan của những cư dân Stormhold cũng như ở toàn thể các thuộc địa của nó đã được nâng lên một mức độ chưa từng thấy bao giờ khi công chúa Una tuyên bố rằng trong thời gian bà vắng mặt, bà đã sinh hạ một người con trai, và, bởi sự vắng mặt của hai người anh em cuối cùng được cho là đã chết của bà, anh đã trở thành người thừa kế ngai vàng tiếp theo. Thật ra, bà bảo họ, anh đã đeo sức mạnh Stormhold trên cổ rồi.

Anh cùng cô dâu mới sẽ sớm đến gặp họ, mặc dù công chúa Una không thể nói một cách chính xác hơn xem họ sẽ đến vào hôm nào, và có vẻ như chuyện đó khiến bà thấy phiền lòng. Trong thời gian chờ đợi, và khi hai người họ vẫn đang vắng mặt, công chúa Una tuyên bố bà sẽ nắm quyền nhiếp chính trị vì Stormhold. Bà làm như đã nói, và làm rất tốt, các thuộc địa trên và quanh núi Huon đều phồn vinh thịnh vượng dưới sự cai trị của bà.

Tận hơn ba năm sau, người bụi bặm, chân sưng đau, hai kẻ lãng du nhuốm bụi phong trần mới đến thị trấn Rặng Mây, vùng đất thấp của Stormhold chân chính, và họ thuê một phòng trong quán trọ, rồi gọi người mang nước nóng và một bồn tắm bằng thiếc đến. Họ ở lại quán trọ vài ngày, chuyện trò cùng các khách trọ và khách rượu khác. Vào ngày cuối cùng họ trọ ở đây, người phụ nữ, với mái tóc nhạt màu đến độ gần như trắng xóa và chân đi tập tễnh, nhìn người đàn ông nói, “Thế nào?”

“Thế đấy,” anh nói. “Chắc chắn có vẻ như mẹ đang trị vì rất xuất sắc.”

“Anh cũng sẽ làm tốt y như thế,” cô nói với anh, giọng nhuốm mùi chua chát, “nếu anh tiếp nhận ngai vàng.”

“Cũng có thể,” anh thú nhận. “Và chắc chắn đây có vẻ như một nơi rất tốt để dừng chân hẳn. Nhưng vẫn còn nhiều nơi chúng ta chưa ghé thăm. Rất nhiều người chúng ta vẫn chưa gặp. Chưa kể đến hết thảy những chuyện sai trái cần chỉnh đốn, những kẻ côn đồ cần chế ngự, những phong cảnh cần ngắm nhìn, tất tật những chuyện đó. Em biết đấy.”

Cô cười gượng. “Chà,” cô nói. “Ít nhất chúng ta cũng sẽ không thấy buồn chán. Nhưng chúng ta cứ để lại tin nhắn cho mẹ thì hơn.”

Vậy là, công chúa Una được cậu nhóc phụ việc cho một chủ quán trọ trình lên một tờ giấy. Tờ giấy được niêm phong bằng sáp, và công chúa Una hỏi cặn kẽ cậu bé về hai lữ khách - một người đàn ông cùng vợ - rồi mới phá dấu niêm phong để đọc bức thư. Thư được đề gửi cho bà, và sau phần chào hỏi, nó viết:

Không tránh khỏi việc bị thế giới cầm chân. Mẹ cứ chờ đến lúc gặp chúng con nhé.

Bức thư được Tristran ký tên, và bên cạnh chữ ký của anh là một dấu vân tay, lúc sáng rực rỡ, lúc lờ mờ, lúc chiếu rạng mỗi khi có bóng râm chờm tới, như thế được rắc những vì sao tí hon.

Sau khi nhận được bức thư này, chẳng biết làm gì khác, Una đành phải bằng lòng.

Lại mất thêm năm năm nữa, hai lữ khách cuối cùng cũng quay về hẳn thành trì trên núi. Họ cả người bụi bặm, mệt mỏi, ăn mặc tả tơi và ban đầu, thật xấu hổ thay cho toàn bộ vùng đất này, đã bị đối xử như những kẻ lang thang cầu bơ cầu bất; phải đến tận khi người đàn ông trưng ra cho mọi người thấy viên đá hoàng ngọc đang treo trên cổ anh, người ta mới nhận ra anh là con trai độc nhất của công chúa Una.

Lễ lên ngai cùng các sự kiện chúc mừng sau đó kéo dài gần một tháng, rồi sau đó, đức vua Stormhold đời thứ tám mươi hai trẻ tuổi bắt tay vào công cuộc điều hành lãnh thổ. Anh hạn chế tối đa việc đưa ra các quyết nghị, nhưng mọi quyết định của anh đều sáng suốt, thậm chí kể cả khi sự khôn ngoan không phải lúc nào cũng hiện rõ tại thời điểm đó. Anh đã dũng cảm chiến đấu, mặc dù bàn tay trái của anh đã bị sẹo và không mấy hữu dụng, và là một nhà chiến lược khôn ngoan; anh đã dẫn dắt người dân của mình giành được chiến thắng trong cuộc chiến chống yêu tinh phương Bắc hồi các yêu tinh này chặn đường ngăn khách lữ hành; anh đã thiết lập được nền hòa bình bền vững với tộc đại bàng vùng Đá Cheo Leo, một nền hòa bình vẫn vững vàng cho tới tận ngày nay.

Vợ anh, Hoàng hậu Yvaine, là một phụ nữ xinh đẹp đến từ xứ sở xa xôi (mặc dù chẳng ai chắc chắn được một trăm phần trăm rằng nó là xứ sở nào). Khi cô cùng chồng lần đầu tiên đặt chân đến Stormhold, cô đã tự nhận một dãy phòng ở một trong những vách đá cao nhất thành trì, một dãy phòng từ lâu đã bị bỏ hoang, chẳng tiện sử dụng cho cả cung điện lẫn người trong cung; mái nhà đã đổ sụp trong một trận lở đá hàng nghìn năm về trước. Chẳng ai khác muốn dùng đến phòng này, vì chúng mở thông ra bầu trời, và các vì sao cùng mặt trăng chiếu xuống rạng rỡ xuyên qua lớp không khí mỏng miền núi, đến nỗi tưởng chừng như ta chỉ cần vươn tay ra là đã có thể bắt được chúng.

Tristran và Yvaine sống hạnh phúc bên nhau. Không phải mãi mãi, vì Thời Gian, tên trộm ấy, cuối cùng cũng thu hết mọi thứ vào trong cái kho bụi bặm của mình, nhưng, như lẽ thường, họ đã sống hạnh phúc một thời gian dài. Và rồi một đêm kia, Thần Chết đã đến, thì thầm bí mật của bà ta vào đôi tai của đức vua Stormhold đời thứ tám mươi hai, và ngài gật mái đầu tóc bạc, không nói thêm một lời, rồi sau đó thần dân của ngài đưa thi hài ngài tới Sảnh Tiền Nhân, để ngài yên nghỉ tại đó cho tới tận ngày nay.

Sau khi Tristran băng hà, nhiều người tuyên bố rằng ngài chính là một thành viên trong Hội Ái Hữu Lâu Đài, và là phương tiện để phá hủy quyền lực của các Tiên Hắc Ám. Nhưng, cũng như nhiều điều khác, sự thực trong những lời đồn đó đã được chôn xuống mồ cùng ngài, và cho dù bằng bất cứ cách nào, cũng vĩnh viễn không được xác minh.

Yvaine trở thành Nữ hoàng Stormhold, và đã chứng tỏ là một vị vua, cả trong thời bình lẫn thời chiến, xuất sắc hơn nhiều so với mức bất kỳ ai dám hy vọng. Người không bị vương dấu ấn thời gian như chồng người, và đôi mắt người vẫn xanh lơ, mái tóc người vẫn nguyên màu bạch kim, và - như những công dân tự do của Stormhold thỉnh thoảng có cơ hội được chứng kiến - tính người vẫn nóng nảy y như vào cái ngày Tristran lần đầu tiên đụng độ người giữa bãi đất trống cạnh hồ.

Người vẫn khập khiễng bước đi cho tới tận ngày nay, mặc dù chẳng người dân Stormhold nào từng nhắc đến chuyện này, cũng như chẳng ai dám nhắc đến cái cách người thỉnh thoảng vẫn lấp lánh tỏa sáng trong bóng tối.

Người ta đồn rằng đêm đêm, khi bổn phận với đất nước cho phép, người lại leo lên, bằng chân, và khập khiễng, một mình, tới đỉnh chóp cao nhất của cung điện, rồi đứng ở đó hết giờ này qua giờ khác, dường như chẳng hề để ý đến những cơn gió lạnh trên cao. Người không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời tối đen và, bằng đôi mắt u buồn, quan sát điệu vũ chậm rãi của những vì sao chi chít.