- 6 -
Đám cưới thằng Pi-lốt Thái Bình không thằng nào được dự. Ngày đó, người ta sửa soạn di cư. Vùng quê của nó, nổi tiếng là vùng có nhiều du kích. Cứ khi nào mặt trời sắp sửa lặn xuống phương Tây là “mấy ổng” lại bò ra, cõng theo mấy cụ Lý đình dù, mời đi cải huấn. Ăn được một bữa cỗ đám cưới mà được cõng đi với cụ thì không thằng nào dám, dù có thằng đã nổi tiếng là mật lớn bằng mật Khương Duy…
Đám cưới của Pi-lốt Thái Bình không có chú rể. Một ông anh họ của nó phải làm chú rể hờ thay nó. Chú rể hờ cũng phải đi đón dâu, bái lễ, làm đủ mọi chuyện như chú rể thật. Thiện đầu bạc, giả vờ ngây thơ hỏi một câu:
– Thế đêm hôm ấy, chú rể hờ có được làm phận sự chú rể không?…
Pi-lốt Thái Bình trợn mắt:
– Đâu có được mày!…
Nó tưởng thằng Thiện ngây thơ, không biết. Ai ngờ lũ quỷ sứ mất dạy, cứ nhất định xô nó vào ngõ bí:
– Mày ở tận đây thì làm sao mày biết?….Ừ, tao hãy hỏi, mày làm sao mà biết được?…
Pi-lốt Thái Bình mặt tái đi vì tức giận. Nó đè cái thằng Thiện đầu bạc ngây thơ xuống giường, nằm lên trên, hai tay bám chặt lấy hai thành giường. Thiện đầu bạc nằm dưới bị nghẹt thở, kêu ú ớ, hết chửi rồi đến lạy. … Nó tha cho Thiện đầu bạc rồi hăm dọa một câu cho tất cả bọn:
– Ông cấm được bàn đến chuyện lấy vợ của ông nữa đấy!…
Buổi trưa hôm ấy khi ngủ dậy, Pi-lốt Thái Bình thấy treo lủng lẳng ở trước giường tấm bảng:” Cấm chọc thú và cho thú ăn.”. Mọi người đã coi Pi-lốt Thái Bình như một con thú dữ bị nhốt trong Sở Thú. Nó tức chửi đổng mấy câu, giựt tấm bảng xé nát rồi xách mũ, mặc quần áo đi bay.
Từ trước đến giờ, nó là kho cười bất tận cho Thắng và tất cả lũ bạn trong cái cư xá độc thân. Ngày ký giấy tòng ngũ ở Đệ tam Quân-khu, nó được ông bố dẫn đi. Ông bố nó thấy Thắng đi cùng với nó, cứ dặn đi, dặn lại:
– Cậu trông nom em nó dùm tôi…
Thắng ngước mắt nhìn lên vì nó cao hơn Thắng đến hẳn một cái đầu. Thắng thấy ông bố nó coi mình lớn hơn nó, khoái lắm, cố làm ra vẻ mặt quan trọng:
– Dạ được, cụ cứ tin ở con…
Thấy Thắng nói vậy, ông bố có vẻ yên chí lớn. Nó thò tay ra bắt tay Thắng. Thắng nhăn mặt muốn kêu lên rồi gỡ mãi mới thoát ra được cái bàn tay chuyên môn cầm cầy cuốc. Lúc bước chân lên máy bay để ra đi, Thắng liếc nhìn sang nó thì ngạc nhiên biết mấy, nước mắt nó chảy dễ dàng xuống hai gò má. Ôi, đẹp làm sao là thân nam nhi bảy thước.
Ngày Thắng ra đi, Hà-nội vào tháng bảy. Trời hay có những trận mưa bất chợt. Đang nắng thì mưa, đang mưa thì nắng…Thời kỳ này vợ chồng ông hàng mắm rất thích “uýnh” nhau… Trên trời, lúc nào cũng có vài ba đám mây đuổi nhau. Khi gặp nhau thì thế nào cũng hợp lại rồi mưa rơi xuống, rửa sạch lá cây sắp đổi màu vàng.
Pi-lốt Thái Bình cũng giống như trời tháng bảy. Vừa cười ngay đấy lại khóc ngay đấy. Con người thật vô tư, một cái tính chất phác, lành như kẹo mạch nha. Phi trường Gia Lâm loang loáng mặt nhựa nước đọng thành vũng, chỗ khô, chỗ ướt. Phi cơ cất cánh, đưa những thằng con trai mặt còn đầy trứng cá, xa dần Hà-nội.
Thắng và cả bọn được gửi vào miền thùy dương cát trắng để học ắc-ê. Cái đất Nha Trang này như cái cổng để vào Không Quân. Trước khi được phân tán đi khắp các ngả đường, đều phải tụ tập ở đây. Những ngày chủ nhật, đường Độc Lập đủ mọi màu áo binh chủng. Màu áo trắng của Hải Quân, màu ka-ki của Không Quân. Màu xám đậm của trường Lục Quân từ Tháp Bà đổ về. Những nàng con gái Nha Trang hình như đã qua nhiều cuộc tình duyên vì những anh chàng người yêu của nàng khi mãn khoá là ra đi, ít khi trở về chốn cũ.
Lúc đi học ắc-ê, Pi-lốt Thái Bình vì cao lớn nhất đám, nên bao giờ cũng là “thằng đứng làm chuẩn”. Có nó, Thắng và lũ bạn có những phút vui thật bất ngờ.
Trung đội của Thắng thường bị làm cái công việc vác súng đi chào các ông lớn. Thường thường máy bay ông lớn tới vào khoản mười giờ. Nơi nhận công điện báo giờ tới của phi cơ, sợ bị xỉ vả, báo lại cho anh Tây lớn nhất là phi cơ tới vào lúc chín giờ. Người ta nghĩ rằng báo sớm còn hơn là muộn. Vì báo muộn, lỡ các ông lớn tới mà không có lính bồng súng chào thì có mà đi ăn mày sớm.
Anh Tây lớn nhất cũng cẩn thận như vậy. Báo ngay xuống là phải sửa soạn ở Ban Huấn-luyện Quân-sự cho xong ngay từ lúc tám giờ. Anh Hai Việt Nam bắt các ông Huấn-luyện viên phải sẵn sàng lúc bảy giờ. Mấy ông Huấn-luyện viên thì ôi thôi, không còn chỗ nào có thể chê được. Mấy ông đánh thức tụi Thắng dậy từ lúc sáu giờ sáng, đi lĩnh quần áo và súng, sang tới sân bay thì vừa đúng sáu giờ rưỡi. Từ lúc sáu giờ rưỡi tới mười giờ, nhịn đói đứng dưới nắng, thời gian chao ôi là dài.
Mỗi lần đi chào các ông lớn, lại phải tới kho Quân-trang, lĩnh một bộ áo quần trắng và một đôi giầy cao cổ. Chào xong, lại phải giặt sạch mang tới trả, chờ tới lần chào sau.
Lần đó, không có một đôi giầy cao cổ nào vừa chân thằng Pi-lốt Thái Bình. Chỉ có một đôi giầy khổng lồ nhưng hai cái lại cùng một chân. Thằng Pi-lốt Thái Bình đánh phải lĩnh vậy. Đôi giầy vĩ đại đến nỗi, hai cái cùng một chân mà hai bàn chân to lớn của thằng Pi-lốt Thái Bình thọc vào vẫn hãy còn rộng. Mấy ngón chân của nó vẫn được tự do ngó ngoáy ở trong giầy. Nó đi như hề Charlot trên màn bạc.
Lúc nó đứng “nghỉ” thì ít nhận thấy. Nhưng khi nó đứng “nghiêm”, hai bàn chân nó cùng vẹo về một phía thì đến đức Khổng Tử, ngài có sống lại, ngài cũng phải bò ra sân nhựa mà cười…
Khi đi chào kính, thường có một ông sĩ quan dẫn đầu. Lần này, ông Trung-úy chỉ huy lấy làm lạ, vì khi hô “nghiêm” lại có tiếng cười khúc khích. Tức quá, ông quát tướng lên:
– Ông nào cười thế?…Có giỏi cười to nữa lên xem nào….
Tiếng cười im được một lúc, nhưng rồi vẫn không kìm hãm được, lại bật ra…Ông Trung-úy lại gắt:
– Cười cái gì mới được chứ?… Các ông này lạ thật…
Thắng vội chỉ ngay vào đôi giầy của Pi-lốt Thái Bình. Vừa thấy đôi giầy, ông Trung-úy bật phì cười. Thắng và cả lũ bạn thấy vậy được thể, cười…ôm bụng mà cười… Có thằng cười đánh rơi cả súng. Ông Trung-úy thì luôn miệng kêu trời ơi, và mỗi một lần kêu trời ơi thì ông lại nắm trên đầu ông, dứt ra được một dúm tóc.
Khi ngớt cơn cười, ông Trung-úy bảo Pi-lốt Thái Bình:
– Thế mà ông đứng hàng đầu thì có chết cha người ta không…Mời ông đứng xuống dưới dùm cho.
Thằng Pi-lốt Thái Bình đứng xuống hàng dưới. Nhưng mà nó cao quá, nên cái đầu của nó cứ thò lên. Trông chẳng mỹ thuật chút nào mà khi hô “nghiêm” vẫn có tiếng cười.
– Thôi mời ông về phòng nằm nghỉ đi cho được việc…
Thằng Pi-lốt Thái Bình khoái lắm, trông phởn ra mặt. Cái mặt hí hửng con nít của một thằng lớn tồng ngồng, trông nó buồn cười lắm. Khi trả giầy và quần áo cho kho Quân-trang, nó cứ căn dặn ông Quản bò đá coi kho:
– Lần sau lại cứ đưa cho tôi đôi giầy ấy nhé.
Bởi vậy, lần sau đi chào ông lớn, nó lại được về phòng nằm nghỉ. Nhiều thằng, trong số đó có Thắng, tức quá, nghĩ cách đổi giầy cho nhau, nhưng bị khám phá ngay. Bị khám phá ra là bị phạt chạy toé khói mà vẫn bị đi vác súng chào như thường.
Chuyện cười của Pi-lốt Thái Bình còn rất nhiều. Sau hơn một năm, phân tán đi các trường, lúc mãn khoá trở về, lại gặp nhau gần đông đủ ở nơi đây. Cái cư xá độc thân lại thu nhận tất cả. Những kỷ niệm ngày xưa làm cho Thắng và các bạn thấy gần nhau hơn.
Ngày đó, dân tàu bay ít lắm, chỉ có vài trăm ngoe. Đi tới đâu cũng gặp những người quen thành ra ít cảm thấy cô đơn để phải nằm đùa với muỗi….
Thế mà bây giờ, Pi-lốt Thái Bình lại đi lấy vợ trước nhất, bỏ anh em ở lại cái cư xá độc thân này. Nó sắp có một cái gia đình riêng biệt… Nó bỏ anh em nó đi.
Sau ngày cưới, ông bố nó dẫn vợ nó vào trong này cho nó… Tụi Thắng cứ chờ để được mời ăn. Nhưng Pi-lốt Thái Bình cứ lờ đi, không thèm mời ăn để giới thiệu vợ. Bởi vậy, Thắng phải mở đề:
– Mày chưa cho tụi tao ăn để giới thiệu bà đầm nhà mày…
Pi-lốt Thái Bình thản nhiên:
– Cưới từ đời tám hoánh nào rồi, còn ăn uống cái mẹ gì nữa.
Thiện đầu bạc giáng thêm một búa thật nặng:
– Lỡ tụi tao đi đường gặp vợ mày, tụi tao không biết, tụi tao tán lầm phải, có phải ê mặt mày không?…Rồi thế nào cũng có ngày tụi tao tới chơi với mày. Vợ mày nhớ mặt tụi tao, vợ mày nó bảo mày rằng bạn của mày đi tán gái ở ngoài đường. Lúc ấy thì mày trả lời vợ mày ra làm sao?…
Pi-lốt Thái Bình thộn mặt ra rồi thở dài một tiếng nghe thật não nùng. Lũ bạn bè nói cũng có lý. Cho chúng nó ăn một bữa để rồi chúng nó không trêu vợ mình, chẳng lấy gì làm thiệt:
– Thôi thì tao đành…tháng này chỉ được lĩnh có nửa tháng lương. Chiều thứ bảy này, tụi mày tới…
Nó chỉ vào mặt từng thằng …
– Thằng Thắng này, thằng Thiện này, thằng Trọng này…Một, hai, ba…Chỉ được tới mười thằng thôi đấy nhé. Mười một thằng tới thì đừng có hòng ăn…
– Nhưng mười thằng, với mày, với vợ mày, với ông bố mày là mười ba. Mày không sợ con số mười ba sao?…
Pi-lốt Thái Bình vung một cánh tay vào không khí:
– Ông cóc cần…Ông lái tàu bay “bà già”. Tàu bay có ục oặc, ông cũng còn lượn xuống được. Nó đâu có rơi như một cục đá. Với lại con người ta sống hay chết, cái số mười ba nó có làm gì được nhau…
Pi-lốt Thái Bình nhiều khi cũng cảm khái lắm. Bao giờ cũng thờ một chủ nghĩa ăn là phải no, uống là phần sau.
Thắng tới nhà Pi-lốt Thái Bình thấy nó đang ngồi ngắm mấy con chó con nằm thu gọn phơi nắng trông thật xinh xắn dễ thương.
Có một con chó nổi hứng, chạy hết tốc lực từ nhà trong ra đến nhà ngoài, gần đến cửa thì thắng thật gấp lại để cho đà chạy kéo lê chĩu hẳn hai chân sau và mông xuống. Pi-lốt Thái Bình bảo Thắng:
– Mày thấy không?…Như là biểu diễn đua xe hơi.
Thắng và Pi-lốt Thái Bình ngồi nói về những “chuyện chó đẻ”. Không thịt gì ngon bằng thịt chó. Hôm nào những con chó này lớn, mình đi một đường thịt cầy bảy món. Vợ tao thì nó cứ nói rằng thiếu gì những thứ thịt để ăn mà lại phải ăn thịt chó. Rõ thật đàn bà ngu có khác.
Vợ Pi-lốt Thái Bình đi ra nhà ngoài. Trông người đàn bà có vẻ hiền, nhưng cái đôi mắt lá dăm làm cho Thắng thấy cả mùi gạo tám thơm của miền Bắc. Thắng nói đùa:
– Chị cho xin một con chó con để nuôi, thay cho con vợ chẳng bao giờ có thể có tiền cưới…
Pi-lốt Thái Bình trợn mắt:
– Chúng nó thì quý hoá gì chó…Chúng nó thì chỉ họp vài ba thằng rồi đưa con chó vào bụng, nuôi cho thật kín đáo.
Vợ Pi-lốt Thái Bình thấy nói đến chuyện ăn thịt chó thì mặt tối hẳn lại. Tới đây, Thắng mới thấy cái dịu dàng tinh nghịch của đàn bà xứ Bắc:
– Dạ, thưa anh, bây giờ nó còn bé lắm. Anh đợi mấy hôm nữa, nó khôn lớn lên một tí nữa thì anh tới mà….lấy chó.
Mặt của Thắng vụt đỏ bừng. Ai bảo nghịch dại đùa với lửa?
Lũ bạn Thắng và Pi-lốt Thái Bình đã tới đông đủ. Ông bố Pi-lốt Thái Bình ở trong nhà ra, bắt tay cả lũ:
– Các cậu là ở “Sở phi công” cùng với em?…
Tất cả mười thằng ngơ ngác nhìn nhau… Chẳng hiểu cái “Sở phi công” nó là cái sở quái quỷ gì. Thiện đầu bạc thông minh nhất đám, vội trả lời:
– Dạ, thưa cụ, chỉ có mấy anh này là làm ở “Sở phi công”. Còn chúng cháu thì là ở Sở Súng, Sợ Thợ máy, Sở la-dô, Sở Lầu gương…
Ông cụ già cũng chẳng cần hiểu mấy cái sở ấy nó như thế nào. Người đàn bà xin phép vào trong nhà, trông coi bếp. Vợ Pi-lốt Thái Bình đi rồi, mấy thằng khốn nạn xúm nhau phê bình. Da cũng trắng đấy chứ… Nhưng phải cái hai hàm răng hơi đưa về đằng trước. Thiện đầu bạc kéo Pi-lốt Thái Bình lại gần bảo nhỏ:
– Đừng có dại dột cãi nhau với vợ mày. Răng ấy mà nó bổ vào trán cho một cái thì bỏ mẹ…
Trọng, chàng thi sĩ của Lầu Gương vội an ủi:
– Cũng chẳng thiệt, Thái Bình ạ… Đi đường, lỡ gặp mưa, bảo vợ chìa răng ra, đứng ở dưới, đâu có ướt được…
Mặt Pi-lốt Thái Bình cứ ngây ra một cách thật là dễ thương. Thắng thấy yêu cái khuôn mặt ấy. Nó kể chuyện về cái nghiệp dĩ của nghề lái tàu bay. Trời đã định cho như vậy. Khi nó vừa “đầy tuổi tôi” thì cả nhà nó bầy tiệc ăn mừng, đem tất cả các thứ ra chung quanh nôi của nó để cho nó chọn nghề. Nếu nó mà cầm cây bút, cuộc đời của nó về sau thành ông Phán gậm giấy. Nếu mà nó cầm lấy cái kìm, cuộc đời của nó sẽ tối tăm ngay vì có danh giá mẹ gì cái nghề thợ máy. Nó vênh mặt nhìn Thắng… Thợ máy tàu bay hay thợ máy xe đạp cũng chỉ có một cái tên chung là thợ máy.
– Thế thì mày cầm lấy cái gì?…
– Tao chẳng cầm cái gì cả. Chỉ nắm “con chim” nghịch chơi. Cả nhà tao ngạc nhiên, không biết tao sẽ làm cái nghề gì…
Nó cười hề hề, kết luận:
– Đến bây giờ ông mới biết, cái nghề ấy nó là cái nghề tài xế tàu bay.
Pi-lốt Thái Bình cười vang….Nước bọt văng bắn cả vào mặt thằng ngồi trước mặt. Cái thằng này thật khốn nạn. Lần sau có nói chuyện thì phải báo trước để ông còn mặc áo mưa…
Nhưng tất cả im lặng ngay câu chuyện đang bỏ dở. Vợ Pi-lốt Thái Bình đã mang thức ăn lên. Thịt gà chặt từng miếng to bằng nắm tay. Các bát xào nấu trông thật vĩ đại. La-de mở, rót đầy tràn cả ra ngoài ly…Ông cụ nó xoa hai tay vào nhau:
– Các cậu cứ tự nhiên như ở nhà…Ngày tôi mà bằng tuổi các cậu là tôi ghê lắm….Các cậu bây giờ chẳng thấm vào đâu. Nào mời các cậu…
Ông cụ già ba hoa như hai đàng trai, đàng gái thi tài ăn nói. Tự nhiên Thắng và cả bọn cảm thấy cần phải có một sự làm khách. Có một cái gì chưa được thật thực tình. Cả bọn ăn nhỏ nhẻ như con gái. Vài ba thằng lại còn kêu bia đắng, đòi uống nước cam. Ông cụ thấy vậy, tiếp cho mỗi thằng một cái đùi gà rồi lại bắt đầu kể “ngày tôi bằng tuổi các cậu…”. Pi-lốt Thái Bình mặt nhăn nhó quát lên vang nhà:
– Tới mười hai giờ đêm là dẹp đấy. Ăn đi, đừng có làm bộ, làm tịch….
Thế là ông cụ già hết nói chuyện “ngày tôi bằng tuổi các cậu…”. Chúng nó uống bia ừng ực….Khi bia mở đến két thứ tư thì không thằng nào còn giữ gìn gì được nữa. Chúng nó hỏi Pi-lốt Thái Bình chỗ đi tiểu…Chúng nó hối bà chủ đi mua thêm la-de. Có mấy thằng mà tưởng như muốn vỡ nhà. Hàng xóm đã có nhiều người tức, mở mạnh cửa sổ. Tiếng chúng nó vẫn oang oang:
– Mày ngồi gần gắp cho tao miếng thịt gà…
– Không phải…miếng thịt gà. Phải gọi là …cục thịt gà. Cho tao một …cục thịt gà. Nghe không?
Thằng đó đứng dậy, co tay, duỗi mấy cái như để tập thể thao rồi mới gắp cho thằng kia miếng thịt gà. Nó gắp bằng hai tay, ra cái điều nặng lắm. Tất cả cười vang… Cả bà nội trợ cũng cười. Vui vẻ cả làng.
Rồi câu chuyện xoay quanh về phía nịnh bà chủ. “Chị đã thấy cao bồi phi ngựa chưa? Chị thì không nên phi ngựa mà chỉ nên cắt cái mớ tóc dài…phi-dê”. Vài ba thằng mách nơi may áo dài, mách nơi đánh đồ vàng đẹp. Pi-lốt Thái Bình chửi:
– Sư mày, chỉ bày đặt cách làm hại!
Thắng hỏi:
– Chị người ở đâu ta?
– Tôi ở Duyên Hà…
Trọng thi sĩ lúc nào cũng có một mớ ca dao ở trong đầu, thanh cũng có mà tục cũng có. Nó cất tiếng ngâm nga:
– “Có phải con mẹ con cha, thì sinh ở đất Duyên Hà, Thần Khê”. Ấy, ông Lê Quý Đôn cùng quê với chị đấy…
Vợ Pi-lốt Thái Bình thích chí, cười luôn. Nhưng kẹt cái thằng chồng. Nó biết rõ lũ qủy sứ nhiều quá.
– Nịnh cũng chẳng được mời ăn nữa đâu.
Theo đúng lời Pi-lốt Thái Bình giao trước, bữa tiệc tàn đúng vào lúc mười hai giờ. Trên bàn, không còn một món gì. Thắng và cả bọn đứng dậy, cám ơn vợ chồng Pi-lốt Thái Bình rất trịnh trọng, chào ông cụ rồi ra đạp máy xe, tiếng máy nổi vang ầm một góc phố. Vợ Pi-lốt Thái Bình đứng tần ngần. Có mười thằng với ba người nhà mà la liệt, đếm vừa đúng một trăm tám chục chiếc ve chai không.