- 8 -
Bây giờ, cứ khi nào thấy thèm lấy vợ, Thắng lại tới chơi nhà Pi-lốt Thái Bình. – A, đừng có nghĩ bậy – Tới chơi với nó, Thắng chỉ muốn chứng kiến một cảnh gia đình rất ư là một sự êm ấm. Ấy thế là khi về nhà, bao nhiêu tư tưởng lấy vợ, tự nhiên theo gió mà bay mất lên trời.
Nhà thằng Pi-lốt Thái Bình ở trong một khu xóm gần phi trường. Nhà đó là nhà đi thuê. Một dãy nhà giống nhau, làm ra để cho thuê nên những bức tường ngăn nhà nọ với nhà kia chỉ dày hơn tờ giấy bạc có một tí. Thằng Thái Bình thở hít không khí cứ phải gượng nhẹ từ từ… Đôi khi, nó còn không dám ho. Nó sợ bay mất bức tường.
Mỗi khi nhà bên cạnh đóng đinh lên tường thì nhà thằng Thái Bình lại có một trận đổ vỡ kinh khủng. Rồi sau khi đó, lại nối tiếp theo một sự nói chuyện bằng mồm mà bao nhiêu những cái không đẹp từ trước đến nay lại tuôn ra cho kỳ hết. Thái Bình đã bảo Thắng:
– Muốn biết chuyện của xóm tao, chỉ cần tới chờ những lúc mà mấy mụ đàn bà đấu võ miệng…
Hàng xóm nhà nó là nhà một anh Hai Đất. Xóm đó dân đi thuê toàn là giới nhà banh. Đủ cả, mũ đỏ, mũ xanh, mũ trắng, mũ vàng… Hai Đất với Pi-lốt Thái Bình, hai tên có vẻ tri kỷ lắm. Hai Đất ít nói, lầm lì. Mới thoạt trông thì có vẻ hơi…nể vợ. Nhưng đừng nghĩ vậy mà lầm. Hai Đất chỉ huy được bao nhiêu là lính thì có sá chi…một con vợ.
Chiều chiều, Hai Đất và Thái Bình thường bắc ghế xếp ra cửa, nằm dài chuyện gẫu. Lúc đó thì hai chị vợ lúi húi ở mãi tít tận cùng trong bếp. Cứ khi nào một trong hai chị vợ ra ngoài thì cả hai thằng đều im bặt, nằm nhìn mây trắng trôi, ra cái điều chẳng thằng nào thèm nói với thằng nào. Rồi khi người đàn bà trở vào trong bếp, câu chuyện lại tiếp tục. Thường thường thì chỉ toàn là những chuyện dạy vợ. Chuyện Hai Đất thì có vẻ anh hùng lắm.
– Với tao thì đàn bà là phải đánh. Thân chúng nó là thân lừa…Nhẹ không ưa, chỉ ưa nặng….
Thằng Thái Bình dở giọng hào hoa phong nhã rẻ tiền:
– Theo tao thì không nên đánh đàn bà, dù rằng chỉ bằng …một cánh hoa.
Hai Đất tức lắm, ngồi nhỏm ngay dậy. Mặt hắn đỏ bừng. Hắn nói hơi to tiếng:
– Không đánh bằng một cánh hoa?…Thế thì đánh bằng gì?… Bằng lọ cắm hoa hả?…
Câu chuyện kết thúc khi mấy thằng lỏi ra mời ba vào ăn cơm. Thằng Thái Bình trước khi vào nhà, dặn Hai Đất tối nay đừng có đóng đinh lên tường. Hai Đất dặn Thái Bình đừng có mở radio lớn quá. Rồi họ chia tay nhau…
Ấy chỉ có thế mà vợ thằng Thái Bình cằn nhằn. Nằm khểnh nói chuyện thì được cái ích lợi gì cơ chứ…Thà rằng ở trong nhà, đùa với con có phải là khoái hơn không. Tiếng vợ thằng Thái Bình trách chồng cứ oang oang. Không kém gì, bên kia cũng có tiếng vợ Hai Đất:
– Chiều nào cũng phải tâm sự. Mất hết cả thì giờ. Để thì giờ mà tắm cho con Tô Tô lại còn tốt hơn!…
Câu chuyện có vẻ đi đến chuyện gay go, nghĩa là sắp sửa đi đến một trận vỡ làng, vỡ xóm thì may thay, lũ lỏi ngồi vào bàn ăn, dành nhau loạn xạ. Thằng lớn nhất lấy một miếng ớt, lén bỏ vào bát cơm của thằng nhỏ làm cho thằng bé ăn phải ớt cay, khóc la cứ inh nhà. Chị người làm đang xúc cơm cho con bé gái nhỏ nhất, định đứng lên lấy nước cho thằng bé uống, nhưng vừa đứng lên thì đứa bé gái đạp đạp hai chân, không chịu. Thằng anh nghịch được thằng em một vố, khoái quá, cười lên sằng sặc. Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng hét làm cho căn nhà vốn dĩ đã mỏng manh, chỉ chực bật tung nóc.
Lúc này, vợ thằng Thái Bình mới xông vào vòng chiến. Củng cho thằng lỏi lớn một củng bươu đầu. Cho thằng lỏi con uống một ly nước. Quát chị người làm bế con bé ra đầu ngõ. Thằng lỏi con vừa nín thì thằng lỏi lớn bị một cái cốc đau quá, mồm lại mếu xệch. Thằng Thái Bình quát:
– Câm!…ăn đi, không “ông” lại nhốt vào cầu tiêu bây giờ….
Thấy những cảnh đó thì dù cho những thằng có “gan to mật lớn” đến đâu cũng không còn dám lấy vợ. Thằng Thái Bình lấy vợ được hơn tám năm. Tám năm mà được hai trai, một gái. Đấy là vì khi đẻ đứa con gái chót, vợ con nó đều bị đau, nằm bết bát ở nhà thương. Con nó phải để trong phòng lạnh. Mỗi ngày tốn tất cả hơn một ngàn đồng bạc. Tiền bạc để dành được bao nhiêu thì kỳ ấy moi ra cho bằng hết. Không công nợ là may! Ban đêm nó phải thức canh cho con và vợ, nên mệt lắm. Ban ngày lại phải đi bay… Nó nghĩ đến nông nỗi đó nên khi vợ khoẻ và con cứng cáp đã trở về nhà, nó chẳng thiết “làm ăn” gì với vợ. Bẵng đi được tới hai năm, vợ nó không mang bầu.
Nhưng từ ngày vợ nó khám ví, lấy hết cả tiền, chỉ để lại vài ba chục lẻ tiêu vặt, Thắng lại thấy bụng vợ nó đưa ra đằng trước. Một hôm, thấy vợ mặc áo dài đã phải để hở ra mấy cái cúc cuối cùng, mặt nó chảy dài ra:
– Thất là đại bất hạnh!…
Ở phi trường, suốt ngày nghe tiếng tàu bay làm point fixe ầm ĩ. Leo lên máy bay, ngoài tiếng động cơ máy bay lại còn nheo nhéo tiếng vô tuyến điện. Về đến nhà thì lại phải nghe chuyện gàn của ông bố, chuyện nhức đầu của bà vợ và tiếng khóc của một lũ con… Thằng Thái Bình, ôi, thật là đáng thương! Nó thèm được một ngày yên tĩnh, nằm nghe tiếng hát vọng ra từ chiếc máy stereo hay tiếng suối chảy, thông reo. Mỗi năm được nghỉ ở Đà Lạt nửa tháng, vợ nó lại đòi theo đi. Thân nó, quả thực là thân tội.
Buổi trưa hôm nay, nó rủ Thắng về nhà nó ăn cơm. Thì ra sáng nay, nhà nó mới xảy ra một tấn bi kịch. Đầu đuôi, chỉ tại ông Thái Bình con. Ông lỏi đi học ở một trường tiểu học cách nhà chừng một cây số, lớp học vào lúc bảy giờ rưỡi nên thằng lỏi phải đi học sớm.
Ở trong cái thế giớ con nít và đàn bà, tư tưởng kỳ thị giai cấp còn mạnh hơn tư tưởng kỳ thị chủng tộc của các ông Mỹ ở bên cái xứ Hoa Kỳ. Con một ông Trung-tá Y-sĩ đâu có thèm chơi với con một ông Trung-sĩ Y-tá. Đến vợ của một anh Cai Kèn mà cũng còn dám nói với thiên hạ rằng chỉ một tiếng kèn của chồng bà cũng đủ làm cho “chồng chúng mày” chạy tập họp tóe khói còn hơn ma đuổi.
Ông Thái Bình con cũng mắc cái bệnh đó. Thằng lỏi khoe với bạn là bố nó làm phi công, bố nó lái tàu bay bay vù vù ở trên trời. Nhiều khi nó cũng được bố cho đi tàu bay, lên trên trời còn cho nó lái nữa. Điều này thì nó nói phét. Bạn bè nó chẳng đứa nào tin. Thằng nhóc ức lắm, dọa:
– Được rồi, sáng mai tao bảo bố tao mặc quần áo tàu bay chở tao đi học cho chúng mày xem.
Buổi sáng hôm nay, thằng lỏi nhất định không chịu đi ô-tô-buýt. Nó chờ bố nó dậy, chở Vespa đi. Bởi vậy đã ăn sáng rồi mà thằng lỏi cứ tần ngần. Hết đi ra lại đi vào như là đánh mất một cái gì. Bố nó giờ này đang ngủ. Thường thường, bảy giờ mười lăm, bố nó mới thức dậy, bảy giờ rưỡi mới đi làm. Có khi tám giờ. Trông dáng bố nó ngủ, thật là xấu. Đầu gối co lên đến tận cằm. Mặt thì nhăn nhó. Với cái dáng đó mà đứng ở trong chấn song ở Sở Thú con nít dám cho ăn chuối và mắm tôm lắm.
Nó cứ lấm lét nhìn bố nó ngủ. Mẹ nó lấy làm lạ hỏi nó:
– Sao mày không đi học đi? Cứ làm như là ma bắt mất hồn ấy thôi.
Không phải ma bắt mất hồn nó đâu. Nó tìm cách đánh thức bố dậy. Đánh rơi vỡ một cái gì thì bị đòn. Hét lên một tiếng thì thế nào cũng bị đi nhà thương. Trêu cho em nó khóc thì dễ nhất nhưng mà em nó, cả hai đứa đều cùng đang ngủ. Ông nó lại ngồi gần đó. Chỉ còn mỗi một cách là làm cho chuông đồng hồ báo thức reo….
Nó nhìn cái dáng dã nhân của bố đang co quắp trên giường rồi tay cầm cái đồng hồ. Nó từ từ vặn chiếc kim nhỏ. Một tiếng cạch nhỏ rồi một hồi chuông reo. Nó cuống quýt, chưa kịp đặt chiếc đồng hồ xuống bàn ngủ để tẩu thoát thì bố nó đã vùng ngay dậy…Thôi, chết cha chú Thái Bình con rồi. Bố nó nhìn chiếc đồng hồ, nắm lấy tai nó làm chân nó kiễng lên chỉ muốn rời khỏi mặt đất.
Bố nó bỏ tai nó ra, cho nó một cái tát, như cả cái mái nhà đổ sụp lên đầu. Nó khóc toáng lên. Lần này thì cả hai em nó đều thức dậy và cùng hoà ca một bản đàn lâm khốc.
Mẹ nó ở dưới bếp vội chạy lên. Thấy má nó còn hằn vết ngón tay đỏ ửng, mẹ nó quát bố nó:
– Trời ơi, đánh con gì mà như quân hằn, quân thù. Đấy, đem nó mà giết đi.
Chú Thái Bình con được mẹ bênh, tủi thân, càng khóc dữ. Mẹ nó nói lải nhải một hồi…Bố nó đi rửa mặt từ dưới bếp đi lên mặt vẫn còn hầm hầm:
– Sao còn chưa đi học?…
Thằng Thái Bình con lau nước mắt, đi ra cửa. Bố nó đưa cho nó cái cặp sách:
– Đi học gì mà lại không mang sách?…
Tuy rằng bị cái tát đau, nó vẫn còn nghĩ đến chuyện lấy le với bạn. Nó bảo với bố:
– Lát nữa, bố lái tàu bay qua trường, bố ném xuống sân trường cho con.
Thằng bố chợt hiểu…Nó muốn đấm cho ông con của nó một đấm gãy quai hàm. Thằng con thấy cái bộ mặt ghê gớm của thằng bố, sợ quá, vội giật chiếc cặp sách, ù té chạy ra cửa… Buổi sáng hôm ấy, nó quên vòi mẹ nó năm tì.
Ông lỏi con đi rồi thì mẹ ông lỏi bắt đầu mở máy nói:
– Không phải anh đẻ ra nó, thành ra anh đâu có thương nó.
Thằng Thái Bình chỉ còn một cách là im lặng….Im lặng là khinh bỉ. Im lặng còn có nghĩa là sợ nữa…Sợ vợ thì có cái gì là nhục đâu cơ chứ. Chị vợ thấy anh chồng không trả lời, tức quá nói nặng hơn:
– Mặt thì cứ lầm lầm, lì lì… Lúc mới lấy vợ thì mồm đâu mà nhiều thế… Đồ…Đồ sấp mặt!…
Đã là vợ chồng mà nói nặng nhau thì ai còn nhịn được. Nó tức giận, to tiếng không kém:
– Con cái ở nhà, không chịu dạy dỗ…Ở nhà làm cái gì? Người ta đi làm mệt…Đồ…Đồ ăn sẵn, nằm ngửa!…
Cả hai vợ chồng nó cứ quai mồm ra mà mắng nhau là đồ sấp mặt với lại đồ ăn sẵn, nằm ngửa… Sau cùng thằng Thái Bình chịu thua. Nó mặc quần áo, dắt Vespa ra cửa. Nó gặp Hai Đất cũng đang sửa soạn đi làm. Hai Đất nắm tay lại, đấm không khí một cái, nháy nó, như muốn nhắc chuyện chiều hôm qua.
Trong nhà, vợ nó vẫn lải nhải. Nó dựng xe, đứng tần ngần, suy nghĩ…Thân nam nhi, bảy chục kí-lô, há đâu có sợ cái thân liễu yếu đào tơ, cân được bốn mươi hai kí. Nhưng còn cái mồm, làm sao mà bịt được mồm nó lại. Cái đó mới thật là khó.
Nó nhìn chiếc Vespa. Mới súc bình xăng và lau sạch bu-gi hôm qua. Đạp một cái chắc là máy nổ. Nó yên chí trở vào nhà. Nó lấy lại dáng điệu của người hùng. Nó nói giọng ra lệnh:
– Tôi bảo cô im…Có im không?..
Vợ thằng Thái Bình tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng rồi vẫn nói cứng:
– Tôi không im có được không? Anh làm gì tôi?
Thằng Pi-lốt Thái Bình giơ thẳng tay lên giáng xuống. Nhưng khi bàn tay gần tới má vợ, nó vội hãm lại và chỉ ấn mấy ngón tay vào cái má chưa bao giờ được cái hân hạnh ăn tát… Ấy thế là vợ nó lăn đùng ra nhà. Vợ nó hét lên vỡ xóm…Ông bố nó ở trong nhà chạy ra. Thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, nó bay ra Vespa. Đạp một cái, máy nổ dòn tan. Nó nhảy lên xe, sang số một cách dã man, thả “ăm-bờ-ray-a” rú ga quẹo cái cua ở đầu ngõ một cách kinh khủng rồi chạy tuốt vào trong phi trường. Hú vía!…
Nó vỗ tay lên chiếc đèn Vespa mấy cái nhè nhẹ cám ơn, như mấy anh nài ngựa vuốt ve ngựa, khi ngựa về nhất. Ngồi ở Phòng Hành-quân, nó vừa nghĩ, vừa lo…Vì vậy, trưa nay nó rủ Thắng về nhà nó ăn cơm.
Thằng Thái Bình rất hiểu tính vợ. Những đàn bà dù cho có giận chồng đến đâu cũng không dám lên tiếng sỉ vả chồng khi có mặt của bạn chồng. Mà những thằng bạn vào cái loại Thắng thì cái đó thật là một điều tối kỵ.
Thắng về nhà nó trước khi tan sở mười lăm phút. Để câu chuyện không có vẻ gì là đóng kịch, Thắng nói với vợ Thái Bình:
-Hôm nay trực mà túi lại cạn tiền, đành phải vào xin anh chị…bữa cơm.
Vợ Thái Bình nói theo giọng cố hữu của đàn bà miền Bắc:
– Dạ, anh cứ dạy…Mời anh hôm nay ở lại đây ăn cơm với chúng tôi.
Rồi vợ thằng Thái Bình quát người làm đi mua thức ăn thêm tưng bừng. Lũ con được ăn riêng. Vợ nó cứ chạy ra, chạy vào ra cái điều bận rộn lắm. Thắng hiểu ngay rằng cái lối tiếp đãi trịnh trọng ấy có ngụ ý bảo ngầm rằng, chỉ có một bữa ngày hôm nay thôi đấy nhé.
Ngồi ăn cơm, Thắng nghĩ cách để cho vợ chồng nó làm lành. Thấy bụng vợ nó hơi to, Thắng hỏi Thái Bình:
– Mày thích lần này, con trai hay con gái?…
Thằng Thái Bình ngồi lặng im.. Nó vốn sợ đưa vợ đi nhà hộ sinh. Lúc đau đẻ, vợ nó thường hay réo tên nó ra mà chửi …”Vì mày mà bà khổ!…”. Ở nhà hộ sinh, sau khi vợ nó đẻ là mấy bà mụ biết tên nó hết. Lúc gần đây, vợ nó đẻ xong, vừa vác mặt đến nhà hộ sinh, mấy bà mụ gặp nó ngoài cửa, nhìn cái bảng tên nó đeo ở ngực áo rồi tủm tỉm cười:
– Con gái, ông ạ!…
Nó ngạc nhiên nhưng rồi cứ yên trí là tất cả đàn bà nằm ở cái nhà hộ sinh nầy đều đẻ con gái. Bởi vậy, nghe Thắng hỏi, thằng Thái Bình cứ ngồi im. Một lúc sau, nó mới trả lời:
– Con gì cũng được…miễn là đừng làm cho mẹ nó…chửi bố nó.
Vợ nó cười e thẹn, ngập ngừng:
– Lúc ấy, đau chết đi được…Anh cứ thử đẻ đi rồi anh biết.
Cả nhà nó cười vang, kể cả ông cụ già, bố nó sắp sửa ăn khao thượng thọ.
Buổi trưa hôm đó, Thắng ngủ trưa ở nhà nó. Vợ thằng Thái Bình cứ bắt Thắng phải nằm trên giường nệm. Thắng lắc đầu lè lưỡi…Buổi trưa ở cái đất Sàigòn này mà nằm trên giường nệm thì có khác gì mang thằng người đi mà rô-ti. Thắng và Thái Bình trải chiếu xuống đất nằm. Nó tâm sự với Thắng là trưa nay, là một buổi trưa yên tĩnh nhất đời.
Cả hai vừa thiu thiu sắp ngủ thì ngoài nhà có tiếng ồn ào. Tiếng chào hỏi cứ um lên. Lũ trẻ con vùng ngồi nhỏm ngay dậy, chạy ra ngoài nhà.
Thì ra bà cô nó vừa ở Hố Nai lên thăm gia đình nó. Thằng Thái Bình thở dài, chán nản:
– Thế là…, mất mẹ nó buổi trưa.
Nó cứ vờ nằm ngủ, để mặc vợ con và bố tiếp khách ở ngoài nhà. Tiếng bà cô nó cứ oang oang vọng vào. Bà cô nó hỏi thăm đến công việc làm ăn của anh Cả. Anh Cả là thằng Pi-lốt Thái Bình đấy. Ông bố nó trả lời:
– Cháu nó làm ở “Sở Phi-công” cũng gần đây…
Vì đã nhiều lần được nghe cái tiếng “Sở Phi-công” nên Thắng cũng không ngạc nhiên gì cho lắm. Chuyện làng nước giữa bà cô nó và ông bố nó, nghe chán nản không thể tả được. Mồ mả làng nó, nghe bà cô nó nói thì phát quan võ. Con cụ Tổng trong làng, đóng tới ông Ba Đất. Còn nó thì đóng được tới ông Một “lái phi công”. Bà cô nó còn văn minh hơn ông bố nó ở chữ “lái phi công”. Nó nằm nhìn trần nhà mà tủm tỉm cười. Hai ba con mối đuổi nhau. Nó giật mình khi nghe bà cô nó hỏi:
– Anh Cả đâu rồi nhỉ? Chắc hôm nay phải gác…
Vợ nó nhanh nhẩu trả lời:
– Không, nhà con ở trong nhà.
Vợ nó vào trong nhà gọi nó ra. Nó miễn cưỡng đứng dậy ra ngoài nhà chào bà cô. Bà cô nó hãnh diện hỏi:
– Cháu có còn “lái phi công” không?…
Thằng Thái Bình làm ra bộ ngớ ngẩn, lắc đầu:
– Thưa cô không ạ!…
Bà cô nó vẫn không tha. Bà còn hỏi thêm một câu:
– Thế thì người mình có ai “lái được phi công” không?
Thằng Thái Bình thản nhiên trả lời:
– Có, có chứ!… Vợ cháu, nó lái được phi công.
Thằng Thái Bình trả lời thật chí lý. Chỉ có vợ ông phi công mới lái được phi công chứ bố ai mà lái được. Vợ nó nhe răng ra cười. Bà cô nó chợt hiểu. Ấy thế là bà dài mồm ra nói kháy – Nào là tôi ngu, tôi dốt – Phải, các anh các chị bây giờ giỏi giang – Nào là có thế mà cũng phải chửi khéo – Nhưng mà tao đâu bằng vai, phải lứa với chúng mày mà chúng mày dám hỗn. Cái nhà này thật loạn rồi.
Vợ và bố nó thì cứ tíu tít xin lỗi. Nó đứng lên lừ lừ đi vào trong nhà, buông mình xuống cạnh Thắng đánh huỵch một cái. Nó nhắm mắt, cố ngủ để chiều còn phải đi bay. Nó thở phì phào làm bay bay, phập phồng mấy cái mạng nhện ở dưới gầm giường….