Chương 2
Sảnh thang máy đã bị căng đường dây cảnh giới, trong sảnh thang máy vốn đã không rộng rãi lắm, lúc này đứng đầy cảnh sát các lĩnh vực, bày ra đủ loại máy móc khám nghiệm, vô cùng chật chội.
Một con đường nhỏ trong hiện trường được ghép bằng những tấm lót bảo vệ hiện trường, bề mặt sàn nhà ở các vị trí khác đều đã được phủ màng mỏng. Đây là đang lấy dấu chân ở hiện trường bằng biện pháp dùng màng mỏng hút dính. Đối với một hiện trường khép kín trong nhà, sử dụng biện pháp dùng màng mỏng hút dính để lấy dấu chân có hiệu quả rất tốt, biện pháp này lợi dụng nguyên lý tĩnh điện hút dính, khiến cho bụi bám trên bề mặt sàn đều bị hút vào tấm màng mỏng có thể dẫn điện, đồng nghĩa với việc tạo ra một bản sao các vết chân hình thành bởi bụi trên mặt sàn.
Căn hộ chung cư không rộng, khoảng 40 mét vuông một phòng khách một phòng ngủ, ngoài ra còn có một phòng bếp và một phòng vệ sinh. Đứng ở cửa, cơ bản có thể nhìn tương đối rõ tình hình trong căn hộ.
Hiện trường vô cùng sạch sẽ gọn gàng, điều này cho thấy hai vấn đề. Một là chủ nhân của căn hộ rất sạch sẽ, phòng cũng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Hai là hiện trường không bị người nào lục lọi lộn xộn, xem chừng không giống như có kẻ bám đuôi theo về nhà cướp của giết người.
“Được rồi, đã xong việc dùng màn hút dính mặt sàn hiện trường.” Lâm Đào và mấy kỹ thuật viên khác cùng đem màng mỏng ra ngoài phòng và bảo, “Các anh có thể đi bao giày vào hiện trường rồi.”
Tôi gật đầu, đeo, mặc đầy đủ, đi đến cạnh cửa, quan sát khung cửa.
Tô Lâm, nhân viên kiểm tra dấu tích trẻ tuổi của Công an thành phố nói: “Cánh cửa này ở hiện trường, các anh quan sát kĩ nhé. Cửa là loại cửa rất tốt, khóa mật mã, có thể mở bằng mật mã, vân tay và chìa khóa. Các biện pháp khác, ví dụ như phá khóa, mở bằng kỹ thuật gì đó, cơ bản đều không thể mở được. Mà kết cấu của toàn bộ khóa cửa đều bình thường, không có dấu vết bị phá hỏng hay có ý đồ phá hỏng. Hiện trường là tầng 23, cũng không thể vào qua cửa sổ, cho nên chúng tôi phân tích, nếu có hung thủ, hung thủ chắc chắn đã vào hiện trường một cách êm thấm.”
“Phải điều tra kĩ các mối quan hệ xã hội của người chết.” Lâm Đào nói, “Tất cả người quen, nhất là những người có khả năng có mật mã, chìa khóa, phải điều tra từng người một. Còn nữa, mời công ty sản xuất khóa đến xem thế nào, cái khóa này lưu mấy loại vân tay mở khóa.”
“Đang làm rồi.” Tô Lâm nói.
“Các cậu phải đem màng mỏng về phòng Thí nghiệm của Công an thành phố để xem dấu chân nhỉ, các cậu cứ làm đi, tôi vào xem tử thi.” Tôi và Đại Bảo bước vào hiện trường.
Tôi đi một vòng trong căn hộ, cũng coi là quan sát một vòng. Nói về mức độ gọn gàng sạch sẽ, căn hộ này hơn hẳn tuyệt đại đa số những người khác, càng không có chuyện giống hiện trường hung án. Một chú chó Poodle nằm nghiêng ở cửa phòng bếp, không thấy còn thở. Tất nhiên, dù sao cũng là chó, nhiều người vào hiện trường như vậy, mà nó nằm bất động, chắc chắn không phải là đang ngủ.
Trần Thi Vũ nhìn thấy chú chó, liền bước tới, mang găng tay nắn nhẹ đầu nó và nói: “Lưỡi thè cả ra rồi, chắc là chết vì ngạt thở.”
Tôi sầm mặt bảo: “Tất cả lũ chó, sau khi chết đều có xác suất rất lớn là sẽ thè lưỡi ra, vì mõm của nó dài, cơ thịt nhão ra một cái, lưỡi có khả năng cũng sẽ rơi ra do tư thế, có liên quan gì đến ngạt thở đâu?”
“Thế nó làm sao mà chết?” Trần Thi Vũ nói giọng thương xót, “Hung thủ biến thái quá mức, đến chó cũng giết? Hoặc là, liệu có phải là người chết ngược đãi chó không?”
“Chưa biết chừng là ghét nó sủa linh tinh chăng?” Tôi nói, “Có điều, xem tình trạng không có thương tích do dao, xương sọ cũng không gãy đúng không? Không giống như bị bạo hành đến chết.”
“Các anh có cần đưa nó về để khám nghiệm tử thi luôn một thể không?” Trần Thi Vũ ngước mắt nhìn tôi.
Tôi lại sầm mặt bảo: “Việc này thì không cần thiết chứ hả? Bây giờ nguyên nhân tử vong của người còn chưa làm rõ, lại còn sốt sắng điều tra chó làm gì?”
“Nó cũng là manh mối quan trọng đấy chứ.” Trần Thi Vũ vẫn kiên trì hỏi.
“Lão Tần ơi, cậu mau qua xem, môi người chết có thương tích!” Đại Bảo đang kiểm tra tử thi cạnh ghế sofa ở phòng khách, lúc này cao giọng gọi.
Phát hiện này thật không tốt lắm, nếu trên cơ thể người chết có tổn thương không giải thích được, thì sẽ phải bỏ đi từ “nghi là” trong “nghi là án mạng”.
Tôi không đôi co với Trần Thi Vũ về việc có cần khám nghiệm tử thi với chó không nữa, vội qua chỗ Đại Bảo, quan sát tử thi.
Nạn nhân Mộc Tiểu Miêu có gương mặt xinh đẹp, thân hình cân đối, cao khoảng 1,68 mét, lúc này đang trong tư thế nằm nghiêng ở khoảng giữa sofa và bàn uống nước, mái tóc ngắn đã bị Đại Bảo vén ra sau tai phải. Cô ta mặc trang phục đi làm rất chỉnh tề, rõ ràng không phải là trạng thái ăn mặc lúc ngủ. Tôi thử mở áo của nạn nhân ra, kiểm tra bề mặt da của cô ta, nhưng loay hoay một lúc lâu, vẫn không biết rốt cuộc phải cởi loại trang phục này như thế nào.
“Đây là áo liền quần, quần và áo liền với nhau.” Trần Thi Vũ bước đến cạnh tôi và nói.
“Hả? Thế thì mất công mất sức quá nhỉ, đi vệ sinh cũng phải cởi cả áo ra à?” Đại Bảo hỏi vẻ không thể tin được.
“Đúng vậy, hơi phiền một tí.” Trần Thi Vũ nói theo.
“Đợi chốc nữa hẵng xem các phần khác, quần áo phức tạp thế này, ăn mặc lại chỉnh tề thế này, ít nhất cũng có thể loại trừ được khả năng bị xâm hại tình dục.” Tôi nói, “Vết thương anh nói, ở đâu?”
Đại Bảo dùng kẹp cầm máu kẹp lấy môi dưới của người chết, lật lên, nói: “Niêm mạc môi dưới bị rách, là do răng gây ra, nhưng da ở ngoài môi vẫn nguyên vẹn không bị tổn thương.”
Tổn thương ở niêm mạc môi, chủ yếu có ba cơ chế hình thành. Thứ nhất là tổn thương do cắn, răng trên và răng dưới đồng thời cắn vào môi dưới, sẽ dẫn đến rách niêm mạc môi, nhưng đồng thời, tác động cắn cũng sẽ để lại tổn thương ở da phía ngoài môi. Hai là tổn thương do va đập, tổn thương kiểu này cũng tương tự, tác động và đập cũng sẽ để lại tổn thương xuất huyết dưới da hoặc xước sát ở da ngoài môi. Ba là tổn thương do lực bịt ấn, vật dùng để bịt ấn nếu có bề mặt mềm mại, sẽ không để lại tổn thương ngoài da môi, nhưng nếu lúc bịt ấn bị ngạt thở, vận động mang tính phản kháng của răng trên và răng dưới, hoặc là lực tác động do bịt ấn tương đối mạnh, mà răng trên và răng dưới của người bị hại lại đang mở ra, thì sẽ chỉ hình thành tổn thương ở niêm mạc trong môi.
“Ý anh muốn nói, là do bịt miệng gây ra?” Tôi hỏi vẻ nghi hoặc.
“Không loại trừ.” Đại Bảo nói.
“Nhưng dấu hiệu bị ngạt thở của người này cũng nhẹ quá nhỉ?” Tôi nhấc hai tay đã có hiện tượng co cứng tử thi của nạn nhân lên, nhìn móng tay và nói.
Dấu hiệu môi bị tím tái của nạn nhân cũng không nghiêm trọng lắm, càng không cần nói đến mặt. Mười đầu móng tay của cô ta cũng chỉ hơi tím ở nền móng, có vẻ việc ngạt thở xảy ra cũng không nghiêm trọng lắm. Mà tử vong do ngạt thở cơ học vì bị bịt chặt mồm miệng thông thường sẽ gây ra các biểu hiện ngạt thở vô cùng nghiêm trọng.
Tôi dùng kẹp cầm máu vạch khoang mũi của nạn nhân ra xem rồi nói: “Bịt chặt mồm mũi gây ra ngạt thở cơ học, tiền đề là miệng và mũi đều bị ép chặt. Nhưng phần chóp mũi của người chết hoàn toàn không bị tổn thương, hình như không bị tác động bởi ngoại lực.”
Lúc này Đại Bảo cũng đã khó nhọc cởi bỏ xong quần áo của người chết, nói: “Thế thì rất kỳ quặc, trên người nạn nhân ngoài tổn thương ở miệng, những vị trí khác đều không có bất cứ tổn thương nào. Nếu có thể loại trừ khả năng tử vong do ngạt thở cơ học vì bị bịt chặt miệng mũi, thế nào đây nhỉ, thì không còn khả năng tử vong do tác động của các ngoại lực khác, chẳng lẽ đúng là đột tử sao?”
Đột tử, cũng có khả năng khiến cho cơ thể xuất hiện các dấu hiệu ngạt thở, điểm này mọi người đều biết rất rõ.
Tôi tập trung suy nghĩ, hình như cũng không thể nghĩ ra được khả năng nào khác, nếu không giải phẫu tử thi, chắc chắn sẽ không thể tìm được ra nguyên nhân tử vong. Nghĩ đến đây, tôi quay đầu nhìn, phát hiện thấy trên bàn uống nước có một chiếc máy tính xách tay Apple đang mở. Tôi đưa tay di chuyển chuột, màn hình sáng lên, không có mật mã. Bấm vào giao diện, phát hiện thấy trong máy tính đang mở một văn bản được lưu giữ trên đám mây.
Văn bản này là bảng dữ liệu quý của công ty, trước khi xảy ra chuyện, nạn nhân chắc là đang chỉnh sửa, nhận xét chú thích văn bản này. Trên văn bản chi chít rất nhiều dấu tích chỉnh sửa đủ các màu sắc. Trong đó dấu tích chỉnh sửa màu đỏ ký tên là “Annie - MU”, xem ra Annie là tên tiếng Anh của người chết, còn cái này chính là dấu tích chỉnh sửa bởi tài khoản của người chết. Tôi điều khiển con lăn của chuột, xem qua một lượt, nạn nhân chắc là đang xem đến đúng đoạn giữa văn bản này. Dấu tích chỉnh sửa cuối cùng được lưu lại vào 8 giờ 5 phút tối hôm qua.
Tôi giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ là đúng 11 giờ sáng, lại thử mức độ co cứng của tử thi, không ấn thật mạnh, thì không thể phá vỡ được.
“Sau khi chết 15 đến 17 tiếng đồng hồ, co cứng tử thi đạt trạng thái cứng nhất.” Tôi lẩm bẩm một mình, “Từ 8 giờ tối hôm qua đến bây giờ, là mười lăm tiếng đồng, ừm, khoảng chừng đó.”
“Cậu nói gì thế?” Đại Bảo không hiểu, hỏi.
“Thời gian tử vong chắc là 8 giờ hơn tối hôm qua.” Tôi nói, “Dấu tích trên máy tính và biểu hiện của tử thi trùng khớp. Đúng lúc đang chỉnh sửa văn bản, thì đột tử, có cần điều tra nội dung văn bản này không?”
Trần Thi Vũ gật đầu, nói: “Máy tính hãy đưa cho tôi, tôi mang cho đồng nghiệp ở bên vật chứng điện tử của Công an thành phố xem thế nào.”
Bây giờ Trần Thi Vũ đang tự học về vật chứng điện tử, định sau khi học xong, sẽ thi lấy chứng chỉ giám định vật chứng điện tử. Chuyện này hiển nhiên là thêm một đôi cánh cho nhóm khám nghiệm chúng tôi.
“Được.” Tôi gấp máy tính lại, cho cả cái điện thoại di động ở cạnh tử thi vào chiếc túi đựng vật chứng mà Trần Thi Vũ đang mở sẵn, bảo: “Kiểm tra luôn cả điện thoại di động, xem có cuộc gọi đến gì đó không.”
“OK.” Trần Thi Vũ đóng túi vật chứng vào và nói, “Đừng quên làm khám nghiệm tử thi cho cả chó ạ.”
Dứt lời, Trần Thi Vũ vội vã đi luôn.
“Thật á, phải làm khám nghiệm tử thi cho chó sao?” Đại Bảo hỏi, mặt đầy nghi hoặc.
Tôi nhăn nhó cười, bảo: “Không vội, mang tử thi về nhà tang lễ trước, giải phẫu xong rồi tính. Về con chó, muốn giải phẫu, làm ở đâu mà chẳng được?”
Phòng Giải phẫu tử thi pháp y học Công an thành phố Long Phiên.
Tử thi đã được cởi bỏ quần áo, nằm trên bàn giải phẫu. Vì trước đó cô ta ở trong tư thế nằm nghiêng, hơn nữa co cứng tử thi đã đến giai đoạn cực đại, nên lúc này nằm thẳng trên bàn giải phẫu, tư thế có phần kỳ quặc.
Tôi cạo sạch tóc của tử thi, kiểm tra toàn bộ một lần nữa từ trên xuống dưới tử thi, vẫn chỉ có một chỗ tổn thương mới ở môi, ngoài ra không phát hiện thấy bất cứ tổn thương nào. Khi còn sống, nạn nhân rất yêu cơ thể mình, thậm chí đến một vết sẹo cũ cũng không có.
“May mà thông tin cá nhân của nạn nhân này rất rõ ràng, không thì thực sự rất khó dựa vào tử thi để tìm ra lai lịch.” Tôi nói, “Bề ngoài hoàn toàn không có đặc điểm riêng, không có một vết sẹo nào.”
“Bộ phận sinh dục của người chết hoàn toàn không bị tổn thương, màng trinh có vết rách cũ. Khẳng định không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục.” Đại Bảo nói, “Vật lau hậu môn, âm đạo, nhũ hoa, khoang miệng và móng tay ở mười đầu ngón tay đều đã lấy mẫu xong, tiếp tục xét nghiệm loại trừ.
Tôi gật đầu, cắm kim vào giữa xương sườn thứ tư, thứ năm của nạn nhân, rút lấy một ống máu tim, bảo Hàn Lượng lập tức mang đến phòng Thí nghiệm hóa lý Công an thành phố xét nghiệm loại ngộ độc thông thường. Mặc dù hiện trường không có các thiết bị có khả năng sản sinh ra khí độc, cũng không có bã nôn, nhưng vẫn cần điều tra loại trừ chuyện ngộ độc đầu tiên, dù gì đối tượng tử vong ở hiện trường không chỉ là một con người, mà còn có một con chó.
Tôi hít thở sâu một hơi, cầm chặt dao phẫu thuật, rạch liền khoang ngực và bụng của nạn nhân. Sau một hồi thao tác, chúng tôi mở xương lồng ngực của nạn nhân, lộ ra các cơ quan nội tạng trong khoang ngực.
“Phổi của nạn nhân vẫn có màu đỏ nhạt.” Bác sĩ Hàn đang mở hộp sọ nói, “Ở tuổi 29, làm được như vậy, không dễ đâu đấy.”
“Hiện trường có máy lọc không khí, người này vốn rất coi trọng việc giữ gìn sức khỏe.” Tôi nói, “Chắc cơ quan cô ta cũng có máy lọc không khí, bình thường cũng chỉ hai điểm một đường [*] , không ra ngoài đi lung tung, cho nên chất ô nhiễm trong không khí hít vào rất ít.”
“Lồng ngực hình như không có vấn đề gì.” Đại Bảo lật xem các cơ quan nội tạng trong lồng ngực của người chết và nói, “Khoang ngực không bị xuất huyết, phổi không bị dính, hình dạng bình thường, vị trí bình thường. Ừm, khoang bụng cũng như vậy, không bị xuất huyết và tổn thương, vị trí cũng đều bình thường.”
Hai điểm một đường: Ý nói nạn nhân thường chỉ đi từ nhà đến công ty.
“Không không không, đừng vội.” Tôi chăm chú nhìn vào trung thất của người chết nói, “Sao cảm giác trung thất của cô ta nhỏ thế?”
“Hả? Cái này lại còn phân biệt to nhỏ à?” Đại Bảo hỏi.
Tôi không trả lời câu hỏi của Đại Bảo, dùng dao rạch màng tim theo hình chữ “nhân”, để lộ ra tim của người chết. Đây đúng thật là một quả tim mini, chỉ to bằng nửa nắm đấm. Nhưng bề mặt quả tim không có điểm xuất huyết, cũng không có dấu vết tổn thương.
“Sao tim của người này nhỏ thế nhi?” Tôi lấy kẹp cầm máu chỉ vào tim của người chết và nói, “Tim của người bình thường phải to bằng nắm tay mình, quả tim này nhỏ hơn nhiều nhỉ.”
Đại Bảo gật đầu, nói: “Đúng thế, những quả tim có bệnh, thông thường vách tâm thất sẽ dày hoặc là tích mỡ quanh tim gì đó, đều là tim rất to, quả tim này thì ngược lại.”
Tôi không nói gì, tiếp tục kiểm tra mạch máu xung quanh quả tim rồi bảo: “Thân chung động mạch phổi phía dưới bên phải co hẹp rõ rệt, rốn phổi nhỏ. Nếu tối đoán không nhầm, đây là hội chứng tim nhỏ.”
“Tim nhỏ?” Đại Bảo hình như chưa từng nghe đến cụm từ này, anh ngước mắt, cố gắng tìm kiếm căn bệnh này trong vô vàn các danh từ y học trong đầu.
“Đừng nghĩ nữa, tôi nói cho anh biết.” Bác sĩ pháp y Hàn bật cười, nói, “Hội chứng tim nhỏ, SHS, còn gọi là bệnh rối loạn thần kinh tim hay bệnh hạ huyết áp tư thế đứng, là một hiện tượng tim dị thường tương đối ít gặp, là một hội chứng trong quá trình trẻ phát triển, thể tích quả tim tương đối nhỏ, lưu lượng tim không đủ, chính vì lưu lượng tim không đủ, sau khi hoạt động nhẹ sẽ có những biểu hiện lâm sàng như chóng mặt, tim đập nhanh, đau nhói vùng trước tim, thở gấp, dễ mệt, thiếu sức... Thường gặp ở trẻ nhỏ và thanh niên, tỉ lệ phát bệnh thấp, không có sự khác biệt về giới tính. Hội chứng này không cần điều trị đặc biệt, thông thường tiên lượng tốt. À, công đoạn mở sọ kết thúc, đầu nạn nhân không có bất cứ tổn thương nào.”
“Nhóm nhạc nữ SHE thì tôi có biết, SHS đúng là quên mất rồi.” Đại Bảo nói, “Nhưng, loại bệnh này, có khả năng gây ra đột tử không? Không phải là không cần điều trị đặc biệt, cũng có tiên lượng tốt sao?”
“SHS, do tim phát triển không đầy đủ dẫn đến tim nhỏ, lực co bóp không mạnh dẫn đến lưu lượng tim không đủ, chức năng thông khí phổi không đủ, sự chênh lệch nồng độ oxy trong máu động mạch và tĩnh mạch tăng cao, tổ chức thiếu máu, ảnh hưởng đến quá trình bài tiết thông thường.” Tôi nói, “Đây là cơ sở bệnh lý của loại bệnh này, vốn không gây ra đột tử nhưng nếu cô ta bị tác động bởi ngoại lực có thể gây ra ngạt thở, các cơ quan tổ chức vốn đã thiếu oxy sẽ càng thiếu oxy, như vậy, khi còn chưa có dấu hiệu ngạt thở nghiêm trọng, đã khiến cô ta tử vong.”
Đại Bảo gật đầu như thể đã hiểu.
Tôi bổ sung: “Những bệnh nhân mắc loại bệnh này, sau khi hoạt động nhẹ sẽ có các biểu hiện như tim đập nhanh, hơi thở gấp, đau ngực, nhịp tim bất thường chóng mặt, trước mắt tối sầm, ù tai, đau đầu... Khi nghỉ ngơi hoặc nằm ngửa thì không có triệu chứng gì đặc biệt, đứng thẳng càng nghiêm trọng, đột ngột đứng dậy có thể phát sinh các triệu chứng. Thường đi kèm các triệu chứng rối loạn chức năng thần kinh tự chủ như mất ngủ, dễ xúc động, khả năng tự kiềm chế suy giảm... Kiểm tra sức khỏe có các biểu hiện tần suất mạch đập nhanh, huyết áp thấp, da nhợt nhạt, đổ mồ hôi... Có khả năng đây chính là nguyên nhân tại sao người chết không thích đi lung tung khắp nơi, mà chỉ thích ở yên trong nhà hoặc cơ quan.”
“Như vậy ý cậu nói là, đúng là cô ta bị xâm hại, sau đó phát bệnh dẫn đến tử vong?” Đại Bảo hỏi.
“Tôi không nói thế.” Tôi lắc đầu nói, “Suy luận về diễn biến cụ thể của vụ án, cần kết hợp hàng loạt các manh mối từ hiện trường camera giám sát... May mà điều kiện hiện trường vô cùng thuận lợi, lại có nhiều camera giám sát như vậy, không lo là những vấn đề này không giải quyết được. Đối với bác sĩ pháp y, sau khi chúng ta xác định có thể loại trừ các nguyên nhân tử vong khác ở nạn nhân, có thể xác nhận nguyên nhân tử vong là ngoại lực dẫn đến ngạt thở cơ học, kết hợp với hội chứng tim nhỏ phát tác dẫn đến tử vong.”
“Bây giờ chỉ cần loại trừ khả năng tử vong do ngộ độc, là có thể loại trừ được các nguyên nhân tử vong khác.” Bác sĩ pháp y Hàn nói.
“Chúng ta xem thời gian tử vong thế nào nhé.” Tôi nói, “Thực ra thời gian tử vong đã rất rõ ràng rồi, nói một cách chính xác, chúng ta có thể chứng minh một lần nữa bằng thức ăn chứa trong dạ dày và đường ruột.”
“Được, đúng 12 giờ trưa hôm qua nạn nhân ăn cơm ở công ty, ăn cơm suất có trứng xào cà chua, cà xào thịt băm và tôm rảo.” Bác sĩ pháp y Hàn nói, “Cái này tôi đã bảo trinh sát viên điều tra rõ rồi. Còn buổi tối, cô ta cũng thường ăn ở công ty. Nhưng gần đây do ảnh hưởng của dịch bệnh, nhà ăn ở công ty không mở cửa, cô ấy ăn thế nào, trinh sát viên vẫn chưa điều tra rõ.”
“Chắc là gọi mua đồ ăn bên ngoài.” Tôi vừa nói, vừa mở dạ dày của người chết, “Xem ra cũng chưa chắc. Đối với người phụ nữ rất quy củ này, cũng có khả năng không ăn bữa tối.”
Dạ dày của người chết hoàn toàn trống rỗng.
Tôi lôi ruột ra, xếp một đoạn ngoằn ngoèo có độ dài 50 cen-ti-mét trên bàn giải phẫu, sau đó lấy dao rạch ra để kiểm tra chất chứa bên trong ruột.
“Chất chứa trong ruột người chết đã di chuyển đến vị trí cách tá tràng 3 mét.” Tôi nói, “Làm rỗng dạ dày cần sáu tiếng đồng hồ, sau đó căn cứ vào tốc độ dưỡng chất di chuyển 1 mét mỗi tiếng đồng hồ trong ruột để phán đoán, nạn nhân tử vong sau khi ăn lần cuối chín tiếng đồng hồ.”
Dứt lời, tôi lại lựa lấy một ít dưỡng chất từ chất trong ruột người chết, bỏ vào khay, rửa dưới vòi nước chảy, nói: “Ừm, vỏ cà chua, thịt băm, vỏ cà. Không sai, xem ra lần ăn cuối cùng của cô ta chính là bữa trưa đó, buổi tối không hề ăn gì, cũng khẳng định chắc chắn hơn về thời gian tử vong của cô ta là vào khoảng 8 - 9 giờ tối.”
“Buổi tối không ăn cơm thì đói chết à.” Đại Bảo nói, “Buổi sáng tôi ăn no thế mà bây giờ đã đói rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng Giải phẫu, lúc này đã là 1 giờ rưỡi chiều, tôi cười bảo: “Đi nào, chúng ta đến nhà ăn của Công an thành phố ăn cơm, nghỉ ngơi một chút, cũng đợi kết quả hóa lý luôn, sau đó tham gia cuộc trao đổi của ban chuyên án vào 5 giờ chiều.”