← Quay lại trang sách

Chương 3

Xét nghiệm ma túy, giống như một viên thuốc định tâm, sau khi làm rõ nguyên nhân tử vong, mọi người gần như đều cho rằng đây là một vụ việc làm hại bản thân sau khi hút ma túy đồng thời dẫn đến xảy ra tai nạn giao thông.

Việc giải phẫu tiếp theo chỉ là công việc mang tính quy trình. Ví dụ như, tìm ra nguyên do mất máu qua vết thương, đúng là con dao cắt giấy đã đâm vào khoang chậu, khiến động mạch chậu vỡ không hoàn toàn dẫn đến mất rất nhiều máu. Căn cứ vào kết quả phân tích thức ăn trong dạ dày và đường ruột, xác định là 12 giờ tối hôm qua nạn nhân có ăn, sau đó thì không ăn gì nữa. Còn qua những hạt vẫn giữ nguyên hình dạng như hạt thì là Ai Cập và hạt ớt còn sót trong đường ruột người chết, cơ bản có thể phán đoán, bữa cuối cùng người chết ăn đồ nướng.

Trước khi chúng tôi đến bãi đỗ xe gặp Lâm Đào, bên Lâm Đào đã gửi tư liệu đến. Trình Tử Nghiên và các trinh sát viên khác đã điều tra hành tung của người chết khi còn sống. Kết hợp với tình hình có được từ quá trình điều tra hỏi thông tin và tư liệu trích xuất từ camera giám sát, có thể thấy, bắt đầu từ 6 giờ tối hôm qua, Quách Hà cùng tổng giám đốc điều hành của công ty mời cơm khách hàng. Vì phải lái xe, Quách Hà không uống rượu. Sau bữa cơm, Quách Hà lái xe lần lượt đưa mấy người về chỗ ở của họ, sau đó tự mình về nhà. Khoảng 11 giờ tối, Quách Hà rời khỏi chỗ ở, lái xe đi về phía đông huyện thành, cuối cùng thoát khỏi phạm vi truy vết của camera giám sát. 8 giờ rưỡi sáng nay, xe của Quách Hà lại xuất hiện trong camera giám sát đã mất dấu vết, đi về phía tây vào trung tâm huyện thành và đi thẳng đến hiện trường xảy ra vụ án, cho đến khi xảy ra vụ tai nạn.

Sau khi đến bãi đỗ xe, Lâm Đào đã lấy được thẻ nhớ của camera hành trình trên chiếc xe BMW, theo nghiên cứu, phán đoán của Trình Tử Nghiên, đoạn ghi hình cuối cùng là sau khi chiếc BMW đi qua chiếc camera giám sát cuối cùng, dừng lại ở bên đường. Vì camera hành trình trên xe chỉ có thể ghi được tình trạng phía trước xe, cho nên chỉ có thể phán đoán có một người lên xe qua tiếng đóng cửa xe. Trình Tử Nghiên lại tua ngược đoạn ghi hình, phát hiện thấy trước khi dừng xe, đúng là có thể nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đứng ở dưới gốc cây bên đường. Chỉ tiếc là phạm vi rọi chiếu của đèn xe không bao phủ được đến chỗ bóng người đàn ông, nên không thể xác định được dáng người, trang phục của anh ta. Sau khi người đàn ông lên xe không lâu, camera hành trình bị dừng, xem ra đây là hành vi có ý thức của người đàn ông.

Vì vậy, theo tình hình công việc của nhóm Lâm Đào, vụ án này đầy những điểm đáng ngờ. Quách Hà và người đàn ông này đã đi đâu? Đi làm gì? Đã xảy ra chuyện gì? Không giải thích rõ ràng những câu hỏi đó, cũng sẽ không thể làm rõ vụ án. Kết luận này khác xa với tình hình khám nghiệm tử thi của nhóm bác sĩ pháp y chúng tôi.

Lâm Đào đã lấy điện thoại di động của người chết trên ô tô, chiếc điện thoại được để cẩn thận trong túi. Mặc dù Trần Thi Vũ không có mặt ở hiện trường, nhưng Công an huyện cũng có bộ phận kiểm tra vật chứng điện tử. Sau khi bộ phận kiểm tra vật chứng phá giải mật mã, tiến hành kiểm tra điện thoại di động của Quách Hà, đúng là đã tìm ra được rất nhiều số Wechat có nội dung nói chuyện tán tỉnh mập mờ với người chết, nhưng không có bất cứ thông tin nào hẹn gặp Quách Hà vào tối hôm qua. Dựa vào những phân tích đối với các cuộc nói chuyện và tình hình điều tra về đương sự, cũng đã loại trừ khả năng hôm đó hoặc hai hôm trước những người nói chuyện cùng với Quách Hà hẹn gặp vào tối hôm qua.

Không điều tra ra được vấn đề, lại càng đáng ngờ.

Xem ra, ngoài bác sĩ pháp y ra, các chuyên ngành khác đều cảm thấy vụ án này có uẩn khúc, như vậy bác sĩ pháp y chúng tôi cũng không thể tùy tiện đưa ra kết luận.

Sau khi xem xong tư liệu gửi đến, chúng tôi cũng đã đến bãi đỗ xe. Lúc này Lâm Đào đang đi vòng quanh chiếc BMW, không biết đang làm việc gì.

“Có dao cắt giấy không?” Sau khi xuống xe, câu hỏi đầu tiên của tôi là như vậy.

Lâm Đào ngớ ra và đáp: “Không có dao cắt giấy nào.”

“Anh xem, trong xe không có dao cắt giấy, điều này cho thấy suy luận lúc trước của chúng ta có vấn đề.” Tôi quay đầu nói với bác sĩ pháp y Hàn và Đại Bảo, “Không thể nào nói rằng, cô ta đã tự đâm mình, sau đó vứt dao qua cửa sổ xe nhỉ?”

“Cũng không phải là không có khả năng đó.” Đại Bảo cố cãi.

“Nếu là người khác đâm, thì hướng của vết dao sẽ dễ giải thích.” Tôi nói.

“Tự đâm mình?” Lâm Đào chăm chú nhìn chúng tôi rồi nói, “Các anh không cho rằng là tự sát đấy chứ? Vụ án này rất khó hiểu!”

“Sự khó hiểu mà cậu nói, là ở những tư liệu mà cậu gửi cho tớ à?” Tôi hỏi.

Lâm Đào lắc đầu, nói: “Chỉ nói một cách đơn thuần từ tình hình khám nghiệm dấu vết, cũng rất khó hiểu. Trước khi ra khỏi nhà vào 11 giờ đêm, nạn nhân đã đưa một người về chỗ ở, nhưng toàn bộ chiếc xe, mọi vị trí, ngoài dấu vân tay của người chết trên vô lăng và cần số, thật kỳ lạ là không phát hiện ra bất cứ dấu vân tay nào của người khác.”

“Không có dấu vân tay, lại là một điểm đáng ngờ.” Tôi trầm ngâm nói.

“Bàn điều khiển, nắm tay cửa bên trong, nắm tay cửa bên ngoài, ngăn đựng đồ chính giữa phía trước, nút điều khiển cửa kính, khóa thắt đai an toàn.., tất cả những chỗ có thể để lại dấu vân tay đều không có dấu vân tay.” Lâm Đào nói, “Như thể đã được vệ sinh.”

“Liệu có phải là cô ta tự làm vệ sinh không?” Đại Bảo nói, “Sáng nay cô ta mới chết, người khác dọn dẹp vệ sinh bên trong xe cô ta, cô ta không thấy nghi ngờ sao?”

“Thực ra cũng không phiền phức, một cái khăn lau, lau toàn bộ những chỗ trơn nhẵn là được.” Lâm Đào nói, “Nhất là cái này, anh xem.”

Ổ cắm điện ở giữa hàng ghế trước của chiếc BMW đã bị giật mất, một đầu dây vẫn còn cắm ở đó, là dây nguồn của camera hành trình. Ở đầu dây nguồn của camera hành trình có một công tắc, nhấn một cái là có thể trực tiếp tắt nguồn điện của camera hành trình. Theo như tình hình camera hành trình đột ngột bị mất điện mà Trình Tử Nghiên phát hiện ra, thì sau khi lên xe, người đàn ông đã tắt luôn nguồn điện này. Vấn đề là, công tắc nguồn điện vô cùng trơn, nếu dùng sức, tất nhiên sẽ để lại dấu vân tay. Thời tiết này, cũng không ai mang găng tay lên xe, nếu không sẽ khiến nạn nhân nghi ngờ. Như vậy, cách giải thích duy nhất chính là sau đó đã lau đi.

“Vụ án này, khó là khó ở tính chất của vụ án.” Tôi nói, “Mặc dù bác sĩ pháp y chúng ta không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt đáng ngờ, nhưng qua điều tra và khám nghiệm hiện trường, điểm đáng ngờ vẫn rất rõ rệt. Mặc dù Quách Hà chết vì tai nạn xe, nhưng mất máu và hút ma túy là nguyên nhân gián tiếp khiến cô ta tử vong. Cho nên, tìm ra người đàn ông lên xe vào lúc nửa đêm này, có khả năng sẽ tìm ra nguyên nhân Quách Hà bị thương và hút ma túy, từ đó sẽ làm rõ được sự thật của vụ án.”

“Đúng thế, trinh sát viên đã điều tra mấy lượt, tất cả những người biết Quách Hà đều không thể tin được chuyện Quách Hà hút ma túy.” Trình Tử Nghiên nói.

“Chỉ cần chúng ta xác định hướng tư duy, khẳng định trong vụ án này đã xảy ra việc nạn nhân bị người khác xâm hại, thì việc phá án cũng không quá khó.” Tôi nói, “Tìm địa điểm, tìm người.”

“Còn nữa, đó là tìm chứng cứ.” Lâm Đào cau mày nói.

“Tình hình khám nghiệm ô tô, ngoài những điểm nêu trên, cậu còn có suy nghĩ gì không?” Tôi hỏi.

Lâm Đào gật đầu, chỉ tay về phía trong xe, nói: “Đồ linh tinh trên xe không nhiều, chủ yếu là một cái thùng rác ở hàng ghế sau và cái túi nạn nhân mang theo, còn có một cái máy lọc không khí cho ô tô.”

“Đây cũng là những đồ vật bình thường nhỉ?” Tôi nói.

“Nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực ra không bình thường lắm.” Trình Tử Nghiên nói, “Theo phán đoán của chúng tôi đối với camera giám sát, lúc còn sống, trước khi nạn nhân lái xe chở lãnh đạo về nhà, hai lãnh đạo ngồi ở hàng ghế sau.”

“Phía sau để nhiều đồ như vậy, không thể có chỗ để ngồi được.” Tôi trầm ngâm nói.

“Cho nên, trước khi người đàn ông đó lên xe, Quách Hà đã chủ động di chuyển những thứ này.” Lâm Đào nói, “Trên những thứ này có thể tìm thấy dấu vân tay của Quách Hà, không có dấu vân tay của người khác.”

“Theo điều tra, mặc dù Quách Hà được gọi là “bông hoa giao tiếp”, nhưng cô ta rất biết giữ khoảng cách giữa mình và người khác.” Trình Tử Nghiên nói, “Ví dụ như để đồ trên ghế lái phụ, là vì không muốn những người mình không thích ngồi quá gần. Cho nên...”

“Người đàn ông này có mối quan hệ không bình thường với Quách Hà.” Đại Bảo cướp lời.

“Đúng thế, chỉ tiếc là manh mối này hoàn toàn không thể tìm hiểu được.” Trình Tử Nghiên nói, “Cô ta gần như không có người tình thực sự.”

“Những người có mối quan hệ mập mờ cũng cần điều tra.” Tôi vừa nói, vừa thò đầu vào trong xe qua cửa phía sau, quan sát kiểm tra tình hình hàng ghế sau của chiếc ô tô, “Nếu vết thương trên người cô ta đúng là bị người khác đâm, thì khi đâm, quần áo của cô ta sẽ không chỉnh tề, rất có khả năng ở trong trạng thái váy bị tụt xuống, áo sơ mi bung cúc. Trạng thái đó chỉ có người tình mới có thể làm được.”

“Ý cậu là, người tình hút ma túy xong rồi đâm à?” Đại Bảo hỏi rồi lại nói, “Này? Tại sao tôi ngửi thấy trong xe có mùi thuốc lá nhỉ?”

“Hút thuốc lá trong ô tô cũng rất bình thường mà.” Lâm Đào nói.

“Phổi của người phụ nữ này không giống phổi của người hút thuốc lá.” Đại Bảo nói.

“Ừm, người chết không hút thuốc.” Trình Tử Nghiên xem tư liệu điều tra rồi nói.

“Như vậy là người đàn ông đó hút.” Lâm Đào nói, “Trong ô tô của người chết có lắp đặt máy lọc không khí, e là cũng không thích trong xe có mùi lạ. Nếu như vậy, người đàn ông này có thể hút thuốc lá trong xe, cho thấy quan hệ đúng là không bình thường đâu.”

“Hình như, còn có tí mùi đồ nướng.” Đại Bảo nói tiếp.

“Thế là đúng rồi.” Tôi nói, “Bữa ăn cuối cùng của người chết, vào khoảng 12 giờ, ăn đồ nướng. Không thể loại trừ khả năng họ đã mua đồ nướng mang về, ăn ở trên xe. Bây giờ là thời đại gọi ship đồ ăn đến nhà, mua đồ nướng mang về, cũng ít thấy nhỉ?”

“Hiểu rồi, từ chỗ camera giám sát mà chiếc BMW biến mất ở phía đông huyện thành, tìm dọc đường, đến những hàng bày bán đồ nướng, hỏi xem khoảng 12 giờ đêm hôm qua, ai mua đồ nướng mang về.” Trình Tử Nghiên vừa nói vừa bấm gọi điện thoại, liên hệ với trinh sát viên điều tra tuyến trước.

Tôi gật đầu tán thành, ngẩng đầu lên nhìn về phía hàng ghế trước.

Qua cửa kính ghế trước của ô tô, tôi có thể nhìn thấy gương chiếu hậu phía ngoài phản quang dưới ánh nắng mặt trời, do tác dụng khúc xạ của tia sáng, trên gương rõ ràng có ba “vệt mỡ” ngoằn ngoèo.

“Lâm Đào, gương chiếu hậu cậu xem chưa?” Tôi hỏi.

“Vật chứng là vết tích bên ngoài xe, còn chưa kịp kiểm tra.” Lâm Đào đáp.

Tôi vội kéo Lâm Đào đi đến cạnh gương chiếu hậu ở khoang lái phụ, bảo: “Cậu xem, chỗ này có dấu vân tay không?”

Lâm Đào nheo mắt nhìn gương chiếu hậu một lúc lâu rồi nói: “Ác liệt thật, có dấu vân tay liền nhau.”

“Chiếc ô tô này, thông thường chỉ có một mình Quách Hà lái, không thể chạm vào gương chiếu hậu ở bên ghế lái phụ được. Khi đưa lãnh đạo về nhà, lãnh đạo ngồi ở ghế sau, cũng không chạm được vào gương chiếu hậu.” Tôi phấn chấn nói, “Dấu vân tay liền nhau mới thế này, chỉ có thể là của người đàn ông đó để lại!”

“Đúng thế, hai hôm trước trời mưa.” Lâm Đào nói, “Cảnh sát xử lý tai nạn ở hiện trường cũng mang găng tay, cho nên dấu vân tay này rất có giá trị.

“Mau chóng cho vào ngân hàng đối chiếu nhé.” Tôi nói.

Lâm Đào gật đầu, khom người xử lý bên cạnh gương chiếu hậu.

Tôi nói tiếp: “Chúng ta giả thiết, Quách Hà và đối tượng tình nghi ngồi ở ghế lái và ghế phụ, ăn đồ nướng, hút ma túy, hút thuốc lá. Nếu Quách Hà ghét có mùi lạ trong xe, chắc chắn sẽ mở cửa sổ xe. Đối tượng tình nghi ngồi ở ghế lái phụ, nếu chống tay lên cửa sổ xe, ngón tay rất có thể sẽ chạm vào gương chiếu hậu.”

“Đúng thế, nếu anh ta có ý định gây án, ngồi ở ghế lái phụ quan sát tình hình xung quanh xe, có khả năng cũng sẽ lau bụi bẩn bám ở gương chiếu hậu.” Lâm Đào nói, “Chiếc xe này đã lâu lắm rồi không rửa, gương chiếu hậu cũng có bụi.”

“Có dấu vết quan trọng này rồi, không phải lo không làm rõ được sự thật của vụ án.” Dứt lời, tôi lại quay ra hàng ghế sau, tay đeo găng cầm cái thùng rác để ở hàng ghế sau ra và nói, “Còn nữa, mọi người xem, cái thùng rác sạch thế này, cho thấy điều gì?”

“Đúng thế, sạch thật đấy! Nếu đã không dùng, tại sao lại để trên xe làm gì?” Đại Bảo nói, “Thùng rác có phải là đồ dùng bắt buộc phải có trên ô tô đâu.”

“Không phải là không dùng, mà là không dùng trực tiếp.” Tôi nói, “Loại thùng rác tròn này, khi dùng thường đều lót một cái túi đựng rác. Cậu nghĩ xem, ăn đồ nướng, có vỏ hộp đựng, que xiên, không thể nào vứt lung tung đúng không? Chắc chắn là cái túi đựng rác trong thùng rác đã bị mang đi rồi.”

“Cậu lại muốn đi tìm rác à?” Đại Bảo nhìn tôi hỏi.

Tôi gật đầu.

Đúng lúc này, hệ thống thông tin cảnh vụ của Trình Tử Nghiên có tin gửi đến, cô nói: “Trinh sát viên tuyến trước đã tìm thấy manh mối, chủ một quán đồ nướng ở ngoại ô nói, tối hôm qua có gặp Quách Hà.”

Đó là một cái quán nhỏ bên đường, bình thường bán đồ ăn cho lái xe tải đi qua, tối đến bán đồ nướng, nghe nói vì giá cả hợp lý mà lại rất ngon nên cũng khá đông khách.

Theo lời chủ quán, khoảng 12 giờ đêm hôm qua, người phụ nữ trong ảnh, chính là Quách Hà, đi chiếc BMW dừng lại ở cạnh hàng đồ nướng, bảo mua một ít đồ nướng mang đi, tiền mua đồ nướng tất cả là tám mươi tám tệ. Sở dĩ có ấn tượng sâu là vì cô ta lấy ra tờ tiền mặt một trăm tệ và bảo chủ quán không cần trả lại tiền thừa.

“Tiền mặt?” Sau khi ra khỏi quán, Lâm Đào ngồi trên ô tô nói, “Hiện trường hoàn toàn không có tiền mặt và ví tiền!”

“Tôi vừa hỏi chi tiết, ông chủ còn nhớ, Quách Hà lấy tiền ra từ một cái ví tiền nhỏ màu hồng.” Tôi nói.

“Trong xe chắc chắn không có.” Lâm Đào khẳng định chắc chắn, “Lúc đầu tớ còn nghĩ bây giờ là thời đại thanh toán điện tử, không mang ví tiền và tiền mặt là rất bình thường.”

“Cho nên, tính chất của vụ án này, khả năng lớn là chiếm đoạt tài sản.” Tôi nói, “Có phán đoán này, việc khắc họa phần tử phạm tội dễ hơn nhiều rồi. Dù sao phạm vi quan hệ của cô Quách Hà này cũng rất ít những người thiếu tiền.”

“Điện thoại di động không mang đi, túi xách hàng hiệu của nạn nhân cũng không mang đi, chỉ lấy mỗi ví tiền, cho nên cái mà người này cần là tiền mặt.” Lâm Đào nói, “Điểm này khớp với đặc điểm của kẻ hút ma túy.”

“Nếu đúng là người tình của Quách Hà, họ ăn uống cùng nhau, thậm chí còn có những cử chỉ thân mật như cởi áo, thì chắc chắn phải tìm một chỗ kín đáo.” Tôi nói, “Tử Nghiên đã xác định phạm vi có camera giám sát quanh đây, nơi không có camera giám sát mà lại ít người, ô tô vào được, đỗ được, cũng chỉ có ven cái hồ này thôi.”

Trong lúc nói chuyện, xe của chúng tôi cũng đi dọc theo đường cái, dừng lại ở cạnh rặng cây xanh. Qua rặng cây xanh, có thể nhìn thấy cái hồ nhỏ phía xa, mặt hồ gợn sóng lấp lánh.

“Tối hôm qua thời tiết thế nào?” Tôi hỏi.

“Trăng rất sáng.” Hàn Lượng nói luôn.

“Nếu xe đỗ ở đây, là thấy được cái hồ nhỏ dưới ánh trăng. Tôi hạ kính cửa xe xuống, tì cánh tay lên khung cửa sổ ô tô, mô phỏng động tác hút thuốc lá, rồi lại đưa tay ra lau gương chiếu hậu và nói, “Trước mặt là cảnh đêm rất đẹp, phía sau nếu có ô tô đi qua, cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng qua gương chiếu hậu.”

“Cho nên, cần tìm rác ở gần đây?” Đại Bảo hỏi.

Tôi gật đầu, đáp: “Quanh đây toàn là đường, không có nhà dân, cũng không có thùng chứa rác. Cái túi đựng rác, anh ta sẽ không xách đi quá xa đâu, tìm ở chỗ gần thôi, không thấy thì dùng chó nghiệp vụ.”

Thực tế cho thấy, chuyện nhỏ như vậy không cần đến chó nghiệp vụ, dù gì trong nhóm của chúng tôi cũng có một chú “chó nghiệp vụ hình người”. Phạm vi ven hồ không hề rộng, toàn là cây cối thấp. Theo lý luận đã nói lần trước, mọi người vứt rác thường vô thức vứt cạnh gốc cây, Đại Bảo nhanh chóng bắt được mùi đồ nướng rõ mồn một, thế là chúng tôi tìm thấy một cái túi đựng rác màu đen ở chỗ cách điểm đỗ xe khoảng 500 mét.

Những người làm việc khám nghiệm hiện trường là một loài “sinh vật đặc biệt”, nhìn thấy cái túi đựng rác mục tiêu, thậm chí còn phấn chấn hơn cả trúng xổ số. Chúng tôi nén tâm trạng phấn khích lại, chụp ảnh cái túi đựng rác để lưu hồ sơ, sau đó lần lượt lấy các thứ trong cái túi rác bày ra, rồi đưa cái túi cho Lâm Đào mang đi xử lý dấu vân tay.

Trong cái túi đựng rác màu đen, có hai hộp đựng đồ ăn dùng một lần màu trắng, mười mấy cái xiên tre, một bình hút ma túy đá, một con dao cắt giấy. Ngoài ra, có một vỏ chai rượu vang và hai chiếc ly chân cao, lác đác mấy chỗ còn thấy một vài ngôi sao gấp bằng giấy.

“Cậu xem, toàn bộ chi tiết của vụ án đều ăn khớp đúng không?” Tôi nói, “Nếu là tự mình đâm, thì không thể nào tỉnh táo đem con dao và đồ linh tinh vứt ra xa như vậy rồi lái xe rời đi, đúng không?”

“Lúc trước đã nói rồi, mất máu và hút ma túy là nguyên nhân gây tử vong gián tiếp, như vậy phần tử phạm tội này ít nhất cũng là tội cố ý gây thương tích.” Hàn Lượng nói, “Ngoài ra, rượu vang và ly uống rượu, cho thấy điều gì?”

“Cho thấy sự lãng mạn.” Tôi nói, “Ngắm cảnh bên hồ cũng là lãng mạn, nếu quan hệ giữa Quách Hà và phần tử phạm tội như đã nói đến lúc trước, đều là phỏng đoán, thì chai rượu vang này cũng có thể cho thấy rõ vấn đề đấy. Bọn họ rõ ràng là tình nhân.”

“Kiếm một gã tình nhân thiếu tiền, hút ma túy.” Hàn Lượng nói, “Một phụ nữ có sự nghiệp thành công, thông minh, giỏi giao tiếp, khó có thể xảy ra sai lầm như vậy nhỉ.”

“Dấu vân tay khớp với dấu vân tay trên gương chiếu hậu.” Lâm Đào nói, “Đáng tiếc là, dấu vân tay của người này không có trong ngân hàng”

“Bây giờ lại có ly uống rượu vang, chắc là việc lấy DNA cũng không khó đâu nhỉ?” Tôi nói, “Có dấu vân tay, hơn nữa dấu vân tay có thể liên quan đến ô tô, như vậy DNA tất nhiên sẽ liên quan đến vụ án. Bấy nhiêu chứng cứ, còn phải lo không tìm được ra phần tử phạm tội sao?”

“Sớm muộn gì cũng tìm ra thôi, vấn đề là làm thế nào để nhanh chóng tìm ra.”

“Thế thì bắt đầu từ ngôi sao giấy này.” Tôi nhặt một ngôi sao giấy lên và nói, “Cái này, chắc là cũng từ nhiều năm trước rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, tầm tuổi này, ai còn chơi cái này chứ?” Lâm Đào nói.

“Ừm, rõ rồi, người tình cũ.” Hàn Lượng mỉm cười gật đầu nói.