← Quay lại trang sách

Chương 4

Mặc dù bây giờ có rất nhiều những người có liên hệ với Quách Hà, các mối quan hệ xã hội cũng tương đối phức tạp, nhưng nếu điều tra lịch sử quá khứ của cô ta, lại không khó. Dẫu sao, cô ta cũng sinh ra và lớn lên ở huyện Long Đông, lại học đại học và thạc sĩ ở trường đại học Long Phiên, nên việc điều tra các mối quan hệ tình cảm trước đây của cô ta đúng là rất suôn sẻ.

Người yêu đầu tiên của Quách Hà khi còn học cấp III là Từ Tinh Dực, sau khi tốt nghiệp cấp III, vì không đỗ được vào đại học, liền đi làm thuê ở ngoại tỉnh. Trong thời gian học đại học, Quách Hà và hắn ta chia tay rồi nối lại tình cảm rất nhiều lần, chuyện này rất nhiều bạn học đại học của Quách Hà đều biết. Nhưng sau khi Quách Hà học cao học, gã Từ Tinh Dực này cũng không thấy xuất hiện nữa. Nhưng rất nhiều bạn học cao học của Quách Hà đều biết Quách Hà có một mối tình đầu, khiến cô không sao quên được.

Còn bây giờ, đồng nghiệp của Quách Hà đều không biết Từ Tinh Dực, chỉ biết Quách Hà đã 30 tuổi rồi, mãi chưa lập gia đình, dường như có quan hệ tình cảm mập mờ với rất nhiều người đàn ông thành đạt, nhưng chắc là đều chưa có tiến triển thực chất. Mọi người đều cho rằng, Quách Hà chỉ là vì sự nghiệp nên lơ là chuyện hôn nhân đại sự mà thôi. Có không ít đồng nghiệp phản ánh, mấy ngày gần đây, Quách Hà dường như có vẻ lơ đãng, đầu óc cứ để đi đâu đó.

Kết quả điều tra qua nhiều kênh đều hướng về gã người yêu cũ Từ Tinh Dực này, cho nên cảnh sát lập tức tiến hành điều tra thông tin về người này. Mười năm trước người này bắt đầu đi làm thuê ở khắp nơi trong nước, không có nghề nghiệp ổn định, nhưng cũng chưa từng bị cảnh sát xử lý tiền án tiền sự gì. Bắt đầu từ tháng trước, người này quay về thành phố Long Phiên, chở hàng thuê từ trung tâm thành phố đến huyện Long Đông. Hôm xảy ra vụ án, hắn không chạy xe, chắc là ở huyện Long Đông.

Vì ở hiện trường đã lấy được vật chứng dấu vết, việc xác định đối tượng tình nghi phạm tội của vụ án trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Sau khi bí mật lấy dấu vân tay và DNA ở nhà của Từ Tinh Dực, đã xác định Từ Tinh Dực chính là đối tượng tình nghi phạm tội của vụ án. Qua cuộc thẩm vấn đột xuất, Từ Tinh Dực đã khai ra toàn bộ quá trình phạm tội cướp tài sản, xâm hại Quách Hà của hắn.

Từ Tinh Dực vốn đi làm thuê ở khắp các nơi trong nước, không thể coi là thành đạt, nhưng cũng có chút tích lũy. Nhưng nửa năm trước, hắn dính vào ma túy. Cũng trong vòng nửa năm, hắn đã vung tay tiêu sạch toàn bộ số tiền tích lũy trong thời gian mười năm đi làm thuê. Không thể sống được nữa, Từ Tinh Dực đành về quê ở huyện Long Đông, tìm bạn học cũ trước đây cho hắn một chân chạy xe chở hàng.

Nhưng thu nhập từ việc chạy xe chở hàng, không thể nào đáp ứng nổi nhu cầu hút ma túy của hắn.

Quách Hà là mối tình đầu của Từ Tinh Dực, bây giờ lại làm quản lý có thu nhập cao, tất nhiên lọt vào tầm ngắm của Từ Tinh Dực. Hắn đã lên một kế hoạch hoàn chỉnh, định cuỗm sạch khối tài sản của Quách Hà. Từ Tinh Dực đã sử dụng kịch bản gặp lại tình đầu đậm chất ngôn tình, không ngờ Quách Hà lại cắn câu thật. Vì từ lúc bắt đầu gặp lại, Từ Tinh Dực đã chuẩn bị lừa tiền, nên mọi liên hệ với Quách Hà, hắn đều tiến hành một cách bí mật, đây cũng là nguyên nhân khiến cảnh sát không phát hiện được ra hắn ngay từ lúc đầu.

Sau khi nối lại tình cảm với Quách Hà, Từ Tinh Dực biết một kẻ lưu manh không xu dính túi, địa vị xã hội thấp, thu nhập lại càng thấp như hắn, nếu muốn hoàn toàn khống chế được Quách Hà - “con gà” đang chờ bị cắt cổ, thì chỉ có thể làm tổn thương lòng tự trọng của cô về mặt tinh thần. Dùng danh từ đang hot trên mạng, chính là “PUA [*] ”, Từ Tinh Dực muốn Quách Hà không thể rời khỏi hắn ta được. Lúc đầu, Từ Tinh Dực hết sức kiên nhẫn lắng nghe những khó khăn mà Quách Hà gặp phải trong công việc, đôi lúc bày tỏ sự thấu hiểu của mình đối với cô và cho cô thấy mình sẽ bao dung cô một cách vô điều kiện; đến khi Quách Hà đã hoàn toàn sa vào cái bẫy ngọt ngào của hắn, khi lắng nghe Quách Hà phàn nàn về công việc, Từ Tinh Dực bắt đầu thay đổi cách nói chuyện, hắn nói mình sẽ xử lý thế nào trong công việc..., đồng thời đánh giá thấp năng lực làm việc của Quách Hà, hòng xây dựng cho mình hình tượng giỏi hơn Quách Hà, đồng thời làm giảm sự tự tin của Quách Hà. Thậm chí cuối cùng, hắn còn ví Quách Hà như thú cưng được hắn nuôi dưỡng, trong quan hệ của hai người, họ gọi nhau là “cún con” và “ông chủ”, và Quách Hà cũng hoàn toàn chấp nhận... Cứ như thế, dần dần Quách Hà hoàn toàn rơi vào cái bẫy tình cảm của Từ Tinh Dực, mà hắn chỉ mất chưa đến một tháng cho việc này.

Để xóa bỏ hoàn toàn sự cảnh giác của Quách Hà, một lần thừa lúc Quách Hà say rượu, Từ Tinh Dực đã cho cô hút ma túy đá. Từ Tinh Dực vốn tưởng rằng, sau khi nghiện ma túy, Quách Hà sẽ chu cấp ma túy cho hai người, dẫu sao khả năng kinh tế của Quách Hà cũng rất tốt. Nhưng không ngờ, Quách Hà lại năn nỉ Tinh Dực cai nghiện cùng mình. Tất nhiên là dựa vào ý chí của mình tự cai nghiện, chứ không phải là đến trại cai nghiện. Dù sao, ở địa vị của Quách Hà, một khi để người khác biết là cô hút ma túy, sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa.

Cách viết tắt của “Pick-up Artist”, cách nói có nguồn gốc từ Mỹ, có nghĩa là hấp dẫn phái nữ bằng cách đánh bóng bản thân và các kỹ năng giao tiếp xã hội được luyện trước.

Nhưng nghiện thuốc phiện thì dễ, để cai được lại khó khăn muôn trùng. Trong mối quan hệ giữa hai người, Quách Hà vốn đã không còn chút lòng tự trọng nào, trước sự cám dỗ của ma túy, lần nào ý chí quyết tâm kiên định cũng biến mất. Nhưng sau khi hút ma túy, cô lại hối hận vô cùng và thề không bao giờ hút nữa.

Mấy hôm trước, Quách Hà đã gặp Từ Tinh Dực vào thời gian và địa điểm đã hẹn trước. Lần này, trước bình hút ma túy đá trong tay Từ Tinh Dực, lần đầu tiên Quách Hà đã kiềm chế được cơn nghiện. Cô quỳ xuống van xin “ông chủ” sau này cũng đừng hút ma túy nữa, cho dù Từ Tinh Dực sử dụng những thủ đoạn cũ hạ thấp, đánh chửi, làm nhục như thế nào, cô cũng vẫn kiên quyết van vỉ. Cuối cùng Từ Tinh Dực cũng không thể bắt Quách Hà hút ma túy được. Quách Hà vốn tính tình dịu dàng, hơn nữa lại bị hủy hoại nhân cách, trong suốt thời gian vừa rồi cô luôn ngoan ngoãn nghe lời Từ Tinh Dực, nhưng đây là lần đầu tiên cô từ chối hắn, Từ Tinh Dực không khỏi lo lắng trong lòng.

Đã có lần từ chối thứ nhất, ắt sẽ có lần từ chối thứ hai. Từ Tinh Dực biết mình không thể cai được ma túy, nhưng nếu Quách Hà không chu cấp tiền nữa, hắn đào đâu ra tiền để mua ma túy đây?

Cho nên, lần gặp tối hôm đó, Từ Tinh Dực đã dùng hết mọi cách. Đầu tiên hắn gợi ý đi ăn đồ nướng, sau đó “biến” ra rượu vang ở ven hồ nơi cảnh đẹp say lòng người, định dùng phong cảnh lãng mạn làm Quách Hà xao động. Để tăng cường hiệu quả, Từ Tinh Dực thậm chí còn lấy ra những ngôi sao bằng giấy hắn gấp cho Quách Hà từ thời trung học. Chiêu này không thể nói hoàn toàn là dối trá, vì bấy nhiêu năm qua, những ngôi sao giấy đó đúng là luôn ở bên Từ Tinh Dực.

Chiêu này rất có tác dụng, Quách Hà luôn là “cún con”, bỗng nhiên được đối xử như người, dường như có cảm giác được yêu chiều, cô không kìm được, lại hút ma túy cùng Từ Tinh Dực, thậm chí còn âu yếm trên xe, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Khi Từ Tinh Dực tỉnh dậy, trời đã sáng, hắn biết trong túi mình không còn đồng nào, lần này buộc phải lấy một số tiền ở chỗ Quách Hà. Nhưng, đúng lúc hắn từ ghế lái phụ quay người ra ghế sau lục tìm ví tiền thì Quách Hà tỉnh dậy. Lần này Quách Hà vẫn rất hối hận, cô khóc lóc bảo nếu Từ Tinh Dực không có tiền, sẽ không đi mua ma túy nữa, cho nên mình không hề mang theo tiền.

Ví tiền ngay trước mắt, mà Quách Hà lại nói là không có điều này khiến Từ Tinh Dực đang nóng nảy vì hút ma túy lại càng nóng nảy hơn, mình là “ông chủ” cơ mà! “Thú cưng” làm sao có thể làm trái ý “ông chủ” được chứ?! Trong cơn thịnh nộ, hắn tiện tay cầm lấy con dao rạch giấy, đâm luôn ba nhát vào phần bụng đang hở ra trong trạng thái áo xống xộc xệch của Quách Hà. Máu tươi vọt ra khiến Từ Tinh Dực bừng tỉnh, nhìn Quách Hà mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền vì đau, hắn sợ hãi tột độ.

Mặc dù sợ, nhưng dù sao, cũng đã lăn lộn ngoài xã hội bấy nhiêu năm, hắn cố gắng bình tĩnh, lấy miếng giẻ lau trong xe lau một lượt tất cả những chỗ mình có khả năng chạm vào, sau đó xách cái túi đựng rác trong thùng rác phía sau xe đi.

Vì sự sắp xếp trước đó, Từ Tinh Dực biết mọi tiếp xúc giữa mình và Quách Hà trong hơn một tháng nay đều là mật, thậm chí còn không sử dụng Wechat, không dùng điện thoại di động, mà liên lạc bằng điện thoại công cộng. Còn Quách Hà vì nhân cách bị hủy hoại, hơn nữa lại sợ có người biết mình qua lại với kẻ hút ma túy, nên phối hợp vô cùng chặt chẽ. Nếu đã không có ai biết, mà hẹn lại ở một nơi khỉ ho cò gáy như vậy, thì cảnh sát sẽ không thể nào tìm đến hắn ta được.

Những việc sau đó, Từ Tinh Dực không biết nữa. Nhưng có thể đoán ra, Quách Hà đã nhanh chóng tỉnh lại sau khi lịm đi một lúc vì đau đớn, tốc độ mất máu của cô tương đối chậm, cho nên tạm thời vẫn còn có ý thức. Nếu cô gọi điện thoại cấp cứu kịp thời, có khả năng sẽ không sao. Nhưng cô biết, nếu báo cảnh sát, chắc chắn sẽ bị điều tra ra chuyện hút ma túy. Như vậy, sự nghiệp của cô, cuộc đời của cô coi như bị hủy hoại hoàn toàn. Cho nên, cô cần liều mình một phen, cố gắng lái xe đến bệnh viện, sau đó giấu nhẹm mọi chuyện.

Nhưng sau khi mất máu và hút ma túy, hoàn toàn không thể lái xe bình thường, Quách Hà lái xe xảy ra tai nạn là kết quả tất yếu.

Sau khi biết tin Quách Hà chết, Từ Tinh Dực gào khóc thảm thiết, nhưng đó cũng chỉ là nước mắt cá sấu.

Từ Tinh Dực cũng bị bắt giữ hình sự vì liên quan đến nhiều tội danh, quãng đời còn lại của hắn cũng sẽ trôi đi trong hối hận.

“Nghe nói các anh chê bôi nữ tài xế?” Nghe chúng tôi kể xong câu chuyện, Trần Thi Vũ liếc mắt nhìn chúng tôi nói, “Bây giờ vụ án đã được phá giải, có phải là tự vả vào mặt mình không? Vụ tai nạn này không liên quan gì đến giới tính đâu nhỉ? Là do ma túy gây ra!”

“Bọn tôi thật sự không nói gì, là một cảnh sát giao thông chê.” Lâm Đào vội giải thích.

“Không chỉ là nữ tài xế.” Tôi nói, “Quách Hà là một người tính tình dịu dàng, rất có năng lực, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, khi bộ phận trinh sát điều tra, lại có rất nhiều đồng nghiệp của cô ấy nói cô ấy là “bông hoa giao tiếp” gì đó, thậm chí còn phỉ báng cuộc sống riêng tư của cô ấy rất lộn xộn. Đó có thể là một định kiến và nhận thức giáo điều của xã hội này về “nữ cường nhân”. Tại sao những quản lý cấp cao có ngoại hình xinh đẹp lại không thể từng bước phấn đấu đi lên dựa vào sự nỗ lực và năng lực của mình được chứ?”

“Đúng đấy, “nữ cường nhân” cũng như “nữ tài xế”, đều là định kiến, không chấp nhận được.” Hàn Lượng nói.

Nghe xong những lời đó, Trần Thi Vũ nở nụ cười, dường như rất hài lòng.

“Nhưng, đây đúng là một mối duyên tình oan nghiệt.” Đại Bảo nói.

“Lừa tiền, “PUA” đều là những thủ đoạn phạm tội vi phạm pháp luật nhằm lừa đảo, khống chế những người lương thiện, “PUA” lại càng là sự bạo hành tinh thần đáng căm hận, đi ngược với đạo đức luân lý. Cho nên không thể nói quan hệ giữa họ là mối duyên tình oan nghiệt, mà là Từ Tinh Dực đã phạm tội.” Lâm Đào giơ tay và nói, “Còn nữa, hút ma túy là hủy hoại cuộc đời, hủy hoại cả cuộc đời mình, hủy hoại cả cuộc đời của người khác.”

“Tôi đang nghĩ, vụ án này tương đối đơn giản, nhưng vụ Hứa Tinh, Sử Phương ngã xuống nước, cũng đơn giản như vụ này sao?” Tôi dừng cuộc thảo luận của mọi người lại, nói với Trần Thi Vũ, “Tiểu Lông Vũ, mấy hôm nay, công việc điều tra của cô thế nào rồi?”

“Vẫn chưa có kết quả đối chiếu DNA, thầy giáo ở phòng DNA của Công an thành phố nói, DNA của Hứa Tinh không có trong các ngân hàng, nhưng bố mẹ đẻ của cô ấy đều đã mất, vẫn cần phải đối chiếu. Dù gì cũng là đối chiếu DNA để xác định quan hệ bố mẹ và con đẻ, không thể nhanh thế được.” Trần Thi Vũ cúi đầu, lật giở sổ ghi chép công việc và nói, “Còn nữa, chúng tôi lại đến bệnh viện thăm Hứa Tinh, cô ấy vẫn trong trạng thái hôn mê như trước, dinh dưỡng đưa vào bằng ống thông dạ dày, việc bài tiết thì thuê người chăm sóc. Nhưng khi chúng tôi nói chuyện với Chủ nhiệm Quý, ông ấy cũng thấy khó hiểu. Nhìn từ góc độ lâm sàng, mọi biểu hiện của Hứa Tinh thực ra đều đã hồi phục rồi, các dấu hiệu sinh tồn cũng vô cùng ổn định. Nhìn từ kết quả kiểm tra lâm sàng, Hứa Tinh hoàn toàn là một người bình thường. Nhất là kết quả điện não đồ của cô ấy, cũng giống hệt như người bình thường. Chủ nhiệm Quý nói, theo kinh nghiệm của ông ấy, Hứa Tinh đáng lý ra không còn trong trạng thái hôn mê.”

“Cô ta đúng là đang giả vờ?” Tôi trầm ngâm nói.

“Mấy hôm nay tôi cũng đang suy nghĩ, tại sao cô ấy lại giả vờ hôn mê?” Trần Thi Vũ nói, “Nếu đúng là cô ta đã sử dụng mưu kế cao minh để giết Sử Phương, cô ta phải rất hài lòng về mưu kế của mình, sẽ cho rằng cảnh sát đã kết luận vụ án là tai nạn ngoài ý muốn. Nữ cảnh sát phụ trách canh giữ Hứa Tinh ở phòng bệnh cũng không để lộ danh tính của mình, Hứa Tinh chắc chắn không biết cảnh sát đang điều tra cô ta, cô ta chỉ cần một mực khai rằng mình lỡ chân ngã xuống nước là được mà.”

“Ừm, có lý.”

“Cho nên, tôi muốn xem có thể tìm được sơ hở gì qua camera giám sát phòng bệnh không.” Trần Thi Vũ nói, “Ví dụ như cô ta nhân lúc không có người, vận động tay chân gì đó. Kết quả là không tìm thấy sơ hở gì, mà bất ngờ trông thấy Lưu Hâm Hâm đến thăm cô ta.”

“Khi nào?” Tôi hỏi.

“Vào hôm chúng ta đi thăm Hứa Tinh lần đầu tiên.” Trần Thi Vũ nói, “Lưu Hâm Hâm đến ngay sau khi chúng ta về. Cô ấy ngồi cạnh giường Hứa Tinh, thì thầm một mình, không biết nói những gì. Nói một lúc rồi ra về.”

“Lúc đó cô đã tiếp xúc với Lưu Hâm Hâm một thời gian rất dài rồi.” Hàn Lượng nói, “Liệu cô có vô tình để lộ thông tin cảnh sát đang điều tra việc này, vì thế Lưu Hâm Hâm đã tiết lộ thông tin này cho Hứa Tinh? Vì biết chúng ta đang điều tra, Hứa Tinh không biết phải đối mặt thế nào, nên đã giả vờ hôn mê?”

Tôi gật đầu.

Trần Thi Vũ im lặng một lúc rồi nói: “Đúng vậy, tôi không chắc lúc tôi gọi điện thoại cho Phó trưởng Công an Đổng, Lưu Hâm Hâm có nghe được hay không.”

“Như vậy là cần điều tra Lưu Hâm Hâm.” Tôi nói.

“Theo cảm nhận của tôi, Lưu Hâm Hâm là một người rất đơn giản.” Trần Thi Vũ nói, “Nếu cô ấy biết điều gì, mấy hôm vừa rồi chắc chắn sẽ bị hỏi dò ra hết. Nhưng cố ấy có vô tình tiết lộ cho Hứa Tinh một vài thông tin về cảnh sát hay không, thì tôi không dám chắc.”

Lâm Đào đang chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại di động trong túi rung lên, cậu lấy điện thoại di động ra xem, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Còn nói tôi, nét mặt của anh bây giờ mà chẳng giống như có tiểu hành tinh va vào trái đất à?” Trần Thi Vũ nói.

“Phát hiện thấy một ống kim tiêm ở dưới một gốc cây gần sông Tùy!” Lâm Đào thuật lại ngắn gọn kết quả khám nghiệm của kỹ thuật viên ở Công an thành phố.

“Ống kim tiêm?” Lúc này, trong đầu tôi tới tấp hiện ra hình ảnh vô số hiện trường, tử thi.

“Có liên quan đến vụ án Hứa Tinh không?” Đại Bảo nói, “Đi dã ngoại không cần dùng đến ống kim tiêm chứ nhỉ?”

“Hỏng rồi! Chúng ta có khả năng đã mắc sai lầm nghiêm trọng!” Tôi thất thanh nói, “Chúng ta có khả năng đã kiểm tra sót!”