VỤ ÁN THỨ BẢY NGƯỜI PHỤ NỮ DƯỚI GẦM GIƯỜNG
Gần đây khi soi gương, tôi thường ngẩn người ra.
Làn da trắng nõn, sống mũi nhỏ xinh, hàng lông mày thưa nhạt, có chút cổ điển.
Có người từng nói, tôi có ngoại hình càng nhìn lâu càng ưa nhìn, giống như một cô gái bước ra từ “Hồng lâu mộng”.
Lúc nhỏ, cũng có người nói về mẹ tôi như vậy.
Trước đây mẹ lúc nào cũng mỉm cười. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, không bao giờ tìm thấy được niềm vui nhẹ nhàng ấy trong ánh mắt mẹ nữa, thay vào đó là sự bất an và sợ hãi. Mỗi lần ông ta còn chưa về nhà, mẹ đã có sắc mặt như vậy.
Khi đó không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra, đối với ông ta, mẹ chẳng qua là thứ tô điểm thêm khi thuận buồm xuôi gió, hễ gặp phải khó khăn, bà liền trở thành chỗ để trút giận.
Khi đó, chuyện làm ăn của ông ta gặp nguy cơ, lúc về đến nhà, không thất thểu ủ rũ thì nồng nặc hơi rượu. Những lúc đó, chính là nguy cơ của mẹ.
Chỉ cần một câu nói không đúng, ồ, không, bất cứ câu nói nào cũng có thể bị ông ta soi ra lỗi, tiếp đó sẽ là một trận đấm đá.
Lúc đầu, chuyện bạo hành diễn ra sau lưng tôi, mặc dù tôi không nhìn thấy, nhưng tôi có thể nghe thấy. Sau đó, tôi không chỉ nghe thấy, mà còn có thể nhìn thấy. Tôi nhìn thấy làn da trắng của mẹ tím bầm, nhìn thấy sống mũi nhỏ xinh của mẹ sưng vù, nhìn thấy đôi mắt đẹp kiểu cổ điển của mẹ bị đánh đến mức không mở ra nổi.
Trước mặt ông ta, mẹ không giống như một con người thật, mà giống như một con búp bê.
Một con búp bê có thể đánh đập, vò nát, xé vụn.
Tôi luôn nghe thấy tiếng khóc nghẹn của mẹ vào lúc đêm khuya. Như có một sợi dây vừa dài vừa mảnh, quấn quanh cổ bà, âm thanh đó liên tục đứt quãng, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, nhưng lại văng vẳng đâu đây như hồn ma. Sau khi lớn lên, tôi tình cờ đi qua lò mổ gia súc, mới thấy hóa ra những con vật sắp bị giết chết, đều sẽ phát ra những kiểu tiếng kêu ai oán như vậy.
Viết đến đây, tôi bỗng thấy buồn.
Tôi không muốn thừa nhận, tiếng khóc của mẹ, cũng từng khiến tôi cảm thấy rất phiền.
Ừm, lại nói về mẹ trong thời gian dó vậy.
Bà không bao giờ trang điểm, trừ lúc sau khi bị đánh. Con búp bê rách nát, khâu khâu vá vá, cũng có thể trông như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không chỉ thế, bà còn bảo tôi không được nói với bất cứ ai, vì không được vạch áo cho người xem lưng.
Tất nhiên là tôi chưa từng nói ra. Không phải vì đây là chuyện không hay, mà chỉ vì sợ.
Bởi vì tôi cũng đã từng thử, chắn trước mặt ông ta khi ông ta đánh đập mẹ. Kết quả là, ông ta vứt tôi ra ngoài giống như túm một con gà nhỏ, nhốt ở ngoài cửa. Phía trong cánh cửa nhà bị khóa chặt, tiếng kêu đau đớn của mẹ còn thảm thiết hơn lúc trước. Tôi chỉ biết khóc ngoài cửa.
Tôi hận mình, chỉ có thể khóc ngoài cửa.
Cho nên, tôi không dám nói với người khác. Thực ra, tiếng đánh người, tiếng kêu khóc, chẳng lẽ họ không nghe thấy? Người như ông ta, càng nhiều người khuyên can, ông ta càng đánh mẹ tàn nhẫn hơn. Tôi không dám khuyên, cũng không dám gọi ai đến giúp. Bởi vì, họ đi một cái là mẹ sẽ bị nhốt vào trong phòng tối, rồi lại phát ra những tiếng kêu còn thảm thiết hơn.
Tôi không thể viết tiếp được nữa.
Đầu đau quá.
Người đàn ông đó, ngay từ lúc đầu đã đáng sợ như vậy sao?
Không, trong ký ức của tôi về lúc ban đầu, ông ta không phải là người như vậy. Ông ta cũng từng có gương mặt dịu dàng và lãng mạn, cũng đưa tôi và mẹ ra ngoài chơi, mua đồ ăn ngon cho tôi. Nhưng từ khi nào mẹ phát hiện thấy ông ta trở thành như vậy? Bà từng nói với tôi, nếu trong phòng vang lên tiếng động gì đó, tôi nhất định phải trốn ở phòng của mình, đừng ra ngoài.
Khi đó tôi không biết tại sao mẹ lại có thể biết trước được chuyện dữ, bây giờ tôi dường như đã hiểu.
Tôi nhìn mình trong gương. Mặt mũi nhạt nhòa, gần đây có vẻ càng ngày càng ít cười.
Hóa ra, số phận của tôi và mẹ, trùng hợp.