← Quay lại trang sách

Chương 1

“Đây là sai lầm nghiêm trọng trong công việc của chúng ta!” Tôi cau mày, hai tay chống lên bàn giải phẫu, nói.

“Không đến mức đó chứ? Đây chỉ là sự trùng hợp thôi.” Đại Bảo nói, “Loại xác suất một phần mười nghìn như thế này, mà chúng ta gặp phải, chỉ có thể coi là chúng ta đen đủi.”

“Nếu kết luận sai về vụ án, thì người dân không nghe anh giải thích đâu.” Bác sĩ pháp y Hàn cũng nở nụ cười méo xệch, lắc đầu nói.

Tử thi của Sử Phương lại được lôi ra khỏi tủ đông, bề mặt tử thi vẫn còn một lớp đá mỏng, một số bộ phận quan trọng của cơ thể thậm chí còn không kịp rã đông, đã bị chúng tôi dùng khăn thấm nước nóng đắp cho tan đá.

Những chỗ đã tan đá, đều có một đặc điểm chung, đó là trên da có những lỗ nhỏ dày đặc. Tất nhiên, những lỗ nhỏ này thực ra đều là tổn thương do ké đầu ngựa mọc um tùm bên sông đâm vào khi người chết lăn xuống sông.

“Nhưng đây đúng là việc có xác suất rất thấp mà.” Đại Bảo nói giọng oan ức, “Cậu xem, khi chúng ta khám nghiệm tử thi lần đầu tiên, trên áo anh ta đã cắm đầy ké đầu ngựa, còn mấy chỗ này đều bị tổn thương vì ké đầu ngựa đâm. Khi cởi áo ra, những chỗ này đều có máu, chúng ta còn lau khô vết máu ở từng chỗ để quan sát, chỉ có những lỗ nhỏ do bị ké đầu ngựa đâm.”

“Ừm, vì các vết máu không lau sạch được, cho nên chúng ta đã không chú ý thấy chỗ có một lỗ tương đối to này.” Tôi chỉ vào một chỗ đầy những lỗ nhỏ ở cạnh rốn người chết và nói, “Nếu chúng ta kiên nhẫn một chút, tỉ mỉ lau sạch từng vết máu, có phải đã có thể phát hiện thấy lỗ kim tiêm này khác với những lỗ nhỏ hình thành do ké đầu ngựa không?”

“Cái này, lúc dự đoán trước khi khám nghiệm tử thi, hoàn toàn không nghĩ đến lỗ kim tiêm.” Bác sĩ pháp y Hàn cũng giải thích, “Hiện trường cũng không phát hiện thấy ống kim tiêm, cho nên không ai nghĩ theo hướng đó.”

“Cho dù có phát hiện thấy ống kim tiêm, chúng ta cũng chi kiểm tra kĩ lưỡng ở những vị trí tĩnh mạch nằm sát da, nổi tương đối rõ như mu bàn tay, khớp tay, mu bàn chân, còn vùng bụng, cậu xem, bình thường nếu tiêm thuốc độc, tiêm vào bụng cũng không có tác dụng mà.” Đại Bảo nói tiếp.

“Vết kim tiêm bị vết ké đầu ngựa đè lên, lại bị vết máu che đi, không phát hiện thấy ống kim tiêm, không nghĩ đến chuyện vết kim tiêm lại nằm ở bụng đây là lý do để kiểm tra sót phải không?” Tôi hỏi.

“Thì bác sĩ pháp y cũng là người mà, với sự tác động của bấy nhiêu yếu tố, có kiểm tra sót cũng không đến mức nghiêm trọng như cậu nói chứ?” Đại Bảo nói, “Cứ bảo gì mà mỗi 1 cen-ti-mét vuông trên da đều phải kiểm tra tỉ mỉ, thế thì khám nghiệm một tử thi có mà phải hai ngày hai đêm.”

“Bác sĩ pháp y Hàn vừa nói rồi,” tôi giơ tay lên, dùng kẹp cầm máu chỉ vào bác sĩ pháp y Hàn, “Nếu chẳng may đưa ra kết luận sai về vụ án, người dân sẽ không nghe anh giải thích đâu, họ chỉ biết là anh đã kết luận sai.”

“Ngành nghề rủi ro.” Đại Bảo lẩm bẩm một câu.

“Việc này là lỗi ở tôi, tôi là bác sĩ phẫu thuật chính.”

“Không phải là chuyện trách móc ai, nếu có lỗi sai, mọi người cùng chịu trách nhiệm.” Đại Bảo ưỡn thẳng người.

Tôi mỉm cười bảo: “Chưa đến nỗi, may mà nhanh chóng điều tra ra cái ống kim tiêm, nếu không đợi đến khi tử thi đông lạnh một khoảng thời gian, mất nước nhăn khô, thì còn khó khăn hơn cho việc khám nghiệm của chúng ta. Thực ra, khi xác định người chết ngã xuống nước trong trạng thái không tỉnh táo, chúng ta cứ theo suy nghĩ cũ cho là do cồn hoặc chất độc, hoàn toàn không nghĩ đến dược phẩm. Đến khi có kết quả xét nghiệm cồn và chất độc, chúng ta cảm thấy hết sức kỳ quặc, nhưng vẫn không nghĩ đến dược phẩm.”

“Việc có xác suất thấp như vậy, ai mà nghĩ đến được?” Đại Bảo nói.

“Đúng thế.” Tôi nói, “Insulin, là chất có sẵn trong cơ thể người, cho nên khi làm xét nghiệm, hoàn toàn không thể phát hiện ra điều gì bất thường.”

“Thực ra, bây giờ rất nhiều tác phẩm điện ảnh đều có nói đến chuyện dùng Insulin giết người, chúng ta cũng nên chú ý.” Bác sĩ pháp y Hàn nói.

“Việc dùng Insulin giết người trong các tác phẩm điện ảnh, thông thường đều không thực hiện được.” Tôi nói, “Nếu muốn Insulin có thể trực tiếp dẫn đến tử vong, thì cần liều lượng rất lớn, nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Không chỉ lượng lớn, mà xác suất gây tử vong cũng mỗi người một khác, cũng có nghĩa là, phương thức giết người này, rất có khả năng giết người không thành công. Hơn nữa, nếu Insulin vào cơ thể qua đường uống, khi vào đường tiêu hóa sẽ bị enzym tiêu hóa phá vỡ, cho nên uống không có tác dụng. Muốn dùng Insulin giết người, buộc phải dùng cách tiêm, như vậy nhất định phải để lại vết tiêm trên cơ thể, rất dễ bị phát hiện ra điểm khả nghi. Nếu không có nhiều nhân tố gây nhiễu như vậy, chúng ta cũng sẽ phát hiện ra điểm khả nghi của vụ án này.”

“Đúng thế, Insulin nếu tiêm vào tĩnh mạch, sẽ lập tức bị hấp thu trao đổi chất, cho nên Insulin thường đều tiêm dưới da.” Đại Bảo nói, “Như vậy sau này chúng ta còn phải kiểm tra tỉ mỉ vùng da bụng, vị trí thường tiêm Insulin.”

“Insulin sau khi tiêm vào cơ thể, sẽ dẫn đến hàm lượng đường huyết của cơ thể người giảm đi nhanh chóng, xuất hiện cảm giác đói, mạch đập nhanh, đồng tử dãn to, lo lắng, chóng mặt, thất điều, chí là hôn mê.” Tôi nói, “Lúc này, khả năng tự bảo vệ của con người sẽ giảm mạnh, xác suất xảy ra tổn thương đầu do lực xé như Sử Phương sẽ tăng lên rất nhiều.”

“Thế thì tôi lại phát hiện ra một yếu tố gây nhiễu khiến chúng ta kiểm tra sót.” Đại Bảo nói, “Những người đường huyết quá thấp, sẽ có biểu hiện mồ hôi chảy ©We-love-ebook đầm đìa, nếu khi khám nghiệm sơ bộ tử thi, chúng ta phát hiện thấy trên da của người chết có nhiều mồ hôi, hoặc quần áo của người chết ướt đẫm mồ hôi, chúng ta sẽ suy xét xem có phải là do tác dụng của dược phẩm không. Nhưng, người chết đã rơi xuống nước, nên điểm này đã bị che lấp mất! Cậu xem, sao lại hội tụ nhiều sự trùng hợp thế chứ?”

Thấy Đại Bảo vẫn đang tìm lý do bao biện, tôi lườm anh ta một cái.

“Cảm giác mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng rồi.” Bác sĩ pháp y Hàn nói, “Vừa nãy bên Trưởng khoa Lâm Đào cũng đã gửi thông tin, đã tìm thấy vân tay của Hứa Tinh trên ống kim tiêm. Còn có lấy được DNA của Sử Phương trong ống kim tiêm hay không, vẫn cần phải làm xét nghiệm tiếp.”

“Trời! Đúng là Hứa Tinh giết người à?” Đại Bảo ngạc nhiên thốt lên, “Đúng là cô ấy bị bạo hành gia đình suốt hay sao? Mà những người xung quanh đều không hay biết? Chuyện này cũng không khoa học!”

“Về lý do tại sao cô ta giết người, bàn sau.” Tôi nói, “Bây giờ phải xác định, đúng là Hứa Tinh có ý đồ xấu, tiêm Insulin cho Sử Phương, thấy anh ta không chết, lại tìm thời cơ kéo anh ta xuống nước, để anh ta bị chết đuối.”

“Không phải là có dấu vân tay sao? Nếu kiểm tra ra DNA của Sử Phương nữa, thì không phải là chắc chắn rồi sao?” Đại Bảo hỏi.

“Nhưng, đã xét nghiệm ra thành phần Insulin trong ống kim tiêm chưa?” Tôi hỏi.

Bác sĩ pháp y Hàn lắc đầu, nói: “Chưa. Đã mấy ngày rồi, cho dù là trong ống tiêm còn sót Insulin, cũng đã phân hủy hết rồi, làm sao mà xét nghiệm ra được?”

“Đúng thế.” Tôi nói, “Như vậy chỉ có thể chứng minh Hứa Tinh đã dùng ống kim tiêm, sau khi xét nghiệm ra DNA của Sử Phương, cũng chỉ có thể chứng minh là Hứa Tinh đã dùng ống kim tiêm tiêm cho Sử Phương, không thể chứng minh được là Hứa Tinh đã tiêm Insulin cho Sử Phương!”

“Đúng thật, trong cơ thể người vốn đã có Insulin, tìm thấy thành phần Insulin trong cơ thể Sử Phương cũng không thể chứng minh được điều gì.” Đại Bảo nói.

“Thế thì làm thế nào?” Bác sĩ pháp y Hàn cũng đã nhận ra vụ án này cho dù có biết được sự thật, nhưng từ góc độ sự thật pháp lý và chuỗi chứng cứ, vẫn còn tồn tại lỗ hổng rất lớn.

“Bây giờ chỉ có thể thế này, chúng ta nghĩ cách kiểm tra hàm lượng đường huyết trong cơ thể Sử Phương.” Tôi nói, “Người đã chết, cũng sẽ dừng bổ sung đường huyết, cho nên hàm lượng đường huyết trong cơ thể anh ta chắc chắn rất thấp. Như vậy, chúng ta có thể gián tiếp chứng minh Hứa Tinh đã tiêm Insulin cho Sử Phương. Nếu là chứng cứ gián tiếp, muốn định án, thì buộc phải có hai yếu tố, một là Hứa Tinh có thể khai ra hành vi phạm tội, hai là chúng ta có thể tìm ra động cơ giết người của Hứa Tỉnh.”

“Việc này hơi khó.” Bác sĩ pháp y Hàn nói.

“Có khó mấy thì cũng đã có bước đột phá so với giai đoạn trước.” Tôi nói, “Đúng rồi, nguồn lấy Insulin của Hứa Tinh, có thể điều tra rõ không? Đây cũng là một chứng cứ gián tiếp rất quan trọng.”

“Cái này, nhóm của Tiểu Lông Vũ đang điều tra rồi, dù sao cơ quan nơi Hứa Tinh làm việc cũng là một công ty chế biến dược phẩm sinh học.” Hàn Lượng nãy giờ ngồi một bên im lặng nghe chúng tôi nói liền lên tiếng, “Về cách Hứa Tinh lấy Insulin thực sự có rất nhiều khả năng, cho nên chúng ta cũng đừng mong là manh mối này có thể nhanh chóng điều tra ra điều gì có giá trị.”

“Dù sao cũng phải điều tra.” Tôi nói.

“Tất nhiên rồi.” Hàn Lượng nói tiếp, “Sau khi người chết, lại bị giải phẫu, máu đem đi xét nghiệm đường huyết, có thực sự đáng tin cậy không? Tiếp theo đây liệu có bị luật sư lấy đó làm căn cứ để phản bác không?”

“Đúng là có khả năng do máu phân hủy, ô nhiễm dẫn đến kết quả bị sai lệch.” Tôi nói, “Nhưng tôi có cách, chúng ta không lấy máu, mà lấy thủy dịch.”

“Thủy dịch?” Hàn Lượng ngạc nhiên hỏi.

Tôi gật đầu, cầm một ống kim tiêm lên, cắm nó vào con người của người chết và nói: “Tôi vừa nói rồi, nếu chúng ta phát hiện ra chuyện kiểm tra sót muộn, cơ thể mất nước nhăn khô, thủy dịch cũng sẽ không còn, thì chúng ta đúng là sẽ gặp phiền phức đấy.”

Dứt lời, ống kim tiêm trong tay tôi đã rút được 10 mi-li-lít thủy dịch. Tôi nói tiếp: “Tốt, nhiều thế này, đủ để xét nghiệm rồi. Thủy dịch tồn tại trong con ngươi tử thi, con ngươi là một cấu trúc khép kín, nên chỉ cần không bị mất nước nhăn khô, vẫn còn thủy dịch, thì số thủy dịch này gần như không bị ô nhiễm, là nguyên liệu xét nghiệm tốt nhất. Được rồi, mau đem đi xét nghiệm đi, tôi tin rằng hàm lượng đường huyết của người chết chắc chắn là vô cùng thấp.

Trong lúc nói chuyện, phía ngoài phòng Giải phẫu có tiếng phanh xe gấp, tôi biết là Trần Thi Vũ đã đến.

“Tạm thời chưa điều tra rõ được nguồn gốc của Insulin,” Trần Thi Vũ nói, “nhưng chỗ tôi có một manh mối quan trọng. Đã tìm ra thông tin về xuất thân của Hứa Tinh!”

“Tìm thấy rồi à?” Cảm giác phấn khởi dâng lên trong lòng tôi.

“DNA của Hứa Tinh đưa vào ngân hàng nhân khẩu mất tích đối chiếu không cho ra kết quả, nhưng khi nhập vào ngân hàng vật chứng hiện trường thì tìm thấy một người có quan hệ huyết thống” Trần Thi Vũ nói, “Nói chi tiết một chút, người có quan hệ huyết thống này là đối tượng tình nghi trong một vụ mạng xảy ra ở thành phố Sâm Nguyên mười tám năm trước, ông ta tên là Tiền Đại Doanh, cảnh sát nghi ngờ ông ta giết chết vợ mình. Còn Hứa Tinh là con gái ruột của đối tượng tình nghi này, bị hại là mẹ của Hứa Tinh.”

“Mười tám năm trước? Lúc đó tôi còn chưa đi làm.” Tôi nói, “Tình hình vụ án thế nào?”

“Vụ án này, là bố tôi, à, sếp Trần đích thân đến, nhưng không phá giải được.” Trần Thi Vũ nói, “Tình hình cụ thể tạm thời tôi chưa nắm được, tôi đang nghĩ, liệu có cần tôi đến thành phố Sâm Nguyên một chuyến bây giờ, lấy tài liệu vụ án về.”

“Được, bảo Hàn Lượng lái xe đưa cô đi, nhanh chóng xuất phát, làm xong thủ tục, mang toàn bộ hồ sơ vụ án về.” Tôi nói, “Khi đó không có ảnh kỹ thuật số, nếu lấy bản photo, sẽ không xem rõ được chi tiết vụ án đâu.”

Trần Thi Vũ gật đầu rời đi.

“Thế, giờ chúng ta làm gì?” Đại Bảo hỏi.

“Bây giờ, trừ phi Hứa Tinh tỉnh lại, nếu không chúng ta không thể làm được gì.” Tôi thở dài một tiếng và nói, “Không, chúng ta còn phải đi điều tra Lưu Hâm Hâm, xem rốt cuộc cô ta có biết nội tình không.”

Tôi và Đại Bảo, Trình Tử Nghiên lên xe, tiện đường đưa theo cả Lâm Đào lấy dấu vân tay ở Công an Thành phố, đến nhà Lưu Hâm Hâm.

Căn nhà của Triệu Đạt và Lưu Hâm Hâm là Triệu Đạt mua từ trước khi cưới, để chắc chắn có thể ly hôn, lúc này Lưu Hâm Hâm đã tự thuê một căn hộ chung cư nhỏ, chuyển đồ của mình qua đó. Căn hộ nhỏ đến mức khi bốn chúng tôi vào nhà, gian phòng khách chật cứng.

“Sao Trần Thi Vũ không đến?” Lưu Hâm Hâm có chút không tự nhiên.

“Cô ấy có việc phải đi công tác.” Tôi chăm chú nhìn vào mắt Lưu Hâm Hâm và nói, “Hơn nữa, tôi nghĩ cô ấy vắng mặt, thì tốt hơn.”

Rõ ràng là Lưu Hâm Hâm không hiểu ý của tôi lắm, thực ra tôi muốn nói, quan hệ giữa họ đã không còn phân biệt được công tư, cho nên khi hỏi chuyện sẽ có một số cân nhắc né tránh.

“Các anh muốn hỏi những gì?” Lưu Hâm Hâm hỏi.

“Chuyện của Hứa Tinh.” Tôi vẫn chăm chú nhìn vào mắt Lưu Hâm Hâm.

Lưu Hâm Hâm lại càng ngơ ngác, cô ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi: “Tinh Tinh? Cô ấy tỉnh lại chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Ôi, lúc đầu nếu tôi nghe lời Tinh Tinh, ly hôn sớm hơn thì tốt.” Lưu Hâm Hâm lại thở dài nói.

Rất rõ ràng, cô ta vẫn không hiểu mục đích đến đây của tôi. Có điều không hiểu mục đích đến của tôi, lại cho thấy cô ta không giấu giếm điều gì trong lòng.

“Hứa Tinh và Sử Phương ngã xuống nước, trước đó có dấu hiệu gì không?” Tôi hỏi thẳng.

“Không.” Lưu Hâm Hâm vẫn rất ngơ ngác, “Không phải là tại nạn sao? Tai nạn làm sao có dấu hiệu từ trước được?”

“Mấy hôm nay, cô có đi thăm Hứa Tinh không?” Tôi đột ngột hỏi sang hướng khác, định dùng cách tấn công đột ngột để thử phản ứng của Lưu Hâm Hâm.

“Có, vừa nghe nói cô ấy xảy ra chuyện, tôi lập tức đi thăm luôn.” Lưu Hâm Hâm thản nhiên trả lời.

Đến đây, tôi đã chắc chắn Lưu Hâm Hâm là người không liên quan đến vụ án.

“Tôi đã đi thăm cô ấy, tình hình của cô ấy có vẻ khá tốt, ngoài tóc ướt sũng ra, những chỗ khác cũng không bị tổn thương, nhưng cô ấy bị hôn mê.” Lưu Hâm Hâm nói, “Sau đó tôi ngồi cạnh giường nói chuyện với cô ấy. Có người đã nói với tôi, những người bị hôn mê, thực ra có lúc có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện. Không biết chừng, những lời nói của tôi có thể khiến cô ấy tỉnh lại.”

“Nói gì?” Tôi hỏi tiếp.

“Nói là bây giờ tôi đã quyết định ly hôn rồi, quyết định tố cáo Triệu Đạt, gần đây bận suốt vì việc này.” Nét mặt Lưu Hâm Hâm có chút buồn, “Tôi nói với cô ấy, nếu sớm nghe lời cô ấy, có thể đã không phải chịu đựng nhiều như vậy.”

“Chỉ thế thôi à?” Tôi hỏi.

Lưu Hâm Hâm suy nghĩ giây lát rồi nói: “À, sau khi biết Tinh Tinh xảy ra chuyện, Thi Vũ đã gọi điện thoại cho lãnh lãnh đạo nói cảnh sát các anh vẫn cần phải điều tra kĩ về Tinh Tinh và Sử Phương. Nói thật, lúc đó tôi thấy hơi kỳ quặc, không phải là họ bị đuối nước vì tai nạn hay sao? Tại sao cảnh sát phải điều tra họ?”

“Cô đã nói điều này với Hứa Tinh?” Tôi hỏi.

Lưu Hâm Hâm gật đầu.

Tôi có cảm giác đã hiểu ra. Nếu đúng là Hứa Tinh sợ bị điều tra, thì đúng là cô ta có khả năng giả vờ hôn mê, muốn lợi dụng kế hoãn binh để trốn không bị điều tra.

“Gần đây cô bận những việc gì?” Tôi thấy đã hỏi được những điều mà mình muốn hỏi, liền chuyển chủ đề.

“Luật sư Phương mà Thi Vũ giới thiệu cho tôi là bạn học khóa trên của cô ấy, rất nhiệt tình.” Lưu Hâm Hâm nói, “Luật sư Phương nghe nói trước đây Triệu Đạt đã từng đến uy hiếp tôi, sợ nhỡ đâu anh ta được bảo lãnh chờ xét xử, lại đến đe dọa tôi nữa, nên đã xin lệnh bảo vệ an toàn tính mạng cho tôi. Trước đây tôi hoàn toàn không biết còn có cái này, nghe nói sau khi tòa án đưa ra lệnh bảo vệ, sẽ thông báo cho đồn công an, tổ dân phố và liên hiệp hội phụ nữ. Hôm nay lệnh bảo vệ an toàn tính mạng vừa được đưa xuống, họ đều gọi điện thoại cho tôi, nói là từ hôm nay sẽ thường xuyên theo dõi tình hình của tôi, cũng mong là khi nào có dấu hiệu bị xâm hại, tôi sẽ thông tin cho họ ngay. Cái này thật tốt, nghe nói cũng sẽ gửi đến tay Triệu Đạt, có thể sẽ khiến anh ta khiếp sợ. Quan trọng là bây giờ tôi cảm thấy cho dù Thi Vũ không có ở bên cạnh, tôi cũng đã có chỗ dựa, trong lòng không lo sợ như trước nữa.”

“Rất tốt.” Tôi gật đầu.

“Luật sư Phương còn dạy cho tôi rất nhiều kiến thức pháp luật mà trước đây tôi hoàn toàn không hiểu, ví dụ như khi bị xâm hại thì thu thập chứng cứ như thế nào, làm theo quy trình của pháp luật để bảo vệ được lợi ích của mình như thế nào, còn rất nhiều những quy định của pháp luật về bạo hành gia đình nữa.” Lưu Hâm Hâm nói, “Trước đây tôi học luật, bây giờ cũng đang cố gắng học, định tham gia kỳ thi tư pháp năm nay.”

“Cô học luật? Thế thì Hứa Tinh cũng học luật?”

“Không, chúng tôi là bạn cùng trường thời đại học, cùng một khóa, nhưng khác chuyên ngành. Vì lúc xếp phòng ở ký túc xá, chúng tôi được xếp vào cùng một phòng, cho nên mới chơi thân với nhau bấy nhiêu năm.” Lưu Hâm Hâm nở một nụ cười ấm áp, “Cô ấy học sinh học, nên khi tốt nghiệp được phân vào bộ phận kỹ thuật, còn tôi ở bộ phận dịch vụ. Sau đó tôi thôi việc, cô ấy chuyển sang bộ phận tiêu thụ.”

“Ừm, bộ phận kỹ thuật, thảo nào lại hiểu.” Đại Bảo nói.

Tôi trừng mắt nhìn Đại Bảo, để anh ấy không nói nữa, sau đó chào ra về.