Chương 2
Điện thoại đổ chuông.
“Huyện Dương Cung xảy ra một vụ án giết người cướp của, cần các cậu lập tức đến chi viện.” Thầy nói.
Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ và nói: “Sắp đến giờ tan tầm đến nơi rồi, kẻ nào đi cướp vào giờ này cơ chứ?”
Sau khi từ chỗ Lưu Hâm Hâm về, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi. Chúng tôi vừa đợi Trần Thi Vũ mang thông tin hồ sơ vụ án về, vừa đi làm bình thường. Không ngờ, mấy hôm nay đúng là không bình yên, sắp hết giờ làm việc rồi, mà lại thêm một vụ án.
“Xem ra, vụ án này chắc là xảy ra vào sáng ngày hôm nay, bây giờ mới phát hiện ra.” Thầy nói, “Dù sao huyện Dương Cung cũng rất gần, cho dù là vào giờ tan tầm, các cậu cũng chỉ một tiếng đồng hồ là đến, đến nơi vẫn có thể triển khai công việc luôn.”
Tôi đáp lời rồi nói với mọi người: “Hàn Lượng và Tiểu Lông Vũ đi công tác, xem ra hôm nay tôi phải làm tài xế rồi.”
Dương Cung là huyện trực thuộc thành phố thủ phủ của tỉnh, cách thủ phủ tỉnh 30, 40 ki-lô-mét, chỉ là gặp đúng lúc xe cộ đông đúc vào giờ tan tầm, nên tốc độ rời khỏi thành phố của chúng tôi rất chậm.
“Cướp tài sản? Bây giờ đúng là ít thấy đấy.” Đại Bảo nói, “Bây giờ cũng không còn ai mang theo tiền mặt nữa, các vụ cướp tài sản ít hơn rất nhiều.”
“Này, cái miệng quạ đen của anh, chuyện này không nên nói linh tinh đâu đấy.” Tôi cau mày nói, “Vì hiện trường rõ ràng có các đồ vật bị mất, nên xem xét theo hướng cướp của giết người.”
“Sao tôi lại thành cái miệng quạ đen? Kể cả có đúng đi nữa, cũng là lây từ cậu đấy.” Đại Bảo cười nói.
“Kể cũng phải.” Lâm Đào nói, “Ý tôi muốn nói bây giờ các vụ án cướp tài sản đúng là ít hơn rồi, nhưng các vụ lừa đảo qua điện thoại rất nhiều, loại hình các vụ án cũng thay đổi theo sự phát triển của thời đại.”
“Đúng thế, các vụ giết người liên hoàn cũng ít hơn trước đây bảy mươi phần trăm.”
“Đây là chuyện tốt.” Tôi nói.
“Bị hại là người như thế nào?” Lâm Đào quay lại chủ đề.
“Nghe nói là mẹ đơn thân và con, à, cũng không hoàn toàn là như vậy, mà đại loại là chồng làm việc ở thành phố, mỗi tháng về nhà một lần.” Tôi nói.
“Mỗi hai mẹ con ở với nhau, đúng là dễ bị xâm hại.” Đại Bảo xen vào, “Người bị chết là mẹ hay con gái?”
“Nghe nói là người mẹ bị giết, con gái bị trói.” Tôi nói, “Vẫn may, ngoài bị chấn động hoảng sợ thì cô con gái hơi yếu chút thôi, không nguy hiểm về tính mạng.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe do tôi lái đã tiến vào khu vực trung tâm huyện Dương Cung, theo định vị của Trưởng Công an huyện Dương Cung gửi, tôi phóng xe thẳng đến một khu dân cư ở phía tây huyện thành.
Đây là một khu dân cư được xây dựng từ mười mấy năm trước, bây giờ được coi là không mới không cũ. Cổng vào khu dân cư có một cảnh sát của đồn công an trang bị vũ trang đầy đủ đang chờ chúng tôi, thấy chúng tôi đến, liền vẫy tay ra hiệu, bảo chúng tôi cho xe xuống hầm để xe qua cửa hầm ở cổng vào.
Những khu dân cư được xây dựng vào thời gian đó, rất nhiều khu không nghĩ đến vấn đề chỗ đỗ xe, vì vậy cũng đều không xây dựng hầm để xe, nên mới xảy ra vấn đề đỗ xe khó ở các khu chung cư cũ. Nhưng khu này đã xây hầm để xe, chỉ là diện tích hầm tương đối nhỏ, công tác quản lý tương đối kém. Chúng tôi vừa xuống hầm để xe lập tức biết ngay thế nào là bẩn thỉu, hỗn loạn.
Trên mặt sàn xi măng, các ô đỗ xe được kẻ vạch không ngay ngắn, giữa các chỗ đỗ ô tô đều nhét đầy xe đạp điện và xe máy, có những chiếc xe đạp điện đã phủ một lớp bụi dày.
Vì bây giờ đã là buổi tối, toàn bộ các vị trí đỗ xe đều đã có xe đỗ, nên xe khám nghiệm của chúng tôi chỉ có thể đỗ ở lối đi giữa các vị trí đỗ xe, một chiếc xe gần như đã choán gần hết lối đi.
“Chỗ này không thể đỗ lâu được đâu nhỉ? Nếu không, chúng ta sẽ làm ảnh hưởng đến việc ra vào của người dân.” Tôi nhảy xuống xe, nhìn xung quanh, mới phát hiện ra trong góc hầm để xe, dây cảnh giới đã được căng ở phía sau hai chiếc ô tô, mấy cảnh sát đang làm việc ở khu vực đó.
“Thảo nào bảo chúng ta xuống hầm để xe, hóa ra hiện trường ở ngay dưới hầm để xe!” Tôi vừa nói vừa bước về phía dây cảnh giới.
Thấy chúng tôi đi tới, Phó trưởng Công an huyện Dương Cung Cao Bưu và bác sĩ pháp y Lâm liền ra đón. Tôi nhìn xung quanh, thấy không có quần chúng đứng xem, liền hỏi: “Vụ án xảy ra ở đây à?”
“Chuyện này, nói ra thì rất dài.” Phó trưởng Công an Cao Bưu bắt tay tôi rồi kéo chúng tôi đi đến góc hầm để xe, cũng chính là góc có căng dây cảnh giới, giới thiệu tình hình vụ án.
Người bị hại tên là Thương Phượng Liên, nữ, 43 tuổi, là người huyện Dương Cung, vốn làm việc ở một doanh nghiệp nhà nước, năm năm trước sau khi xin nghỉ vì bị bệnh, ở nhà chăm sóc con suốt. Nguồn kinh tế chủ yếu của Thương Phượng Liên là lương của chồng và tiền cho thuê một căn hộ ở khu gần trường học. Chồng cô ta tên là Quách Siêu, hơn cô ta hai tuổi, hiện là công chức trong một cơ quan trực thuộc tỉnh ở thành phố Long Phiên, cấp bậc tương đương trưởng ban, nhưng không có chức vụ gì cụ thể. Địa điểm làm việc của Quách Siêu và huyện Dương Cung lại nằm đúng trên đường chéo qua địa phận của Long Phiên, mặc dù có vẻ như một nơi ở thành phố, một nơi ở huyện trực thuộc thành phố, nhưng khoảng cách thực tế tương đối xa. Cho nên bình thường Quách Siêu ở nhà tập thể của cơ quan, mỗi tháng có ba ngày nghỉ, sẽ về nhà.
Hôm nay, chính là ngày xảy ra vụ án, Quách Siêu vừa từ nhà đến cơ quan đi làm chưa đến một tuần.
Con gái của Quách Siêu và Thương Phượng Liên tên là Quách Sảnh Sảnh, năm nay 16 tuổi, là học sinh lớp chín, sắp phải thi lên cấp III, học ở trường Trung học số 10 của huyện Dương Cung cách hiện trường hai cây số, cũng là trường cấp II trọng điểm trong huyện. Quách Sảnh Sảnh ngoan ngoãn, học giỏi, thời điểm này đã giành được suất vào thẳng lớp chọn của trường Trung học số 1 huyện Dương Cung. Cho nên, gia đình này không phải chịu áp lực về kỳ thi lên cấp III của con.
Hôm nay là thứ bảy, vì vậy không có nhiều người ra ngoài vào sáng sớm. Đến tầm khoảng 10 giờ sáng, hàng xóm trong tòa nhà này xuống dưới tòa nhà, khi đi qua cửa nhà Thương Phượng Liên, phát hiện thấy cửa nhà cô ta mở, nên thò đầu nhìn vào, trong nhà có vẻ đã bị lục tung, nhưng không có người. Trong ấn tượng của hàng xóm, Thương Phượng Liên là người rất cảnh giác, thường không để cửa mở như vậy, nên sau khi gõ cửa gọi không thấy ai đáp lại, người hàng xóm đã báo cảnh sát.
Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát đồn công an đến hiện trường, từ ngoài cửa nhìn vào trong nhà có vẻ đúng là không có người, liền đi bao giày khám nghiệm, mang găng tay vào hiện trường. Sau khi quan sát qua hiện trường, xác định tất cả các khu vực trong nhà đều không có người, cảnh sát gọi vào số điện thoại di động của Thương Phượng Liên, thấy tắt máy. Cảnh sát liền chia làm hai tuyến, một tuyến thông báo cho bố mẹ của Thương Phượng Liên, triệu tập mấy người họ hàng, cùng tìm kiếm ở sòng bài, trung tâm mua sắm, chợ, những nơi Thương Phượng Liên hay đến; tuyến kia đến thắng trường học của Quách Sảnh Sảnh, tìm cô bé.
Mặc dù hôm nay là thứ bảy, nhưng học sinh lớp chín, sắp phải thi lên cấp III, vẫn đi học bình thường. Mặc dù Quách Sảnh Sảnh đã được vào thẳng trường cấp III trọng điểm, nhưng vì ham học, cô bé chưa từng lơ là việc học, chắc cũng đi học bình thường. Nhưng khi cảnh sát đến trường cấp II, đúng vào lúc tan học tầm trưa, họ không tìm thấy bóng dáng Quách Sảnh Sảnh ở đâu. Cảnh sát liền tìm gặp giáo viên chủ nhiệm lớp của Quách Sảnh Sảnh.
Theo lời giáo viên chủ nhiệm, 7 giờ rưỡi sáng lớp chín phải có mặt đúng giờ, Quách Sảnh Sảnh không bao giờ đi muộn. Cho nên đến 8 giờ, thấy Quách Sảnh Sảnh vẫn chưa đến trường, giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện cho Thương Phượng Liên. Không ngờ, người nhận điện thoại không phải là Thương Phượng Liên, mà là giọng một người đàn ông.
“Hả? Anh là...” Giáo viên chủ nhiệm nói.
“Chị ở đâu? Có việc gì?” Người đàn ông nói.
“Tôi là giáo viên Vương ở trường Trung học số 10...” Giáo viên chủ nhiệm đang định tự giới thiệu.
“Hôm nay Quách Sảnh Sảnh mệt, xin nghỉ học một hôm.” Người đàn ông đột ngột thô lỗ ngắt lời giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm ngắt điện thoại, cảm thấy trong lòng không vui, nhưng lại nghĩ, có thể Quách Sảnh Sảnh bị ốm, khiến bố cô bé lo lắng. Các ông bố bà mẹ đều lo cho con, điều này có thể hiểu được.
Sau khi điều tra vòng ngoài về Quách Siêu, cảnh sát Long Phiên gửi thông tin phản hồi là hôm qua, hôm nay, Quách Siêu đều làm việc ở cơ quan suốt. Như vậy người đàn ông nhận điện thoại rất khả nghi. Vì điện thoại di động của Thương Phượng Liên không có ở hiện trường trong nhà, tính khả nghi càng tăng lên gấp bội. Công an huyện Dương Cung lập tức cử kỹ thuật viên hình sự đến khám nghiệm nhà Thương Phượng Liên, xem có phát hiện ra vết máu hoặc các dấu vết khác có thể chứng minh đây là một vụ án mạng hoặc một số căn cứ liên quan đến sự mất tích của cô ta.
Một nhóm trinh sát viên khác cùng họ hàng của Thương Phượng Liên tìm khắp những nơi có thể tìm thấy Thương Phượng Liên ở huyện Dương Cung, không có bất cứ thu hoạch gì. Đúng vào lúc này, một người họ hàng bỗng nhớ ra, Thương Phượng Liên có một chiếc xe đạp điện, bình thường để ở hầm để xe của khu dân cư. Đi xem cái xe đạp điện có còn ở đó không là sẽ biết cô ta có đi xa không.
Cảnh sát cùng người họ hàng xuống hầm để xe, còn chưa kịp tìm cái xe đạp điện, đã nhìn thấy Quách Sảnh Sảnh bị trói trong một góc của hầm để xe.
Lúc này Quách Sảnh Sảnh đã bắt đầu hôn mê, lập tức được đưa đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, cô bé tỉnh lại ngay sau khi được cấp cứu sơ bộ. Theo lời kể của Quách Sảnh Sảnh, đúng 7 giờ sáng nay, khi đi thang máy xuống dưới tòa nhà, cô bé đã gặp một người đàn ông trung niên mà cô bé không quen. Người đàn ông này đeo khẩu trang, nhưng chắc chắn là người Quách Sảnh Sảnh không quen. Sau khi vào thang máy, hắn dùng cánh tay kẹp cổ cô bé, đưa cô bé xuống tầng hầm.
Lúc đó Quách Sảnh Sảnh vô cùng hoảng sợ, cô bé đã nghĩ đến vô số khả năng bị xâm hại, thậm chí còn cảm giác mình sắp chết rồi. Nhưng không ngờ, gã đàn ông này hoàn toàn không lột quần áo của cô bé như trong tưởng tượng, mà bảo cô bé đưa chìa khóa nhà. Chuyện này tốt hơn quá nhiều so với những gì Quách Sảnh Sảnh dự tính, cho nên cô bé đưa luôn chìa khóa nhà cho gã đàn ông. Sau khi lấy được chìa khóa, gã đàn ông lục tìm và lấy ra sợi dây nhảy trong cặp sách của cô bé, trói cô bé vào ống dẫn nước ở góc hầm để xe, lại dùng khăn tay của cô bé bịt chặt miệng cô bé lại rồi rời đi.
Bị trói từ 7 giờ sáng cho đến tận 2 giờ chiều mới được giải cứu, Quách Sảnh Sảnh không được ăn uống gì, may mà ở tầng hầm không nóng như ở bên ngoài, cho nên chỉ bị kiệt sức và mất nước ở mức độ nhẹ, sau khi đến bệnh viện được bổ sung Glucose thì không sao nữa.
Qua lời kể của Quách Sảnh Sảnh có thể khẳng định, đây là một vụ án hình sự.
Chỉ là, Thương Phượng Liên thì không may mắn như vậy. Khi tiến hành khám nghiệm nhà Thương Phượng Liên, kỹ thuật viên hình sự vô tình phát hiện thấy phía dưới dát giường trong phòng ngủ chính nhà cô ta là một cái tủ hộp giường. Lật tấm dát giường lên liền phát hiện thấy bên trong có một tử thi bị trói, đã xuất hiện vết hoen, co cứng tử thi, xác định đã tử vong. Kết quả nhận diện cho thấy người chết chính là Thương Phượng Liên.
Nghe đến đây, tôi hỏi: “Thế có nghĩa là chỗ các anh khám nghiệm bây giờ là chỗ Quách Sảnh Sảnh bị trói?”
Phó trưởng Công an Cao gật đầu và nói: “Đồng thời khám nghiệm cả hai hiện trường, tử thi vẫn chưa được đưa đi. Hiện trường này đơn giản hơn, nên tôi muốn nhờ các anh xem trước, rồi lên trên tầng xem.”
“Sao nghe giới thiệu xong, tôi lại nghĩ đến vụ án cậu học sinh cấp II thuê người giết hại bố mẹ mình, sau đó còn giả vờ là bị hại?” Lâm Đào nói, “Khi giải cứu cô bé, các anh có để ý đến nút thắt dây trói cô bé không? Cô bé có thể tự trói mình được không?”
“Cái này, đúng là không để ý.” Phó trưởng Công an Cao đáp lời, “Chúng tôi chỉ cẩn thận tháo sợi dây, chú ý không làm ảnh hưởng đến chứng cứ ở hiện trường thôi. Là cô bé tự trói mình? Chuyện này không thể nào chứ nhỉ? Tôi vừa nói rồi, trong khoảng thời gian đó có giọng đàn ông xin phép cho cô bé nghỉ học.”
“Cô bé không thể tìm đồng bọn sao?
“Tất nhiên, chúng tôi cũng đã cân nhắc đến khả năng người quen gây án.” Nhưng người chúng tôi nghi ngờ là bố của cô bé, đang tiến hành điều tra anh ta, xem anh ta có khả năng giấu mọi người để về nhà trong lúc đang làm việc ở cơ quan hay không.
“Đều là những nghi ngờ hợp lý, đều phải xem xét.” Tôi vừa đi bao giày, vừa nói.
Tôi mang xong đồ khám nghiệm, bước vào phía khu vực giới nghiêm. Trong khu vực giới nghiêm, ngoài sợi dây dùng để trói Quách Sảnh Sảnh và cái ống dẫn nước bên cạnh, còn có chiếc cặp sách đã bị mở khóa của Quách Sảnh Sảnh, ngoài ra không còn gì khác.
“Không thể có dấu chân để lại trên mặt sàn này.” Lâm Đào ngồi xuống bên cạnh ống nước và nói, “Có điều phần tử phạm tội trói một người sống vào cái ống dẫn nước rất lâu không ai sờ vào, chắc chắn sẽ để lại rất nhiều dấu vết đúng không?”
“Chúng tôi vẫn đang xem, trên đường ống dẫn nước có rất nhiều bụi, cũng có dấu vết nghi là dấu vân tay, đang kiểm tra xác định.” Kỹ thuật viên của huyện Dương Cung kiêm bác sĩ pháp y Giang Quang Thao nói, “Giống dấu vân tay ở lớp bụi bên trên nhất là hai chỗ này.”
Lâm Đào cầm kính lúp ghé lại xem.
“Trên tầng không phải là còn một hiện trường nữa sao?” Tôi nói, “Nếu đã là một vụ cướp của, hiện trường bị lục lọi lộn xộn như vậy, thế nào cũng để lại dấu vân tay nhỉ?”
“Trên cửa tủ ở trên nhà, rõ ràng đã kiểm tra thấy có vết lau bụi, nhưng không thấy bất cứ dấu vân tay nào.” Phó trưởng Công an Cao nói, “Có thể xác định, phần tử phạm tội đã có sự chuẩn bị từ trước, mang theo găng tay, cho nên trên nhà gần như không thể tìm ra được dấu vân tay.”
“Có điều Quách Sảnh Sảnh nói, khi trói cô bé, phần tử phạm tội không đeo găng tay.” Một trinh sát viên ở bên cạnh nói, “Cho nên chúng tôi cảm thấy giá trị của hiện trường này lớn hơn.”
“Có sự chuẩn bị từ trước, tại sao lại dùng sợi dây nhảy của người bị hại để trói? Chưa biết chừng lục lọi bới lộn trong nhà chỉ để gây rối nhiễu cho công việc của cảnh sát?” Tôi lẩm nhẩm một câu, rồi nói tiếp, “Lâm Đào, tình hình thế nào?”
“Ổn rồi, có dấu vân tay, còn mới.” Trình độ của chuyên gia khám nghiệm dấu vết đúng là hơn trình độ của bác sĩ pháp y kiêm kỹ thuật viên.
“Tử thi ở trên tầng à?” Tôi hỏi, bỗng thấy vơi hẳn lo lắng.
Phó trưởng Công an Cao gật đầu.
“Thế thì nhóm của Lâm Đào ở đây xử lý dấu vân tay cẩn thận nhé, mặc dù nó khó có thể coi là chứng cứ mang tính quyết định của vụ án, nhưng có thể sẽ là căn cứ quan trọng để xác định phần tử phạm tội.” Tôi nói, “Chúng ta đi lên trên tầng xem tình hình thế nào.”
Từ tầng hầm, có thể trực tiếp đi lên bằng cái thang máy kiểu cũ. Đây là một tòa nhà kiểu một thang máy bốn hộ, đợi thang máy quả là khá mất thời gian. Tôi nhìn xung quanh cái thang máy dán đầy những mẩu quảng cáo, xác định đúng là không có camera giám sát gì trong khu chung cư không mới không cũ này. Đường tắt, xem ra không thể đi được.
Hiện trường là phòng 01 tầng 9 của tòa nhà, là một căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn, kiểu bố cục nhà ở thịnh hành nhất thời đó. Bước vào cửa là lối vào, phía sau lối vào là gian phòng khách lớn liền với phòng ăn, xung quanh phòng khách là cửa của ba căn phòng, bếp và khu vệ sinh.
Ba căn phòng đều đã bị lục tung, các đồ vật trên bàn, trong tủ, tủ sách đều bị lục lọi lộn xộn. Mấy cảnh sát đang ghi lại thông tin về từng đồ vật trong nhà, để đối chiếu với lời khai của Quách Sảnh Sảnh, Quách Siêu, từ đó làm rõ những đồ vật có giá trị đã bị cướp.
Tôi men theo những tấm lót sàn bảo vệ hiện trường đi một vòng xung quanh phòng khách và hỏi: “Trên gạch lát nền không tìm được dấu vết gì à?”
“Chúng tôi đã tìm rồi, cũng đã dùng màng hút dấu vết, thực sự không tìm được ra vết giày có tính đặc trưng.” Một kỹ thuật viên đáp lời.
“Kỳ lạ thật.” Tôi vừa lẩm bẩm, vừa tìm kiếm trong phòng khách. Một chiếc hộp giấy để trên bàn nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi.
Chiếc bàn ăn được thu dọn rất ngăn nắp, trên mặt bàn để hộp đựng giấy ăn, lọ hoa, rổ đựng hoa quả... Vì nhìn một cái là thấy rõ toàn bộ đồ vật trên bàn ăn, nên hung thủ không cần lục tìm ở bàn ăn, các kỹ thuật viên cũng không mất thời gian kiểm tra bàn ăn.
Cái hộp giấy thu hút sự chú ý của tôi, là một cái hộp đựng găng tay trên bàn ăn. Vì dịch bệnh, rất nhiều gia đình đều mua loại găng tay màng mỏng kiểu rút như vậy. Loại găng tay này giống như găng tay cao su, nhưng mỏng hơn và tính đàn hồi cũng kém hơn găng tay cao su. Nhưng loại găng tay dùng một lần này đúng là rất hiệu quả trong việc ngăn chặn virus bám vào da. Thoạt nhìn bên ngoài, loại hộp găng tay này giống như một hộp giấy dạng rút, rất bình thường, nên không thu hút sự chú ý của đội ngũ khám nghiệm. Nhưng tôi đang có suy nghĩ trong đầu, nên rất chú ý đến hộp găng tay kiểu rút này.
Tôi bước đến cạnh bàn ăn, chưa nhấc cái hộp găng tay lên đã phát hiện ra giữa hộp găng tay và vách tường có một chiếc găng tay mỏng đã rơi ra. Tôi kiểm tra chiếc găng tay cao su mình đang đeo trên tay, sau đó cẩn thận cầm chiếc găng tay rơi ra lên.
Trên hộp găng tay có một lớp bụi mỏng, một góc bàn ăn cũng có, nhưng chiếc găng tay kẹp giữa cái hộp găng tay và vách tường này không có một chút bụi nào. Tôi bắt đầu có một số suy luận trong đầu.
Tôi quay người đi vào căn phòng ngủ chính, trong phòng ngủ có nhiều cảnh sát kỹ thuật nhất, dù sao đây cũng là hiện trường trung tâm.
“Hiện trường mất những đồ gì, có xác định được không?” Tôi hỏi.
“Bây giờ còn chưa xử lý xong.” Một cảnh sát phụ trách khám nghiệm trả lời, “Có thể khẳng định được là, người chết có một chiếc đồng hồ đeo tay Franck Muller, trị giá gần bảy mươi nghìn tệ, chắc chắn đã bị lấy đi. Đấy, cả hộp đựng đồng hồ và hóa đơn đều đã bị mang di.”
“Sao mấy thứ này động tí là mấy chục nghìn tệ, mấy trăm nghìn tệ nhỉ? Chỉ là cái đồng hồ đeo tay thôi mà? Làm bằng vàng chắc?” Đại Bảo khinh khỉnh nói.
“Làm bằng vàng, cũng chưa chắc đã đáng giá ngần ấy tiền.” Trinh sát viên cười nói, “Nghe nói, các cửa hàng thu mua đồ xa xỉ đã qua sử dụng đều đã bị bố trí người giám sát điều tra.”
“Cô ta không có việc làm, chồng chỉ là một công chức, lấy đâu ra nhiều tiền để mua đồ xa xỉ thế nhỉ?” Tôi hỏi.
“Cái này, đã hỏi Quách Siêu, anh ta biết cái đồng hồ này, nghe nói là nạn nhân có được do thắng bạc.” Trinh sát viên nói, “Tất nhiên, chúng tôi cũng thấy không đáng tin lắm, chuyện này vẫn đang điều tra. Có điều Quách Siêu không có chức vụ lãnh đạo, trong tay cũng không có thực quyền gì, Ủy ban Kiểm tra kỷ luật cũng đang tiến hành điều tra. Nhưng công chức mua cái đồng hồ đeo tay trị giá bảy mươi nghìn tệ, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Tiền lương cả năm mới khoảng một trăm nghìn đổ lại.” Đại Bảo nói.
Tôi khoát tay ngắt lời Đại Bảo, nói: “Ủy ban Kiểm tra kỷ luật chắc chắn sẽ tiến hành điều tra, nếu chẳng may có những đồ vật giá trị cần che giấu, mà Quách Siêu không chủ động khai ra, sẽ phiền cho chúng ta đấy.”
“Ủy ban Kiểm tra kỷ luật đã điều tra sơ bộ rồi, chắc là không có vấn đề gì.” Trinh sát viên nói, “Theo như lời khai của Quách Sảnh Sảnh và tình hình hiện trường, cũng không giống như mất rất nhiều đồ đạc có giá trị.”
“Ngoài đồng hồ đeo tay ra, những thứ khác thì thế nào?” Tôi hỏi.
“Điện thoại di động của nạn nhân không thấy đâu.” Trinh sát viên đáp lời, “Nhưng cũng chỉ là một chiếc điện thoại di động bình thường, không đáng bao nhiêu tiền. Quách Sảnh Sảnh nói, mẹ cô bé có một sợi dây chuyền vàng và một cái nhẫn vàng. Bây giờ xem ra đều ở trên người nạn nhân. Còn về tiền mặt, họ chơi mạt chược phải dùng tiền mặt, ước chừng trong tay nạn nhân phải có bảy đến mười nghìn tệ, thông thường để ở trong ngăn kéo trong phòng đọc sách, bây giờ chúng tôi chưa tìm thấy số tiền này.”
“Lại là chơi mạt chược, liệu có phải là lại vì chơi mạt chược, khiến cho quan hệ giữa mẹ và con gái có vấn đề không?” Lâm Đào vẫn chưa từ bỏ suy đoán của mình, “Trẻ con lớp chín, đang ở giai đoạn chống đối.”