Chương 4
Ngoài các bác sĩ pháp y, tất cả mọi người có mặt trong cuộc họp chuyên án đều bơ phờ, rõ ràng đều đã thức xuyên đêm.
“Tranh thủ thời gian báo cáo tình hình các nhóm, sau đó căn cứ vào tình hình cụ thể, luân phiên nghỉ ngơi.” Phó trưởng Công an Cao ngồi phía trước bàn hội nghị, cầm một cốc trà bằng sứ, hai mắt đỏ quạch, nói, “Nhóm camera giám sát.”
Trình Tử Nghiên dường như đang ngây ra, bỗng đột ngột bị gọi, hơi luống cuống, đáp: “Dạ, nhóm camera giám sát đã đi hỏi thông tin ban quản lý khu dân cư, xác định toàn bộ camera giám sát ở gần hiện trường đều đã bị hỏng. Chúng tôi đã tìm đến tất cả số camera giám sát còn hoạt động trong khu, đều không thể tìm ra được dấu tích liên quan đến vụ án. Cũng có một vài camera giám sát an ninh ở phía ngoài khu dân cư, nhưng vì không có căn cứ nhận diện, thời gian gây án lại vào buổi sáng, lưu lượng người rất lớn, cho nên không biết nhận diện như thế nào.”
“Không lo, nếu biết thông tin cá nhân của đối tượng tình nghi phạm tội, có khả năng sẽ dễ dàng nhận diện được.” Tôi nói.
“Ý của Lão Tần là, người quen gây án?” Phó trưởng Công an Cao rất thông minh, nghe qua là hiểu luôn.
“Nhưng, các vụ cướp kiểu này, loại thường gặp nhất là, sau khi thăm dò tình hình, tiến hành khống chế người dễ bị khống chế nhất, lấy chìa khóa và đột nhập vào nhà.” Một trinh sát viên nói, “Thông thường đa số là bọn chuyên đi khắp nơi gây án.”
Tôi xòe tay, không nói gì thêm, theo trình tự thông thường, lúc này đến lượt bộ phận trinh sát báo cáo tình hình điều tra.
Quả nhiên, trinh sát viên chịu trách nhiệm chính mở sổ ra, hắng giọng, nói: “Tình hình quan hệ xã hội của cô Thương Phượng Liên này tương đối đơn giản. Sở thích lớn nhất của cô ta là chơi mạt chược, gần như không tham gia các hoạt động xã hội khác, cho nên kênh để quen biết người khác chủ yếu là qua chơi mạt chược. Vì chơi mạt chược, cô ta thậm chí rất ít quan tâm đến tình hình sinh hoạt của con gái. Trước khi vụ án xảy ra, cô ta còn cãi nhau với con gái một trận vì chuyện chơi mạt chược. Khi đó tâm trạng của cô ta không vui, bạn chơi mạt chược của cô ta nói như vậy. Theo phản ánh từ bạn chơi mạt chược của cô ta, cô ta là người rất cảnh giác, tính cách lập dị, cho nên rất ít có quan hệ thân thiết với người khác. Chúng tôi đã điều tra một vòng, thực sự không thể tìm ra người có khả năng gây án.”
“Người đàn ông có liên hệ với con gái cô ta thì sao?” Lâm Đào hỏi.
“Ừm, chắc chắn là đàn ông.” Đại Bảo nói, “Sức khống chế tốt, chênh lệch về thể lực rõ rệt.”
“Trước tiên, nhìn từ quan hệ xã hội của Thương Phượng Liên, đàn ông càng ít, chúng tôi không điều tra ra phương thức liên hệ của người đàn ông nào khả nghi ngoài chồng cô ta. Lịch sử các cuộc gọi điện thoại cũng không có gì bất thường. Điện thoại di động của cô ta không có ở hiện trường, bây giờ cũng không thể xác định được có phải là liên hệ qua Wechat hay không.” Trinh sát viên nói, “Về con gái cô ta, dù sao cũng chỉ là học sinh cấp II, những người nam giới quen biết cũng chỉ có thầy giáo và bạn cùng học, bạn cùng học cũng đều là trẻ con. Sau khi các anh đưa ra nghi vấn, chúng tôi cũng đã điều tra toàn bộ các phương tiện liên lạc qua điện thoại, qua mạng của Quách Sảnh Sảnh, không phát hiện ra manh mối, cơ bản có thể loại trừ khả năng là đối tượng tình nghi.”
“Chồng cô ta thì sao?” Phó trưởng Công an Cao hỏi.
“Anh Quách Siêu này, lúc đầu chúng tôi cũng thấy có điểm đáng ngờ.” Trinh sát viên phụ trách chính nói, “Có mấy hàng xóm đều phản ánh là đã nghe thấy Thương Phượng Liên cãi nhau với Quách Siêu, có lúc còn trông thấy họ giằng co giận dỗi nhau trong khu.”
“Độ tuổi này rồi mà còn giận dỗi mâu thuẫn với nhau như vậy, cũng ít thấy.” Tôi cười nói, “Xác định người giằng co giận dỗi là Quách Siêu?”
Trinh sát viên phụ trách chính gật đầu, nói: “Xác định, dù gì cũng là hàng xóm bấy nhiêu năm rồi, họ có thể khẳng định là Quách Siêu. Hơn nữa, qua lời khai của Quách Sảnh Sảnh, cũng có thể chứng minh được. Nói tóm lại, quan hệ vợ chồng rất căng thẳng, đây cũng là nguyên nhân Quách Siêu một tháng mới về nhà một lần, nếu không, huyện Dương Cung gần thành phố Long Phiên như vậy, kể cả là đi về hằng ngày cũng không phải là khó khăn lắm. Cho nên, lúc đầu chúng tôi nghĩ, liệu có khả năng là chồng cô ta giết người, sau đó tạo hiện trường trộm cướp giả không.”
“Rõ ràng là không phải.”
“Vâng!” Trinh sát viên phụ trách chính nói, “Đúng là có rất nhiều điểm không khớp, nhưng chúng tôi vẫn tiến hành điều tra chồng cô ta, xác định loại trừ vì không có thời gian gây án. Ngoài ra, Ủy ban Kiểm tra kỷ luật cũng đã tiến hành thẩm tra toàn diện, nhận định anh ta rất trong sạch, không có vấn đề gì.”
“Nguyên nhân khiến quan hệ vợ chồng căng thẳng, đã điều tra chưa?” Tôi hỏi.
“Điều tra rồi.” Trinh sát viên phụ trách chính đáp, “Qua điều tra Quách Siêu và mấy người bạn chơi mạt chược có quan hệ tương đối thân thiết với Thương Phượng Liên, nguyên nhân chắc là tương đối ăn khớp.”
“Là ngoại tình?” Tôi cướp lời.
Trinh sát viên phụ trách chính lắc đầu, nói: “Chuyện ngoại tình, tôi vừa nói rồi, không phát hiện ra. Theo tìm hiểu của chúng tôi, nguyên nhân khiến quan hệ vợ chồng họ căng thẳng là Thương Phượng Liên thấy Quách Siêu không có chí tiến thủ, không có tài. Anh Quách Siêu này làm việc ở cơ quan trực thuộc tỉnh hơn hai mươi năm rồi, vốn là hồi 30 tuổi đã được làm trưởng phòng, 35 tuổi đã làm phó trưởng ban, 37 tuổi đã lên phó trưởng ban hưởng cấp bậc trưởng ban. Con đường công danh đang thuận buồm xuôi gió, thì năm 40 tuổi, vì đam mê luyện thư họa, nên anh ta đã xin thôi chức vụ phó trưởng ban, chỉ xin giữ chế độ đãi ngộ cấp bậc trưởng ban. Nghe nói, hằng ngày đi làm, Quách Siêu toàn lấy báo cũ ra luyện chữ luyện tranh, vô cùng say sưa, hoàn toàn không có hứng thú với chuyện thăng tiến chính trị. Thương Phượng Liên cho rằng chồng ham chơi, không có ý chí, vì vậy thường xuyên cãi cọ, thậm chí là xô đẩy với anh ta. Từ năm đó, cũng tức là năm năm trước, Quách Siêu chỉ về nhà mỗi tháng một lần, thứ nhất là để thăm con gái, thứ hai là mang tiền về nhà. Nghe nói, anh ta về đến nhà, cũng không quên luyện thư họa, còn luôn cãi nhau với Thương Phượng Liên.”
“Ừm, tuy không trực tiếp điều tra ra chuyện ngoại tình, nhưng thông tin này cũng khá có giá trị.” Tôi nói, “Lâm Đào, bên cậu thế nào?”
“Chỗ chúng tôi, hơi phiền phức.” Hai hàng lông mày rậm của Lâm Đào cau lại, trông càng đẹp trai, cậu nói, “Trên đường ống dẫn nước ở tầng hầm, chúng tôi tìm thấy một dấu vân tay có giá trị giám định, nhập vào ngân hàng đối chiếu không thu được kết quả. Mặc dù lấy được dấu vân tay, nhưng tôi vẫn rất lo. Dẫu sao, dấu vân tay cũng không nằm ở hiện trường trung tâm nơi nạn nhân tử vong, nếu người có dấu vân tay sa lưới, gặp luật sư là biết phải tranh tụng thế nào ngay.”
“Đúng thế, tôi chỉ sờ một cái vào đường ống dẫn nước, anh dựa vào đâu mà bảo tôi giết người?” Đại Bảo nói theo giọng điệu của phần tử phạm tội.
“Không sao, quan trọng là chuỗi chứng cứ, không thể chỉ dựa vào một dấu vân tay.” Tôi nói, “Dấu vân tay này, vẫn rất có ý nghĩa, có thể coi là căn cứ nhận diện. Dù sao, gần đây cũng có rất ít người đến gần đường ống dẫn nước, mà dấu vân tay lại rất mới. Trong nhà người chết, không tìm ra được dấu vết gì nữa sao?”
“Thực sự là không còn dấu vết gì nữa.” Lâm Đào trả lời, “Ngay cả thanh dát giường, tấm dát giường trói người chết, chúng tôi cũng đã quét kĩ một lượt, không tìm ra được dấu vân tay thứ hai. Cho nên, tôi mới nói là hơi phiền phức.”
“Đến lượt tôi nói rồi nhỉ?” Tôi nói, “Nguyên nhân tử vong là ngạt thở do tư thế, nói cách khác, tên hung thủ này đúng là cướp tài sản, không định giết người, nạn nhân tử vong có khả năng nằm ngoài dự tính của hung thủ. Đấy chính là căn cứ chủ yếu để tôi đưa ra nhận định khi nãy về phỏng đoán Quách Siêu giết vợ, làm giả hiện trường là không thể xảy ra.”
Cả phòng họp xôn xao.
“Thời gian tử vong của nạn nhân là 10 giờ sáng hôm qua.” Tôi nói, “Trên người, ngoài tổn thương ở cổ tay do bị khống chế, không có bất cứ tổn thương nào khác, cũng có nghĩa là, không xảy ra ẩu đả kịch liệt.”
Phòng họp lại xôn xao.
“Vẫn may, tôi còn lo rằng người nhà sẽ nghi ngờ chúng ta không nỗ lực tìm người mất tích, khiến nạn nhân tử vong.” Một cảnh sát ở đồn công an nói, “10 giờ, còn chưa báo cảnh sát.”
“Nghe anh nói như vậy, là người quen gây án?” Phó trưởng Công an Cao lại đoán đúng suy nghĩ của tôi.
Tôi gật đầu, nói: “Có thể khẳng định là người quen gây án, có rất nhiều căn cứ, nghe tôi trình bày lần lượt. Thứ nhất, tối hôm qua tôi đã nghiên cứu lời khai của Quách Sảnh Sảnh, phần tử phạm tội này trực tiếp lôi cô bé xuống tầng hầm, lấy đi chìa khóa nhà, nhưng lại không hỏi cô bé số nhà, đúng không? Phần tử phạm tội đã căn chính xác thời gian Quách Sảnh Sảnh đi học, dường như hiểu rất rõ nhà họ.”
“Như vậy cũng có thể là đã thăm dò từ trước.” Phó trưởng Công an Cao nói.
Tôi mỉm cười và nói tiếp: “Thứ hai, theo lời khai của giáo viên, giáo viên vừa giới thiệu xong về mình qua điện thoại, giọng đàn ông trong điện thoại đã nói, hôm nay Quách Sảnh Sảnh bị mệt, xin phép nghỉ học. Hắn ta làm thế nào biết được họ tên của Quách Sảnh Sảnh?”
“Có khả năng lúc lục tìm dây nhảy trong cặp sách, đã nhìn thấy tên viết trên sách?” Phó trưởng Công an Cao nói xen vào.
Tôi không bày tỏ thái độ, nói tiếp: “Đúng thật, có thể giải thích như vậy. Thứ ba, nạn nhân tử vong vì ngạt thở do tư thế dễ gây tử vong, toàn bộ cơ thể đều không có những tổn thương do dụng cụ gây ra, không có tổn thương do kháng cự, tổn thương mang tính đe dọa, tổn thương do bị khống chế cũng rất ít. Cũng có nghĩa là, hung thủ không xâm hại tình dục, không làm tổn thương, không đe dọa người chết. Nhưng trong cả quá trình, không có người hàng xóm nào nghe thấy một tiếng kêu cứu, mà Thương Phượng Liên không hề có tổn thương do bị bịt miệng gây ra. Hơn nữa, sau khi gây án, hung thủ không những không đóng cửa lại, kéo dài thời gian xảy ra vụ án, mà còn mở to cửa, để người khác dễ phát hiện hơn, như vậy là sao?”
“Anh nói xem tại sao?” Phó trưởng Công an Cao hiếu kỳ.
“Tôi nghĩ, từ nguyên nhân tử vong không xác định này, và thủ đoạn cố ý để lộ, có thể suy luận ra ý đồ của hung thủ.” Tôi nói, “Hắn cũng không muốn nạn nhân sẽ chết, hắn mở cửa, là để nạn nhân có thể kêu cứu và có người nghe thấy.”
“Ừm, suy luận này, là suy luận có căn cứ xác đáng.” Phó trưởng Công an Cao gật đầu, có vẻ tán đồng với ý kiến của tôi.
“Thực ra, vẫn còn căn cứ khác nữa.” Tôi nói, “Anh xem, hung thủ trói tay và miệng Quách Sảnh Sảnh bằng dây nhảy và khăn tay của Quách Sảnh Sảnh. Tôi đã kiểm tra bàn ăn trong nhà người chết, trên bàn ăn có một hộp găng tay kiểu rút giấy. Một chiếc găng tay trong đó đã bị rút ra, rơi ở giữa cái hộp găng tay và vách tường không có bụi bám bên trên, cho thấy là vừa rơi ra, hơn nữa trong nhà người chết rất gọn gàng ngăn nắp, không thể có chuyện một cái găng tay rơi bừa ở đó. Như vậy, hung thủ chắc hẳn đã rút hai cái găng tay để đeo, nhưng trong lúc rút, đã lôi ra một cái nữa, rơi ở đó.”
“Ý của cậu là, hung thủ hoàn toàn không chuẩn bị trước.” Lâm Đào nói.
Tôi gật đầu, nói: “Toàn bộ dụng cụ, đều lấy ở hiện trường. Những tên tội phạm đột nhập vào nhà trộm cướp khắp nơi, có chuyện không mang theo gì, tay không vào nhà người ta không?”
“Cho nên, lúc ở hiện trường, cậu đã nghi ngờ là người quen gây án.” Đại Bảo nói, “Nên cậu mới bảo Trình Tử Nghiên đem toàn bộ dép lê nam đi kiểm tra DNA. Bây giờ là mùa hè, chỉ cần đi dép lê, xác suất kiểm tra ra DNA tương đối cao.”
“Ồ, thảo nào hiện trường trung tâm không phát hiện thấy có dấu giày đáng ngờ rõ rệt.” Lâm Đào gật đầu nói, “Chuỗi chứng cứ mà cậu nói có dấu vân tay, DNA ở hiện trường trung tâm trong nhà, như vậy sẽ khó có thể chối cãi được.”
“Đúng thế, chiêu này rất hiệu quả.” Trình Tử Nghiên nói, “Chúng tôi đã quan sát ba đôi dép lê nam trong nhà người chết, phát hiện thấy trong lòng của một đôi dép lông có dính những hạt cứng nhỏ, sau đó lấy kính lúp quan sát, phát hiện ra là vụn vỡ của chiếc vòng ngọc.”
Mọi người lại bắt đầu bàn luận. Trong đôi dép lê ở cửa, phát hiện thấy vụn vỡ từ chiếc vòng ngọc chỉ có ở phòng ngủ, rất rõ ràng. hung thủ đã đi dép lê vào hiện trường trung tâm. Nếu là một người lấy chìa khóa vào nhà ăn trộm, không thể nào lại cẩn thận đổi dép lê để đi như vậy.
“Bây giờ là mùa hè, trọng điểm của chúng ta vốn là dép lê mùa hè, nhưng vì những hạt vỡ này, trọng điểm đã chuyển sang đôi dép lông!” Trình Tử Nghiên cao giọng để tiếng nói của mình rõ hơn trong sự ồn ào, “Bây giờ, đã kiểm tra ra DNA của một người đàn ông lạ ở đôi dép lông này, chúng tôi rất nghi ngờ, đây chính là DNA của phần tử phạm tội.”
“Nếu dấu vân tay và DNA đều của cùng một người, là có thể làm rõ được vấn đề.” Lâm Đào bổ sung.
“Nhưng bộ phận trinh sát hình như không điều tra ra được người đàn ông nào khả nghi.” Phó trưởng Công an Cao đưa mắt nhìn trinh sát viên phụ trách chính. Anh ta bối rối gật đầu.
Tôi nói tiếp: “Đừng lo, vừa nãy tôi cứ hỏi về vấn đề ngoại tình, vì tôi nghi ngờ, đối tượng ngoại tình của người chết, có khả năng là hung thủ của vụ án này.”
“Nhưng hoàn toàn không điều tra ra được manh mối về phương diện này.” Trinh sát viên phụ trách chính nói.
“Vì nạn nhân vốn không thích tiết lộ nhiều với người khác về cuộc sống riêng tư của mình, những người mà nạn nhân tiếp xúc nhiều nhất là người nhà, thì không thể biết được chuyện này. Thêm vào đó, điện thoại di động của nạn nhân đã bị mất, rất nhiều thông tin ở các ứng dụng mạng đều không thể lấy được, cho nên không điều tra ra được thôi.”
“Anh lại có suy luận?” Phó trưởng Công an Cao hỏi.
Tôi gật đầu nói: “Tối hôm qua, tôi tổng hợp mấy manh mối lại, bắt đầu nói từ cái vòng ngọc. Sàn nhà của người chết, là sàn gỗ thịt, thông thường, vòng ngọc rơi xuống sàn gỗ thịt, không dễ bị vỡ. Trừ phi ném mạnh. Tôi đã sờ mặt sàn chỗ cái vòng ngọc vỡ, phát hiện thấy có một vết lõm rõ rệt, chứng minh cho suy đoán của tôi. Nếu không, thì phải rơi từ chỗ cao thế nào, mới tạo ra một vết lõm trên mặt sàn, đồng thời làm vỡ cái vòng ngọc?”
“Đúng rồi, tôi nhớ hôm qua hình như trinh sát viên có nói, Quách Sảnh Sảnh kể, cái vòng ngọc mẹ cô bé đeo trên tay không dễ tháo ra.” Đại Bảo nói, “Nếu là giang giật, mà đối phương không hợp tác thì đúng là không dễ lấy được.”
“Nếu đã không phải là bị rơi vỡ do giằng giật,” tôi cười nói, “thì là người chết cố tình tháo ra, sau đó bị nạn nhân hoặc hung thủ cố tình ném vỡ, lực ném khá mạnh.”
“Tôi hiểu rồi. Đang yên đang lành, tại sao phải ném cái vòng ngọc?” Phó trưởng Công an Cao nói, “Vì cái vòng ngọc có khả năng là quà tặng cho nhau.”
“Cái vòng ngọc này là ai mua, bây giờ vẫn chưa điều tra rõ.” Tôi nói tiếp, “Cũng giống như chiếc đồng hồ đeo tay rất đắt tiền, nói là có được nhờ thắng mạt chược, thật khó tin! Nghe nói, ở phòng mạt chược đấy, toàn chơi tiền nhỏ tầm ba tệ, năm tệ, phải thắng bao nhiêu ván mới lấy được chiếc đồng hồ đeo tay bảy mươi nghìn tệ đó? Hơn nữa, cái đồng hồ đã mất, nhưng sợi dây chuyền vàng và nhẫn vàng của nạn nhân vẫn còn. Giống như cái vòng ngọc, chiếc đồng hồ này có vẻ cũng để lộ mối quan hệ giữa người chết và hung thủ.”
“Nhưng cái hộp đựng đồng hồ và hóa đơn đều đã bị lấy đi, không có cách nào điều tra được.” Trinh sát viên phụ trách chính có vẻ hơi khó xử.
“Tôi biết rồi!” Lâm Đào đột nhiên reo lên, “Ý Trưởng khoa Tần là, điều tra cái vòng ngọc! Đúng rồi! Khi chúng tôi khám nghiệm hiện trường, đã tìm thấy chứng nhận của cái vòng ngọc! Mặc dù không có hóa đơn, nhưng có chứng nhận, cũng có thể điều tra được nguồn gốc, đồng thời xác định được cái vòng ngọc này là ai mua!”
“Nếu người mua cái vòng ngọc là một người đàn ông, thì rất khả nghi!” Tôi mỉm cười gật đầu nói, “Tập trung lực lượng cảnh sát điều tra nguồn gốc cái vòng ngọc, đồng thời nhóm camera giám sát kiểm tra sàng lọc toàn bộ dữ liệu camera giám sát trong vòng một tuần trước khi xảy ra vụ án, tìm ra người xuất hiện nhiều lần. Đến khi có thông tin về cái vòng ngọc, xác định được là ai, rồi nhận diện qua camera giám sát, cuối cùng dùng dấu vân tay và DNA để xác nhận, là có hệ thống chứng cứ hoàn chỉnh.”
“Vâng!” Trình Tử Nghiên phấn chấn ra mặt.
Trên xe chặng về, vì mệt, Trình Tử Nghiên và Lâm Đào ngủ thiếp đi. Chỉ có tôi được ngủ một đêm thì lái xe, còn Đại Bảo vừa lật xem nội dung ghi lại lời khai mới được gửi đến, vừa thuật lại cho tôi nghe.
Theo manh mối từ chiếc vòng ngọc, bộ phận trinh sát nhanh chóng xác định đối tượng tình nghi là Tả Phong Hạo, đã lập gia đình, là một người làm ăn buôn bán, 38 tuổi, kinh doanh một công ty du lịch và một công ty ăn uống. Năm năm trước, Tả Phong Hạo làm ăn suôn sẻ, tích lũy được không ít tài sản, cũng được coi là nhân vật tương đối giàu có ở huyện Dương Cung.
Bốn năm trước, vì một lần va chạm giao thông nhỏ, Tả Phong Hạo đã quen Thương Phượng Liên sắc vóc còn mặn mà. Rất nhanh chóng, hai người càng nói chuyện qua Wechat càng thắm thiết, cuối cùng trở thành tình nhân. Trong bốn năm đó, Tả Phong Hạo thường xuyên tặng cho Thương Phượng Liên những món quà đắt tiền. Món quà tương đối đắt tiền chính là chiếc vòng ngọc phỉ thúy trị giá năm mươi nghìn tệ và chiếc đồng hồ Franck Muller bảy mươi nghìn tệ. Ngoài ra, nhân các dịp lễ tình nhân, “20/5 [*] ”, Tả Phong Hạo thỉnh thoảng lại tặng cho Thương Phượng Liên, cộng lại khoảng gần tám mươi nghìn tệ.
Còn Thương Phượng Liên thường xuyên đến nhà Tả Phong Hạo khi vợ anh ta không có nhà; hoặc đợi khi Quách Sảnh Sảnh luôn có rất nhiều bài vở phải đi học, hai người lại lén lút cùng nhau ở nhà Thương Phượng Liên.
Một người cần sự hưng phấn mới lạ, người kia cần sự bù đắp kinh tế, mỗi người đều thỏa mãn nhu cầu của mình, cũng rất êm ấm vui vẻ.
Vì hai bên đều đã có gia đình, nên cả hai đều giữ bí mật về mối quan hệ giữa họ. Không người nào gần gũi biết về cuộc tình lén lút này.
Theo thời gian, cảm giác tò mò giữa hai người dần không còn nữa, tuổi tác cũng tăng lên, sắc đẹp cũng dần phai mòn, quan hệ giữa hai người bắt đầu xa cách dần.
Năm nay, dịch bệnh bùng phát, ngành chịu ảnh hưởng nặng nề nhất là ngành du lịch và dịch vụ ăn uống, khiến công ty chủ lực kinh doanh du lịch và dịch vụ ăn uống của Tả Phong Hạo chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ngày lễ tỏ tình ở Trung Quốc.
Không có tiền, Thương Phượng Liên càng tỏ thái độ lạnh nhạt rõ rệt với Tả Phong Hạo. Tả Phong Hạo rất tức giận, mặt khác công ty muốn vượt qua được giai đoạn khó khăn cũng cần tiền. Cho nên anh ta liền liên hệ với Thương Phượng Liên, bảo nếu bây giờ có ý muốn chia tay, thì hãy trả lại khoản tiền tám mươi nghìn tệ mà anh ta đã tặng cho cô ta. Thương Phượng Liên tất nhiên là không đồng ý, đây là tiền tặng, có phải là vay đâu mà phải trả?
Trước khi vụ án xảy ra một ngày, Tả Phong Hạo lại đến nhà Thương Phượng Liên lần nữa. Lúc này, Quách Sảnh Sảnh còn chưa tan học. Cho dù Tả Phong Hạo gõ cửa thế nào, Thương Phượng Liên cũng vờ như không ở nhà, không mở cửa. Tả Phong Hạo ở ngoài cửa uốn lưỡi nói hết nước hết cái, Thương Phượng Liên vẫn im hơi lặng tiếng. Thái độ của Thương Phượng Liên khiến Tả Phong Hạo tức sôi máu, nghĩ bụng nhất định phải cho cô ta một bài học.
Sáng sớm hôm xảy ra vụ án, Tả Phong Hạo ở cửa thang máy đợi Quách Sảnh Sảnh đi học. Mặc dù anh ta không quen Quách Sảnh Sảnh, nhưng dù sao cũng đã có quan hệ với Thương Phượng Liên được bốn năm, nên hiểu rất rõ tình hình gia đình, thói quen sinh hoạt nhà cô ta. Quách Sảnh Sảnh vừa xuất hiện, Tả Phong Hạo liền bám theo, khống chế cô bé xuống tầng hầm để lấy chìa khóa. Dù sao anh ta cũng biết mình gõ cửa chắc chắn Thương Phượng Liên không mở cửa. Mục đích của Tả Phong Hạo rất đơn giản, chỉ là muốn đòi lại một ít tiền, bù đắp chút tổn thất trong kinh doanh.
Sau khi vào nhà Thương Phượng Liên, Tả Phong Hạo liền đụng phải Thương Phượng Liên vừa ngủ dậy đi lấy nước uống. Hai người vừa nói chuyện được vài câu đã cãi nhau. Thương Phượng Liên nổi giận, ra sức tháo cái vòng ra và ném xuống đất. Dù gì cũng là một món đồ trị giá mấy chục nghìn tệ, hành động đó của cô ta khiến Tả Phong Hạo nổi điên, anh ta tiện tay vớ lấy sợi dây sạc điện thoại, trói Thương Phượng Liên lại. Anh ta nhớ ra tấm dát giường nhà cô ta có thể lật lên được, nên trói ngược Thương Phượng Liên vào tấm dát giường, định tạo ra tư thế thẩm vấn hình sự, ép Thương Phượng Liên nói ra chỗ cất tiền và mật khẩu ngân hàng.
Không ngờ, Thương Phượng Liên hoàn toàn không theo ý anh ta, mặc dù rất khó chịu, nhưng cô ta vẫn mặc kệ Tả Phong Hạo. Tả Phong Hạo không còn cách nào khác, đành tìm một đôi găng tay trong phòng khách, đeo vào, bắt đầu lục tìm trong nhà.
Mặc dù không hỏi được mật khẩu ngân hàng, nhưng Tả Phong Hạo đã tìm ra được mười nghìn tệ tiền mặt trong nhà Thương Phượng Liên. Anh ta cầm chiếc hộp đựng đồng hồ hàng hiệu lên, nói với Thương Phượng Liên: “Cô cứ ở dưới dát giường mà suy nghĩ cho kĩ đi, nghĩ xem cô đối xử với tôi thế nào! Cái đồng hồ này cũng là tôi tặng cô, tôi có đòi cô trả đâu, bây giờ cái đồng hồ bảy mươi nghìn tệ này thêm vào mười nghìn tệ, vừa đủ số tiền tám mươi nghìn tệ tôi đã tặng cho cô, chỉ thế thôi, coi như là tôi chịu thiệt, từ giờ trở đi tôi và cô không còn quan hệ gì nữa.”
“Đồ súc sinh, tôi cho anh ngủ bấy nhiêu lần, còn không đủ mấy chục nghìn hả?” Thương Phượng Liên cố nói.
Lời nói của Thương Phượng Liên khiến Tả Phong Hạo điên tiết, anh ta vốn định thả Thương Phượng Liên ra, liền thay đổi suy nghĩ, quay người rời khỏi hiện trường. Nhưng để Thương Phượng Liên dễ dàng kêu cứu, anh ta đã mở to cửa.
Anh ta nghĩ bụng, mình chỉ lấy lại những thứ của mình, không thể nào bị coi là cướp của.
Những việc sau đó, Tả Phong Hạo không hay biết, cho đến khi thông tin về vụ giết người lan truyền khắp phố huyện, Tả Phong Hạo mới suy sụp hoàn toàn. Anh ta không ngờ, hành động vô tình, ngu dốt của mình lại gây ra cái chết của một con người.
Theo thực nghiệm điều tra trinh sát của cảnh sát, độ chịu tải của thanh đỡ dát giường có hạn. Vì có một người treo trên tấm dát giường trong thời gian dài, người đó lại còn giãy giụa, tấm dát giường dần dần hạ xuống, cuối cùng sụp hẳn xuống. Cảnh sát nghi ngờ, chắc là Thương Phượng Liên nhìn thấy tấm dát giường có thể hạ xuống, nên ra sức giãy giụa, khiến tấm dát giường sụp xuống. Cô ta vốn nghĩ, chỉ cần bụng và ngực của mình có thể chạm xuống đất, tay sẽ có lực, giãy ra được khỏi dây trói. Cũng vì phán đoán sai lầm này, thêm vào đó cô ta muốn giữ thể diện, sợ chuyện tình cảm vụng trộm của mình bị chồng, con gái và bạn bè biết, nên không kêu cứu. Sau khi tấm dát giường sụp hẳn xuống, cô ta vẫn hy vọng mình có thể giãy tung khỏi sợi dây trói, nhưng không ngờ, trước khi cô ta giãy tung được sợi dây trói, cơ hô hấp bị tê cứng đã lấy đi mạng sống của cô ta.
“Tả Phong Hạo nói, trong tầng hầm thường xuyên có người, anh ta nghĩ Quách Sảnh Sảnh sẽ nhanh chóng được phát hiện, càng không có nguy hiểm gì.” Đại Bảo nói với tôi.
Tôi lắc đầu, nói: “Người này suy nghĩ thật đơn giản, đây là tòa nhà có thang máy, ai đi qua cửa nhà người chết được. Nếu không phải là hàng xóm cùng tầng với người chết phát hiện ra, còn không biết khi nào mới phát hiện ra vụ án.”
“Tòa nhà này bốn hộ một thang máy.” Đại Bảo nói, “Ngoài nhà người chết, còn ba hộ nữa, theo điều tra, ngoài người hàng xóm đã báo cảnh sát, hai hộ còn lại cũng đều có người ra khỏi nhà sau khi vụ án xảy ra trước khi có người báo cảnh sát, nhưng họ đều không để ý thấy tình hình bất thưởng của nhà hàng xóm. Bây giờ ở thành phố, sống trong cùng một tòa nhà, hình như đều không quen nhau, phát hiện thấy có sự bất thường, có vẻ cũng không nhiệt tình giúp đỡ, điều này thật đáng suy ngẫm.”
Tôi “ừ” một tiếng.
“Hơn nữa tôi thấy, cái cô Thương Phượng Liên này, cũng là tự chuốc vạ vào mình.” Đại Bảo nói tiếp, “Không hiểu, không ủng hộ cách sống mà chồng cô ta lựa chọn, thậm chí còn lấy lý do là chồng không có ý chí tiến thủ để ngoại tình, thực sự là không nên.”
“Tả Phong Hạo thì sao? Không phải anh ta cũng ngoại tình à?” Tôi cười hỏi, “Sao anh không nói anh ta nhi?”
Đại Bảo gãi đầu, không trả lời được.
Đúng lúc đó điện thoại di động của tôi lại đổ chuông cứu nguy cho Đại Bảo.
“Lão Tần, chúng tôi về rồi, vội báo cáo tình hình với anh luôn.” Giọng Hàn Lượng vọng ra từ thiết bị bluetooth trên ô tô.
“Đợi chúng tôi nửa tiếng, sắp đến rồi.” Tôi nói.