VỤ ÁN THỨ TÁM ĐẦU LÂU TRONG THÙNG NUÔI ONG
Mấy hôm trước, Hâm Hâm lại bị đánh, lần này rất nghiêm trọng, còn phải nằm viện.
Tôi lại đi khuyên Hâm Hâm, nhanh chóng thoát ra khỏi biển khổ. Khi khuyên cô ấy, tôi cứ nghĩ, nếu cô ấy thoát khỏi biển khổ, còn tôi thì sao?
Sau khi về nhà, tôi nói với anh ta về chuyện này, anh ta lại chỉ quan tâm đến tình hình thương tích của bạn anh ta nặng nhẹ thế nào; nói đến bạo hành gia đình, thì anh ta bảo đó chẳng là chuyện nhà người ta, đại loại nói là tai nạn ô tô nghiêm trọng hơn chuyện hai vợ chồng cãi nhau.
Đêm hôm đó, tôi giận đến mức không ngủ được.
Hôm nay, tôi nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại với Triệu Đạt. Trong phòng rất yên tĩnh, âm thanh từ điện thoại di động vọng rất lớn, tôi nghe thấy rõ mồn một Triệu Đạt nói: “Đàn bà là phải đánh, anh không đánh, là nó không nghe lời.”
Đây là lời con người nói sao?
Sau khi anh ta cúp máy, tôi sang hỏi anh ta, hỏi anh ta nói gì với Triệu Đạt. Không ngờ anh ta bảo, giữa Triệu Đạt và Lưu Hâm Hâm chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, sẽ nhanh chóng ổn thôi, bảo tôi có thành kiến đối với Triệu Đạt, bảo tôi hiểu quá ít về chuyện nhà họ, cho nên hơi nhạy cảm thôi.
Anh ta còn đem chuyện trầm cảm sau sinh ra để nói!
Lần đó anh ta đã lừa tôi đến bệnh viện khám, bác sĩ cũng nói tôi không bị trầm cảm sau sinh! Bây giờ anh ta còn đem chuyện này ra để nói, có phải là để chuẩn bị sẵn cho hành động sau này không? Có phải là chụp lên đầu tôi cái mũ trầm cảm sau sinh, là có thể muốn làm gì thì làm? Có phải là tất cả mọi người xung quanh, nghe nói tôi bị trầm cảm sau sinh, sẽ không tin lời tôi nữa?
Điều quan trọng là, Triệu Đạt đã nói những lời như vậy, mà anh ta thậm chí không phản bác một câu.
Có phải anh ta nghĩ rằng lời nói của Triệu Đạt hoàn toàn không có vấn đề gì, đàn bà là phải đánh, không đánh không nghe lời?
Tôi bỗng nghĩ đến người đó. Tôi vốn tưởng rằng anh ta khác với Triệu Đạt.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi ngây thơ quá.
Bọn họ cùng một giuộc như nhau, chuyện trở thành cầm thú, chỉ khác nhau ở sớm hay muộn mà thôi.