← Quay lại trang sách

Chương 1

“Vụ án này, mười tám năm qua họ vẫn chưa từ bỏ, nhưng không tìm thấy tử thi, đúng là không có cách nào xác nhận được. Trong khoảng thời gian đó, họ đã sử dụng mọi biện pháp, đáng tiếc là đều không có đột phá.” Trần Thi Vũ ôm một tập hồ sơ vụ án rất lớn, nói.

Tiền Đại Doanh, sinh năm 1964 tại thành phố Sâm Nguyên, năm nay đã 56 tuổi, là nông dân trồng trà vùng nông thôn gần núi ở thành phố Sâm Nguyên. Người này có chút văn hóa, đã từng đảm nhiệm cương vị quản lý ở doanh nghiệp của thôn, sau này vì thích thành tích, khoa trương, khiến doanh nghiệp của thôn phá sản, nên ông ta lại về vườn trà của mình tiếp tục trồng trà mưu sinh.

Mùa hè năm 2002, cảnh sát thành phố Sâm Nguyên nhận được tin báo án, người báo án nói là con gái mình đột nhiên mất tích, không sao liên lạc được, hy vọng cảnh sát có thể tiến hành điều tra. Sau khi kiểm chứng thật giả, đồn công an địa phương xác định con gái của người báo án tên là Lý Như, năm đó 36 tuổi, năm 1990 được gả vào nhà Tiền Đại Doanh ở thị trấn Trà Sơn, thành phố Sâm Nguyên, ở nhà trồng trà suốt. Sau khi điều tra vòng ngoài, cảnh sát phát hiện đúng là trong khoảng một tuần không người dân nào trong làng nhìn thấy Lý Như. Nghe nói Lý Như còn trẻ, nhưng bị bệnh thấp khớp, mùa mưa phùn vừa qua, cho nên cũng có khả năng ở nhà dưỡng bệnh. Cũng có người phản ánh, Lý Như thường xuyên bị bạo hành, chưa biết chừng bị thương nằm viện cũng nên.

Thế nên cảnh sát thành phố Sâm Nguyên quyết định tổ chức lực lượng tiến hành khám xét nhà Tiền Đại Doanh.

Cảnh sát đột kích tiến hành khám xét nhà Tiền Đại Doanh, nhưng không tìm thấy bóng dáng Lý Như. Không chỉ không tìm thấy Lý Như, thậm chí đến cả cô con gái 10 tuổi tên là Tiền Mộng của họ cũng không thấy tăm tích. Vì lúc đó đúng vào mùa hè, cho nên cũng không ai phát hiện ra là Tiền Mộng mất tích. Còn Tiền Đại Doanh thì nói là mình cũng không biết vợ con đã đi đâu, mình cũng đã tìm rồi, chỉ là không tìm thấy, còn tưởng là về bên ngoại rồi.

Vào năm 2002, điện thoại đã phổ biến, tin tức cũng đã tương đối phát triển, cách nói như vậy của Tiền Đại Doanh rõ ràng là có kẽ hở rất lớn, vì vậy cảnh sát đã để ý, tiến hành khám nghiệm toàn diện nhà Tiền Đại Doanh.

Sau khi khám nghiệm, cảnh sát phát hiện thấy không ít vết máu lớn ở giữa khe giường trong phòng ngủ chính, sau khi làm xét nghiệm nhóm máu thông thường, khớp với nhóm máu của Lý Như. Cảnh sát thành phố lại thận trọng đưa mẫu vết máu đến phòng xét nghiệm DNA của Công an tỉnh vừa được xây dựng, sau khi xét nghiệm, xác định những vết máu này chính là của Lý Như.

Không lẽ đây là một vụ án giết vợ giết con tàn độc sao? Đã có DNA từ vết máu làm chứng cứ, cảnh sát cho triệu tập Tiền Đại Doanh theo quy định của pháp luật, đồng thời tiến hành điều tra toàn diện về hành tung của Tiền Đại Doanh trong một tuần đó.

Sau khi bị triệu tập, Tiền Đại Doanh giữ im lặng suốt, không hé một lời, cảnh sát cũng không có cách nào. Nhưng rất nhanh chóng, qua điều tra chi tiết đã phát hiện ra manh mối, một buổi tối trước đó một tuần, Tiền Đại Doanh đã một mình đến một cây xăng ở bên đường phía ngoài thôn, mua xăng lẻ đựng đầy vào một vỏ chai nước suối. Mặc dù năm đó, việc quản lý xăng dầu không nghiêm ngặt như bây giờ, cá nhân có thể mang chai đi để mua xăng lẻ, nhưng nhiều nhân viên ở cây xăng đều có thể nhớ lại cảnh Tiền Đại Doanh mua xăng. Nhất là nhân viên đích thân bơm xăng cho ông ta, anh ta nhớ rất rõ, khi đó bàn tay cầm vỏ chai nước suối của Tiền Đại Doanh cứ run bần bật.

Có thêm chứng cứ là lời khai, cảnh sát tiến hành trắc nghiệm nói dối đối với Tiền Đại Doanh. Năm 2002, kỹ thuật trắc nghiệm nói dối bắt đầu được áp dụng kỹ thuật còn chưa hoàn thiện, nhưng sau khi trắc nghiệm, nhân viên kỹ thuật trắc nghiệm nói dối ở ba cấp là Công an thành phố, Công an tỉnh và Bộ Công an đều nhất trí cho rằng Tiền Đại Doanh có phản ứng có lỗi rõ rệt đối với vợ Lý Như và con gái Tiền Mộng, có sự né tránh về mặt tâm lý rõ rệt đối với tên của họ.

Đến đó, cảnh sát cơ bản nhận định, là Tiền Đại Doanh đã giết chết vợ và con gái mình, đồng thời đã đốt xác phi tang. Chỉ là, lượng xăng đựng trong một chai nước suối chắc chắn là không đủ để đốt xác.

Đáng tiếc là kết luận từ trắc nghiệm nói dối không thể được coi là chứng cứ, còn Tiền Đại Doanh không khai ra vị trí đốt xác, vụ án này thậm chí còn không thể lập án. Lý do rất đơn giản, cho dù đối tượng tình nghi phạm tội có nhận tội, nếu không tìm thấy xác cũng không thể tùy tiện lập án. Chẳng may lại xảy ra chuyện “người chết trở về”, lại thành một vụ án oan. Đã từng có vụ án như vậy, A và B xảy ra mâu thuẫn, A đe dọa sẽ giết B, kết quả B mất tích, ít lâu sau đúng thật là phát hiện ra một xác chết đã thối rữa. Lúc đó chưa có giám định DNA, người nhà B nhận định xác chết thối rữa đó chính là B, thế là cảnh sát lập án điều tra. Sau khi thẩm vấn, A quả thật đã khai ra quá trình mình giết chết B. Không ai ngờ được, nhiều năm sau, B lại trở về. Hóa ra, cái xác chết thối rữa đó vốn không phải là B, năm đó anh ta chỉ nghe nói A định giết anh ta, sợ quá nên chạy trốn mà thôi.

Vụ án đã không thể lập án, cảnh sát một mặt tăng cường thẩm vấn Tiền Đại Doanh, mặt khác tiến hành tìm kiếm toàn bộ khu vực gần nhà Tiền Đại Doanh.

Nhưng, khi cảnh sát thẩm vấn, Tiền Đại Doanh vẫn không hé một lời, khiến cảnh sát hoàn toàn không có biện pháp gì. Mà nhóm tìm kiếm cũng vấp phải khó khăn, không những không tìm thấy vật gì bị đốt còn sót lại, mà lấy nhà Tiền Đại Doanh làm trung tâm, trong phạm vi 10 ki-lô-mét, thậm chí cũng không tìm thấy dấu tích thiêu đốt. Thị trấn Trà Sơn nằm ở miền núi, xung quanh đều là rừng núi mênh mông rậm rạp, người dân trong thôn ở đây đều biết, hễ có lửa cháy, rất có khả năng sẽ gây ra cháy rừng, hậu quả khôn lường. Nên dân trong thôn đều rất sợ lửa cháy, cho dù là có lửa cháy vào ban ngày, họ cũng sẽ phát hiện ra ngay, chứ đừng nói là vào ban đêm.

Cho nên, một tuần trước, cũng chính là thời gian có người lần cuối cùng trông thấy Lý Như vào tầm chiều tối, mọi người dân trong thôn đều có thể khẳng định, gần đó không hề có lửa cháy. Đơn vị cứu hỏa cũng khẳng định, thời gian đó hoàn toàn không có tin báo cháy rừng.

Nhưng hành vi mua xăng của Tiền Đại Doanh thật sự là có, liệu có phải là vì ông ta cũng biết đốt lửa dễ gây ra cháy rừng, càng dễ bị phát hiện, nên đã từ bỏ thủ đoạn đốt xác? Chỉ sợ rằng ông ta đã tìm đại một chỗ đào một cái hố chôn xác xuống đất, rừng núi mênh mông thế này, không dễ tìm chút nào.

Nhưng, sau khi cảnh sát điều tra, thời gian đó khô hạn suốt, đất rừng bị nắng thiêu đốt cứng đanh, muốn dùng xẻng sắt đào một cái hố trong rừng, đâu có dễ? Nhưng nếu xác chết bị vứt vào trong rừng sâu, thì cảnh sát tìm thế nào được? Nếu bị thú rừng gặm nuốt mất, thì vụ án này chỉ có thể vĩnh viễn trở thành một vụ án không có lời giải.

Nhưng cảnh sát không bỏ cuộc, mười tám năm nay, họ đã nghĩ hết cách, muốn tìm ra một vài manh mối. Dù sao đây cũng là một vụ án giết chết hai người, muốn thực hiện một cách kín kẽ không một sơ hở quả thật là rất khó. Đáng tiếc là điều tra suốt mười tám năm, vụ án vẫn không có tiến triển. Năm nào cảnh sát cũng nghiên cứu vụ án này, thỉnh thoảng lại có được một vài manh mối, mấy lần cho bắt giữ Tiền Đại Doanh, nhưng cuối cùng vẫn phải thả ra.

Nghe xong lời thuật của Trần Thi Vũ, tôi giơ báo cáo DNA trong tay lên và bảo: “Hứa Tinh chính là Tiền Mộng đã mất tích mười tám năm trước. Cô ta không những không chết, mà còn thay tên đổi họ đến Long Phiên, thành phố thủ phủ tỉnh, sống một cuộc sống rất tốt. Bây giờ, mối liên hệ giữa cái chết của Sử Phương và vụ án Lý Như mất tích, đã vô cùng rõ ràng, mắt xích liên hệ chính là cô Hứa Tinh này. Mặc dù bây giờ cô ta đang trong trạng thái mất ý thức, không thể hỏi được điều gì, nhưng về hai vụ án này, đều có đột phá to lớn. Chúng ta cần tiến hành nghiên cứu thêm về vụ án Lý Như mất tích, biết đâu có thể sử dụng khoa học kỹ thuật bây giờ phát hiện ra được một số manh mối. Có điều, tiền đề của tất cả những việc này là chúng ta đọc kĩ được toàn bộ mười mấy tập hồ sơ này.”

Trần Thi Vũ gật đầu, nói: “Đúng rồi, còn có một tin vui. Trên đường trở về, tôi nhận được điện thoại của Lưu Hâm Hâm. Với sự giúp đỡ của luật sư, Triệu Đạt đã bị bắt giữ một cách suôn sẻ. Hồ sơ khởi kiện ly hôn cũng đã nộp lên tòa án, tiến triển thuận lợi. Người lương thiện sẽ nhanh chóng thoát khỏi bể khổ, kẻ làm điều ác sẽ bị trừng phạt.”

“Chúc mừng cô, đây là công của cô.” Tôi động viên, “Có thể yên tâm đọc hồ sơ vụ án rồi.”

Trần Thi Vũ xem ra rất hài lòng, cô nói: “Không, là quyết tâm của Lưu Hâm Hâm. Tôi đang nghĩ, mấy hôm nay xem có lúc nào cùng Lưu Hâm Hâm đi thăm Hứa Tinh.”

Tôi hiểu dụng ý của Trần Thi Vũ, gật đầu đồng ý.

Tiếp đó, suốt cả ngày chúng tôi đều đọc hồ sơ vụ án.

“Sự thật của vụ án này không hề rõ ràng” Đại Bảo xem xong toàn bộ hồ sơ trước, nói, “Từ đầu đến cuối Tiền Đại Doanh không hé răng nói câu nào, không kêu oan, không ngụy biện, như vậy lại khiến ông ta càng đáng ngờ.”

“Theo ảnh chụp hiện trường lúc đó, vết máu ở hiện trường cũng không phải là nhiều lắm, chỉ dính ở khe giường.” Lâm Đào nói, “Có điều, cũng không thể loại trừ khả năng đã bị lau dọn.”

“Gần như không có bất cứ chứng cứ nào có thể chứng minh được là Tiền Đại Doanh đã giết chết Lý Như.” Tôi nói, “Nhưng chuyện Lý Như mất tích, Tiền Đại Doanh mua xăng thực sự không giải thích được. Hơn nữa, tình tiết Tiền Đại Doanh bạo hành Lý Như, cũng có thể khẳng định chắc chắn.”

“Đúng thật là xác chết đã bị xử lý không tìm thấy nữa à?” Trần Thi Vũ nói, “Nhưng bấy nhiêu tập hồ sơ, ghi chép rất tỉ mỉ lịch sử tìm kiếm của cả cảnh sát nhân dân và cảnh sát vũ trang, cái này thì không thể làm giả được, lúc đó cảnh sát chắc chắn đã mất rất nhiều công sức tìm kiếm.”

“Đúng thế, năm 2002, còn chưa có chủ trương “án mạng buộc phải phá giải”, có thể bỏ ra bấy nhiêu tâm sức, quả là không đơn giản.” Tôi nói, “Có điều, thành phố Sâm Nguyên thuộc miền núi, dân số ít, số lượng các vụ án cũng ít. Xảy ra vụ án như vậy, chắc chắn phải làm cẩn thận hơn.”

“Cho dù xác chết bị xử lý như thế nào, ít nhất cũng có thể khẳng định một điểm, số xăng đựng trong một chai nước suối, không thể nào thiêu được toàn bộ xác chết, không còn tí nào.” Đại Bảo nói, “Cậu bảo, liệu có phải đã bị vứt xuống cái ao có ghi chép trong hồ sơ vụ án không?”

“Trong hồ sơ đã ghi lại cả cái ao, thì cảnh sát chắc chắn đã tiến hành vớt các thứ dưới ao.” Tôi nói, “Tôi xem trong hồ sơ cũng có ghi chép, mấy năm trước cái ao này đã dọn bùn ở đáy. Cho dù là cảnh sát không vớt kĩ càng, thì lúc dọn bùn đáy ao, cũng sẽ phát hiện ra hài cốt.”

“Cho nên, nhìn từ bản đồ địa hình, khu vực Sâm Nguyên đều đã bị cảnh sát lục soát rồi.” Trên màn hình chiếc máy tính trước mặt Trình Tử Nghiên là tấm bản đồ Sâm Nguyên.

“Những chỗ chưa lục soát còn nhiều.” Tôi bước đến cạnh Trình Tử Nghiên, chỉ vào màn hình máy tính và nói, “Cô xem, phía sau thôn này, đều là vùng núi rộng chưa khai thác. Nếu đem xác chết vứt vào trong núi, cho dù là không chôn, cũng rất khó tìm.”

“Theo ghi chép của cảnh sát, những chỗ đi được vào trong núi đều đã tìm rồi.” Hàn Lượng nói, “Có điều, những chỗ sâu nữa thì chưa tìm, nếu không phải là rất quen thuộc với địa hình, đi vào trong núi, có khả năng không ra được. Hơn nữa, khi đó cảnh sát cho rằng Tiền Đại Doanh chắc chắn đã đốt xác, nếu không, mua xăng làm gì? Đốt xác thì không thể vào núi, nếu không sẽ gây ra cháy rừng. Trong vùng rừng núi rộng lớn này, mặc dù thảm thực vật không phải là vô cùng rậm rạp, nhưng cũng rất dễ xảy ra cháy rừng.”

“Mua xăng cũng không chắc đã dùng mà.” Tôi nói, “Khi đó cảnh sát còn điều tra riêng về vấn đề có ánh lửa hay không mấy người dân đốt rác trong thôn còn bị điều tra ra hết, huống hồ nếu Tiền Đại Doanh thực sự đốt xác. Trong nhà ông ta, cũng không có dấu vết lửa cháy, không thể nào đốt ở trong nhà. Không biết có phải lúc đó ông ta đã đốt trong căn nhà nào ẩn khuất không có người ở không.”

“Cảnh sát đã chú ý đến chi tiết mua xăng, nếu thực sự có hành vi như vậy, chắc chắn là sẽ tìm ra được.” Lâm Đào nói, “Cái kiểu lúc sống thì không thấy người, chết lại không thấy xác như thế này đúng là hiếm thấy.”

“Ừm, Hàn Lượng vừa nãy nói thế nào nhỉ?” Tôi cau mày, ôm cánh tay, nhìn bản đồ địa hình, nói, “Nếu không quen thuộc, đi sâu vào trong núi, là không ra được, hơn nữa khu vực giáp núi đều được cảnh sát lục soát rồi. Chúng ta giả thiết nhé, nếu Tiền Đại Doanh rất quen thuộc một vị trí nào đó, ông ta giấu xác vào đấy, có phải là kín kẽ tuyệt đối không?”

“Bây giờ có nói cũng không có tác dụng gì nữa.” Trần Thi Vũ nhún vai và nói, “Bấy nhiều năm rồi, trong núi lại có thú hoang, bây giờ chắc là đến vụn xương cũng chẳng còn.”

“Đúng thế, năm đó mà có máy bay không người lái thì tốt.” Trình Tử Nghiên nói, “Những ngọn núi này đều là núi đá, thảm thực vật không rậm rạp lắm, nếu năm đó có máy bay không người lái điều tra thăm dò, chúng ta không vào núi, cũng có thể thăm dò được tương đối kĩ lưỡng những vùng khá sâu. Các anh nghĩ xem, vào trong núi thì không thể sử dụng phương tiện giao thông gì được nữa, mang theo một xác chết, thì cho dù có quen thuộc những vùng núi sâu thế nào đi nữa, cũng không thể vào quá sâu. Dù gì thì thể lực của con người cũng có hạn.”

“Đúng thế, khi đó cảnh sát cho rằng Tiền Đại Doanh đã giết vợ và con gái, hơn nữa ông ta không có phương tiện giao thông.” Tôi nói, “Hai xác chết, không thể nào chuyển vào sâu trong núi được, cho nên đã không bỏ ra nhiều công sức thăm dò tìm kiếm sâu trong núi. Nhưng nếu lúc đó biết rằng chỉ có một xác chết nữ thôi, chưa biết chừng sẽ thăm dò những chỗ sâu hơn, sẽ có phát hiện.”

“Anh nói đơn giản thế.” Hàn Lượng cười thành tiếng và nói, “Anh chưa đến xem hiện trường! Núi rừng mênh mông! Làm gì có chuyện tìm kiếm thăm dò dễ dàng thế? Rừng núi mênh mông trùng điệp, đi vào trong núi vô cùng khó khăn, đêm đến chưa biết chừng còn có thú dữ! Trừ phi như Trình Tử Nghiên nói, để máy bay không người lái vào núi, nếu không, không có mục tiêu chính xác thì căn bản không thể tìm được.”

“Cậu nói đúng!” Tôi nói vẻ suy nghĩ, “Rừng núi mênh mông trùng điệp, đi vào trong núi vô cùng khó khăn, đêm đến chưa biết chừng còn có thú dữ. Cho nên Tiền Đại Doanh vứt xác, một là không thể vào quá sâu trong núi, hai là chắc chắn phải đi con đường mà ông ta vô cùng quen thuộc.”

“Nói là như vậy, nhưng Tiền Đại Doanh không nói gì, ông ta quen thuộc con đường nào anh làm sao biết được?”

Tôi gật đầu.

“Nghiên cứu cái này không có ý nghĩa gì nhỉ?” Trần Thi Vũ nói, “Vừa nãy tôi đã nói rồi, đã mười tám năm, nghiên cứu ra được là xác chết giấu ở đâu, thì được gì nào?”

“Đọc hồ sơ không cẩn thận.” Tôi cười nói với Trần Thi Vũ, “Trong ghi chép điều tra của cảnh sát, có một người hàng xóm vô tình nói đến, trong nhà Tiền Đại Doanh có hai cái vali hành lý bằng vải dù rất to, trước đây Tiền Đại Doanh tự trồng trà, buôn bán trà, thường dùng để đựng trà. Nhưng nội dung điều tra này chỉ có một câu nói là hết, không được cảnh sát phá án lúc đó chú ý đến. Chúng ta xem lại ghi chép khám nghiệm hiện trường nhà Tiền Đại Doanh lúc đó, vô cùng chi tiết, mấy cái bát, mấy đôi đũa, mấy con dao đều được ghi lại, nhưng không thấy nói đến vali hành lý to.”

“Ừm, đã không có phương tiện giao thông, thì dùng vali để di chuyển xác chết cũng rất bình thường.” Đại Bảo nói, “Cho dù lúc đó ban chuyên án có chú ý đến, cũng chú ý tìm cái vali, chỉ là không ghi lại, nhưng kết quả đúng là không tìm thấy mà, thế thì sao nào?”

“Nhìn từ góc độ hiện tại, nếu Tiền Đại Doanh giết chết một người, tại sao cả hai cái vali đều biến mất?” Hàn Lượng nói.

“Bất luận tại sao, có vali là có hy vọng!” Tôi nói, “Nếu khi Tiền Đại Doanh vứt xác, không lôi xác chết ra khỏi cái vali, xác chết vẫn ở nguyên trong vali, thì sẽ giống như cho xác chết vào một cỗ quan tài, thú dữ sẽ không thể phá hoại xác chết. Thực tế chứng minh, cảnh sát không tìm thấy chiếc vali hành lý giống như trong lời kể, như vậy là có hy vọng rồi.”

“Ý anh là, anh muốn đi thẩm vấn Tiền Đại Doanh, hỏi bẫy để biết ông ta quen thuộc con đường nào trong núi?” Trần Thi Vũ ngồi thẳng người lên, hỏi tôi vẻ nghi hoặc.

Tôi lắc đầu, nói: “Không khả thi lắm, trong mười tám năm, ông ta bị thẩm vấn ba mươi hai lần, đều không hé răng nói một câu. Cô nghĩ là, chúng ta đi hỏi, có thể hỏi ra được điều gì?”

“Đúng thế.” Trần Thi Vũ lại tựa vào ghế như cũ.

“Nhưng chúng ta liệu có thể bảo bộ phận trinh sát điều tra hỏi hàng xóm, đồng nghiệp cũ, người quen cũ của ông ta lấy một vài thông tin được không? Việc này trong ghi chép nội dung hỏi thông tin, dường như hoàn toàn không đề cập tới.” Tôi nói, “Cảnh sát cho rằng ông ta không vào trong núi, cho nên cảnh sát không đi sâu vào con đường này.”

“Mười tám năm rồi! Ai còn nhớ được?” Đại Bảo hỏi.

“Mười tám năm qua, những người tiếp xúc với Tiền Đại Doanh cũng đều hỏi, nếu có hy vọng là xác chết chưa bị phá hủy hoàn toàn, thì chúng ta có thể thử xem. Dẫu sao, án mạng thường phải xử lý những đối tượng ngoan cố, vấn đề phải xử lý chính là sự ngoan cố, hơn nữa vụ án này còn liên quan mật thiết đến cái chết của Sử Phương ở thời điểm hiện tại!” Tôi nói, “Cần nói chuyện với tất cả những người thường xuyên tiếp xúc với Tiền Đại Doanh trước và sau khi xảy ra vụ án, xem có thể tìm ra được manh mối gì không. Xem Tiền Đại Doanh thường nhắc đến những nơi nào với những người quen cũ trước khi vụ án xảy ra nhưng sau vụ án không nhắc lại bao giờ nữa. Nơi như vậy chính là nơi trọng điểm tình nghi!”

“Lão Tần nói có lý.” Trần Thi Vũ vỗ lên bàn, rồi đứng dậy nói, “Tôi đi gọi điện thoại luôn, bảo cảnh sát Sâm Nguyên thực hiện. Đồn công an địa phương chắc biết rất rõ về người dân trong thôn, bảo họ thăm dò sâu manh mối này xem thế nào.”

“Đúng rồi, tôi vẫn cứ nghĩ, nếu Tiền Đại Doanh và Hứa Tinh gặp nhau lần nữa, sẽ thế nào nhỉ?” Lâm Đào nhìn lên trần nhà, nói.

“Không gặp được.” Tôi nói, “Bây giờ Tiền Đại Doanh hoàn toàn không hợp tác với việc điều tra của cảnh sát, Hứa Tinh lại đang hôn mê, cho dù là hôn mê thật hay là hôn mê giả, cô ta cũng không hợp tác với cảnh sát. Hơn nữa, cả hai người này đều có một điều bí ẩn chúng ta chưa giải đáp được. Cho họ gặp nhau, có thể là quân át chủ bài cuối cùng của chúng ta, và chúng ta làm rõ được điều bí ẩn này rồi hẵng đưa ra quân át chủ bài.”

“Bố trí xong rồi.” Trần Thi Vũ gọi điện thoại xong, đi vào văn phòng và nói, “Tôi đã nói rất rõ rồi, không biết họ có hiểu được tư duy của chúng ta không.”

“Chắc là được.” Tôi nói, “Vụ án này là vết đau trong lòng rất nhiều cảnh sát hình sự có tuổi ở thành phố Sâm Nguyên, có mấy người thậm chí còn nghiên cứu vụ án này rất nhiều năm rồi. Chúng ta đưa ra cách nghĩ như vậy, sẽ khơi dậy lòng nhiệt tình của họ. Không phải lo đâu, tôi tin là nhất định sẽ có kết quả.”

“Có kết quả gì?” Thầy xuất hiện ở cửa, tay cầm một chiếc kẹp tài liệu màu đỏ.

Chúng tôi đều thấy lòng trĩu nặng.

“Rất lâu rồi không thấy, vụ giết người phân xác.” Thầy đặt tập tài liệu lên bàn và nói, “Thành phố Thanh Hương, xảy ra một vụ phân xác, mà người chết còn là một học sinh trung học. Không chỉ như vậy, sự việc này rất có khả năng sẽ bị làm ầm ĩ trên mạng. Phân xác, học sinh trung học bị hại, những cái này đều có khả năng là điểm thu hút dư luận mạng. Vụ án ác tính như thế này, chúng ta không có lý do gì không nhanh chóng điều tra phá giải! Cho nên, các cậu nhanh chóng đến chi viện, tuyệt đối không được chờ đến lúc thông tin ầm ĩ trên mạng, mới phá giải được vụ án.”

Xem ra, thầy không hề quan tâm đến chuyện chúng tôi có phá giải được vụ án hay không, điều ông quan tâm là tốc độ phá án. Cho nên, tài liệu về vụ án này mới phải đựng trong chiếc kẹp tài liệu màu đỏ mà chỉ loại thư hỏa tốc mới có.

Tôi nghiến răng, đáp: “Thầy yên tâm, nhất định sẽ rất nhanh.”

Ngồi trên chiếc xe Hàn Lượng lái, phóng như bay, tôi lật xem kẹp tài liệu màu đỏ trong tay.

“Tôi đang nghĩ, nếu người nào cũng cố gắng hết sức cống hiến cho xã hội, cố gắng hết sức ít gây phiền phức cho xã hội, thì khắp nơi đều yên bình.” Đại Bảo chợt cảm thán.

“Chẳng qua là về quê anh thôi mà. Nhiều cảm xúc thế.” Lâm Đào nói.

“Hằng ngày anh đi xe đạp điện đi làm, cũng là để giảm phiền phức cho giao thông cho môi trường đúng không nào?” Tôi nói, “Nhưng đối tượng tình nghi này đúng là toàn gây phiền phức.”

“Cứ như thể là hằng ngày cậu không đi xe đạp điện đi làm ấy.” Đại Bảo khinh khỉnh lắc đầu.

“Tại sao lại là gây phiền phức?” Trần Thi Vũ hỏi.

“Tôi vừa xem tài liệu, nói là một vụ phân xác, còn thấy phần đầu của nạn nhân ở thùng nuôi ong của người nuôi ong, cô xem, trời nóng như thế này, cảnh sát chúng ta khám nghiệm hiện trường sẽ vất vả đến mức nào! Để tránh không bị ong đốt, đeo bấy nhiêu thứ lên người, nóng phát ngốt!” Đại Bảo nói.

“Đã giết người, hắn còn quan tâm đến cảnh sát các anh có phiền phức hay không?” Trần Thi Vũ mỉm cười, lắc đầu nói.

Tôi không nói gì, chuyên tâm xem bản báo cáo điều tra tóm tắt về tình hình vụ án do Công an thành phố Thanh Hương tải lên, sau đó đọc những phần quan trọng cho mọi người nghe.

Thời gian xảy ra vụ án vào sáng sớm ngày hôm nay, người nuôi ong sống ở một thị trấn thuộc thành phố Thanh Hương phát hiện ra một chuyện kỳ lạ. Trong số nhiều thùng nuôi ong anh ta để ở bên đường, có một cái thùng nuôi ong không bình thường, lúc nào cũng có ruồi bay xung quanh. Đáng lý ra, chỗ này là lãnh địa của ong mật, ruồi sẽ không tùy tiện bay vào.

“Mác đã từng nói, nếu có ba trăm phần trăm lợi nhuận trở lên, là tư bản sẽ dám phạm bất cứ tội gì, thậm chí có bị mất đầu cũng liều mạng.” Đại Bảo đã biết tình hình diễn biến tiếp theo, liền nói xen vào, “Ruồi dám xâm phạm vào lãnh địa của ong, thì tất nhiên phải có sự cám dỗ vô cùng lớn về lợi ích.”

“Đúng thế.” Tôi nói tiếp, “Theo lời kể của người nuôi ong loại ong đất mà anh ta nuôi, không giống như loại ong Ý ngày nào cũng phải kiểm tra thùng nuôi ong, chỉ cần mười lăm ngày kiểm tra một lần là được. Nhưng, có ruồi thì không bình thường lắm, cho nên anh ta đã đi kiểm tra cái thùng nuôi ong đó. Không kiểm tra không sao, vừa nhìn một cái, anh ta khiếp sợ tè cả ra quần.”

“Câu này cũng viết trong nội dung tóm tắt à?” Lâm Đào nói vui.

“Tôi tô thêm tí màu.” Tôi nói, “Trong cái thùng nuôi ong đó, không ngờ lại có một cái đầu lâu.”

“Anh tô màu thô thiển quá.” Hàn Lượng nói, “Thùng nuôi ong thì tôi đã từng thấy rồi, những điều người nuôi ong nói đều là sự thật. Chắc là phần tử phạm tội không thể giấu toàn bộ cơ thể vào trong thùng nuôi ong, nên chỉ nhét cái đầu vào.”

“Đúng thế, cho nên tôi mới bảo phần tử phạm tội trong vụ này làm phiền xã hội quá.” Đại Bảo nói, “Cậu xem, cảnh sát không thể nào chỉ khám nghiệm mỗi cái thùng nuôi ong đó, phải dọn toàn bộ số thùng nuôi ong, tiến hành khám nghiệm từng cái một. Xung quanh đều là ong mật, ong mật còn bảo, tại sao đám người này lại phá hoại nhà mình? Đốt nó! Cậu nghĩ xem có khiếp không.”

Tôi sợ gián, Đại Bảo sợ ong mật, mọi người đều biết điều này.

“Yên tâm đi, tới khi chúng ta đến hiện trường, số thùng nuôi ong chắc chắn đều đã dọn xong rồi.” Tôi nói, “Không để anh tiếp xúc thân mật với ong mật đâu.”

“Lai lịch xác chết, đã tìm ra chưa?” Trần Thi Vũ hỏi, “Cái đầu đã phân huỷ nghiêm trọng?”

“Theo phán đoán của bác sĩ pháp y ở Thanh Hương, vì có thể thấy được tình trạng mờ đục giác mạc trên cái đầu, họ cho rằng sự việc xảy ra vào tối hôm qua.” Tôi nói, “Nếu không phải là thấy ruồi, người nuôi ong cũng không phát hiện ra sớm như vậy. Về lai lịch xác chết, họ đã tìm rất nhanh.”

Cảnh sát khám nghiệm hiện trường đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường, họ lập tức lấy vết máu dính trên đầu người chết, đưa đến Công an thành phố tiến hành xét nghiệm giám định DNA. Khi bản báo cáo điều tra tóm tắt được tải lên hệ thống, đã có kết quả giám định, kết quả đối chiếu DNA cho thấy người chết có quan hệ huyết thống với vợ chồng nhà họ Lương, người đã báo án hai hôm trước.

Vợ chồng nhà họ Lương là chủ doanh nghiệp có chút tiếng tăm ở thành phố Thanh Hương, nhà rất giàu có, đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực, cũng có rất nhiều mối quan hệ xã hội. Khi đã hơn 40 tuổi, hai vợ chồng nhà họ Lương mới dùng kỹ thuật trong ống nghiệm, sinh được Lương Minh Vũ, cậu con trai độc nhất bây giờ. Căn cứ vào tình hình điều tra, Lương Minh Vũ có tính cách hoạt bát, hiếu động, thích thể thao, thành tích học tập thì bình thường, nghe nói lúc học tiểu học còn lưu ban hai năm. Nhưng vợ chồng nhà họ Lương vô cùng nuông chiều con cậu con một của mình, đáp ứng mọi nhu cầu vật chất của cậu bé. Còn chưa lên lớp mười một, vừa mới tròn 18 tuổi, Lương Minh Vũ đã lấy được bằng lái ô tô, còn mua một chiếc xe sang. Xem chừng, Lương Minh Vũ là con nhà giàu ăn chơi điển hình. Nhưng, qua điều tra bạn bè và bạn cùng học của Lương Minh Vũ đều thấy Lương Minh Vũ có các quan điểm, suy nghĩ rất đúng đắn, hơn nữa còn rất trượng nghĩa, hào sảng, gần như không có đánh giá xấu.

Sàng lọc sơ bộ, bản thân Lưu Minh Vũ và vợ chồng nhà họ Lương không có mâu thuẫn rõ rệt trong quan hệ xã hội, không đến mức bị ra tay giết hại một cách tàn độc như vậy. Mặc dù gia đình hai vợ chồng họ Lương rất giàu có, nhưng họ không nhận được điện thoại bắt cóc tống tiền, xem ra cũng không giống như các vụ bắt cóc giết người. Cảnh sát lại tiến hành kiểm đếm tài sản đứng tên Lương Minh Vũ, cho rằng tình hình tài sản cũng vô cùng bình thường cũng có nghĩa là hoàn toàn không có khả năng là cướp của giết người. Còn điều tra về tình hình tình cảm của Lương Minh Vũ, cảnh sát cũng không phát hiện thấy bất cứ manh mối nào về chuyện cậu bé đã từng yêu đương hay có mâu thuẫn trong tình cảm. Nghĩ đi nghĩ lại, vụ án này nếu phân tích từ góc độ động cơ gây án đã gặp khó khăn, nếu tình hình điều tra có thể phản ánh khách quan tình hình thực tế, thì không có người nào lại đi giết cậu bé, càng không có chuyện phân xác.

Hiện tại, cảnh sát đã chia ra làm nhiều hướng, một hướng tiến hành điều tra toàn diện hơn xung quanh vợ chồng nhà họ Lương và Lương Minh Vũ, điều tra một cách hệ thống về các mối quan hệ xã hội; một hướng khác tiến hành điều tra hành tung ngày hôm đó của Lương Minh Vũ; còn một hướng tiến hành khám nghiệm hiện trường, kiểm tra đầu xác chết đã được phát hiện; hướng cuối cùng tiến hành lục soát toàn bộ khu vực xung quanh hiện trường, hy vọng có thể tìm thấy các phần khác của thi thể.

Dù sao, chỉ từ cái đầu, cũng rất khó phát hiện được manh mối và dấu tích gì.

“Tôi có thể tưởng tượng được cảm giác khi trông thấy đầu của con trai của đôi vợ chồng già đến tuổi trung niên mới có con, lúc về già lại mất đi đứa con duy nhất này.” Lâm Đào buồn bã lắc đầu.

“Đúng thế, tôi đoán ít nhất cũng sẽ ngất đi.” Đại Bảo chặc lưỡi, giọng tiếc thương.

“Không phải là bác sĩ pháp y các anh thường nói, tìm được lai lịch xác chết, là phá được nửa vụ án rồi à?” Trần Thi Vũ nói, “Vụ án này xem ra cũng không đơn giản như vậy, điều tra một vòng rồi mà còn chưa làm rõ được động cơ gây án.”

“Chẳng phải là vẫn còn một nửa khối lượng công việc sao? Đừng sốt ruột, tôi tin là nhất định sẽ phá giải được vụ án.” Hàn Lượng nói đầy tự tin.