← Quay lại trang sách

Chương 2

Thanh Hương nằm cách thủ phủ tỉnh khá xa, mặc dù Hàn Lượng đã cho xe phóng nhanh như bay, nhưng khi chúng tôi đến hiện trường ở vùng ngoại ô phía đông Thanh Hương đã gần trưa. Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, mặt trời tự do tỏa nhiệt lượng một cách vô độ, như muốn rọi chiếu cho mặt đường nhựa tan chảy.

Khu vực nuôi ong nằm cách làng một đoạn, xung quanh không có gì che chắn, mấy cảnh sát toàn thân mang đồ chống ong, luồn lách giữa những thùng nuôi ong, nhìn là biết, trang phục cảnh sát ở bên trong những bộ đồ chống ong đó chắc đã ướt đẫm mồ hôi. Có rất nhiều ong mật lởn vởn bên người cảnh sát, tìm cơ hội “trả thù” những kẻ phá hoại nhà của chúng.

“Không ổn, không ổn, nhìn thấy ong mật bay khắp nơi thế này, là tôi chóng mặt.” Đại Bảo ngồi phịch xuống ghế, bám lấy tay vịn ở thành xe, nhất định không chịu xuống xe.

Tôi vừa cười vừa lấy hòm đựng dụng cụ khám nghiệm ra khỏi thùng xe, bảo: “Anh ấy không đi thì thôi, việc ở đây cũng không nhiều.”

“Cậu đừng có cười tôi! Tôi nói cho cậu biết!” Đại Bảo vẫn ngồi trên ô tô, người cứng đờ, nói, “Cẩn thận lần sau tôi bắt gián dọa cậu!”

Tôi mỉm cười lắc đầu, đã sắp đầu bốn đến nơi rồi, mà sao vẫn như trẻ con?

Đi đến cạnh dây cảnh giới, chúng tôi bị Trần Tuấn, Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Công an thành phố Thanh Hương ngăn lại.

“Các anh đừng vào, cẩn thận bị ong đốt.” Đội trưởng Trần nói, “Để tôi giới thiệu tình hình khám nghiệm hiện trường cho các anh nhé.”

Tôi gật đầu, bảo: “Trước đây tôi đúng thật đã từng xử lý vụ người vừa bị ong mật đốt một tí đã sốc phản vệ, tử vong. Nên để tránh sự hy sinh không cần thiết, cứ để một mình Lâm Đào mặc đồ chống ong đi vào là hợp lý.”

Lâm Đào trợn mắt nhìn tôi một cái, bắt đầu mặc bộ trang phục chống ong rất phức tạp.

“Hiện trường này vô cùng đơn giản.” Đội trưởng Trần cầm lấy tờ “giấy phép khám nghiệm” do nhân viên trong đơn vị đưa, mở sơ đồ hướng dẫn hiện trường, giới thiệu với chúng tôi.

Tôi biết cái đơn giản mà Đội trưởng Trần nói, là chỉ vật chứng dấu vết rất đơn giản, chứ không phải là quá trình khám nghiệm hiện trường đơn giản. Loại hiện trường này, khám nghiệm trong thời tiết như thế này, tuyệt đối không đơn giản.

“Thùng nuôi ong xếp chồng lên nhau ở bên đường, cho nên thứ nhất là khá dễ thấy, thứ hai là tương đối thích hợp để giấu xác.” Đội trưởng Trần nói, “Hơn nữa, thùng nuôi ong cách thôn rất xa, cho nên rất ít người thường xuyên đến khu vực này. Qua điều tra, không phát hiện ra người nào khả nghi hoạt động ở gần đây. Tôi cho rằng hung thủ đã lái ô tô, đi qua con đường này, trông thấy một dãy thùng nuôi ong, liền quyết định giấu bộ phận dễ nhận biết nạn nhân nhất là cái đầu giấu ở đây. Hành vi của hắn rất đơn giản, tức là đi đến bên cạnh số thùng nuôi ong, tìm đại một thùng, mở ra, bỏ cái đầu đã được bọc bằng túi nilon vào trong, sau đó đóng nắp lại. Trong quá trình đó, hắn đã để lại dấu vân tay dính máu của ngón cái bên phải và một dấu giày không nguyên vẹn, không có giá trị giám định.”

“Hay quá! Có chứng cứ quan trọng rồi! Thế thì còn sợ gì không phá được án?” Tôi nói.

Dù gì tìm thấy một dấu vân tay dính máu ở hiện trường trung tâm, cũng có giá trị hơn nhiều so với dấu vân tay trên bụi và dấu vân tay dính mồ hôi.

“Nhưng sau khi đối chiếu, dấu vân tay đó không có trong ngân hàng dấu vân tay.” Đội trưởng Trần nói, “Cho nên không phải là chúng tôi sợ không phá giải được vụ án, chỉ là muốn nhanh chóng phá án, thì phải mất công suy nghĩ một chút.”

“Anh cho rằng hung thủ giấu cái đầu ở đây là ý tưởng bất chợt nảy sinh?” Nhìn Lâm Đào mặc đồ bảo hộ chống ong toàn thân bước loạng choạng vào phía trong đường dây cảnh giới, rón rén đến gần thùng nuôi ong, tôi không nhịn được cười, nói: “Cậu ấy cứ đi mở đóng các thùng nuôi như thế này, có khả năng bị ong mật đốt không? Rủi ro hơi cao nhỉ?”

“Dù sao cũng là ở bên đường, chính vì không hiểu biết về rủi ro do ong mật gây ra, chúng tôi mới nghĩ đó là ý tưởng bất chợt nảy sinh.” Đội trưởng Trần nói.

“Nhưng, rất nhiều người nuôi ong Ý, ngày nào cũng phải kiểm tra thùng nuôi ong, rất dễ phát hiện ra đầu người giấu trong đó.” Hàn Lượng nói xen vào, “Tôi cứ cảm giác hắn biết rằng ong nuôi ở chỗ này là ong lỗ, biết rằng một tháng mới kiểm tra hai lần, nên mới giấu ở đây? Đến lúc bị phát hiện ra thì gần như đã bị phân hủy hết chỉ còn xương.”

“Điều này, anh nói cũng có lý.” Đội trưởng Trần cau mày, nói, “Có điều, chúng tôi đã bố trí đồn công an ở các khu dân cư tiến hành điều tra triệt để tất cả những người bị ong mật đốt trong thời gian gần đây. Có thể đây cũng là một kênh.”

“Nếu Hàn Lượng nói đúng, thì cũng phải tiến hành điều tra toàn bộ những người đã từng nuôi ong mật.” Tôi nói.

Đội trưởng Trần gật đầu, mở hệ thống thông tin cảnh vụ ra, đánh chữ trên đó.

“Những việc khác thì thế nào?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ dãy thùng nuôi ong này và số thùng nuôi ong ở những khu nuôi ong quanh đây, không thấy các mảnh xác khác.” Đội trưởng Trần nói, “À, cũng không có các vật chứng dấu tích khác. Cho nên, bây giờ việc tìm kiếm các mảnh xác khác cũng là một nhiệm vụ quan trọng.

Tôi gật đầu, thấy Lâm Đào đã bắt đầu loạng quạng khám nghiệm hiện trường, liền nói to với cậu: “Dấu chân, đúng là không có giá trị giám định à?”

“Không.” Lâm Đào không cả quay đầu lại, trả lời.

“Mặt đường này thì sao?” Tôi hỏi, “Có vệt lốp xe ô tô gì đó không? Có camera giám sát gì không?

Đội trưởng Trần lắc đầu.

“Con đường này có rất nhiều nhánh rẽ, camera giám sát không có ý nghĩa gì.” Trình Tử Nghiên nhìn sơ đồ chỉ dẫn camera giám sát của cảnh sát, nói.

“Xem ra, khả năng lớn là phần tử phạm tội cố ý chọn chỗ này.” Tôi nói, “Chưa biết chừng, hắn cách hiện trường không xa.”

“Chúng tôi cũng nhất trí với điều này.” Đội trưởng Trần nói, “Sở dĩ việc tìm ra lai lịch tử thi nhanh như vậy, là vì người chết là người của thành phố này, cũng có điều tra phản ánh, thỉnh thoảng nạn nhân có đến gần chỗ này chơi.

“Chơi? Chơi gì?” Tôi hỏi.

“Dã ngoại chứ còn gì, nấu nướng ngoài trời gì đó.” Đội trưởng Trần đáp, “Cậu ta đã từng mời bạn học đến chỗ gần đây du xuân.”

“Những người có quan hệ với bạn cùng học của cậu ta, đã điều tra toàn bộ chưa?” Tôi hỏi.

“Đang điều tra, còn chưa có bất cứ manh mối nào.” Đội trưởng Trần đáp, “Hôm nay trời quá nóng, chỗ này không có gì che nắng, hay là các anh khám nghiệm tử thi trước?”

“Đúng đấy, đúng đấy, khám nghiệm tử thi đi.” Đại Bảo ngồi trong ô tô ở đằng xa nói to.

“Cũng được, mặc dù tôi đoán là khám nghiệm tử thi cũng sẽ không phát hiện ra được manh mối gì có giá trị đặc biệt đâu, nhưng cũng vẫn phải làm chứ.” Dứt lời, tôi lên xe, nói với Hàn Lượng “Xuất phát.”

Trong phòng Giải phẫu sáng rực, trên bàn giải phẫu chỉ để trợ trọi chiếc đầu người, khiến người ta cảm giác rất không quen, đồng thời lại cảm giác có chút thê lương.

Phần cổ bị chặt đứt từ phía dưới sụn giáp. Phần da ở chỗ bị chặt có màu trắng vàng, đây là dấu hiệu không có phản ứng sống cho thấy người chết bị chặt đứt cổ sau khi đã chết. Con mắt hơi nhắm, dường như có thể trông thấy một tí lòng trắng, trông càng đáng sợ. Trong mạch máu đã bị đứt hoàn toàn ở phần cổ bị chặt đứt, dịch máu còn sót lại vẫn chưa chảy hết, chảy ra theo vị trí chúng tôi di chuyển cái đầu lâu.

“Đầu của nam giới, tóc dài 12 mi-li-mét, mặt không thấy có tổn thương hở rõ rệt, niêm mạc mũi không bị tổn thương, không phát hiện thấy dị vật trong lỗ tai và mũi, miệng” Đại Bảo vừa kiểm tra đầu lâu, vừa nói. Bác sĩ pháp y Tôn của Công an thành phố Thanh Hương ở bên cạnh cầm biên bản khám nghiệm tử thi ghi lại.

“Nhìn mí mắt xem.” Tôi chú ý thấy môi của người chết có vẻ hơi tím, liền nói.

Đại Bảo dùng kẹp cầm máu kẹp mở mí mắt của người chết, tỉ mỉ lau con ngươi và mí mắt của người chết bằng một miếng gạc nhỏ, nói: “Ồ, đúng thật, cậu xem hai đốm nhỏ này, có phải là điểm xuất huyết không?”

Điểm xuất huyết rất nhiều ở kết mạc nhãn cầu mí mắt không tồn tại từng mảng mà tồn tại độc lập, như vậy rất dễ bị bỏ qua vì mí mắt bị bẩn. Nhưng hai điểm xuất huyết tồn tại độc lập này lại có thể có tác dụng quan trọng trong vụ án có nguyên nhân tử vong khó xác định này. Vì điểm xuất huyết ở đây, cho thấy người chết có khả năng tử vong do ngạt thở cơ học.

“Đúng là điểm xuất huyết, tôi thấy môi cũng tím tái.” Tôi ghé lại nhìn.

“Tử vong do ngạt thở? Cái này dễ xử lý.” Đại Bảo nói dứt lời, nhanh nhẹn dùng dao phẫu thuật cắt rời phần da ở cổ người chết.

Vì cổ bị chặt đứt ở vị trí dưới sụn giáp, nên sụn giáp và xương móng đều còn. Đại Bảo dùng cách lôi lưỡi, lấy ra các tổ chức còn lại ở trong cổ, sau đó tách rời xương móng và sụn giáp.

“Xương móng và sụn giáp đều không bị gãy.” Đại Bảo nói, “Kỳ lạ thật, mà da cổ cũng không bị tổn thương, có thể loại trừ khả năng tử vong do ngạt thở cơ học vì bị bóp cổ, thắt cổ, treo cổ chết. Mũi, miệng cũng không bị tổn thương, có thể loại trừ khả năng tử vong do bị bịt chặt mũi miệng.

“Như vậy còn lại những cách ngạt thở cơ học nào?” Tôi vừa dùng tay vuốt gọn tóc người chết, vừa hỏi.

“Đầu bị chụp túi nilon ngạt chết? Vùng ngực, bụng bị ép dẫn đến ngạt thở cơ học? Cách giết người này rất khó thực hiện, dù sao người chết cũng là một nam thanh niên, sẽ phản kháng” Đại Bảo nói, “Không thể nào lại là chết nghẹn, kiểu ngạt thở cơ học do tai nạn ngoài ý muốn đâu nhỉ?”

“Đại Bảo thường nói những vụ án cùng một loại hình rất hay cùng xuất hiện.” Hàn Lượng nói xen vào, “Liệu có phải là ngạt thở do tư thế không?”

“Thông thường tiền đề của ngạt thở do tư thế đều là tư thế bị khống chế bất thường, cho nên tất yếu sẽ có tổn thương do bị khống chế.” Đại Bảo nói, “Chỉ tiếc là, bây giờ chúng ta chỉ có mỗi cái đầu, cũng không biết cậu ta có bị khống chế hay không.”

“Các cậu nói thiếu một loại nhi?” Tôi nhìn găng tay cao su của mình và nói, “Đuối nước cũng là một loại ngạt thở cơ học.”

“Đuối nước thường gặp ở các vụ tai nạn hoặc tự sát, hiếm gặp thấy ở các vụ giết người.” Đại Bảo dừng lại giây lát rồi nói, “Nạn nhân có biết bơi không?”

Bác sĩ pháp y Tôn vừa ghi chép vừa nói: “Lúc ở hiện trường tôi có nghe nói, hình như cậu ta biết bơi. Cậu ta yêu thích tất cả các hoạt động thể thao.”

“Đúng thế, dùng thủ đoạn đuối nước để giết người, mà lại là giết một người biết bơi, cái này hơi khó nhỉ.” Hàn Lượng nói.

“Thứ nhất, đừng quên chúng ta đã từng xử lý vụ án cho uống thuốc trước rồi mới tống xuống nước.” Tôi nói.

“Đáng tiếc, phần thân chưa tìm thấy, cũng không dễ làm xét nghiệm nhiễm độc.” Đại Bảo chặc lưỡi nói.

“Thứ hai, các vụ án bị phân xác thì nhất định là giết người?” Tôi nói, “Cái này, kể cả là qua mạng, tôi cũng đã phổ cập kiến thức rất nhiều lần rồi đúng không? Mình là người trong ngành, càng không nên cứ giữ thành kiến ban đầu.”

“Cái này thì đúng, nhưng những vụ xác bị cắt vụn mà không phải là giết người, hầu hết là bị cánh quạt cắt vụn, ngã từ trên cao xuống bị vật cản trở cắt đứt, tự sát rồi bị phân xác, đa số đều có chút uẩn khúc. Cậu bảo một học sinh trung học, có uẩn khúc gì được?” Đại Bảo phản bác, “Cậu bé không ăn khớp với bất cứ đặc điểm nào của một vụ tự sát, bị phân xác.”

Tôi mỉm cười, không nói gì, đưa tay cho Đại Bảo xem và nói: “Anh bảo, đây là cái gì?”

Đại Bảo dùng cánh tay đẩy kính lên, hai mắt chăm chú nhìn thứ trên găng tay tôi, đáp: “Lá cây.”

“Không phải, là cỏ rong.” Hàn Lượng nói, “Loại thực vật này chỉ có thể sinh sống dưới nước.”

“Cái này lấy ra được từ trong tóc của người chết.” Tôi nói, “Chuyện này, có bình thường không?”

Đại Bảo và Hàn Lượng cùng lắc đầu.

“Nhưng tôi vẫn thấy không thể nào là đuối nước.” Đại Bảo nói.

“Liệu có phải là đuối nước vì bị người ta ấn đầu xuống nước không?” Hàn Lượng hỏi.

Đại Bảo lật cái đầu lâu lại, chỉ vào da cổ nói: “Cổ không bị thương mà, cậu đợi một tí, tôi cạo tóc rồi cậu xem da đầu có bị thương không”

Dứt lời, Đại Bảo cầm dao phẫu thuật cạo chân tóc người chết. Mặc dù bây giờ rất nhiều nơi đều sử dụng dao cạo tự động, nhưng Đại Bảo vẫn quen dùng dao phẫu thuật. Anh thường nói, dùng dao phẫu thuật không thể làm tổn thương da đầu, đây mới là tuyệt kỹ độc môn của bác sĩ pháp y.

Đám tóc đen nhánh của người chết rơi dần xuống, để lộ ra lớp da đầu xanh nhợt, đáng ngạc nhiên là trên lớp da không có bất cứ tổn thương nào, thậm chí không có cả vết hoen tử thi.

“Vết hoen tử thi ở chỏm đầu cũng không có.” Tôi nói, “Điều này cho thấy bị phân xác ngay sau khi tử vong không lâu.”

“Cho nên, vẫn là đuối nước?” Hàn Lượng hỏi, “Thế tại sao lại không có nấm bọt?”

“Đầu đã bị cắt, khí quản không liền với phổi, làm sao có nấm bọt được?” Tôi nói, “Nấm bọt hình thành do không khí, nước và dịch nhầy trong đường hô hấp hòa lẫn với nhau trong phổi.”

“Nhưng nếu là đuối nước, đường thở bị kích ứng, sẽ gây ra sung huyết trong khí quản, thành trong khí quản còn sót lại không phát hiện thấy dấu hiệu như vậy.” Đại Bảo nói, “Cậu tìm thấy cỏ rong trong tóc của người chết cũng không có tác dụng, trong mũi miệng người chết và trong khí quản còn sót lại không có cỏ rong! Nếu cậu ta bị sặc nước, khả năng lớn nhất là phát hiện ra rong cỏ trong nếp gấp vòi nhĩ họng.”

Tôi thấy Đại Bảo nói cũng có lý, chỉ dựa vào một cái đầu lâu, một lá cỏ rong, để phán đoán là đuối nước, đúng là võ đoán. Bây giờ điều chúng tôi có thể khẳng định cũng chỉ là ngạt thở cơ học.

Tôi gật đầu, lại xem tình hình mờ đục giác mạc của người chết. Bác sĩ pháp y Công an thành phố Thanh Hương phán đoán người chết tử vong vào khoảng từ chiều đến tối ngày hôm qua, phán đoán này chắc là không sai. Nhưng qua tình trạng mờ đục giác mạc cũng chỉ có thể nhìn ra được khoảng thời gian tử vong tương đối, không thể đưa ra kết luận chính xác hơn. Tôi đỡ chắc cái đầu, bảo Đại Bảo dùng cưa mở hộp sọ.

Nếu đầu liền với thân, lại có ảnh hưởng của hiện tượng co cứng tử thi, việc mở hộp sọ tương đối dễ dàng. Bây giờ không có sự nâng đỡ của phần thân, cái đầu chịu lực ép của cưa mở sọ, sẽ khó cố định. Cho nên tôi phải cố gắng hết sức để cố định cái đầu trên bàn giải phẫu. Đồng thời, vì lưỡi cưa mở sọ rất gần với tay tôi, tôi lại sợ nếu lưỡi cưa bị trượt, sẽ chạm vào ngón tay mình. Với độ sắc của răng cưa, nếu mà chạm vào, tay tôi chắc sẽ không còn.

Trong tiếng ầm ầm của cưa, trong tâm trạng căng thẳng tập trung cao độ, chuẩn bị buông tay bất cứ lúc nào của tôi, Đại Bảo cuối cùng cũng không phụ lòng mong mỏi của mọi người, mở được hộp sọ của nạn nhân.

Tổ chức não của người chết không bị tổn thương và xuất huyết, nhưng tình hình tụ máu ở mạch máu trong não của người chết rất nghiêm trọng. Lấy tổ chức não của nạn nhân ra, lật màng cứng ở đáy hộp sọ lên, để lộ ra phần đá xương thái dương, cũng là tím đen một khoảng.

“Tổ chức não tụ máu, phần đá xương thái dương xuất huyết, cơ bản có thể xác định là tử vong do ngạt thở cơ học rồi.” Tôi nói, “Bây giờ phải tìm các phần xác khác, nếu không ngay cả nguyên nhân tử vong chúng ta cũng không thể làm rõ được.”

“Thông tin khắc họa về phần tử phạm tội thì sao?” Đại Bảo vừa nói vừa khâu da đầu người chết lại, sau đó tách tổ chức mềm ở xung quanh đốt sống cổ.

Gần đốt sống cổ toàn là dây chằng, cho nên tách ra vô cùng khó. Đại Bảo lúc dùng dao phẫu thuật, lúc lại dùng búa đục chuyên dụng, cuối cùng cũng tách được đầu đứt ở đốt sống cổ ra.

“Xem dụng cụ nào.” Tôi lấy kính lúp, quan sát chỗ đứt.

Đại Bảo đếm và bảo: “Phần đầu bị cắt ngang giữa đốt sống cổ thứ sáu và thứ bảy, trên thân đốt sống của đốt sống cổ thứ sáu còn sót lại, có rất nhiều vết chém.”

“Cho thấy không phải là dùng cưa cưa đứt, mà là dùng dụng cụ chặt.” Tôi nói.

“Hơn nữa hung thủ có vẻ không hiểu cấu trúc cơ thể người, không biết chặt vào giữa các đốt sống.” Đại Bảo nói.

“Anh đúng thật là, cho dù có hiểu cấu trúc cơ thể người, cũng không thể đưa dao chính xác được.” Tôi nói, “Trừ phi là người làm nghề của chúng ta, hoặc là nghề giết mổ. Nói tóm lại, tình hình hiện tại, chỉ có thể cho thấy hung thủ đã lấy được con dao thái rau lúc nạn nhân còn chưa hình thành vết hoen tử thi, cho thấy hắn ta có không gian một mình, kín đáo để phân xác, cho thấy hắn không có kỹ năng chuyên biệt về giải phẫu, giết mổ, mà là một người bình thường.”

“Nói cứ như không!” Hàn Lượng đùa nói.

Tôi nhún vai, bảo: “Nếu đúng là đuối nước, còn dễ nói, địa điểm đuối nước, cũng chính là ao có cỏ rong, rất gần với địa điểm hung thủ lấy dao thái rau, phân xác, nếu rất xa, thì vết hoen tử thi phải hình thành rồi.”

“Nhưng không thể xác định được chắc chắn là cậu ta bị đuối nước.” Đại Bảo nói.

Tôi trầm ngâm gật đầu.

Đúng lúc này, một tiếng phanh xe chói tai vang lên ở phía ngoài phòng Giải phẫu.

“Trời ơi! Đối xử với xe của tôi thế à? Đã bảo rồi, đừng giẫm chết phanh chân!” Hàn Lượng vừa kêu vừa chạy ra ngoài phòng Giải phẫu.

Trước khi giải phẫu, Trần Thi Vũ thấy chỉ phải giải phẫu một cái đầu lâu, sẽ không thể phát hiện ra nhiều manh mối, nên đã mượn chìa khóa xe của Hàn Lượng, bảo là đi phối hợp với cảnh sát địa phương tìm các phần xác còn lại ở gần đấy. Lúc này, Trần Thi Vũ phóng xe về vội như vậy, xem ra có thông tin tốt rồi.

Quả nhiên, Trần Thi Vũ mồ hôi nhễ nhại, chạy vào phòng Giải phẫu, đâm sầm vào Hàn Lượng đang lao ra.

“Tiểu Lông Vũ! Cô đừng có vội vàng hấp tấp thế chứ! Tôi đã bảo rồi...” Hàn Lượng đang định trách Trần Thi Vũ, thì đã bị Trần Thi Vũ khoát tay ngắt lời.

Trần Thi Vũ chạy vào trong phòng Giải phẫu nói với tôi: “Mau lên ạ, ở bãi đỗ xe bồn chở xăng, đã tìm thấy phần thân của tử thi!”

“Hả! Tốt đấy! Tôi đoán là sắp phá giải được vụ án rồi.” Tôi cười nói.

“Không chỉ như vậy, cạnh phần thân tử thi, còn có một xác chết nữa.” Trần Thi Vũ nói to.