Chương 3
Chiếc xe của Hàn Lượng phóng như bay dưới ánh hoàng hôn.
“Chúng tôi lấy hiện trường thùng nuôi ong nơi phát hiện ra cái đầu lâu làm trung tâm, mở rộng tìm kiếm ra các hướng ” Trần Thi Vũ ngồi ở ghế lái phụ, lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán và nói, “Vì phân tích là phần tử phạm tội lái xe chở mảnh xác chết, nên chủ yếu tiến hành lục soát ở gần những con đường có thể dẫn đến hiện trường. Tôi phụ trách nhiệm vụ lục soát ở hướng tây bắc, nhưng nhóm phía chính tây đã phát hiện ra phần thân xác chết. Tôi nể phục họ phết, không biết họ làm thế nào phát hiện ra được.”
“Đúng thế, ở trong bãi đỗ xe bồn chở xăng, không thể nào nghĩ ra được!” Tôi cũng lên tiếng khen ngợi thực lòng.
Đội phó Lưu Tam Hạ đích thân phụ trách lục soát hai phía của con đường chạy theo hướng chính tây. Khi lục soát đến một bãi xe, họ phát hiện ra vấn đề.
Bãi đỗ xe này là bãi chuyên đỗ xe bồn chở xăng, bên trong có mười mấy cái xe bồn chở xăng đỗ ngang dọc tứ tung. Theo lời của những người trinh sát viên khác, đội phó Lưu, người đã phấn đấu cả đời trên cương vị nhân viên kỹ thuật hình sự, vừa đi đến cạnh bãi gửi xe, đã ngửi thấy mùi rồi. Theo lời của đội phó Lưu Tam Hạ, anh chú ý thấy trong số nắp đậy bồn xăng của mười mấy cái xe bồn chỉ có nắp của một cái xe là đang mở. Hơn nữa, còn có ruồi bay quanh nắp đậy, anh lập tức thấy không ổn.
Cho dù là chuyện gì, Đội phó Lưu đi đến cạnh bãi đỗ xe, quan sát xem thế nào, rồi đi thẳng vào trong. Anh cử một cảnh sát hình sự trẻ, leo lên đỉnh bồn xăng bằng thang của xe bồn, từ chỗ nắp bồn nhìn xuống bên trong, quả nhiên thấy một xác chết.
Bãi đỗ xe này không có người bảo vệ, nhưng có một cái chốt, là chỗ nghỉ của lái xe luân phiên trực trông xe bồn chở xăng. Đội phó Lưu lập tức cầm thẻ cảnh sát chạy vào trong chốt, thấy một lái xe đang chơi game. Sau khi hỏi thì được biết các lái xe ở bãi đỗ xe trực theo ca, lúc anh lái xe này đến thay ca vào buổi sáng, lái xe trực ca buổi tối hôm qua không có ở đó, có khả năng đã về trước, hoặc là không hề đến, việc này cũng thường xuyên xảy ra, dù sao theo yêu cầu bây giờ, khi xe bồn chở xăng về bãi, đều là xe không, cũng không sợ có người lấy trộm xăng dầu. Cho nên, anh lái xe này cũng không để ý. Trong ngày hôm đó, thỉnh thoảng lại có lái xe nhận được nhiệm vụ lái xe đi chở xăng, không hề có gì bất thường.
Đầu tiên Đội phó Lưu hỏi về quy trình thay ca trực và tình hình người lái xe tối hôm qua. 5 giờ chiều hôm qua, lái xe trực ca đêm Tôn Tiêu đúng giờ đến chốt thay ca, đồng thời đã ký sổ trực. Theo quy trình, tối hôm đó Tôn Tiêu phải kiểm tra toàn bộ số xe bồn chở xăng quay về bãi đỗ xe, xác nhận xăng dầu đã xả hết là không còn việc gì, cho đến khi nhân viên thay ca vào sáng sớm hôm sau đến thay ca.
Sau khi nắm được tình hình như vậy, Đội phó Lưu đã hỏi lấy số điện thoại của Tôn Tiêu và gọi cho anh ta. Nhưng không ngờ, chuông điện thoại lại vang lên từ phía trong xe bồn chở xăng.
Hóa ra, xác chết trong xe bồn chở xăng, lại không phải là cậu học sinh trung học Lương Minh Vũ!
Phần xác còn lại vẫn chưa được tìm thấy, lại thêm một vụ án nữa, thật không chịu thấu! Thế là Đội phó Lưu bảo cậu cảnh sát hình sự trẻ lúc nãy cầm đèn pin cảnh sát leo lên nóc xe một lần nữa, rọi vào trong bồn chứa xăng xem thế nào. Lần này, cậu cảnh sát hình sự đã thấy rõ tình hình bên trong, ở đó rõ ràng có hai xác chết, trong đó một cái không có đầu.
Không lẽ Tôn Tiêu đã giết chết Lương Minh Vũ, sau đó, do tai nạn ngoài ý muốn cũng chết trong xe bồn chở xăng khi giấu xác? Đội phó Lưu nghĩ như vậy, chẳng nhẽ lại có chuyện từ trên trời rơi xuống miếng bánh ngon như vậy?
Đội phó Lưu đang định bố trí nhân viên vào trong bồn xăng lôi xác chết lên, thì bị nhân viên trực ca ngăn lại. Nghe nói, loại xe bồn chở Naphtha này, sau khi xả hết xăng ra, trong bồn xăng sẽ còn lưu benzene. Nếu nồng độ benzene trong bồn vượt tiêu chuẩn, người xuống đó sẽ có nguy cơ bị ngộ độc. Cho nên theo quy trình thao tác, không thể xuống để kiểm tra bồn xăng, còn nếu buộc phải vệ sinh bồn xăng, thì yêu cầu mang đồ bảo hộ.
May mà lái xe trực ban nhắc, nếu không không biết sẽ gây ra hậu quả gì, chuyện đó khiến Đội phó Lưu sợ toát mồ hôi. Thế nên Đội phó Lưu một mặt yêu cầu các nhóm tập trung về bãi đỗ xe, một mặt cử văn phòng đội cảnh sát hình sự đi mua đồ bảo hộ.
Sau khi biết tin này, Trần Thi Vũ liền lái xe về thông báo cho chúng tôi trước. Chắc là lúc chúng tôi đến bãi đỗ xe, xác chết cũng đã được lấy ra.
Suốt dọc đường, Trình Tử Nghiên ngồi trên xe đều nghiên cứu bản đồ, nói: “Vị trí của bãi đỗ xe và vị trí thùng nuôi ong cùng trên một con đường, tôi đoán là nối liền hai điểm này và kéo dài ra, phần tử phạm tội cách chỗ này không xa đâu.”
Tôi không nói gì, trong lòng có một nỗi lo lắng mơ hồ.
Rất nhanh chóng, đã đến bãi đỗ xe. Lúc này ở bãi đỗ xe, cảnh sát đã căng dây cảnh giới xung quanh, mặc dù phía ngoài có mấy người dân hóng xem, nhưng có đến hai ba mươi cảnh sát đứng trong bãi đỗ xe, muốn nhìn rõ tình hình bên trong, cũng là chuyện không thể.
Chúng tôi xuống xe, luồn qua dây cảnh giới, đi đến phía sau một chiếc xe bồn chở xăng, hai xác chết đã được chuyển ra, đặt nằm trên tấm nilon trải trên mặt đất.
Chúng tôi nhìn thấy một nhân viên khám nghiệm dấu vết, đeo mặt nạ chống độc trèo ra từ nắp bồn xăng, sau đó nhảy xuống xe theo chiếc thang sắt, bước đến cạnh chúng tôi, lau dầu mỡ trên người và nói: “Tình hình bên trong rất tệ, nhìn không rõ, xung quanh có rất nhiều vết dầu, cho nên gần như không có hy vọng tìm ra được manh mối dấu vết có giá trị.”
“Lâm Đào đâu?” Tôi hỏi.
Nhân viên khám nghiệm dấu vết chỉ vào xe bồn chở xăng đáp: “Đang ở bên trong”
“Anh để cậu ấy ở trong đó một mình à?” Tôi trợn tròn mắt, hỏi.
Nhân viên kiểm tra dấu vết gật đầu, không hiểu ra làm sao.
Còn chưa nói dứt lời, quả nhiên đã thấy Lâm Đào đeo mặt nạ chống độc nhô đầu lên khỏi nắp bồn xăng, hỏi: “Đâu rồi? Mọi người đâu rồi?”
“Đều ở đây, đừng sợ.” Tôi không nhịn được cười, đáp.
“Thôi tôi ra nhé.” Lâm Đào bò ra khỏi bồn xăng, bảo, “Đằng nào cũng chẳng tìm thấy vật chứng dấu vết gì bên trong. Tối lắm, tôi sợ đến mức nổi da gà.”
Tôi cười lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cái xác chết mất đầu, kéo tấm vải trắng ra. Theo như thông báo tìm người đã đăng trước đó, nhìn vết bớt ở ngực xác chết, rõ xác chết này chính là Lương Minh Vũ.
Trên xác chết có dính một vài vết dầu, nhưng không ảnh hưởng đến việc khám nghiệm. Tôi và Đại Bảo bắt đầu từ phần cổ, tiến hành khám nghiệm sơ bộ bên ngoài tử thi.
“Nạn nhân bị mất hai bàn tay.” Đại Bảo thở dài một tiếng rồi hỏi, “Không có ở trong bồn chứa xăng à?”
Lâm Đào tháo mặt nạ chống độc ra, đáp: “Không chắc chắn không có.”
“Vẫn phải tìm.” Đại Bảo lắc đầu.
“Nạn nhân mặc một cái quần đùi, có vẻ hơi ướt.” Tôi khẽ về trang phục duy nhất trên tử thi rồi nói.
“Cậu vẫn nghĩ là đuối nước?” Đại Bảo bước đến cạnh cái cổ chỗ bị chặt lìa của người chết, nói, “Đầu đứt ở khí quản ở đây này, cậu nhìn xem, có bọt không?”
“Không.” Tôi nhìn một cái, thất vọng nói.
“Chắc chắn không phải là đuối nước.” Đại Bảo nói, “Toàn thân người chết không có bất cứ tổn thương nào, cũng không có dấu tích bị khống chế, tôi thật không biết cậu ta làm sao lại bị ngạt thở.”
“Không sao, giải phẫu xem thế nào, biết đâu lại tìm ra đáp án.” Tôi nói, “Hai chân người chết vẫn còn, móng chân có dấu hiệu tím xanh, càng khẳng định là tử vong do ngạt thở. Có điều, thủ đoạn phân xác của hung thủ khá đặc biệt, chặt đầu, và tay.”
“Đúng thế, thông thường nguyên nhân chia xác là để tiện vứt xác. Nhưng cách chia xác này của hắn, dường như không ảnh hưởng gì nhiều đến mức độ thuận tiện khi vứt xác.” Hàn Lượng nói, “Cảm giác, hắn chặt đầu là vì sợ người ta nhận ra mặt, còn tay là vì sợ có thể tìm ra lai lịch xác chết từ vân tay.”
“Thời đại nào rồi, mà còn không biết xác nhận xác chết bằng DNA là nhanh tiện nhất?” Đại Bảo nói.
“Nhưng hắn không thể phá hủy DNA được mà.” Hàn Lượng nói, “Có khả năng hắn nghĩ vứt các mảnh xác ở những chỗ này, một thời gian dài không bị phát hiện, sẽ phân hủy, thì không thể xét nghiệm ra DNA được.”
“Kiểu gì thì chúng ta cũng đoán được trạng thái tâm lý của hung thủ, hắn sợ xác chết bị phát hiện ra, từ đó nhanh chóng tìm ra lai lịch xác chết.” Tôi nói, “Điểm này lại cho thấy hung thủ chắc chắn là người quen của người chết.”
“Điều tra cho đến giờ, vẫn chưa phát hiện ra điểm mâu thuẫn.” Đội phó Lưu nói.
“Không nhất định là điểm mâu thuẫn.” Tôi trầm ngâm nói một câu, “Nào, kiểm tra xác của Tôn Tiêu xem thế nào.”
Thực ra lúc này Đại Bảo đã đang kiểm tra thi thể của Tôn Tiêu, nghe tôi nói vậy, vội bảo: “Người chết mặc trang phục làm việc của lái xe, quần áo chỉnh tề, không có gì bất thường, đồ dùng mang theo đều ở trong túi, cũng không có gì bất thường. Ừm, trên áo ở cánh tay phía trên bên phải của anh ta có vết máu.”
“Nhưng trên người anh ta không có vết thương hở đúng không?” Bây giờ Lâm Đào đã nắm rất vững thuật ngữ chuyên ngành của bác sĩ pháp y.
“Cho nên bấy nhiêu vết máu mới dính bẩn như vậy, chắc chắn là của người chết rồi.” Đại Bảo nói, “Không lẽ là giết người rồi tự sát sao?”
“Trên người không có tổn thương gì à?” Tôi vừa nhấc tay phải của người chết lên vừa hỏi.
“Không, không có tổn thương gì.” Đại Bảo trả lời.
Tôi mở năm ngón tay phải hơi nắm lại của người chết ra, nhìn ngón tay cái của anh ta, hỏi tiếp: “Anh có thấy sắc mặt của nạn nhân không bình thường không?”
“Nét mặt rất nghiêm trọng?” Đại Bảo ngơ ngác.
“Nghiêm trọng cái gì!” Tôi lườm Đại Bảo một cái và nói, “Sắc mặt ửng đỏ.”
“Sắc mặt ửng đỏ? Thế là đã uống nhiều rượu à?” Đại Bảo nói, “Nhưng không có mùi rượu, chỉ có một thứ mùi rất khó tả.”
“Đó là mùi benzene.” Tôi vừa nheo mắt nhìn ngón tay cái bên phải của người chết, vừa giảng giải về kiến thức khoa học thường thức, “Cái món benzene này, khá lợi hại. Nếu ở trong môi trường kín, nồng độ benzene đạt đến mức độ nhất định, sẽ lập tức khiến người vào đó có phản ứng giống như đã uống rất nhiều rượu, đau đầu, chóng mặt, ù tai, buồn ngủ, thậm chí xuất hiện những phản ứng như tê liệt trung tâm hô hấp, mê sảng, ảo giác. Lúc này, nếu không lập tức thoát khỏi môi trường có nồng độ benzene cao, sẽ rơi vào trạng ái ý thức mơ hồ thậm chí hôn mê. Cuối benzene sẽ tác động đến tim, khiến nhịp tim bất thường, rung thất, thậm chí tử vong. Đồng thời, cũng sẽ xuất hiện những dấu hiệu như sắc mặt ửng đỏ, hạ huyết áp, tim đập thình thịch, đau bụng, nôn mửa, ho... Tất nhiên, nếu nồng độ đủ cao, thậm chí có thể xảy ra tử vong “kiểu tia sét” [*] .”
“Đúng thế, benzene thực sự rất đáng sợ.” Đại Bảo nói tiếp, “Cho dù là ngộ độc chậm ở nồng độ thấp, cũng có khả năng gây ra bệnh máu trắng hoặc bệnh thiếu máu bất sản.”
“Thế tôi vừa...” Lâm Đào há miệng tròn mắt chỉ vào bồn chứa xăng.
“Anh đã đeo mặt nạ chống độc, sợ gì? Anh sẽ không chết sớm đâu, yên tâm.” Trần Thi Vũ cướp lời.
“Tất nhiên rồi, tôi còn chưa có người yêu đây.” Lâm Đào lén nhìn Trần Thi Vũ một cái rồi nói, “Có điều hình như họ vừa kiểm tra hàm lượng benzene trong xe bồn, không phải là rất cao.”
“Anh đừng quên, khi chúng ta phát hiện ra, nắp bồn chứa xăng đang mở, thời gian lâu như vậy, sẽ phát tán đi rất nhiều.” Hàn Lượng nói, “Không lẽ anh ta muốn mình ngộ độc khi giấu xác Lương Minh Vũ trong xe bồn chứa xăng chắc?”
Tử vong “kiểu tia sét”: chỉ tử vong do ngộ độc, có các biểu hiện đột ngột hôn mê trong vài giây, đột ngột ngừng tim, ngừng thở.
“Tôi đã lấy máu tim rồi, sẽ nhanh chóng có kết luận.” Đại Bảo nói, “Nhìn từ bên ngoài xác chết, đúng là không có dấu hiệu bị ngạt thở và bị tổn thương”
“Lâm Đào, cậu nhìn ngón tay của người này xem, tình hình sao?” Cuối cùng tôi cũng ngừng quan sát, xoay ngón tay cái của người chết cho Lâm Đào nhìn.
Lâm Đào ngồi xuống, nheo mắt nhìn hồi lâu rồi nói: “Ồ, ngón tay cái bên phải của người này sao không có dấu vân tay?”
Lâm Đào cọ đầu ngón tay cái bằng chiếc bàn chải nhỏ luôn mang theo, vết dầu bám trên ngón cái lập tức bị chải sạch một mảng to. Lâm Đào lại nắn nhẹ ngón tay cái của người chết và bảo: “Này, hóa ra là một miếng băng dán màu da.”
Dứt lời, Lâm Đào giật mạnh một cái, một miếng băng quấn hình mũ bị giật ra.
“Ồ, miếng băng màu da này đã bị dầu làm bẩn, thế mà không nhìn ra.” Tôi nói.
“Trên đầu ngón tay cái của người này, có một vết sây sát rất sâu đấy.” Lâm Đào nói, “Tạm thời không thấy vân tay!”
Vân tay trên cơ thể con người sẽ không thay đổi suốt cả cuộc đời, kể cả da có bị tổn thương, sau khi lành, vẫn sẽ hiện ra hình dạng vân tay ban đầu. Nhưng, tổn thương ở đầu ngón tay của người này là tổn thương mới, da mới còn chưa hình thành, cho nên cũng không thể nhìn ra được hình dạng dấu vân tay.
“Cố tình làm tổn thương ngón tay, xóa mất dấu vân tay?” Đội phó Lưu nói xen vào, “Thế thì dễ giải thích rồi, biết là mình đã để lại dấu vân tay, nên cố tình hủy hoại dấu vân tay, như vậy không phải là anh ta làm, thì còn ai vào đây?”
Tôi trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi thấy, không hợp lý lắm. Nếu anh ta biết mình đã để lại dấu vân tay của ngón trỏ bên phải, tại sao không đến hiện trường trực tiếp xóa luôn đi? Mà cứ phải làm mình bị thương, điều này không hợp lý nhỉ?”
Đội phó Lưu thấy tôi nói có lý, gật đầu, cau mày suy nghĩ.
“Lâm Đào,” tôi quay đầu nhìn về phía Lâm Đào, bảo, “Tổn thương như thế này, còn hy vọng đối chiếu được dấu vân tay máu không?”
“Tớ có thể thử.” Lâm Đào đáp, “Nhận định là không có nhiều đặc điểm để xác định, nhưng nếu nhất định phải loại trừ, thì có khả năng đủ.”
Tôi lại hỏi trinh sát viên phụ trách chính ở bên cạnh: “Tình hình điều tra về Tôn Tiêu, có tiến triển gì không?”
“Không có manh mối gì có giá trị, nhưng có thể khẳng định, anh ta không có mâu thuẫn gì với nhà họ Lương, chắc chắn là không quen biết nhau.” Trinh sát viên phụ trách chính trả lời.
“Thế là được rồi, không thể là anh ta gây án.” Tôi nói, “Theo phân tích hành vi của tôi đối với hung thủ, hung thủ sợ danh tính người chết bị phát hiện, cho nên hung thủ chắc chắn là người quen của nạn nhân.
“Đúng thế, chưa biết chừng, vết thương trên ngón tay cái bên phải của anh Tôn Tiêu này, chỉ là sự trùng hợp.” Đại Bảo nói.
Tôi gật đầu, bảo: “Về việc tại sao Tôn Tiêu lại chết ở đây, có liên hệ gì với cái chết của nạn nhân, sau khi khám nghiệm tử thi xong mới xác định được.”
Tối đến, sau một ngày vất vả, chúng tôi đã mệt phờ. Nhưng về vụ án này, chúng tôi dường như vẫn chưa phát hiện ra manh mối gì có giá trị, cho nên chúng tôi không thể nghỉ ngơi, đành thức đêm chiến đấu.
Để nhanh chóng làm rõ tình hình của Tôn Tiêu, chúng tôi quyết định tiến hành khám nghiệm tử thi của Tôn Tiêu trước.
Tình hình khám nghiệm bên ngoài tử thi và tình hình khám nghiệm tử thi ở hiện trường giống nhau, ngoài vết thương ở ngón tay cái bên phải ra, không phát hiện được ra chỗ tổn thương thứ hai trên cơ thể Tôn Tiêu, quần áo và các đồ dùng tùy thân đều nguyên vẹn. Chỉ có duy nhất một điểm khác biệt, đó là chúng tôi phát hiện ra một khoảng rộng sần sùi như da gà ở vùng eo lưng người chết.
Phát hiện thấy những nốt sần sùi như da gà trên xác chết hoàn toàn không phải là hiếm gặp đối với bác sĩ pháp y. Trên rất nhiều xác chết tử vong do lạnh cóng, bác sĩ pháp y đều phát hiện thấy có những vết da gà. Ngoài ra, do phản ứng siêu sinh [*] , nếu sau khi chết không lâu, cơ thể được đưa luôn vào tủ đông cất giữ, cũng sẽ xuất hiện dấu hiệu nổi da gà sau khi chết.
Phản ứng siêu sinh: chỉ việc sau khi cơ thể chết, các tổ chức, tế bào và một số cơ quan cấu tạo của cơ thể vẫn duy trì chức năng sống, có phản ứng nhất định khi bị kích thích.
Nhưng trong vụ án này, giữa mùa hè nóng nực, tất nhiên sẽ không có chuyện bị chết cóng, tử thi cũng không được đưa vào tủ đông, sẽ không xuất hiện phản ứng siêu sinh. Như vậy, biểu hiện nổi da gà trên người anh ta là do đâu?
“Xác chết không đầu là Lương Minh Vũ, máu trên tay áo Tôn Tiêu là của Lương Minh Vũ. Ngoài ra, xét nghiệm hóa lý xác định, kiểm tra thấy thành phần benzene trong máu tim của Tồn Tiêu, có thể xác định người chết đã xảy ra quá trình ngộ độc benzene.” Trần Thi Vũ nghe xong điện thoại, từ bên ngoài đi vào phòng Giải phẫu, nói với chúng tôi, “Các anh đang xem gì thế?”
“Sần sùi kiểu da gà.” Đại Bảo nói, “Tôi biết rồi! Con người không chỉ khi lạnh mới nổi da gà, lúc tâm trạng bị kích động mạnh, cũng sẽ có phản ứng đó.”
“Ví dụ như khi quá sến sẩm, da gà cũng nổi bần bật?” Hàn Lượng trêu.
“Đúng, Đại Bảo nói đúng đấy.” Tôi nói, “Vì tâm trạng quá kích động, tuần hoàn tăng nhanh, khiến mức độ ngộ độc benzene nghiêm trọng hơn, do đó xuất hiện triệu chứng ngộ độc benzene cấp tính, nhanh chóng mất ý thức. Vì không thoát ra khỏi môi trường có benzene, cuối cùng đã tử vong do ngộ độc. Khi tử vong, do nguyên lý tương tự như co thắt tử thi, những chỗ nổi da gà sẽ giữ nguyên như vậy.”
“Tâm trạng kích động, lại là ở trong xe bồn chứa xăng.” Hàn Lượng trầm ngâm nói, “Kết hợp với tình hình điều tra trước đó, quy trình của họ là mỗi tối đều phải kiểm tra tình hình trong xe bồn chở xăng... A, tôi biết rồi.”
“Khi Tôn Tiêu kiểm tra xe bồn chở xăng, phát hiện thấy có vật lạ bên trong xe.” Đại Bảo cướp lời, nói xen vào, “Có khả năng anh ta thấy tình hình không ổn, trong lúc luống cuống, đã vào trong xe mà quên mặc đồ phòng hộ. Vì trong xe không có ánh sáng, chỉ dựa vào một cái đèn pin thì không thể nhìn rõ được toàn bộ, cho nên Tôn Tiêu thậm chí đã sờ mò vào xác chết, khiến máu dính vào ống tay áo bên phải của anh ta. Khi anh ta phát hiện ra là một cái xác chết không đầu, tất nhiên sẽ kinh sợ quá mức, do đó hôn mê và tử vong.”
“Cái gì mà hôn mê và tử vong?” Lâm Đào lúc này cũng từ bên ngoài phòng Giải phẫu bước vào, nói, “Đã đối chiếu dấu vân tay rồi đây, xem trình độ của tôi siêu không! Dấu vân tay đã bị phá hỏng mà tôi còn tìm ra được đặc điểm khác nhau! Vết vân tay dính máu đó không phải là của Tôn Tiêu. Theo như phòng DNA nói, máu trên dấu vân tay dính máu đó cũng là của Lương Minh Vũ, không phải là của Tôn Tiêu.”
“Bây giờ xem ra, những điều Đại Bảo nói đều đúng.” Tôi nói.
Vì đã làm rõ được tình hình của Tôn Tiêu, tôi thấy có chút mừng. Nhưng vì đã loại trừ được khả năng Tôn Tiêu gây án, tôi lại hơi lo lắng.
“Như vậy, xem ra, Tôn Tiêu không liên quan. Chỉ là sau khi anh ta phát hiện ra xác chết, không kịp báo cảnh sát, đã ngộ độc, tử vong.” Tôi lắc đầu thương tiếc và nói, “Nếu anh ta không tự ý vi phạm quy trình, xuống dưới kiểm tra, thì cũng không đến nỗi mất mạng.”
“Đúng thế, chết oan uổng quá.” Hàn Lượng nói.
“À, tôi vừa đo nhiệt độ tử thi.” Tôi nói, “Ước đoán thời gian tử vong của Tôn Tiêu vào khoảng 10 giờ tối hôm qua.”
“Cũng có nghĩa là, trước 10 giờ, hung thủ đã vứt mảnh xác của Lương Minh Vũ vào xe bồn chở xăng rồi.” Đại Bảo nói, “Còn nữa, bàn tay của người chết ở chỗ nào rồi? Bàn tay không to như phần thân, chúng ta biết đâu mà tìm đây?”
“Đó không phải là việc của chúng ta.” Tôi nói, “Bây giờ nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của chúng ta, là làm rõ nguyên nhân tử vong của Lương Minh Vũ, không biết chừng, làm rõ được nguyên nhân tử vong, là vụ án sẽ rõ ràng”