← Quay lại trang sách

Chương 4

Đầu của Lương Minh Vũ được chúng tôi lấy ra khỏi tủ đông ghép vào với phần thân, hoàn toàn khớp với nhau.

“Người chết chỉ thiếu bàn tay, cổ tay vẫn còn.” Tôi nói, “Như vậy xem ra đúng là hoàn toàn không có tổn thương do bị khống chế, càng không nói đến những tổn thương khác.”

“Dù sao cũng là con nhà có tiền, mà lại mặc một cái quần đùi chạy khắp nơi sao?” Lâm Đào nói xen vào, “Quần áo có vấn đề.”

“Không phải là cậu cũng cùng quan điểm với Trưởng khoa Tần đấy chứ?” Đại Bảo nói, “Chết do bị đuối nước?”

“Nhưng đây chỉ là một cái quần đùi thôi mà, có phải là quần bơi đâu.” Trần Thi Vũ nói.

“Bơi hoang?” Hàn Lượng nói dứt lời, bảo tôi lấy một cái kẹp cầm máu, cạo nhẹ vào da người chết.

Tôi nghi hoặc làm theo, không ngờ, vừa cạo một cái, trên da xác chết xuất hiện một vạch màu trắng.

“Thế là sao?” Đại Bảo cũng nghi hoặc giống tôi.

“Không biết đúng không?” Hàn Lượng cười giòn tan, nói, “Lúc còn nhỏ, tôi ở nông thôn, khi đó thú vui lớn nhất đi bơi ở ao làng cùng đám trẻ con sau khi tan học. Bây giờ chúng ta đều biết, bơi hoang là một việc vô cùng nguy hiểm, phụ huynh tất nhiên phải nghiêm cấm. Nhưng chúng tôi bơi xong, để cho khô mới về nhà, phụ huynh làm sao mà biết được? Cách của tôi chính là cách dân dã của phụ huynh. Dùng móng tay cạo một cái vào cánh tay, nếu xuất hiện vết màu trắng kiểu này, có nghĩa là đã đi bơi hoang, và sẽ có một trận đòn chờ chúng tôi.”

“Cũng có lý đấy.” Tôi trầm ngâm, “Bơi hoang và bơi ở bể bơi khác nhau, nước không sạch, sẽ phủ lên bề mặt da một lớp bùn mịn rất mỏng, cạo một cái là lộ ra.

“Cho nên, cậu bé đúng là đã đi bơi hoang?” Đại Bảo hỏi.

“Cho dù có phải là bơi hoang hay không, tôi thấy cậu ta chắc hẳn đã xuống ao nước, quần áo cũng khớp.” Hàn Lượng nói.

“Không phải là chết do đuối nước đâu.” Đại Bảo vừa nói, vừa nhanh nhẹn rạch da ở vùng ngực và bụng người chết, cắt rời xương sườn, lấy xương ức ra, sau đó tách từ chỗ đứt khí quản ở phần thân, lật toàn bộ cơ quan trong khoang ngực ra. Toàn bộ động tác liền mạch gọn gàng.

“Tôi cho mọi người xem có phải là đuối nước hay không.” Đại Bảo dùng dao cắt rời một phần khí quản, trong thành khí quản trơn nhẵn, sạch sẽ, không có dấu hiệu sung huyết, cũng không có bùn hoặc cỏ rong, càng không có dịch chảy ra, không xuất hiện nấm bọt.

Đúng là, nhìn từ tình trạng đường hô hấp của người chết, có thể loại trừ biểu hiện đuối nước.

“Liệu có phải là đuối nước cạn không?” Tôi nói, “Hoặc là hội chứng suy hô hấp cấp tiến triển?”

“Đừng quên là khi trước chúng ta đã kiểm tra cổ họng của người chết, cổ họng của người chết không có dấu hiệu phù nề, ARDS mà cậu nói đến, không chỉ phải có biểu hiện phù nề, mà còn phải có một ít bọt trong đường hô hấp. Còn về đuối nước cạn, thì hầu hết đều là thanh môn đóng chặt do bị nước lạnh kích thích. Thời tiết này không giống nhỉ? Cả hai loại này, đều không khớp chứ?” Đại Bảo vừa nói, vừa bóc màng tim, lấy tim ra.

Xác chết bị đuối nước, đại đa số màu tâm thất và tâm nhĩ khác nhau. Nhưng trong quả tim của Lương Minh Vũ không hề phát hiện thấy có sự bất thường rõ rệt.

“Cậu xem, có phải là tất cả các biểu hiện của xác chết, đều không nghiêng về đuối nước?” Đại Bảo nói.

Những điều Đại Bảo nói đều là sự thật.

“Thế chuyện ngạt thở cơ học mà các anh nói, ở đâu ra?” Lâm Đào nói, “Tôi nhớ là các anh từng nói, dấu hiệu đột tử và dấu hiệu ngạt thở giống nhau nhỉ? Liệu có phải là đột tử không?”

Tôi lắc đầu, bảo: “Thứ nhất, các cơ quan nội tạng của người chết trông đều rất bình thường, cậu bé cũng không thuộc nhóm người cao tuổi có nguy cơ đột tử cao. Thứ hai, các dấu hiệu bị ngạt thở là điểm xuất huyết ở kết mạc nhãn cầu, phần đá của xương thái dương xuất huyết, chính là dấu hiệu ngạt thở, không phải là dấu hiệu đột tử. Chắc chắn là ngạt thở rồi, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân gây ngạt thở.”

Phòng Giải phẫu trở nên yên lặng.

Tôi chợt nhớ ra gì đó, lấy tay tách khí quản của người chết ra và nói: “Đại Bảo, tiếp tục cắt xuống phía dưới của khí quản, cho đến chỗ có nhánh khí quản.”

Đại Bảo cầm kéo lên, tiếp tục thao tác theo vết cắt ở khí quản vừa nãy, mở khí quản ra. Khi mũi kéo gần đến chỗ có nhánh khí quản, Đại Bảo bỗng kêu lên: “Ái chà, ái chà, kéo của tôi chạm vào cái gì đó rồi! Đúng là có cái gì đó!”

“Cái gì?” Sự thất thanh hốt hoảng của Đại Bảo làm tôi dở khóc dở cười.

“Đừng vội, đừng vội!” Đại Bảo giảm độ cắt mở khí quản, anh dùng kéo từ từ cắt rời sụn khí quản, cho đến vị trí chia nhánh, sau đó khẽ tách mở khí quản, để lộ ra thành trong của khí quản ở vị trí chia nhánh.

Một thứ đen sì đang chặn ở chỗ chia nhánh khí quản.

“Nghẹn chết?” Tôi kêu lên một tiếng rồi nói, “Đại Bảo, không ngờ anh nói đúng rồi, là nghẹn chết do tai nạn?”

“Tôi không nói đúng, lúc trước tôi chỉ nói là chắc không phải là phân xác sau khi chết do tai nạn.” Đại Bảo rầu rĩ nói.

Tôi rửa sạch găng tay, sau đó cẩn thận lấy vật đen sì ở chỗ chia nhánh khí quản ra, đặt lên khay, xả sạch dưới vòi nước chảy.

Trong khay, không ngờ lại là một con cá nhỏ!

“Chết vì mắc nghẹn cá sống.” Tôi nói, “Trong tình trạng bình thường, không thể nào lại nuốt bừa một con cá sống, thứ nuốt vào bụng cũng không phải là cá chưa nấu chín, kể cả là nuốt bừa một con cá sống, cũng không đến mức không thể nuốt nổi, bị sặc vào trong khí quản. Cho nên, chuyện này nhất định là một vụ chết nghẹn cá sống cực kỳ hiếm gặp.”

“Cậu nói thế nghĩa là sao?” Lâm Đào hỏi.

“Nghĩa là, khi bơi, người chết bị một con cá sống chui vào trong miệng.” Tôi nói, “Vì cá sống động đậy, cho nên ý thức nín thở của người chết bị rối loạn, gây ra sặc nước, đồng thời con cá sống cũng chui vào khí quản. Con cá này không to, nhưng đủ để làm tắc nghẽn chỗ chia nhánh khí quản, khiến cho người chết ngạt thở cơ học và tử vong.”

“Chết vì mắc nghẹn cá sống, như vậy chắc chắn là tai nạn ngoài ý muốn rồi.” Đại Bảo nói, “Không ai có thể sử dụng cách này để giết người.”

“Hơn nữa, chết vì mắc nghẹn cá sống, chắc chắn là bơi hoang rồi, tôi nói đúng đấy chứ?” Hàn Lượng nói, “Chưa từng thấy trong cái bể bơi nào lại có cá nhỏ đúng không?”

“Bơi hoang, bị chết vì mắc nghẹn cá sống, như vậy là vấn đề của người chết, tại sao phải phân xác?” Trần Thi Vũ hỏi, “Không lẽ hung thủ là một gã biến thái?”

“Nếu biến thái, không thể có chuyện lại cố tình cắt mất bộ phận có thể nhận diện là đầu và bàn tay như vậy.” Tôi nói, “Có điều, như vậy cũng dễ giải thích, người cho phép hoặc khuyến khích người chết đi bơi hoang, sợ phải chịu trách nhiệm.”

“Bơi hoang, ai biết được là trách nhiệm của ai?” Trần Thi Vũ nói, “Tình hình điều tra cho thấy, không ai biết ngày hôm đó Lương Minh Vũ đã đi đâu, chơi với ai. Xảy ra chuyện như vậy, thì chuồn là xong cho dù có là chỗ bãi hoang hay không nói tóm lại một người chết ở dưới ao, ai mà biết được là người nào khuyến khích cậu bé đi bơi?”

“Đúng thế, Tiểu Lông Vũ nói có lý.” Hàn Lượng ghé lại gần con cá nhỏ, quan sát rồi nói: “Đây là cá trắm giống. Bây giờ đang là lúc một số đầm ao thả cá giống. Anh nghĩ xem, nếu không phải là Lương Minh Vũ xảy ra tai nạn ở ao tự nhiên, mà là ở ao cá của một người nào đó, thì có phải người đó không thoát được liên đới không?”

“Đúng rồi! Ao cá!” Tôi phấn chấn nói, “Hàn Lượng, cậu có chắc chắn đây là cá giống không?”

Hàn Lượng gật đầu.

Tôi nói: “Đúng thế, nếu là ở ao tự nhiên, cá vốn đã ít, xác suất xảy ra chuyện chết vì mắc nghẹn cá sống càng thấp! Nhưng nếu ở trong ao cá vừa thả cá giống, mật độ cá nhỏ sẽ cao hơn gấp nhiều lần, ứng với đó, xác suất xảy ra chuyện chết vì mắc nghẹn cá sống cũng sẽ tăng lên rất nhiều lần. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, như vậy đã có thể giải thích được tất cả các vấn đề rồi. Tại sao đi bơi hoang lại xảy ra tai nạn, người có trách nhiệm cũng phải phân xác giấu xác, tại sao người có trách nhiệm lại dễ dàng có được dụng cụ để phân xác dễ dàng và nhanh chóng như vậy, và tại sao có thể phân xác ở nơi kín đáo gần sát với địa điểm xảy ra vụ việc.”

“Tôi biết rồi, cứ tìm chủ ao cá có mối quan hệ với nhà họ Lương là được, đằng nào thì chúng ta cũng có dấu vân tay dính máu có thể nhận diện được.” Trần Thi Vũ nói đầy tự tin.

“Đừng quên là những người từng có kinh nghiệm nuôi ong có phương tiện vận chuyển, càng đáng ngờ hơn!” Tôi nhắc.

Trong phòng họp của ban chuyên án vào sáng sớm ngày hôm sau, các nhóm điều tra đều đã điều tra xong, tập hợp về đội, thông tin được tổng hợp báo cáo tại phòng họp của ban chuyên án.

Vì đã có phương án trinh sát điều tra với định hướng mục tiêu rõ ràng, cho nên việc tiến hành điều tra không hề khó, bây giờ đã có hai đối tượng tình nghi trọng điểm lộ diện.

Trong đó, một đối tượng tình nghi tên là Đỗ Phong, là chủ một ao cá, từng có kinh nghiệm nuôi ong. Mối quan hệ duy nhất của anh ta với gia đình họ Lương là con trai anh ta là bạn cùng học với Lương Minh Vũ. Năm nay Đỗ Phong 35 tuổi, trình độ văn hóa tốt nghiệp cấp III, bình thường là người thật thà chất phác, vợ anh ta làm ở một xưởng sản xuất hộp giấy trong thành phố. Con trai Đỗ Lượng Lượng 16 tuổi, là bạn cùng lớp của Lương Minh Vũ. Điều thú vị là, học kỳ trước, Lương Minh Vũ là bạn thân nhất của Đỗ Lượng Lượng, cả ngày chơi với nhau. Nhưng ba tháng trước, Lương Minh Vũ và Đỗ Lượng Lượng bỗng rất xa lạ, thậm chí gặp nhau còn không chào. Còn có một bạn cùng lớp cung cấp lời khai, kể là học kỳ trước Đỗ Lượng Lượng từng đi gặp Lương Minh Vũ cãi cọ mấy câu. Giữa hai đứa trẻ có mâu thuẫn gì hay không, cũng khó nói. Chỉ là bây giờ hướng điều tra lại nhằm trực tiếp vào ao cá của bố của Đỗ Lượng Lượng là Đỗ Phong, chuyện này gợi ra nhiều suy đoán sâu xa. Cho nên hiện giờ cảnh sát vẫn đang điều tra sâu về nguyên nhân cụ thể khiến Lương Minh Vũ và Đỗ Lượng Lượng vốn là bạn bè thân thiết lại trở nên xa lạ.

Một đối tượng tình nghi khác tên Ôn Hướng Tiền cũng là chủ ao cá, không có kinh nghiệm nuôi ong, nhưng qua điều tra cặn kẽ, phát hiện từng có người nuôi ong ở bên cạnh ao cá của Ôn Hướng Tiền. Quan hệ của anh ta và nhà họ Lương phức tạp hơn một chút, bố anh ta và bố Lương Minh Vũ từng là bạn chiến đấu, có thể coi là vào sinh ra tử cùng nhau. Suốt từ khi bố Ôn Hướng Tiền mất, bố Lương Minh Vũ vẫn hỗ trợ vốn giúp Ôn Hướng Tiền thầu cái ao cá hiện tại. Năm nay Ôn Hướng Tiền 30 tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp II, vì kết quả học tập quá tệ, đã bỏ học và bắt đầu nuôi cá, bán cá, vì có sự giúp đỡ của nhà họ Lương, việc làm ăn cũng khá tốt, có thể coi là có cuộc sống dư giả. Mặc dù lúc nhỏ thành tích học tập của Ôn Hướng Tiền không tốt, nhưng mọi người xung quanh đều đánh giá rất tốt về anh ta, nói rằng anh ta coi trọng phép tắc, nghĩa khí, nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Anh ta cũng không thường xuyên qua lại với nhà họ Lương, trong tình hình điều tra giai đoạn trước, cũng không có gì đặc biệt thu hút sự chú ý của cảnh sát.

“Cho nên, hai người này thực ra đều có điểm đáng ngờ.” Đội trưởng Trần tay sờ cằm, suy nghĩ.

“Chúng tôi không dám rút dây động rừng, nên chưa động đến họ.” Trinh sát viên nói.

“Nếu cùng động đến thì sao?” Đội trưởng Trần hỏi.

“Qua điều tra, cả hai người này bình thường cũng không ở gần ao cá, đều ở trong thành phố. Bây giờ, có thể xác định hai người này đều không ở nhà, hai người đều có ô tô, đều đã lái ô tô đi, thậm chí còn không khám nghiệm được ô tô.” Trinh sát viên nói, “Đỗ Phong đã đi thăm họ hàng, Ôn Hướng Tiền đi nhập hàng phục vụ cho một số mối làm ăn buôn bán dụng cụ câu bắt cá khác.”

“Các anh sợ, vào nhà hai người này không bắt được nghi can, lại làm kinh động đến người nhà, thông tin đến tai, nghi can sẽ bỏ trốn, khó bắt?” Đội phó Lưu Tam Hạ nói.

Trinh sát viên gật đầu.

“Nếu họ đã không ở gần ao cá, thì chúng ta có thể đến ao cá của họ xem thế nào.” Tôi nói, “Hai người này có quen nhau không?”

Trinh sát viên lại lắc đầu, nói: “Chắc chắn là không quen biết, hoàn toàn không có mối quan hệ qua lại gì.”

“Thế thì được.” Dứt lời, tôi đứng dậy, nói với Trần Thi Vũ, “Tôi và Lâm Đào, Trình Tử Nghiên đến ao cá của Ôn Hướng Tiền xem thế nào, ba người còn lại đến ao cá của Đỗ Phong kiểm tra thử xem. Nếu có thể tìm thấy dấu vân tay của ngón tay cái bên phải của họ để lại trong quá trình sinh hoạt ở đó, là có thể kết thúc mọi việc.”

Ba chúng tôi đi xe khám nghiệm của bác sĩ pháp y Tôn ở Công an thành phố, đến cạnh cái ao cá rộng mấy mẫu do Ôn Hướng Tiền quản lý.

“Này, Trưởng khoa Tần, tại sao mỗi lần chia nhóm, cậu đều muốn cùng nhóm với tớ? Không phải là cậu có ý gì với tớ đấy chứ? Tớ không có ý gì với cậu đâu nhé, thực ra tớ muốn cùng nhóm với Hàn Lượng.” Lâm Đào ngồi trên ô tô nói khẽ.

Tôi mỉm cười lắc đầu, bảo: “Không phải là cậu muốn cùng một nhóm với Hàn Lượng đâu nhỉ?”

Nói dứt lời, tôi liếc thấy vẻ mặt bối rối của Trình Tử Nghiên, vội dừng chủ đề này lại. Chúng tôi ngồi trên xe quan sát một lúc, phát hiện thấy gần đó đúng là không có người, liền xuống xe.

Cái ao cá rộng mấy mẫu, nghe có vẻ không có gì đáng chú ý, nhưng đến nơi mới thấy cũng khá rộng. Chúng tôi đi vòng quanh ao cá, hy vọng có thể nhìn thấy một vài vật lạ nổi trên mặt nước, nhưng trên mặt ao, ngoài một con thuyền nhỏ cũ rích, không hề có phát hiện gì khác.

Gần ao cá, không có chỗ nào có thể ở được, nhưng có một căn nhà nhỏ xây bằng gạch, cửa đã khóa. Tôi nheo mắt nhìn vào bên trong, thấy một vài dụng cụ câu bắt cá. Đoán rằng đây chính là kho chứa một số dụng cụ phổ biến mà bình thường nuôi cá phải dùng đến.

Tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy trong đám cỏ dại ở một góc ao cá, hình như có một sợi dây nilon màu xanh lá cây, liền bước tới.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Đào vang lên.

“A lô, bên các cậu có dấu vân tay không?” Giọng Đại Bảo từ điện thoại di động vọng ra.

“Làm gì có dấu vân tay? Ở đây thậm chí còn chẳng có đồ dùng sinh hoạt gì.” Lâm Đào trả lời.

“Chỗ chúng tôi có phát hiện.” Đại Bảo nói, “Ở giữa cái ao cá này, có một căn nhà nhỏ bình thường có thể ở được. Bên trong có một ấm trà, đã tìm thấy dấu vân tay của ngón tay cái bên phải trên đó.”

Trong nhóm của Trần Thi Vũ, có một nhân viên kiểm tra dấu vết của Công an thành phố đi cùng, đã chụp dấu vân tay rõ ràng trên ấm trà, gửi đến qua hệ thống thông tin cảnh vụ.

Đặc điểm của dấu vân tay dính máu đó, Lâm Đào đã nắm rõ mồn một, cho nên cũng không cần đối chiếu, lúc này anh chàng một tay cầm thiết bị xem dấu vân tay trong hệ thống thông tin cảnh vụ, một tay cầm điện thoại di động, nói: “Anh có xác định được đây là dấu vân tay của Đỗ Phong không?

“Thế thì tôi không xác định được.” Đại Bảo nói, “Chỉ có thể nói, theo như tình hình khám nghiệm ở chỗ chúng tôi, căn nhà nhỏ này, chỉ có một người thường xuyên ở đó, đồ dùng sinh hoạt cũng là của người đó, nếu Đỗ Phong là chủ ao cá, thì chắc chắn là anh ta rồi.”

“Đáng tiếc, đặc điểm dấu vân tay hoàn toàn không khớp, có thể dứt khoát loại trừ.” Nét mặt Lâm Đào có chút thất vọng, nhưng ánh mắt lập tức sáng lên, nói: “Không lẽ, chỗ chúng ta đang kiểm tra mới là hiện trường phân tách xác thực sự? Nếu không còn cách nào khác, tôi mở khóa cửa phòng đựng dụng cụ, tìm dấu vân tay xem.”

“Có vẻ không cần nữa đâu.” Lúc này, tôi đã đang kéo sợi dây nilon xanh, lôi một cái lồng bắt tôm chìm dưới ao cá lên.

Trong lồng, không ngờ có mấy bộ quần áo.

“Đây không phải là kiểu quần áo được miêu tả trong thông báo tìm người mà vợ chồng nhà họ Lương rải khắp nơi sao?” Lâm Đào vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nói, “Quần áo của nạn nhân đã phát hiện thấy ở chỗ này, thì còn chối cãi thế nào được?”

Dứt lời, Lâm Đào gio chiếc máy ảnh đeo ở cổ lên, chụp ảnh lưu giữ minh chứng hiện trường.

“Nhưng không chỉ là quần áo đâu.” Nói dứt lời, tôi mở hòm đựng dụng cụ khám nghiệm, lấy ra đôi găng tay cao su, sau đó mở chiếc lồng bắt tôm, lôi toàn bộ các thứ trong lồng ra.

Hai bàn tay đã bị ngâm đến trắng bệch nằm trong mớ quần áo.

“Tay của người chết!” Lâm Đào gần như nhảy lên, nói, “Có thể thông báo cho họ bắt người được rồi đúng không?”

Tôi gật đầu, đáp: “Nếu chỉ có người này có liên quan đến nhà họ Lương, ao cá, nuôi ong, mà hai người này lại không quen biết nhau, thì khả năng vu oan rất thấp. Bây giờ bắt Ôn Hướng Tiền, là biết thủ đoạn giết người này của anh ta rốt cuộc là xuất phát từ trạng thái tâm lý gì.”

Ôn Hướng Tiền bị cảnh sát Thanh Hương và cảnh sát Long Phiên phối hợp bắt giữ tại thành phố thủ phủ tỉnh, lúc bị bắt, anh ta đang trốn ở một nhà nghỉ nhỏ, thăm dò thông tin về vụ án giết người chia xác này, không phải là đi nhập hàng gì.

Khi bị bắt, Ôn Hướng Tiền liên tục lặp lại một câu: “Tôi không giết cậu bé!”

Mặc dù trước khi bắt đầu thẩm vấn, dấu vân tay máu đã được xác định khớp với dấu vân tay ngón tay phải của Ôn Hướng Tiền, trong thùng xe con của Ôn Hướng Tiền cũng đã tìm thấy vết máu chưa bị rửa sạch của Lương Minh Vũ, nhưng dù sao cũng không phải là Ôn Hướng Tiền cố ý giết người, nên sau khi bị bắt, lúc cảnh sát thẩm vấn, để có thể được khoan hồng, anh ta hết sức hợp tác, có thể nói là thành khẩn trả lời mọi câu hỏi.

Ôn Hướng Tiền hơn Lương Minh Vũ 12 tuổi, mặc dù không thể nói rằng chơi với nhau từ bé, nhưng tính cách hai người này hợp nhau, từ trước tới giờ rất thân thiết. Từ nhỏ Lương Minh Vũ đã thích các môn thể thao mạo hiểm. Khi cậu ta 10 tuổi, Ôn Hướng Tiền tặng cho cậu ta một tấm ván trượt. Lương Minh Vũ chơi chưa được mấy hôm đã bị ngã, may mà chỉ bị trật khớp, không nghiêm trọng. Nhưng vợ chồng nhà họ Lương không hài lòng, họ mắng Ôn Hướng Tiền một trận, cấm anh ta sau này không được tặng những loại đồ chơi nguy hiểm như vậy.

Ôn Hướng Tiền vốn luôn kính nể vợ chồng nhà họ Lương. Không chỉ vì họ là ân nhân của anh ta, lại hỗ trợ vốn trong thời gian dài, mà còn vì họ cư xử với mọi người rất chu đáo, chừng mực, rất có uy tín.

Nhưng, Lương Minh Vũ bản tính thích mạo hiểm, không muốn bị gò bó, nên khi nhỏ thường xuyên bảo Ôn Hướng Tiền dẫn đi học bơi ở bể bơi. Lương Minh Vũ một mực đòi, Ôn Hướng Tiền không làm thế nào được, khi Lương Minh Vũ 14 tuổi, đã dẫn cậu bé đi học bơi. Nhưng bể bơi là chỗ đông người, vừa mới biết bơi, đã bị “tố giác”. Thế là, Ôn Hướng Tiền lại bị mắng một trận tơi bời. Lần này vợ chồng nhà họ Lương đã đưa ra cảnh cáo cuối cùng đối với Ôn Hướng Tiền.

“Minh Vũ là con trai độc nhất của nhà này, nếu còn để cô chú phát hiện ra các cháu có những hoạt động nguy hiểm, thì chúng ta không còn quan hệ gì nữa.” Bổ Lương Minh Vũ vô cùng giận dữ nói.

Để chứng minh rằng lời nói của anh ta là sự thật, Ôn Hướng Tiền còn lấy một ví dụ. Lương Minh Vũ đã từng nói với Ôn Hướng Tiền, học kỳ trước cậu có một người bạn thân cùng chí hướng tên là Đỗ Lượng Lượng, hai thằng thường xuyên chơi với nhau. Có một lần khi đang đá bóng, Đỗ Lượng Lượng vào bóng đột ngột, khiến Lương Minh Vũ bị dãn cơ. Sau khi biết chuyện, bố mẹ Lương Minh Vũ vốn định đến gặp Đỗ Lượng Lượng để xử lý, sau đó vì Lương Minh Vũ năn nỉ xin nên thôi. Nhưng họ ra điều kiện yêu cầu Lương Minh Vũ từ đó về sau tuyệt đối không được chơi với Đỗ Lượng Lượng nữa. Để bố mẹ mình không đến gây chuyện với Đỗ Lượng Lượng, Lương Minh Vũ đành giữ lời hứa, thay đổi hoàn toàn thái độ đối với Đỗ Lượng Lượng. Lúc đầu Đỗ Lượng Lượng phản ứng mạnh, nhưng sau đó dần dần cũng thôi.

Nhưng, cho dù các ông bố có nghiêm khắc đến thế nào, cũng không thể quản được đám con trai trong độ tuổi mới lớn. Lương Minh Vũ thường xuyên giấu bố mẹ, ra sông Long Phiên ở ngoại ô thành phố bơi. Sau bị Ôn Hướng Tiền nhìn thấy, Ôn Hướng Tiền cũng vì lòng tốt, đã bảo Lương Minh Vũ sau này nếu muốn bơi thì đến ao cá của mình bơi. Dù sao, bơi ở ao cá cũng an toàn hơn bơi ở sông nhiều. Thứ nhất là nước không sâu lắm, thứ hai là không có những loại thực vật như cỏ rong gì đó quấn vào chân, thứ ba là có Ôn Hướng Tiền ở ngay cạnh để ý. Có điều, vì bố của Lương Minh Vũ rất nghiêm khắc, Ôn Hướng Tiền không dám mạo hiểm lần nữa. Cho dù là có ý tốt, nhưng những hoạt động đó của họ cũng đều phải giấu giếm bí mật.

Hôm xảy ra vụ án, thời tiết nóng nực, lại đúng vào thời gian thi lên cấp III, trường của Lương Minh Vũ là địa điểm tổ chức thi cho nên được nghỉ học. Thời tiết nóng nực như vậy, Lương Minh Vũ nhất định phải xuống nước bơi một chút cho mát, thế là cậu ta lại lén lút đến ao cá của Ôn Hướng Tiền. Lần này, tai nạn đã xảy ra.

Vừa xuống nước bơi được mười phút, Lương Minh Vũ đột nhiên bò lên bờ, hai tay ôm cổ, ra sức giãy giụa, tiếp đó ngã vật ra đất, liên tục lăn lộn.

Ôn Hướng Tiền hoảng sợ, biểu hiện như vậy giống như bệnh hen phát tác, nhưng rõ ràng là Lương Minh Vũ không bị hen! Không lẽ là “chết đuối cạn” như thông tin truyền trên mạng?

Ôn Hướng Tiền muốn cấp cứu, nhưng không biết làm thế nào, khi anh ta định gọi cho 120 [*] thì môi Lương Minh Vũ đã tím tái, không còn ý thức.

Ôn Hướng Tiền sợ quá, anh ta đưa tay sờ động mạch cảnh của Lương Minh Vũ, đã không còn cảm nhận được mạch đập. Anh ta biết, Lương Minh Vũ đúng là đã chết đuối.

Hai chân Ôn Hướng Tiền nhũn ra, anh ta đổ vật xuống cạnh xác Lương Minh Vũ, trong đầu nghĩ tới vô số loại hậu quả. Lương Minh Vũ, cậu con trai độc nhất của nhà họ Lương, sau này sẽ là người thừa kế khối tài sản hơn triệu nhân dân tệ, bây giờ đã chết trong ao cá của anh ta. Vợ chồng nhà họ Lương đến tuổi trung niên mới có con, hai vợ chồng coi con trai là thứ quý giá duy nhất trong cuộc đời, nếu biết vì Ôn Hướng Tiền dẫn con trai mình đi bơi, khiến cậu bé chết đuối, hậu quả sẽ đáng sợ đến thế nào. E rằng anh ta có chết vạn lần cũng không được tha tội.

Anh ta buộc phải đem xác đi chỗ khác.

Không có trình độ văn hóa cao, chỉ xem mấy bộ phim trinh sát hình sự của nước ngoài, Ôn Hướng Tiền cũng không biết phải xử lý xác chết thế nào, may mà bình thường khu vực gần ao cá của anh ta cũng không có người qua lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Hướng Tiền thấy chỉ cần chia xác chết ra làm nhiều phần, vứt ở nhiều nơi, một thời gian sau xác phân hủy, cảnh sát có khả năng sẽ không biết xác chết đã phân hủy là ai. Cho dù có biết là ai, thủ đoạn chia xác tàn độc như vậy, cũng nhất định là kẻ thù gây ra. Như vậy, Lương Minh Vũ chỉ là mất tích, chứ không phải là tử vong, anh ta và Lương Minh Vũ qua lại bí mật, vợ chồng nhà họ Lương tất nhiên sẽ không nghĩ tới chuyện đến chỗ anh ta.

Số điện thoại gọi cấp cứu ở Trung Quốc.

Đưa ra quyết định như vậy rồi, Ôn Hướng Tiền gần như nhắm mắt, nghiến răng, dùng con dao cắt cỏ trong kho chứa dụng cụ để chặt đầu và tay Lương Minh Vũ. Theo anh ta, không thấy mặt và dấu vân tay, cảnh sát rất có khả năng không tìm ra lai lịch xác chết.

Ôn Hướng Tiền cũng từng nghĩ đến chuyện giấu xác trong ao cá của mình, nhưng anh ta xem phim nên biết, vì bên trong phần thân và phần đầu của xác chết có những khoang rỗng, rất có thể sẽ nổi lên trên mặt nước. Cho nên, anh ta nhét hai bàn tay không có khoang rỗng và quần áo người chết vào trong lồng nuôi tôm, vứt xuống ao cá, cho phần thân và đầu người chết vào thùng sau xe ô tô của mình, nhân lúc đêm tối, lái xe đi tìm địa điểm vứt xác.

Đầu tiên anh ta trông thấy thùng nuôi ong, vì đã từng là hàng xóm của người nuôi ong một thời gian, anh ta biết loại thùng nuôi ong lỗ này có thể một tháng mới kiểm tra một hai lần, đến lúc đó, đầu người chết đã bị phân hủy, chỉ còn xương. Thế là, anh ta tìm ra trong ô tô cái áo chống nắng vợ mình hay dùng khi lái xe, khoác vào, đội mũ và đeo khẩu trang vào, nhét đầu của xác chết vào thùng nuôi ong.

Tiếp đó, anh ta lại trông thấy xe bồn chở xăng. Nhân viên quản lý bãi đỗ xe lại đang say sưa chơi điện tử trên điện thoại di động. Anh ta lái xe ra phía sau cái xe bồn chở xăng, trốn ở đó, nhân viên quản lý cũng không phát hiện ra. Thế là anh ta vác xác chết leo lên nóc xe, vứt vào trong bồn chứa xăng.

E rằng sẽ không bao giờ có người nghĩ đến chuyện trong cái xe bồn chở xăng này lại có xác chết. Ôn Hướng Tiền nghĩ như vậy.

“Thật đúng là.” Trần Thi Vũ nghe xong diễn biến vụ án, kinh ngạc lắc đầu nói, “Tai nạn như thế này rõ ràng là có thể tránh được! Chỉ cần đi bơi ở bể bơi thông thường, làm sao có chuyện xảy ra sự việc kỳ quặc kiểu bị chết vì sặc cá sống được? Cho dù có đi bơi hoang, nếu không phải do bố cậu bé nuông chiều và cấm đoán nghiêm khắc, cậu bé chắc cũng không đến nỗi phải chết không nguyên vẹn chứ?”

“Lại còn khiến cho anh lái xe bồn Tôn Tiêu cũng chết, thảm thương quá!” Đại Bảo bổ sung.

“Phạm tội là phạm tội, làm nhục xác chết cũng là phạm tội.” Tôi nói, “Vẫn câu nói đó, không được đẩy tội lỗi của mình cho người khác.”

“Đúng là như vậy, nhưng tôi càng nghĩ càng thấy, bố mẹ của người chết cũng phải chịu trách nhiệm.” Đại Bảo nói, “Con cái kiểu gì cũng có lúc nghịch ngợm, bố mẹ chỉ biết nhốt con trong lồng kính, cảnh cáo người ngoài không được làm hư con mình, chứ không dạy cho con kiến thức bảo vệ bản thân đúng đắn, như vậy có lợi gì cho con chứ? Bố mẹ rồi cũng sẽ già đi, không thể mãi mãi để con cái sống trong sự bao bọc của mình, nếu con cái nhất nhất nghe theo lời bố mẹ, không hiểu gì về các tình huống nguy hiểm, hoặc là chống đối cha mẹ, cố tình mạo hiểm, thì kết cục cuối cùng vẫn là con cái bị tổn thương, còn bố mẹ đau lòng!”

“Đúng thế, cho dù là nuông chiều hay bạo hành, có vẻ khác nhau hoàn toàn, thực ra đều là biểu hiện của sự dị dạng trong mối quan hệ gia đình.” Tôi nói, “Nếu không kịp thời thay đổi mối quan hệ dị dạng như vậy, rất nhiều chuyện chắc chắn không thể cứu vãn nổi.”

“À mà, Hàn Lượng, lát nữa chúng ta ra khỏi đường cao tốc, thì đi thẳng đến nhà Hứa Tinh.” Trên đường trở về, Trần Thi Vũ nói, “Tôi vừa nhận được điện thoại của bố mẹ Sử Phương, họ nhờ chúng ta chút việc.”

“Lúc đó cô đã cho họ phương thức liên lạc à?” Tôi hỏi.

Trần Thi Vũ gật đầu nói: “Lúc đó sợ họ quên mất chuyện gì đó quan trọng, tôi đã để lại số điện thoại. Vừa nãy nhận được điện thoại, họ nói con của Sử Phương không biết có phải là lạ nhà không, mấy hôm nay không ngủ ngon giấc, ngày nào nửa đêm cũng quấy khóc vài lần, hai ông bà già mệt mỏi cả tinh thần và sức khỏe. Sau đó mẹ của Sử Phương nghĩ có thể vì quanh đứa bé không có đồ chơi quen thuộc, nên muốn qua nhà tìm xem có món đồ chơi búp bê thú bông gì đó có thể mang qua không. Nhưng đến nhà Sử Phương, phát hiện thấy vẫn đang bị niêm phong, bị cảnh sát phong tỏa, nên họ nhờ tôi vào lấy mấy món đồ chơi mang qua.”

“Cô đã xin Công an thành phố chưa?”

Trần Thi Vũ gật đầu.

Mười giờ sáng, chúng tôi đã đến phía dưới tòa chung cư nơi vợ chồng Sử Phương ở, Lâm Đào, Trần Thi Vũ và tôi đi lên. Dù sao cũng là đi vào hiện trường bị cảnh sát phong tỏa, có thêm mấy người, cũng coi như là có người làm chứng.

Chúng tôi mang đồ khám nghiệm cẩn thận, bước vào trong nhà, tìm ở tất cả các phòng, hy vọng có thể tìm thấy món đồ chơi búp bê thú bông gì đó như yêu cầu. Nhưng vô cùng kỳ lạ, trong gia đình vừa có phụ nữ, lại có bé gái này, các loại đồ chơi khác đều có, nhưng lại không có món đồ chơi búp bê thú bông nào.

“Không có đồ chơi thú bông, nếu không thì mang bộ Lego này hoặc là bộ chơi đồ hàng kia.” Trần Thi Vũ nói.

Tôi không nói gì, vẫn tiếp tục lục tìm trong các ngăn kéo.

Một ngăn tủ trong chiếc tủ năm ngăn kéo ở phòng ngủ chính vốn đã khóa, sau này trong quá trình lục soát hiện trường, bị cảnh sát dùng chìa khóa trong nhà mở ra, lúc này đang hé mở, không đóng chặt. Tôi kéo mở chiếc ngăn kéo, phát hiện thấy trong ngăn kéo có một con gấu bông trông có vẻ đã lâu năm.

“Trong này có một món đồ chơi nhồi bông, nhưng tại sao lại bị khóa trong tủ?” Tôi cảm thấy kỳ quặc.

“Đây là cái gì? Một con gấu nhỏ à?” Trần Thi Vũ bước tới, cầm món đồ chơi lên và nói, “Thiết kế này lâu lắm rồi không còn thấy nữa, sao có cảm giác giống như loại thú bông mà tôi chơi hồi nhỏ ấy? Trẻ con bây giờ, không chơi loại thú bông quê mùa thế này nữa rồi nhỉ?”

“Được cái khá sạch sẽ, có điều chắc chắn là lâu năm rồi.” Tôi cầm lấy con thú bông từ tay Trần Thi Vũ, khẽ nắn một cái rồi nói, “Kỳ lạ, trong này có gì đó.”

“Có gì đó?” Trần Thi Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Con người tôi rất kỳ lạ, lúc không mang găng tay thì cảm giác không nhạy, mang găng tay vào, cảm giác lại rất nhạy, đấy chắc là cảm giác tay của bác sĩ pháp y.” Tôi ngồi xuống, lấy lưỡi dao phẫu thuật trong hòm đựng dụng cụ khám nghiệm ra, cắt đường chỉ khâu còn tương đối mới ở lưng con thú bông.

“Anh làm thế có bị coi là phá hỏng tài sản của người khác không?” Trần Thi Vũ hỏi.

“Cùng lắm thì khâu lại.” Tôi nói, “Bác sĩ pháp y là “tổng hòa các loại thợ [*] ”, khâu vá là chuyện nhỏ. Con thú bông này cũ kĩ lắm rồi, chỉ có mỗi đường khâu này còn mới, tất nhiên tôi phải mở ra xem thế nào.”

Nguyên văn là “bảy thợ hợp nhất": Để làm một bác sĩ pháp y giỏi, cần nắm vững rất nhiều kỹ năng. Vì phải dùng cưa, nên cần nắm được kỹ năng của thợ mộc; vì phải dùng đục, nên cần nắm được kỹ năng của thợ xây; vì phải dùng thiết bị lấy tủy, nên cần nắm được kỹ năng của thợ khóa; vì phải cạo tóc, nên cần nắm vững được kỹ năng của thợ cắt tóc; vì phải quét sơn để bảo vệ xương, cần nắm được kỹ năng của thợ sơn; vì phải khâu, nên cần nắm được kỹ năng của thợ may; vì phải kiểm tra hài cốt, nên cần nắm được kỹ năng của thợ khảo cổ.

Trong lúc nói chuyện, lưng con thú bông đã mở ra một khoảng tôi thò tay vào lôi những thứ nhồi bên trong ra.

“Chà, chà, cậu giải phẫu thành ra nghiện rồi chứ gì?” Lâm Đào nói, “Giờ tôi nghi ngờ không biết ở nhà cậu có con thú bông nào đã bị giải phẫu không đây.”

Con thú bông được giặt rất sạch sẽ, nhưng vì thời gian lâu rồi, nguyên liệu nhồi bên trong đều đã cũ nát, rất nhiều bông đã bắt đầu mủn, vừa chạm vào đã tơi ra như bột.

“Đây là bông mủn nhỉ.” Tôi lau sạch bông mủn dính ở găng tay và nói.

“Anh đang ví von với cái gì ạ?” Trần Thi Vũ chìm trong suy nghĩ.

“Không ví von gì, bên trong con thú bông này có gì đó.” Tôi vừa nói vừa dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp ra một chiếc túi nilon.

Đó là một cái túi nilon trong suốt, hơi ố vàng, trông có vẻ đã khá cũ. Cái túi nilon cũng không phải là loại túi zíp khóa kéo có thể khóa miệng túi thông dụng bây giờ, mà là một cái túi phẳng tron suốt dường như đã từng được dùng để đựng đồ gì đó, miệng túi không đóng lại được.

“Được rồi, cậu đừng cầm nữa, đưa đây cho tớ.” Lâm Đào lấy một chiếc túi đựng vật chứng, bỏ chiếc túi nilon vào rồi nói, “Đừng làm hỏng dấu vân tay.”

Qua chiếc túi đựng vật chứng trong suốt và chiếc túi nilon nhỏ trong suốt, chúng tôi có thể nhìn thấy thứ đựng bên trong là một tấm ảnh 3x6 và một cánh hoa đã khô rách. Trong tấm ảnh là một người đàn ông và một người phụ nữ, mặc đồ kiểu hơn hai mươi năm trước, ở giữa có một bé gái buộc tóc hai bên, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

“Đây có phải là Hứa Tinh, à không, Tiền Mộng và bố mẹ của cô ấy không? Đây không phải là Tiền Đại Doanh sao?” Trần Thi Vũ nói.

“Tấm ảnh bấy nhiêu năm rồi, vẫn giữ à?” Lâm Đào hỏi.

“Không chỉ là ảnh đâu.” Tôi cầm lấy chiếc túi vật chứng đưa lại gần quan sát và nói: “Cánh hoa này, chắc là cánh hoa đỗ quyên đỏ. Cậu nhìn tấm ảnh này, ở giữa một ngọn núi lớn, cảnh vật phía sau là bạt ngàn hoa đỗ quyên đỏ. Cánh hoa đã khô, thậm chí đã nứt rách, cho thấy cũng khá lâu rồi.”

“Cho dù thế nào, cũng phải nhanh chóng kiểm tra vật chứng.” Trần Thi Vũ nói.