← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ CHÍN LIVESTREAM TRỰC TIẾP ĐẾN KHI CHẾT

Nhà chúng tôi không cho phép mua bất cứ con búp bê thú bông nào.

Từ trước đến giờ anh ta đều không hiểu lắm về chuyện này.

Anh ta là một người có lúc rất tinh ý, có lúc lại vô tâm. Tôi đoán, có lẽ anh ta chưa bao giờ để ý thấy trong nhà thực ra có một con thú nhồi bông, nó bị khóa trong cái ngăn kéo đó.

Đó là con thú nhồi bông mà tôi chơi khi nhỏ. Hằng đêm, nó ở bên tôi, khi tôi nghe thấy tiếng khóc nghẹn của mẹ.

Mỗi khi cảm thấy tức giận hoặc buồn, là tôi tưởng tượng nó chính là người đàn ông đó, tôi cấu xé nó thật đau, trút giận vào nó. Nhưng sau mỗi lần đánh nó, nhìn cái đầu rũ xuống của nó, tôi lại thấy nó rất đáng thương. Nó giống như mẹ tôi, cho dù thương tích đầy mình, cũng không bao giờ dám hé một lời. Thế là tôi sẽ ôm chặt lấy nó, ôm suốt cả đêm.

Nó là một chiếc chìa khóa dẫn vào quá khứ, cũng là vật đã chứng kiến cuộc đời nhỏ bé của tôi.

Sau khi con gái tôi ra đời, tôi chưa từng mua búp bê thú bông cho nó.

Búp bê thú bông đã xuất hiện đủ nhiều trong cuộc sống của tôi rồi.

Nói thật lòng, có lúc tôi cũng lo rằng mình bị trầm cảm sau sinh.

Con gái rõ ràng là ngây thơ đáng yêu như vậy, nhưng mỗi lần nhìn con, tôi không thể cười nổi. Tôi lo rằng con lớn dần lên, sẽ giống như tôi trở thành mẹ tôi, sẽ trở thành một tôi thứ hai.

Tối hôm đó, khi đang tắm, tôi nghe thấy tiếng con gái thức giấc, khóc quấy. Tôi vội vàng tắm xong, đi ra ngoài, con gái đã thôi khóc. Tôi nhìn thấy anh ta ngồi trên giường, bên cạnh chiếc tủ đầu giường của tôi, ôm con gái, quay lưng về phía tôi, tay cầm bình sữa.

Tôi có kinh nghiệm, hễ con gái khóc, là không chịu uống sữa, mà phải dỗ rất lâu mới yên.

Anh ta làm thế nào mà dỗ được nhanh thế?

Tôi vừa có chút cảm động, lập tức nhìn thấy lọ thuốc an thần trên cái tủ đầu giường, vẫn đang mở nắp.

Đó là thuốc lần trước đến bệnh viện tâm thần bác sĩ kê cho tôi.

Tôi chợt thấy sống lưng lạnh toát.

Đúng thế, anh ta luôn nói công việc bận rộn, về đến nhà là chỉ muốn ngủ. Bây giờ, anh ta bị con gái làm cho thức giấc, nên đã cho con uống thuốc an thần, nó mới có mấy tuổi thôi!

Tôi sợ làm con tỉnh dậy, đành hạ thấp giọng, chất vấn anh ta, tất nhiên là anh ta không thừa nhận. Anh ta bảo mãi mới dỗ được cho con ngủ, tôi lại vô cớ sinh sự, nếu tôi không yên tâm, thì mang bình sữa đi làm xét nghiệm.

Mấy chữ “vô cớ sinh sự”, đâm vào tim tôi. Gần đây, dù tôi chất vấn điều gì, anh ta cũng thấy là tôi đang vô cớ sinh sự, không có chuyện gì cũng bới móc ra. Cuộc sống càng ngày càng tủn mủn, càng ngày càng nặng nề. Ở nhà, có lúc chúng tôi hoàn toàn không nói chuyện với nhau. Cái cảm giác mây đen nặng trĩu trên đầu ấy, tôi đã quá quen thuộc.

Đây chính là số mệnh của chúng tôi sao?

Đàn bà hết thế hệ này đến thế hệ khác, bị trói chặt trong cuộc sống hôn nhân vô vọng, không thể giãy thoát được, cũng không thể bước ra được, cho đến khi biến thành một con búp bê câm lặng, không, ít nhất, tôi phải thay đổi số mệnh của con gái.