← Quay lại trang sách

Chương 1

“Tôi đã nói rồi mà, cảm giác của tôi không sai đâu.” Lâm Đào cặm cụi trong phòng Thực nghiệm kiểm tra dấu vết ba cùng cũng ra, bước đến trước mặt chúng tôi và nói.

“Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc đã phát hiện thấy gì?” Tôi hỏi.

“Cái túi nilon đấy, là vật lưu giữ tốt.” Lâm Đào nói, “Tôi phát hiện thấy dấu vân tay mới của Tiền Mộng trên cái túi nilon.”

“Đấy là đồ của Tiền Mộng, trên đấy có dấu vân tay của Tiền Mộng, thì nói được lên cái gì?” Đại Bảo không hiểu ra làm sao, nói.

“Trọng tâm không nằm ở “dấu vân tay”, mà ở “mới”!” Lâm Đào đáp lời, “Dấu vân tay mới! Tôi có thể mạnh dạn suy đoán, vào khoảng thời gian trước khi Tiền Mộng và Sử Phương ngã xuống sông không lâu, Tiền Mộng vẫn lấy nó ra, để lại dấu vân tay.”

“Ý cậu là, mặc dù đấy là một món đồ cũ, nhưng nó không hề bị bỏ quên trong xó, mà vẫn được Tiền Mộng thường xuyên lấy ra hoài niệm?” Tôi hỏi.

Lâm Đào gật đầu mấy cái liền.

“Nếu đúng như vậy, tấm ảnh này đúng là có giá trị nghiên cứu đây.” Tôi nói.

“Nếu là tấm ảnh có ý nghĩa kỷ niệm như vậy đối với Tiền Mộng, liệu có ý nghĩa kỷ niệm đối với Tiền Đại Doanh không?” Hàn Lượng nói, “Ví dụ như Tiền Đại Doanh đã giấu xác của Lý Như ở đây?”

“Cũng không biết thế nào.” Tôi nói, “Nhưng, thiếu căn cứ, hơn nữa cho dù là giấu ở đây thật, giữa rừng núi mênh mông, cũng khó tìm nhỉ?”

“Tôi đi tìm.” Trần Thi Vũ đột nhiên bước vào, vẻ đầy tự tin.

“Có phải cô đi thăm Tiền Mộng rồi không?” Tôi hỏi.

“Vâng” Trần Thi Vũ đáp, “Tôi đi cùng Lưu Hâm Hâm, Tiền Mộng vẫn như vậy, trong trạng thái hôn mê. Lưu Hâm Hâm ngồi ở cạnh giường cô ta, nói với cô ta là gần đây mình đã làm bao nhiêu việc, có bao nhiêu tin tốt. Có những tin tốt, tôi cũng vừa nghe nói, bây giờ chia sẻ với các anh. Vụ kiện Triệu Đạt của Lưu Hâm Hâm đã được đưa ra tòa một cách suôn sẻ. Tòa án cho rằng việc khởi kiện ly hôn của hai người không nhất định phải dựa vào căn cứ bạo hành gia đình, nên không cần phải hình sự trước rồi dân sự sau. Hôm qua, Triệu Đạt đã bị cáo buộc hình sự vì tội cố ý gây tổn hại đến sức khỏe của người khác, vụ khởi kiện ly hôn Triệu Đạt của Lưu Hâm Hâm cũng đã được đưa ra tòa một cách suôn sẻ. Luật sư dựa vào tình hình điều trần tại tòa dự đoán khả năng thắng kiện là hơn chín mươi phần trăm. Lưu Hâm Hâm sẽ nhanh chóng được “tái sinh”, cô ấy chuẩn bị theo sư tỉ của tôi làm luật sư thực tập sau khi vượt qua kỳ thi tư pháp, cô ấy mong muốn có thể giúp được nhiều người có cùng cảnh ngộ bằng năng lực của mình.”

“Cô ấy đúng là phượng hoàng niết bàn.” Hàn Lượng cảm thán, “Lần đầu gặp, vẫn đang lún trong đầm lầy, giờ đã dần dần thoát ra. Nói thật lòng, tôi rất khâm phục cô ấy.”

Tôi nhìn Hàn Lượng thấy mắt cậu sáng lấp lánh, không biết trong đầu cậu chàng lại có ý định gì, liền quay đầu nói với Trần Thi Vũ: “Cô bảo Lưu Hâm Hâm nói những thông tin tốt đó cho Tiền Mộng, là có mục đích đúng không?”

“Vâng!” Trần Thi Vũ đáp lời, “Tôi phát hiện thấy nét mặt Tiền Mộng có thay đổi rõ rệt, có lẽ là trong lòng cô ta dâng trào rất nhiều cảm xúc, nên đã không thể kiềm chế được nét mặt của mình.”

“Còn hiểu cả về biểu cảm siêu nhỏ cơ đấy?” Tôi nói.

Trần Thi Vũ gật đầu, nói: “Tôi chú ý theo dõi động tĩnh của cô ta suốt. Khi Lưu Hâm Hâm nói chuyện, mặc dù trông cô ta có vẻ hoàn toàn bất động, nhưng lông mi có động đậy, ngón tay cũng động đậy, thậm chí khi Lưu Hâm Hâm nói về kế hoạch cuộc sống, cô ta còn khẽ hít thở sâu. Những biểu hiện này đều không thoát khỏi tầm mắt của tôi. Tôi có thể khẳng định, cô ta đang giả vờ hôn mê. Bây giờ, chúng ta phải lập tức điều tra rõ vụ án của Tiền Đại Doanh, sau đó đưa ra quân át chủ bài cuối cùng, phá vỡ thành trì nội tâm của cô ta, khiến cô ta thức tỉnh.”

“Tôi vừa nhận được thông báo của thầy, thành phố Thu Lĩnh đã xảy ra một vụ cướp của giết người, tình hình vụ án có vẻ tương đối rõ ràng, có điều không rõ đối tượng tình nghi.” Tôi nói, “Thế này nhé, Thu Lĩnh không xa Sâm Nguyên, chúng ta chia làm hai tuyến, sau đó tập hợp.”

“Được.” Lâm Đào nói, “Tôi đi Sâm Nguyên.”

“Được, cậu và Tiểu Lông Vũ đi Sâm Nguyên, à, còn Tử Nghiên nữa, cô cũng đi. Nếu vào trong núi tìm địa điểm giấu xác, chưa biết chừng phải dùng đến flycam của cô.” Tôi nói, “Hàn Lượng và Đại Bảo đi Thu Lĩnh với tôi, xuất phát!”

“Cậu nói qua xem ©We-love-ebook tình hình thế nào ạ?” Trên đường Đại Bảo hỏi tôi.

“Thầy nói là một người livestream bán hàng khá nổi tiếng của một kênh, vốn đang ở nhà livestream bán hàng. Vào khoảng 11 giờ sáng nay, bỗng gọi điện cho bà mẹ đang đi làm, hỏi đường thoát nước nào trong nhà bị tắc.” Tôi nói, “Mẹ cô ta nghe xong không hiểu ra làm sao, bảo không có đường thoát nước nào bị tắc. Dứt lời, mẹ cô ta liền ý thức được, có người đã vờ là sửa đường thoát nước lừa để chủ nhà mở cửa. Thế nên, bà vội bảo không được mở cửa. Nhưng đã không kịp, điện thoại đã bị ngắt. Bà nhận thấy có chuyện không ổn, nhưng từ chỗ làm việc đạp xe về nhà cũng phải mất nửa tiếng. Thế là bà vừa gọi điện báo cảnh sát, vừa đạp xe về nhà. Cảnh sát của chúng ta nhanh chóng có mặt tại hiện trường đầu tiên, nhưng người nạn nhân đã lạnh toát.”

“Lừa đảo để vào nhà, chắc chắn là cướp của giết người.” Hàn Lượng nói, “Vụ án kiểu này, hình như rất lâu rồi không thấy. Dù gì bây giờ cũng đã không còn ai dùng tiền mặt, đột nhập vào nhà kiểu này, không cướp được tiền, mà cái giá phải trả quá đắt.”

“Liệu có giống như vụ án trói người dưới tấm dát giường không?” Đại Bảo nói, “Có điều vụ án đó cũng đúng là không cướp được tiền, chỉ là lấy lại những thứ mình đã tặng.”

“Nạn nhân đã gọi điện thoại cho mẹ hỏi về đường ống nước, cho thấy cô ta không hề quen biết hung thủ.” Tôi nói, “Hai vụ án này chắc chắn là có sự khác biệt căn bản.”

“Kẻ nào còn đi cướp bằng thủ đoạn quê đặc như vậy?” Hàn Lượng nói, “Tôi đoán, liệu có phải là người đã ngồi tù nhiều năm, không biết thế giới bên ngoài đã phát triển đến mức không mấy khi dùng tiền mặt?

“Tư duy rất lãng đãng, nhưng nói có lý.” Tôi nói, “Kể cả là ở trong tù cũng có thể hiểu được về sự phát triển của thời đại bên ngoài, nhưng nếu đúng là đã ngồi tù hai chục năm, e là cũng không thể tưởng tượng được chuyện thanh toán điện tử đã trở nên phổ biến nhanh chóng như vậy.”

“Thế là phá xong án rồi à?” Đại Bảo cười nói.

“Cậu vừa nói, gây án vào lúc nạn nhân đang livestream? Thế chẳng phải là rất nhiều người nhìn thấy hay sao?”

“Chuyện này không rõ, dù sao cũng chỉ là giới thiệu sơ lược về tình hình vụ án.” Tôi nói, “Nhưng bây giờ camera giám sát khá nhiều, chỉ cần vào hiện trường, thế nào cũng tìm thấy được những người liên quan đúng không, cho nên địa phương có vẻ không phải chịu áp lực tinh thần lớn lắm, hẳn đã cho rằng vụ án này chắc chắn có thể phá được, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn thôi. Mà này, xem ra vị thế kỹ thuật hình sự truyền thống của chúng ta đúng là đang đi xuống. Ai còn cần phân tích dựng lại hiện trường của cậu? Camera giám sát trông thấy rất rõ ràng.”

“Nếu không tìm ra được vật chứng quan trọng ở hiện trường chắc chắn sẽ phá được án? Không ai dám nói như vậy.” Đại Bảo nói.

Tôi gật đầu, bảo: “Vẫn còn phải đi hơn một tiếng nữa, Đại Bảo, chúng ta ngủ một chút, chưa biết chừng phải chiến một trận gian lao đấy.”

Nếu nói khi xảy ra vụ án, cảnh sát địa phương vẫn rất tự tin, thì sau khi khám nghiệm hiện trường, tình hình có vẻ không còn lạc quan như vậy nữa, hơn 3 giờ chiều, khi chúng tôi có mặt tại hiện trường, tại trung tâm chỉ huy chuyên án tạm thời thuê ở gần hiện trường, không khí đã trở nên nặng nề.

Thấy chúng tôi bước vào phòng họp của ban chuyên án, Cán Kiện Quân, Phó trưởng Công an phụ trách trinh sát hình sự của Công an thành phố Thu Lĩnh, nhiệt tình ra đón.

“Tốt quá, tốt quá, đang có rất nhiều những điểm đáng ngờ chưa giải đáp được, các anh đến cũng có thể giúp chúng tôi phân tích xem thế nào.” Phó trưởng Công an Cán nhiệt tình bắt tay chúng tôi, sau đó bảo bác sĩ pháp y Lý Hán của Công an thành phố dẫn chúng tôi đi xem hiện trường trước.

Trung tâm chỉ huy chuyên án đặt tại một căn nhà mặt đường để trống cho thuê ở tầng 1, còn hiện trường ở ngay tầng trên của dãy nhà mặt đường.

Căn phòng hiện trường được thiết kế vào khoảng đầu những năm chín mươi thế kỷ hai mươi, đã có gần ba mươi năm lịch sử. Thời đó chưa có các khu chung cư, mà là những tòa nhà sáu tầng sát đường. Tầng 1 là một dãy phòng sát đường, cửa hướng ra đường, bên trên đều là nhà ở, lối đi lên các đơn nguyên nhà ở nằm giữa những căn phòng sát đường. Dẫu sao cũng là mặt đường, nên dù được xây dựng từ khoảng ba mươi năm trước, nhưng lối vào các đơn nguyên vẫn có lắp cửa chống trộm có khóa mở bằng chìa. Chỉ là những cánh cửa chống trộm này đã lâu năm không được sửa chữa, cũng không có bộ phận dịch vụ bảo dưỡng, khóa cửa về cơ bản đều đã bị hỏng, chỉ có tác dụng làm vật trang trí. Cánh cửa chống trộm ở lối vào đơn nguyên có hiện trường, hiển nhiên cũng đã hỏng, chỉ cần kéo một cái là mở ra được.

Tòa nhà có hiện trường, tất cả có bốn lối vào đơn nguyên, mỗi tầng có hai mươi hộ. Đi theo lối vào đơn nguyên nằm giữa một cửa hàng hoa quả và căn phòng mặt đường để trống được thuê làm trung tâm chỉ huy chuyên án tạm thời, lên đến tầng 3, là nhìn thấy có ba cánh cửa, trên một cánh cửa trong số đó có dây cảnh giới của cảnh sát, xem ra đây chính là hiện trường.

Trong quá trình đi lên tầng, chúng tôi phát hiện bộ phận kiểm tra dấu vết đã dùng phấn khoanh rất nhiều vòng tròn trên cầu thang, cho thấy đã phát hiện ra rất nhiều vật chứng có giá trị ở cầu thang. Cho nên chúng tôi cũng men theo các vòng phấn nghiêng người đi sát một bên cầu thang. Chúng tôi không cần khám nghiệm lần lượt dọc theo lối vào hiện trường như bộ phận kiểm tra dấu vết, chúng tôi cần tìm hiểu hiện trường trung tâm trước, rồi mới đi tìm hiểu hiện trường vòng ngoài.

“Hiện trường là phòng 305 trong một tòa nhà mặt phố, có cấu trúc hai phòng ngủ một phòng khách.” Bác sĩ pháp y Lý và cán bộ kiểm tra dấu vết của địa phương Cao vừa đi lên tầng vừa giới thiệu với chúng tôi, “Ở đây mặc dù không phải là khu vực tấp nập, nhưng cư dân quanh đây cũng rất đông, nên tình hình làm ăn ở dãy nhà mặt phố này vô cùng tốt. Thời gian trước, khi đến đây kiểm tra hiện trường, chúng tôi đều thấy rất khó hiểu, cướp tài sản ở một nơi tấp nập như thế này, quả thật là quá to gan. Lưu lượng người ở đây rất lớn, lúc đầu chúng tôi cho rằng nếu có người vào đây ở một thời điểm nhất định, thế nào cũng sẽ bị trông thấy. Nhưng, chúng tôi đã lạc quan sớm, điều tra hơn ba tiếng đồng hồ rồi, mà không có một người nào có ấn tượng gì về những người ra vào cửa đơn nguyên này. Ngay đến cả chủ cửa hàng bán hoa quả ở lối vào và những người mua hoa quả ở đấy trong những khoảng thời gian nhất định, chúng tôi đều đã tìm thấy qua camera giám sát, hỏi một vòng, không ai để ý thấy có người đi lên tầng từ lối vào đơn nguyên.

“Chuyện này cũng rất bình thường.” Một trinh sát viên nói xen vào, “Đơn nguyên này có mười lăm hộ gia đình ở, đều không quen biết nhau mấy, hơn nữa hầu hết đều là thuê nhà ở, tần suất thay đổi chủ cũng vô cùng nhanh. Lối vào đơn nguyên này, hằng ngày đều liên tục có người đi lên đi xuống, cho nên có người đi lên tầng từ đây, hoàn toàn không làm cho ai cảm thấy nghi ngờ, tất nhiên cũng sẽ không có ai để ý đến.”

“Cửa hàng hoa quả có camera giám sát?” Tôi vừa mang bao giày vừa hỏi.

“Có chứ, nhưng không chiếu được tới lối vào.” Trinh sát viên nói, “Cái đó là chủ cửa hàng hoa quả lắp ở cửa để đề phòng có người ăn cắp hoa quả, tầm nhìn chủ yếu là ở trong cửa hàng, không chiếu được tới cả lối dành cho người đi bộ ở ngoài cửa.”

“Dù sao cũng có bấy nhiêu hộ kinh doanh, cũng ở sát một con đường nhỏ, thế nào cũng có thể tìm thấy một vài camera giám sát có chút giá trị chứ. Ừm, sau khi xem xong hiện trường, anh tập trung khai thác camera giám sát quanh đây nhé.” Mặc xong đồ khám nghiệm, tôi hỏi bác sĩ pháp y Lý: “Hoàn cảnh gia đình của người chết thế nào?”

“À, ở đây có hai người chết.” Bác sĩ pháp y Lý nói.

“Hả? Mẹ cô ta cũng chết rồi?” Đại Bảo trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Không, là một người đàn ông lạ mặt chết trong nhà.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Mà, khi bản báo cáo sơ lược thứ nhất về tình hình vụ án của chúng tôi được gửi đi, chưa phát hiện ra người đàn ông này. Sau đó phát hiện thấy người này ở trong chăn, bây giờ đang điều tra danh tính, cho nên còn chưa kịp gửi bản báo cáo sơ lược thứ hai.”

“Thế là thú vị rồi đây.” Tôi cũng ngạc nhiên. Trong một vụ án mạng, ngoài nữ chủ nhà, còn một người đàn ông lạ mặt chết nữa.

“Vậy thì anh giới thiệu về nữ chủ nhà trước đi.” Đại Bảo nói với trinh sát viên.

“Người chết tên là Tra Dương, nữ, 20 tuổi, sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học, không thi đỗ đại học, đã học một trường kỹ thuật nghề nghiệp. Sau đó, không biết là có cơ hội gì, lại gia nhập vào đội ngũ livestream kèm quảng cáo bán hàng, vì cô ta chăm chỉ làm việc hơn người khác, lại nghiêm túc kiểm tra chất lượng hàng quảng cáo, cho nên tương đối có uy tín, được cư dân mạng rất tin tưởng, vì vậy cũng có thu nhập rất tốt. Năm nay do ảnh hưởng của dịch bệnh, trường không hoạt động hằng ngày cô ta ở nhà livestream trực tiếp. Vì mọi người ở nhà nhiều, ham muốn mua hàng qua mạng cũng tăng lên gấp bội, điều này hiển nhiên đã mang lại cho cô ta cơ hội làm ăn rất tốt, nên Tra Dương cảm thấy năm nay mình cần phải nỗ lực làm việc hơn nữa, kiếm thêm nhiều tiền. Tên tài khoản livestream bán hàng của cô ta là “Tiểu tiên nữ Dương Dương”, có đến mấy chục nghìn fan hâm mộ.” Trinh sát viên nói, “Chúng tôi đã nghiên cứu tài khoản livestream của cô ta, thấy cảnh nền livestream hằng ngày đều ở nhà, cũng không ký kết với công ty bán hàng online trực tiếp nào. Mỗi ngày ít nhất cô ta đều livestream sáu tiếng đồng hồ, thu nhập hằng ngày từ một đến năm nghìn tệ.”

“Cái gì? Bình quân mỗi ngày ba nghìn tệ? Thế thì mỗi tháng phải gần một trăm nghìn tệ?” Đại Bảo trợn tròn mắt, nói, “Thu nhập một năm hơn một triệu tệ?”

“Không nhiều như thế, còn phải trừ thuế nữa, nhưng chắc chắn nhiều hơn chúng ta rất nhiều. Những người livestream bán hàng như vậy, nổi tiếng rất nhanh, nhưng hết thời cũng rất nhanh, nếu không cố gắng trong thời kỳ đỉnh cao, hết thời rồi sẽ không kiếm được tiền.” Trinh sát viên thấy thú vị trước vẻ mặt khoa trương của Đại Bảo, nói tiếp, “Mặc dù cô ta kiếm được không ít, nhưng đều là kênh livestream gửi thanh toán trực tiếp vào tài khoản của cô ta, chúng tôi đã điều tra tài khoản của cô ta, chỉ có khoản tiền gửi hơn năm trăm nghìn tệ, gần đây không hề có giao dịch với số tiền lớn.”

“Cũng có nghĩa là, dấu hiệu cướp tài sản không rõ rệt.” Tôi nói.

“Cá nhân tôi vẫn thấy chắc chắn là cướp tài sản.” Trinh sát viên nói, “Tôi làm trinh sát hình sự hai mươi năm rồi, những vụ lừa đảo đột nhập vào nhà thế này, thông thường đều là cướp tài sản.”

“Tính chất gì, chúng ta trao đổi sau.” Tôi nói, “Anh nói tiếp về tình hình gia đình cô ta đi.”

“À, vâng” Trinh sát viên lật mở cuốn sổ và nói, “Mẹ của Tra Dương là Chu Ngọc Lan năm nay 45 tuổi, là công nhân ở một xưởng hộp giấy, mười năm trước chồng đã mất vì bệnh u xương, chị ta một mình nuôi Tra Dương khôn lớn. Hiện trường bây giờ chính là căn nhà dành cho cán bộ công nhân viên mà chồng của chị ta được phân khi còn sống, hai mẹ con chị ta ở đây cho đến bây giờ. Bảy rưỡi mỗi sáng, Chu Ngọc Lan từ nhà đi làm, cho đến 6 giờ tối mới về đến nhà, nấu cơm. Nếu Tra Dương ở nhà, bữa trưa sẽ ăn thức ăn còn thừa của bữa tối hôm trước, hoặc là gọi đồ ăn bên ngoài. Theo lời kể của Chu Ngọc Lan, vì mấy năm gần đây Tra Dương kiếm được tiền, nên hai mẹ con đang bàn sẽ ra khu trung tâm thành phố mua một căn hộ rộng rãi hơn. Chỗ chúng tôi giá nhà không cao, bảy, tám nghìn tệ 1 mét vuông, nên số tiền tiết kiệm của cô ta dư sức thanh toán khoản tiền trả trước. Tra Dương cũng từng bảo mẹ thôi việc không làm nữa, sớm về hưu tận hưởng cuộc sống an nhàn. Nhưng Chu Ngọc Lan cũng biết nghề của Tra Dương kiếm tiền rất vất vả, không phải là công việc ổn định lâu dài, còn mình vẫn đang khỏe mạnh, nên cũng chưa thôi việc. Tra Dương hiểu nỗi lo của mẹ, nên gần đây lại càng nỗ lực quảng cáo bán hàng, với mong muốn tích lũy được nhiều tiền hơn, như vậy có thể thuyết phục được mẹ về hưu sớm. Xem ra, cô ta là một đứa con rất hiếu thảo.”

“Nếu việc mua nhà bị người khác biết, thì người ta sẽ biết trong nhà họ có mấy trăm nghìn tệ.” Đại Bảo nói, “Tôi đang nghĩ, kể cả là có người đột nhập vào trong nhà cướp tài sản, thì chắc chắn cũng phải tìm nhà nào giàu có hơn một tí để cướp, những chủ hộ ở loại nhà này nhìn một cái là biết không có nhiều tiền.”

“Cũng khó nói, có thể hung thủ cho rằng khu vực quanh đây không như các khu dân cư khác nhiều camera giám sát, chỗ này không có camera giám sát, dễ hành động thì sao?” Hàn Lượng phản bác.

“Thế thì cũng không tìm đến đây, dù gì phía dưới cũng là nhà mặt phố, không có mắt trời, cũng có mắt người mà!” Đại Bảo kiên quyết tranh luận.

“Đừng vội đoán, chúng ta còn chưa xem hiện trường. Tôi chỉ xuống nền xi măng của hiện trường, nhắc, “Anh Cao, khả năng lưu dấu vết của mặt nền này thế nào?”

“Vết chân dính bụi thì chịu cứng.” Cán bộ Cao đã khám nghiệm hiện trường, đưa ra kết luận luôn, rồi lại nói, “Có điều, trên mặt sàn có nhiều vết máu thế này, chắc là có khả năng tìm ra được vết chân dính máu.”

Tôi từ cửa chính nhìn ngó vào bên trong, lập tức thấy rõ cấu trúc của căn hộ. Từ cửa chính vào, không có lối dẫn, là một phòng khách không rộng, có hai cánh cửa nhỏ ở một bên tường phòng khách, chắc là bếp và phòng vệ sinh. Hai bên tường còn lại, mỗi bên có một cánh cửa, chắc là cửa hai phòng ngủ.

Cửa hai phòng ngủ, một bên đóng, một bên mở. Theo giới thiệu của bác sĩ pháp y Lý, cửa phòng ngủ chính đóng, hiện tại cảnh sát vẫn chưa mở ra để vào khám nghiệm. Cửa phòng ngủ nhỏ vốn khép hờ, trong phòng ngủ nhỏ có một xác chết đàn ông.

Vì phòng khách có diện tích nhỏ, nên bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái bàn vuông nhỏ, bình thường ăn cơm ở đó. Trên tường có treo một tấm ảnh cả gia đình ba người, trong ảnh có một bé gái 5, 6 tuổi, chắc là Tra Dương. Nhưng lúc này, Tra Dương đang nằm nghiêng trên nền phòng khách, quanh đầu là một vũng máu.

“Vụ án xảy ra lúc mấy giờ sáng nay?” Tôi hỏi bác sĩ Lý.

“Chúng tôi đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi điện thoại, 10 giờ 52 phút sáng nay Tra Dương gọi điện thoại cho Chu Ngọc Lan, chỉ hỏi một câu, Chu Ngọc Lan đã nhận ra tình hình không ổn. Toàn bộ thời gian cuộc gọi, ừm, là 17 giây, sau đó cuộc gọi bị ngắt.” Bác sĩ pháp y Lý nói, “Sau đó Chu Ngọc Lan gọi điện cho 110 vào 10 giờ 54 phút sáng. Vì con đường nhỏ phía dưới dãy nhà này tắc đường, cảnh sát của chúng tôi đã chạy bộ đến đây, có mặt tại hiện trường vào 11 giờ 5 phút, phát hiện thấy cửa nhà khép hờ, Tra Dương đã chết trong nhà.”

“Cũng có nghĩa là, quá trình gây án chỉ 18 phút?” Đại Bảo nói.

Trinh sát viên ở bên cạnh gật đầu, nói: “Có người nghi ngờ về tính chất cướp của giết người, vì Tra Dương gọi cú điện thoại này là hung thủ cũng biết cảnh sát sắp đến, nên hắn không có thời gian lục tìm ở hiện trường, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao hiện trường không có dấu hiệu bị lục lọi rõ ràng.”

“Trước đó thì sao?” Tôi ngắt lời trinh sát viên đang thể hiện sự kiên định trong quan điểm của mình, “Hoạt động trước đó của Chu Ngọc Lan và Tra Dương là gì?”

“7 giờ rưỡi sáng Chu Ngọc Lan chuẩn bị bữa sáng xong là rời khỏi nhà, ở xưởng làm suốt, điều này đã được điều tra rõ ràng.” Trinh sát viên nói, “Tra Dương lẽ ra thường dậy vào 8 giờ, vệ sinh, ăn sáng, 8 giờ rưỡi bắt đầu livestream trực tiếp hai tiếng. Nhưng khi livestream đến lúc 10 giờ, cô ta nói là mình không khỏe, phải kết thúc sớm nửa tiếng, chiều tiếp tục livestream.”

“Mặc trang phục gì?” Tôi hỏi.

“À, chỗ tôi có ảnh cắt.” Trinh sát viên trả lời, “Mặc áo vest bẻ cổ.”

“Nhưng người chết mặc váy ngủ dài màu hồng, trong trạng thái đang ngủ.” Tôi chỉ vào thi thể Tra Dương nằm nghiêng ở giữa phòng khách.

“À, cái này bình thường, bên trong có một người đàn ông lõa thể, tôi phân tích là bạn trai của cô ta, hai người, chắc vừa làm chuyện đó xong” Trinh sát viên nói, “Trong thùng rác ở phòng ngủ nhỏ có bao cao su, đã đưa đi xét nghiệm rồi.”

“Cho nên nói là không khỏe chỉ để lừa cư dân mạng.” Đại Bảo xen vào.

Tôi men theo các tấm lót sàn bảo vệ hiện trường, bước vào phòng khách. Trên nền phòng khách, ngoài vũng máu lớn, còn có rất nhiều vết máu hình giọt rơi xuống, những vết máu lại lẫn vào nhau, không nhìn ra được thứ tự hình thành. Tôi bước đến cạnh xác chết, ngồi xuống. Xác chết nằm nghiêng bên trái ở giữa phòng khách, hai cánh tay chạm đất, đầu gối lên cánh tay trái, mái tóc dài che kín mặt, nhìn không rõ mặt mũi, nhưng có thể nhìn thấy tóc đã bị ướt máu. Người chết mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, không có dấu hiệu bị kéo xé, rách hỏng, tôi kéo vạt váy lên nhìn rồi nói với trinh sát viên: “Người chết không mặc quần lót, cậu phân tích đúng, vì có người gõ cửa đột xuất, cho nên cô ta tiện tay lấy một cái váy ngủ khoác vào.”

“Ở đây có vết chân dính máu, tôi đã nói rồi mà, một vũng máu to thế này, không thể có chuyện chân hung thủ không dính máu.” Cán bộ Cao cũng ngồi thấp xuống trên tấm lót sàn, nhìn nền nhà và nói, “Còn có mấy vết nữa, đều không hoàn chỉnh, nhưng ghép vào, chắc cũng khôi phục được.”

“Chỗ này có một chiếc điện thoại di động.” Đại Bảo kiểm tra găng tay, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại di động từ phía dưới chiếc bàn vuông nhỏ và nói, “Điện thoại hỏng rồi!”

“Đúng thế.” Trinh sát viên nói, “Chúng tôi khám nghiệm sơ bộ cũng đã trông thấy cái này, phía sau chiếc điện thoại di động có một vết nứt vỡ, đâm thẳng vào pin và bo mạch chủ. Rất rõ ràng, khi người chết gọi điện thoại di động, đã bị hung thủ đâm trúng điện thoại di động. Đây cũng là nguyên nhân tại sao cuộc điện thoại bị ngắt đột ngột. Còn tình trạng chiếc điện thoại di động hỏng đến mức nào, chúng tôi đang chuẩn bị mang đi kiểm tra. Nếu chỉ là hỏng pin, thì vẫn có thể khôi phục được nội dung trong điện thoại di động của cô ta.”

“Con dao này không nhỏ đâu, là loại dao găm có sống dao khá dày.” Tôi dùng thước đo vết vỡ trên vỏ phía sau điện thoại rồi nói.

“Được, bây giờ mang đi luôn nhé.” Đại Bảo bỏ chiếc điện thoại di động vào túi đựng vật chứng trong suốt, đưa cho cán bộ Cao.

“Hiện trường có vẻ không phức tạp, không có nhiều dấu tích ẩu đả.” Cán bộ Cao nói.

Tôi gật đầu.

“Như thế này là phức tạp rồi, phòng ngủ nhỏ còn đơn giản hơn, càng không có dấu tích ẩu đả, chúng ta vào xem nhé.” Bác sĩ pháp y Lý chỉ vào cửa phòng ngủ chính và nói.