← Quay lại trang sách

Chương 4

“Vấn đề thuê hung thủ, chúng tôi cũng không phải là chưa nghĩ tới.” Trinh sát viên nói, “Trước đấy, chúng tôi cũng rất nghi ngờ Tả Thiên Cường, cho nên đã bí mật điều tra anh ta. Quan hệ xã hội của tay Tả Thiên Cường này cũng rất đơn giản, không có quan hệ phức tạp gì. Hơn nữa, chúng tôi đã điều tra biến động tài khoản ngân hàng của anh ta trong thời gian gần đây, không có bất cứ vấn đề gì.”

“Thuê hung thủ giết người có thể đưa tiền trực tiếp, cũng có thể trừ nợ đúng không?” Tôi nói.

“Bản thân anh ta cũng không có nhiều tiền, ăn lương của doanh nghiệp nhà nước, mặc dù là lãnh đạo ở cấp vừa, nhưng nhiều lắm cũng chỉ gấp bốn lần thu nhập của cảnh sát chúng ta thôi.” Trinh sát viên nói, “Vấn đề nợ nần, chúng tôi cũng điều tra rồi, anh ta rất keo kiệt, không bao giờ cho người khác vay tiền.”

“Dù gì cũng là người có thực quyền trong doanh nghiệp nhà nước, liệu có quyền gì có thể lấy làm điều kiện trao đổi không?” Tôi hỏi.

“Ừm, cái này cần điều tra thêm.” Trinh sát viên đáp.

“Tôi thấy, nếu bộ phận kỹ thuật tin chắc rằng đây là một vụ án giết người vì thù hận, hơn nữa lại nghiêng về hướng giết người vì thù hận tình cảm, thì chúng ta cũng không phải làm quá phức tạp.” Phó trưởng Công an Cán nói, “Nếu đúng là Tả Thiên Cường thuê người làm, thì hôm đó Tả Thiên Cường đã có mặt tại hiện trường, 10 giờ anh ta thấy Chu Quang Vĩnh vào hiện trường, liền cho người đến giết, còn mình đi làm, nhìn từ thời điểm này, thì đúng là không hề bỏ lỡ giây phút nào. Đúng rồi, bên camera giám sát, có thể nhìn thấy Tả Thiên Cường có mặt hay không có mặt tại hiện trường vào hôm xảy ra vụ án không?”

“Hai đầu đường ở hiện trường chỉ có một camera giám sát.” Cảnh sát Vương nói, “Cho nên không quan sát được toàn bộ, tôi không thể xác định được hôm xảy ra vụ án Tả Thiên Cường có ở hiện trường hay không”

“Được, thế là được.” Phó trưởng Công an Cán nói, “Tìm mọi cách, tìm ra người liên hệ với Tả Thiên Cường vào khoảng 10 giờ sáng hôm qua, cho dù là qua lịch sử cuộc gọi hay là các anh nghĩ cách có được lịch sử Wechat của anh ta, cứ tìm được ra người liên hệ vào khoảng 10 giờ sáng hôm qua là được, sau đó điều tra lần lượt từng người một.”

“Những cái này chúng tôi đều điều tra rồi!” Trinh sát viên nói, “Những việc các anh nghĩ đến, thực ra chúng tôi đều làm rồi. Chúng tôi đã trích xuất lịch sử cuộc gọi của Tả Thiên Cường, thậm chí đã nghĩ cách lấy được lịch sử Wechat của anh ta. Vào thời điểm đó, tôi đảm bảo anh ta không liên hệ với bất cứ ai. Nếu không, làm sao chúng tôi lại nói là khả năng anh ta phạm tội không lớn?”

Cả phòng họp lại chìm trong im lặng.

“Cái này không cần căng thẳng, chúng ta nghĩ cách khác xem.” Tôi nói, “Không phải đã phán đoán là hung thủ bị thương ở tay sao?”

“Đúng thế.” Cán bộ Cao nói, “Cái khẩu trang phát hiện thấy trong thùng rác, có thể xác định là cùng nguồn với số khẩu trang ở hiện trường, qua đó đã xét nghiệm ra DNA của một người đàn ông”

“Có DNA thì không phải lo không phá giải được vụ án, có điều muốn tìm ra đối tượng tình nghi một cách nhanh chóng, chính xác, vẫn cần phải nghĩ cách.” Tôi nói, “Bên chỗ bộ phận điều tra video, đã điều tra hết những người có thể nhìn thấy qua camera giám sát vào lúc sự việc xảy ra rồi đúng không?”

“Việc này không làm được, có quá nhiều người ở vị trí này, lưu lượng người vô cùng lớn, không thể nào điều tra lần lượt từng người hết được.” Nữ cảnh sát Vương nói, “Chúng tôi đã xem xét trọng điểm camera giám sát tại thời điểm xảy ra vụ án, cũng chính là từ mười rưỡi đến 10 giờ 50 phút. Nhưng chỉ nhìn vào những người đi bộ, thật sự đã quá nhiều, chưa nói đến những người sử dụng các phương tiện giao thông khác! Nếu hung thủ lái ô tô, thì căn bản không thể nhận diện được.”

“Phương tiện giao thông” Tôi trầm ngâm giây lát rồi nói, “Chúng ta đừng quên một điều kiện, hung thủ dùng khẩu trang để băng tay! Nếu như vậy, mặc dù khẩu trang có tính thấm hút nhất định, nhưng tính thẩm hút không mạnh. Dùng bảy cái khẩu trang để băng vết thương ở tay, đi được 1 ki-lô-mét, máu đã ướt đẫm khẩu trang, điều này cho thấy vấn đề gì?”

“Cho thấy hắn ta rời khỏi hiện trường 1 ki-lô-mét, mất khá nhiều thời gian.” Đại Bảo nói.

“Đúng, chắc chắn hắn ta đã đi bộ.” Tôi nói, “Cô chỉ cần tìm người đi bộ là được.”

“Nhưng chất lượng hình ảnh camera giám sát đúng thật là không tốt.” Cảnh sát Vương cau mày nói.

“Không sao, tôi biết trong tầm nhìn rộng như vậy, nhiều người như vậy, tìm một người băng bó ở tay trong những hình ảnh mơ hồ, đúng là chuyện không thể.” Tôi nói, “Nhưng giữa ban ngày, camera giám sát sẽ không bị sai màu, cô chỉ cần tìm điểm màu xanh lam trong hình ảnh của camera giám sát, là được.”

“Đây đúng là một cách hay.” Lông mày của cảnh sát Vương lập tức dãn ra, “Cái này có phần mềm chuyên dụng.”

“Đi, chúng ta cùng đi xem thế nào.” Tôi đứng dậy.

Từ trung tâm chỉ huy ban chuyên án đã được chuyển về Công an thành phố đến phòng Điều tra video ở trên tầng, chỉ mất hai phút. Sau khi vào phòng Điều tra video, cảnh sát Vương chăm chú gõ một hồi trên bàn phím, các nhân vật trong camera giám sát trên màn hình đều vận động nhanh hơn. Không biết cảnh sát Vương dùng phần mềm gì, hễ các góc độ khác nhau ở các ô vuông trên màn hình trong hình ảnh camera giám sát xuất hiện một vật thể di động màu xanh, là trên màn hình sẽ xuất hiện một điểm màu đỏ, sau đó trích xuất hình ảnh nhân vật.

“10 giờ 52 phút gọi điện báo cảnh sát, 11 giờ 10 phút cảnh sát đã đến, chúng ta cần tìm camera giám sát ở gần đây trong khoảng 18 phút này và thêm 5 phút sau nữa là được.” Cảnh sát Vương vừa nói vừa nhanh nhẹn chỉnh lý những hình ảnh tự động trích xuất qua phần mềm.

Chỉ cần cắt ra hình ảnh trọng điểm trong biển người này, lượng công việc của chúng tôi sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu không để nhận diện điểm màu xanh lam bé tí xíu trong hình ảnh bằng mắt thường, mới đúng là mò kim đáy bể, lại còn thử thách thị lực.

“Trích xuất xong rồi, tất cả bảy mươi hai tấm ảnh.” Cảnh sát Vương gõ mạnh vào phím enter và nói.

“Nhanh thế.” Tôi ngạc nhiên nói, “Chà, cô nhìn tấm ảnh thứ ba mươi bảy.”

Cảnh sát Vương từ từ phóng to hình ảnh trên màn hình, dáng một người bước đi vội vã xuất hiện trong đám đông. Điều kỳ quặc là, tay anh ta đút trong túi quần, nhưng miệng túi có thể nhìn thấy một vòng màu xanh lam. Trống giống như người này cầm một thứ màu xanh đút vào trong túi.

“Xem video quay hình ảnh anh ta di chuyển.” Tôi nói.

Cảnh sát Vương dựa vào số thứ tự hình ảnh trích xuất từ camera giám sát và thời gian, trích xuất động tác của người đàn ông này khi đi qua camera giám sát của công an. Đây là một thanh niên trẻ mặc áo phông đen và quần bò, trông có vẻ như để tóc húi cua. Có thể thấy, khi nhường đường cho một người đi đến từ phía trước mặt, anh ta quay người trông rất buồn cười, còn không bỏ tay ra khỏi túi quần. Nhưng, đúng lúc quay người, túi quần anh ta phồng lên một cục.

“Trong túi quần có dao!” Đại Bảo ở phía sau bỗng hét lên, khiến cảnh sát Vương giật bắn mình, khẽ lắc vai.

“Cứ giật đùng đùng!” Hàn Lượng nói, “Có nhìn thấy mặt đâu.”

“Không sao, cậu nhìn giày của hắn xem.” Tôi nói, “Giày màu xanh lam, đế màu trắng, rất đặc trưng”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ trích xuất hình ảnh đã tìm thấy khi trước có Tả Thiên Cường ngay đây, xem cạnh anh ta có người nào đi giày giống như vậy không.” Cảnh sát Vương nhận được gợi ý lập tức hiểu ngay, nói.

“Đúng rồi, thông thường ngày nào mọi người cũng thay quần áo, nhưng không nhất định thay giày hằng ngày.” Tôi bổ sung, “Nếu chúng ta đã nghi ngờ Tả Thiên Cường thuê hung thủ, mà anh ta lại không dùng mạng hoặc điện thoại để thuê, thì chỉ có khả năng người này luôn đi cùng anh ta.”

Cảnh sát Vương gật đầu, mười ngón tay lại nhanh nhẹn gõ trên bàn phím. Trên màn hình từng đoạn video được cắt ra, nhân vật trung tâm của mỗi đoạn đều là Tả Thiên Cường.

“Có rồi!” Cảnh sát Vương cắt được một tấm ảnh, sau đó phóng to dần, nói: “Các anh xem, có phải người này không?”

“So với người lúc trước, tóc dài hơn, nhưng giày đúng là giống!” Đại Bảo nói.

Thời gian camera giám sát hiển thị là 8 giờ rưỡi sáng vào ngày cách đây bốn hôm, Tả Thiên Cường đang ngồi bên đường gặm gì đó, chắc là ăn sáng, còn đứng bên cạnh là một thanh niên rất cao, vẻ ngông nghênh, chơi bời, để tóc kiểu Iori Yagami, hình như đang nói gì đó với Tả Thiên Cường. Giày của thanh niên này, đúng là phần trên màu xanh lam, đế màu trắng.

Tôi nhìn Đại Bảo một cái, trong lòng đầy phấn khích, nói: “Mặc dù tấm ảnh trích xuất này nhìn không rõ mặt mũi, nhưng có thể cầm tấm ảnh này, đến các hiệu cắt tóc xung quanh dò hỏi thông tin, cho các thợ cắt tóc nhận diện người này. Nếu hắn đã cắt tóc trong bốn hôm gần đây, mà kiểu tóc trước đó lại kỳ dị như vậy, biết đâu người thợ cắt tóc nào đó sẽ có ấn tượng về hắn.”

“Vâng, tôi cũng tìm thêm trong camera giám sát xem, chưa biết chừng có thể tìm ra được một thói quen trong hành vi của hắn.” Cảnh sát Vương nói.

“Sau khi tìm được, chỉ cần quan sát tay phải của hắn có vết thương lớn hay không, là có thể nhận diện được.” Tôi quay đầu nói với các trinh sát viên phía sau lưng.

Khi nóng ruột chờ đợi, dường như thời gian sẽ trôi đi rất chậm. Rõ ràng là chỉ có một buổi sáng, mà tôi cảm giác như cả một ngày đã trôi qua.

Cả buổi sáng, tôi và Đại Bảo đều ngây người chăm chú nhìn tấm hình cắt ra trong máy tính, nhưng cũng không thể phát hiện được ra điều gì. Còn những người khác thì dựa vào ghế mềm trong phòng họp lăn ra ngủ.

“Đã bắt được đối tượng rồi.” 2 giờ chiều, một trinh sát viên bước vào phòng họp nói, “Ở tầng hầm thứ nhất khu phá án, nhân viên y tế đang khâu vết thương trên tay cho hắn.”

“DNA thì thế nào?” Tôi hỏi.

“Đã mang đi làm rồi, nhưng hắn đã khai rồi.” Trinh sát viên nói, “Các anh phán đoán không sai, có liên quan đến Tả Thiên Cường.”

“Khai rồi?”

“Khai rồi.” Trinh sát viên đáp, “Khi chúng tôi tìm thấy hắn, vì hắn không dám đến bệnh viện, bị mất máu và nhiễm trùng, suýt ngất xỉu. Chúng tôi đã cứu mạng hắn, cho nên hắn không kịp nói câu nào đã gục luôn xuống. Thanh niên này đúng là ác liệt thật, cả bàn tay bị chém rời gần một nửa, mà cứ dùng khăn mặt quấn lại không dám đi bệnh viện. Thảo nào, nghe nói hung thủ chắc chắn bị thương ở tay, chúng tôi đã cử người đến phục ở bệnh viện gần đây, nhưng không có ai đến bệnh viện khám.

“Tả Thiên Cường đâu?” Tôi đứng dậy, hỏi.

“Đã giám sát anh ta ngay từ trước rồi, vừa có căn cứ xác thực, là các đồng nghiệp ra tay luôn.” Trinh sát viên nói, “Bây giờ đang dẫn về.”

“Tình hình cụ thể thế nào?”

“Chúng tôi đã tìm hiểu được, quan hệ giữa Tả Thiên Cường và Tra Dương không chỉ là quan hệ hợp tác kinh doanh, hai người này đã có một thời gian yêu đương. Nhưng sau khi yêu mấy tháng, Tra Dương phát hiện ra Tả Thiên Cường đã có vợ con, liền đề nghị chia tay, sau đó đã có bạn trai mới, Tả Thiên Cường cho rằng mình đã vì Tra Dương rất nhiều, cuối cùng lại bị một gã non choẹt cướp mất, tất nhiên là không cam tâm.”

“Tên giết người tên là Khê Cương, 23 tuổi.” Trinh sát viên tiếp tục nói, “Có thể coi là một nhà thầu xây dựng, mấy tháng trước đội công trình do hắn ta chỉ huy mãi không có việc làm vì dịch bệnh, đến khi dịch bệnh cơ bản đã qua, thì các đội công trình khác đã cướp hết việc. Đúng lúc đó bộ phận tiêu thụ của Tả Thiên Cường có một công trình do Tả Thiên Cường phụ trách, Khê Cương liền nịnh nọt Tả Thiên Cường suốt, định móc nối một vụ làm ăn. Lúc đó, Tra Dương vừa chia tay với Tả Thiên Cường, ngày nào Tả Thiên Cường cũng tâm tư rối bời, không muốn thúc đẩy việc hợp tác công trình. Thế là Tả Thiên Cường liền bảo Khê Cương, nếu Tra Dương quay lại, anh ta mới xem xét tiếp tục hợp tác công trình. Vậy nên Khê Cương muốn tác động đến Tra Dương, nhưng chưa kịp tiếp cận Tra Dương. Sáng hôm vụ án xảy ra, khi Khê Cương tìm thấy Tả Thiên Cường đang nhòm ngó phía dưới nhà Tra Dương, đúng lúc đó lại nhìn thấy Chu Quang Vĩnh bạn trai mới của Tra Dương vào nhà cô ta. Lúc đó, Tả Thiên Cường nói với Khê Cương, Tra Dương đã “bẩn” rồi, thì anh ta không muốn níu kéo nữa, vì vậy công trình cũng không làm nữa, đằng nào thì đối với tất cả các doanh nghiệp nhà nước, dự án này có hay không đều được. Có điều, đối với đội công trình của Khê Cương, dự án này lại không phải là có hay không đều được, thế là Khê Cương muốn cứu vãn tình hình. Tả Thiên Cường liền bảo, “Cậu giúp tôi giải tỏa cơn giận này, biết đâu tôi sẽ xem xét, ví dụ như, giết đôi nam nữ chó chết này”.”

Khê Cương vốn xuất thân là một tên lưu manh, 14 tuổi đã bị bắt giữ vì tội cố ý gây thương tích. Thời gian này, hắn cứ quanh quẩn trước mặt Tả Thiên Cường ra bộ nhũn nhặn cầu cạnh, cũng đã điên tiết lắm rồi, Tả Thiên Cường làm hỏng bát cơm của hắn vì vấn đề tình cảm cá nhân, không hề có tí logic nào, càng khiến cơn giận vô cớ của hắn bốc lên đỉnh đầu, thế là hắn trút toàn bộ cơn giận lên hai người vô tội.

Khi đó Tả Thiên Cường cũng chỉ vì bực bội nhất thời mà nói thế thôi. Dù gì Tra Dương cũng do mình một tay đào tạo nên, nếu không có sự giúp đỡ của Tả Thiên Cường, chẳng phải lúc đầu không có nguồn hàng quan trọng, thì Tra Dương làm gì được như bây giờ? Nhưng không ngờ, Tra Dương hoàn toàn không coi Tả Thiên Cường ra gì, nói chia tay là chia tay, hoàn toàn không lưu luyến tình cũ. Nhưng nếu bảo anh ta muốn giết người thật, là không khách quan. Hôm đó, khi Tả Thiên Cường rời khỏi khu nhà của Tra Dương, hoàn toàn không ngờ được Khê Cương lại đi giết người thật. Cũng chính vì anh ta không nghĩ đến kết quả đó, nên mọi việc hằng ngày vẫn bình thường, khiến cảnh sát cảm thấy anh ta hoàn toàn không phải là hung thủ. Sau đó, Tả Thiên Cường biết được sự việc qua tin thời sự, mới hoảng loạn, thậm chí nghi ngờ điện thoại di động của mình cũng đã bị cảnh sát bí mật điều tra. Nhưng không còn tác dụng gì nữa, đã quá muộn.

“Một gã đàn ông tệ bạc.” Đại Bảo bắt chước giọng của Trần Thi Vũ, nói, “Đã có vợ có con, mà còn đi ngoại tình, đã ngoại tình thì thôi, lại còn vì ghen tuông mà hại chết hai người. Đáng hận nhất là, Tra Dương biết anh ta có gia đình, rời xa anh ta, chẳng phải là phản ứng bình thường của người bình thường sao? Không ngờ gã Tả Thiên Cường này còn cho rằng đó là cái cớ Tra Dương cố tình đưa ra, lối suy nghĩ gì thế không biết!”

“Tôi nghĩ, bây giờ tay Tả Thiên Cường này cũng đang hối hận không kịp rồi.” Tôi lắc đầu nói, “Cho nên, chúng ta không được vì trong tay mình có quyền, mà đi uy hiếp người khác chuyện gì, càng không được kết giao bạn bè thiếu thận trọng rồi lại nói năng linh tinh.”

“Tôi nhớ cậu từng nói, tử vong ở đâu? Tử vong ở ngay trong tâm trạng của bạn.” Đại Bảo cảm thán, “Đúng thế, cậu nghĩ xem, chúng ta trải qua bao nhiêu vụ án, mà trong bấy nhiêu vụ tử vong bất thường, các vụ án thê thảm do tâm trạng gây ra đều chiếm đại đa số.”

“Gã Tả Thiên Cường này, tự làm tự chịu.” Hàn Lượng nói.

“Mấy hôm không gặp, nhớ mọi người phết đấy!” Sau khi phá giải được vụ án, chúng tôi không về luôn, mà lái xe từ thành phố Thu Lĩnh đến thẳng thành phố Sâm Nguyên, gặp Lâm Đào, Trần Thi Vũ, Trình Tử Nghiên đang làm việc ở đó, vừa gặp mặt, Đại Bảo đã hớn hở chào, “Mà này, các cậu đã bỏ lỡ một vụ án siêu sinh động! Có phải là rất buồn không?”

Lâm Đào còn chưa kịp lên tiếng, Đại Bảo đã nháy mắt nhìn về phía Tiểu Lông Vũ, cười nói: “Tiểu Lồng Vũ bỏ lỡ hai vụ án rồi nhỉ? Có phải là rất buồn không?”

“Không buồn tí nào.” Trần Thi Vũ cười nói: “Công việc của bọn tôi cũng có tiến triển đấy.”

Nhóm ba người của Trần Thi Vũ, ngày đầu tiên đến Sâm Nguyên đã bắt đầu việc lục soát nhà Tiền Đại Doanh. Lâm Đào tranh lời Trần Thi Vũ, kể lại công việc mấy hôm vừa rồi một cách sinh động.

Trước khi lục soát, để phối hợp với công việc của họ, đồn công an địa phương đã tìm gặp Tiền Đại Doanh để nói chuyện, tạm thời khống chế ông ta. Dù sao vụ án này cũng đã mười tám năm rồi, trong thời gian qua cũng đã lật đi lật lại mấy chục lần, có lẽ cả cảnh sát địa phương và Tiền Đại Doanh đều đã chán ngấy rồi.

Theo cách nói của Lâm Đào, khi họ đến thôn có nhà của Tiền Đại Doanh, phát hiện thấy đây là một ngôi làng rất đẹp, sơn thủy hữu tình. Các nhà trong làng hầu hết đều xây theo phong cách kiến trúc Huy Châu [*] , nhà cửa san sát song bố cục hài hòa, hàng lối đẹp mắt. Dãy núi Sâm Nguyên phía sau xanh thắm rậm rạp, dường như không thể nhìn thấy tận cùng. Đứng ở cửa nhà Tiền Đại Doanh, là có thể nhìn thấy dãy núi hùng vĩ trùng điệp và cái hồ nhỏ gợn sóng lấp lánh.

Một trường phái kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, có đặc điểm là tường trắng, ngói đen, sử dụng gạch, gỗ và đá làm nguyên liệu, chủ yếu sử dụng khung gỗ.

“Một nơi đẹp như thế này, lẽ ra sẽ khiến cho người ta thấy lòng rất bình yên chứ.” Lâm Đào vừa miêu tả vừa cảm thán, “Tôi thật không hiểu nổi, tại sao lại có chuyện bạo hành gia đình xảy ra ở đây?”

Trần Thi Vũ lắc đầu: “Tôi nghĩ, chuyện bạo hành gia đình sẽ không vì hoàn cảnh bên ngoài mà thay đổi, nó bắt nguồn từ địa ngục trong nội tâm con người, ôi, anh đừng tự ngắt lời mình nữa, mau nói vào trọng điểm xem nào.”

Lâm Đào gãi đầu, tiếp tục nói.

Nhà Tiền Đại Doanh là một ngôi nhà một tầng gồm nhiều gian sát nhau thành dãy, có kết cấu bê tổng kết hợp với gạch, theo tư liệu của bộ phận điều tra, ngôi nhà này là bố Tiền Đại Doanh xây dựng từ thời trẻ, đã có năm mươi năm lịch sử rồi. Căn nhà rõ ràng đã được tu sửa, trang trí lại nhiều lần, trông không hề cũ nát. Mặt ngoài tường xi măng, mái ngói đều tăm tắp và cửa sổ dạng cánh bằng nhựa, tổng thể trông vẫn tương đối sạch sẽ.

Trong phòng cũng sạch sẽ như vậy, đồ đạc trong phòng khách ở giữa và phòng ngủ ở phía tây được bài trí rất gọn gàng, bên trên đều có một lớp bụi mỏng, rõ ràng là ít sử dụng, chỉ có gian phòng ngủ ở phía đông là có dấu hiệu có người ở, nhưng chăn trên giường cũng được gấp rất gọn gàng.

Mọi người trong làng đều biết vợ con Tiền Đại Doanh thường xuyên bị bạo hành, sau đó lại mất tích một cách bí ẩn, Tiền Đại Doanh chắc hẳn đã sống mười tám năm trong sự dè bỉu của người đời, làm gì có ai đồng ý lấy ông ta.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ tìm kiếm, Trần Thi Vũ phát hiện thấy một cuốn album cũ, là loại album cũ được đóng bằng cách đục lỗ, luồn dây, mấy chục năm trước mới có, có điều, sợi dây luồn ở gáy cuốn album lại không hề cũ. Mỗi trang trong cuốn album đều dán hai ba tấm ảnh cũ đã ố vàng, hầu hết đều là ảnh chụp chung của cả ba người trong gia đình, ai cũng cười tươi như hoa. Nói theo lời của Lâm Đào, xem cuốn album này, không thể nào tin được đây lại là một gia đình có hành vi bạo hành nghiêm trọng.

Họ phát hiện ra cuốn album này, như tìm được vật quý, đem cuốn album về phòng Thực nghiệm hóa lý của Công an thành phố. Nhân viên xét nghiệm hóa lý dùng kính hiển vi xem xong sợi dây luồn ở cuốn album, xác định sợi dây này chắc chắn còn mới. Nếu đã thay dây, chỉ có hai khả năng. Một là để rút ra để thêm giấy ảnh vào, hai là sợi dây cũ bị đứt, buộc phải thay dây mới. Khả năng thứ nhất cơ bản có thể loại trừ, vì vụ án này đã mười tám năm rồi, trong thời gian đó cảnh sát không phát hiện thấy manh mối nào có giá trị, cũng không có chuyện đánh rắn động cỏ. Như vậy có nghĩa là xem ra Tiền Đại Doanh thường xuyên lật xem cuốn album này ở nhà, ông ta chắc rất hối hận về hành vi của mình, khi tuổi tác tăng lên, cảm giác có tội và nỗi nhớ vợ con cũng sẽ ngày một tăng lên. Đây là hiện tượng tốt, vì một khi có manh mối có giá trị, sẽ rất dễ có được bước đột phá đối với Tiền Đại Doanh.

Khi họ nghiên cứu kĩ cuốn album, Trình Tử Nghiên phát hiện thấy có mấy tấm ảnh hơi giống nhau. Cô lật về trang thứ nhất của cuốn album, chỉ vào một tấm ảnh trong đó, trong tấm ảnh, gia đình ba người quay lưng về phía dãy núi xanh trùng điệp, đứng giữa lùm cây, đỉnh núi tạo hình giống như hình chữ S đẹp tuyệt ở phía trên bức ảnh. Khi đó Hứa Tinh, cũng chính là Tiền Mộng, trông chỉ khoảng 2, 3 tuổi. Trình Tử Nghiên lại mở ra phía sau đến trang thứ tư, chỉ vào một tấm ảnh. Trong tấm ảnh này, Tiền Mộng đã 5, 6 tuổi rồi, có điều cảnh nền trong bức ảnh gần như giống hệt, là đỉnh núi tạo hình giống chữ S ở phía trên bức ảnh. Trình Tử Nghiên lại mở ra đằng sau cuốn album, trong bức ảnh Tiền Mộng đã 7, 8 tuổi, vẫn nhìn thấy đỉnh núi tạo hình chữ S.

Ba tấm ảnh này và tấm ảnh giấu trong con thú nhồi bông mà chúng tôi tìm thấy, cảnh nền giống hệt nhau. Trong tấm ảnh đó, Tiền Mộng trông khoảng chừng 10 tuổi. Còn ở giữa trang cuối cùng của cuốn album, rõ ràng thiếu một tấm ảnh.

Nếu ông Tiền Đại Doanh này hay nhớ về quá khứ, thì có thể giải thích được, họ thích đến cùng một nơi, tạo dáng cùng một kiểu để chụp ảnh. Hơn nữa, thường xuyên chụp ảnh ở chỗ này trong núi, thứ nhất cho thấy cách nhà họ không xa, thứ hai là chỗ này rất quen thuộc đối với ông ta.

Cho nên Trần Thi Vũ, Lâm Đào và Trình Tử Nghiên cho rằng, Tiền Đại Doanh rất có khả năng đã giấu xác chết ở chỗ này, nơi mà Tiền Đại Doanh và Lý Như có tình cảm đặc biệt, có lẽ, là một nơi có ý nghĩa đối với gia đình họ.

“Thế thì dễ rồi.” Đại Bảo nghe Lâm Đào kể xong, liền lẩm bẩm một câu.

“Dễ thế nào?” Tôi quay đầu hỏi Đại Bảo, “Giữa núi rừng mênh mông, đi tìm chỗ này như thế nào?”

“Đã là ảnh cả ba người trong gia đình, thì chắc chắn phải có người khác chụp cho họ chứ.” Đại Bảo nói, “Không phải cứ tìm ra người này, là sẽ biết chụp ở đâu à?”

“Nếu là hoạt động riêng tư của gia đình ba người, làm gì có chuyện mang thêm một người thừa? Không hợp lý, không hợp lý.” Hàn Lượng nói.

“Nếu không thì chụp ảnh thế nào?” Đại Bảo nói, “Ảnh rõ ràng không phải là tự chụp.”

“Loại ảnh này, điểm ảnh này, hiển nhiên không phải là kiểu chụp tự sướng” Trần Thi Vũ nói, “Tôi nghĩ, vào thời đó, những tấm ảnh này đều chụp bằng máy ảnh tự động.”

“Cô biết cả máy ảnh tự động cơ à?” Tôi cười nhìn Trần Thi Vũ.

“Tất nhiên rồi, lúc đó bố tôi thường xuyên chụp ảnh thẻ cho tôi bằng máy ảnh tự động của cơ quan.” Trần Thi Vũ nói, “Phim ảnh tất nhiên là của mình.”

“Hóa ra thầy lại dùng của công vào việc tư!” Đại Bảo nói.

“Đã nói rồi mà, phim là của mình.” Trần Thi Vũ nói, “Trở lại việc chính, những tấm ảnh này, thực ra cũng là chụp bằng máy ảnh tự động, rửa phim, có thể chọn rửa ảnh cỡ 5.6x8.9, 7.6x10 hoặc 8.9x12.7. Còn máy tự động thời đó đều có chức năng hẹn giờ chụp. Cũng có nghĩa là, đặt máy ảnh ở một chỗ, ngắm chuẩn vị trí khung hình, hẹn giờ, sau đó người chụp chạy đến vị trí khung hình, đợi mấy giây, là máy tự động chụp.”

“Ừm, mấy tấm ảnh này, mặc dù cảnh nền giống nhau, nhưng chúng ta nhìn kĩ có thể nhận ra, cách chọn cảnh có vấn đề.” Tôi nói, “Ba người trong gia đình họ, có ảnh vị trí lệch sang trái, có ảnh vị trí lệch sang phải, thậm chí có một tấm, cánh tay trái của Tiền Đại Doanh đã lọt ra ngoài ống kính. Nếu có người chụp giúp họ, không thể nào có chuyện không điều chỉnh được vị trí khung hình.”

“Cho nên, vẫn không thể tìm thấy được à?” Hàn Lượng hỏi.

“Có theo mùa không, chụp vào khoảng tháng chín?” Tôi cau mày, nhìn mấy tấm ảnh và nói.

“Ừm, nhìn quần áo, rồi nhìn...” Trình Tử Nghiên lật đi lật lại cuốn album, đột nhiên chỉ vào một tấm ảnh trong đó và nói, “Cái này chắc là vào tháng chín, hoa mộc hương đã nở.”

“Hoa mộc hương mà cô cũng nhận được ra?” Lâm Đào tròn mắt.

“Vâng, anh xem, trong rừng phía xa này, có một vạt rộng màu vàng, nhìn kĩ đều là những điểm nhỏ màu vàng, không phải là hoa mộc hương sao?” Trình Tử Nghiên chỉ vào một khoảng nhỏ màu vàng trong tấm ảnh và nói. Nếu không phải là cô tinh mắt, thì đúng là rất khó phát hiện ra.

“Thứ nhất, có hình núi ở cảnh nền, thứ hai, tìm vạt cây mộc hương, có phải là có hy vọng không?” Tôi nói.

“Cho người đi tìm, e là hơi khó.” Trần Thi Vũ nói.

“Không cần cử người đi tìm.” Trình Tử Nghiên nói, “Chúng ta có flycam mà. Nhưng, đây là ảnh hơn hai mươi năm trước rồi, bây giờ đi tìm hoa mộc hương, có khả thi không?

“Khả thi.” Tôi đáp, “Vùng núi này là khu bảo tồn tự nhiên, bao nhiêu năm nay, hoàn toàn không xảy ra việc chặt phá rừng bừa bãi. Từ khoảng cách xa như thế này trong ảnh, có thể nhìn ra được vạt cây mộc hương, nhất định là một vạt cây mộc hương khá rộng. Bấy nhiêu năm trôi qua, nếu không bị chặt phá, thì chỉ có càng ngày càng nhiều. Điểm duy nhất không biết, chính là bây giờ hoa mộc hương đã nở chưa.”

“Nếu nở rồi, tôi ngửi mùi cũng tìm đến được.” Đại Bảo nói, “Không cần đến cả flycam.”

“Trong khu rừng này, rất nhiều cây mộc hương.” Tôi nói, “Không nhất định đều là chỗ cần tìm, quan trọng vẫn phải là cảnh núi hình chữ S này. Nếu dùng flycam, có thể trực tiếp đối chiếu qua màn hình, hiệu suất chắc là không quá thấp.”

“Hoa mộc hương chưa nở cũng không sao.” Trình Tử Nghiên nói, “Các anh không biết bây giờ có rất nhiều app có thể nhận diện được các loại thực vật đúng không, chỉ cần tôi dùng app đối chiếu hình ảnh thực mà flycam truyền về, là có thể phân biệt được những cây nào là cây mộc hương trong thời gian ngắn nhất qua cành cây, hình dạng lá cây.”

“Sau đó cho flycam dừng lại ở gần điểm có cây mộc hương quan sát hình dáng núi trong cảnh nền.” Tôi phấn chấn nói, “Đi, bây giờ đi luôn đến lâm trường núi Sâm Nguyên, gặp anh em bên cảnh sát rừng, bảo họ vẽ cho chúng ta một bản sơ đồ núi Sâm Nguyên. Sáng mai nhờ thầy giúp điều toàn bộ flycam của Công an thành phố cấp huyện quanh đây, điều hết đến, hỗ trợ chia ra các khu vực để tìm.”