← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ MƯỜI TÌNH YÊU CỦA BỐ DƯỢNG

Hôm nay giở lại toàn bộ nhật ký trước đây.

Không ngờ, theo thời gian, tôi đã viết nhiều như vậy, ghi lại bao nhiêu kỷ niệm.

Còn nhớ buổi tối hôm tôi và Sử Phương cưới nhau, tôi nói với anh ta tôi có thói quen viết nhật ký, nhưng chưa bao giờ cho người khác xem. Thế là anh ta hứa với tôi, sau này sẽ rèn thói viết nhật ký, sau đó chúng tôi có thể trao đổi nhật ký. Lúc đó, anh ta còn sờ lên tóc tôi, ngại ngùng nói mình viết văn không hay, đến lúc đó tôi đừng có chê.

Tuần đầu tiên sau khi cưới, anh ta đúng là đã cho tôi xem một đoạn nhật ký, lúc đó tôi rất vui, nhưng không hề đưa nhật ký của mình trước đây cho anh ta xem, thực ra tôi hơi lo lắng, lo rằng quá khứ u buồn của tôi sẽ khiến anh ta sợ.

Nhưng rồi cứ thế, tôi đã viết được bấy nhiêu, nhưng vẫn không cho anh ta xem.

Bây giờ anh ta còn viết không? Tôi cũng không biết nữa.

Anh ta quá bận rộn, có lẽ, anh ta đã chán trò chơi trẻ con này; hoặc là, anh ta hoàn toàn không nhớ là có một lời hứa như vậy. Chúng tôi ngày càng ít nói chuyện với nhau, nói gì đến chuyện trao đổi nhật ký?

Nhưng tôi vẫn nhớ mãi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong đám tang.

Anh ta đi về phía tôi, chủ động muốn giúp tôi làm gì đó. Khi đó, ánh mắt anh ta ấm áp đến thế, lại tự nhiên đến thế, đối với người đang đứng trong tăm tối như tôi, mọi thứ của anh ta đều tươi sáng. Tôi đã từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không yêu ai, nhưng vì anh ta mà dần dần không còn e dè cảnh giác nữa.

Nhưng bây giờ, tất cả đã thay đổi.

Chúng tôi ngủ cùng một giường, quay lưng vào nhau, đến hơi thở cũng lạ lẫm.

Tôi rất muốn quay người lại hỏi anh ta: Tại sao, tại sao đến anh cũng trở thành ác quỷ?