Chương 1
“Không vấn đề gì, không cần hỏi ý kiến sếp Trần, chỉ cần phá giải được vụ án, ngày mai tôi có thể điều năm đội flycam đến giúp.” Nghe chúng tôi trình bày xong, Phó trưởng Công an thành phố Sâm Nguyên họ Tiền vỗ ngực nói, “Có điều, các anh cũng phải giúp tôi một việc.”
“Anh khách khí quá, điều flycam đến, cũng là giúp các anh mà.” Tôi cười trêu lại.
“Được rồi, được rồi, anh nói đúng, nhưng chỗ chúng tôi ở đây một vụ án mạng, khi flycam lục soát trong núi, các anh có thể giúp không?” Phó trưởng Công an Tiền cười nói.
“Được, không vấn đề gì.” Đại Bảo nhận lời luôn.
“Tình hình thế nào?” Tôi hỏi.
“Trong một tòa nhà, hai người chết, một người bị thương, hiện tại phỏng đoán là gã bố dượng định xâm hại cô gái, cô gái kháng cự, bị bố dượng giết. Quá trình này bị bạn học của cô gái phát hiện ra, cậu bạn học nghĩa hiệp, đã giết gã bố dượng, bản thân cũng bị thương.” Phó trưởng Công an Tiền nói.
“Cậu ta vẫn còn sống? Thế thì cần bác sĩ pháp y chúng tôi làm gì? Trực tiếp dựng lại hiện trường thôi.” Đại Bảo nói.
“Mặc dù chứng cứ trong vụ án này có vẻ rõ ràng, nhưng có thể sẽ gây ra ảnh hưởng xã hội rất xấu, cho nên Công an tỉnh yêu cầu chúng tôi phải nhanh chóng điều tra phá án, đảm bảo vụ án không có bất cứ sơ hở nào!” Phó trưởng Công an Tiền nói, “Các anh đã đến rồi, chẳng lẽ không ở luôn đây giúp chúng tôi giải quyết xong việc?
“Tôi phát hiện thấy tình hình đã thay đổi.” Đại Bảo nói, “Trước đây là ở đâu có người chết, chúng tôi đến chỗ đó, bây giờ là chúng tôi đến đâu, ở đó có người chết, đúng là thể chất của Conan mà.”
“Đừng có nói linh tinh!” Tôi vỗ mạnh vào sau gáy Đại Bảo một cái.
Phó trưởng Công an Tiền bật cười thành tiếng, bảo: “Đi nào, ở thị trấn Mai Hoa ngoại ô thành phố chúng tôi, trường trung học Sâm Nguyên.”
“Ồ, thế thì tôi biết rồi. Trường trung học Sâm Nguyên, quá nổi tiếng.” Tôi khoát tay, bảo mọi người lên ô tô.
Tình tiết xấu mà Phó trưởng Công an Tiền kể, không chỉ một lần xuất hiện trong các tác phẩm điện ảnh. Trên đường đi đến đó, có thể mọi người đều đang tưởng tượng ra các loại tình tiết khiến người ta ghê sợ, nên ai nấy vẻ mặt đều nghiêm trọng, không nói chuyện gì.
Trường trung học Sâm Nguyên hoàn toàn không nằm trong khu trung tâm của thành phố Sâm Nguyên, mà ở gần một con đường cao tốc. Ngôi trường này vô cùng nổi tiếng trong tỉnh, vì đây không chỉ là một trường trung học thông thường, mà còn là một trường học có tỉ lệ đỗ đại học tương đối cao. Lớp mười, mười một của trường này, mỗi cấp lớp chỉ có hơn ba trăm học sinh, khi học sinh lên lớp mười hai, sẽ bị chia lại lớp. Vì trong thành phố Sâm Nguyên, phụ huynh của học sinh có điểm thi vào đại học không tốt ở tất cả các địa phương trong tỉnh, đều có khả năng đưa con đến học lại ở trường trung học Sâm Nguyên, cho nên lớp mười hai ở trường trung học Sâm Nguyên có đến hơn hai nghìn học sinh. Nói cách khác, ngôi trường này chú trọng xây dựng thương hiệu “học lại”.
Thị trấn Mai Hoa, nơi có trường trung học Sâm Nguyên, vốn là một thị trấn có ít dân số, nhưng vì trường trung học Sâm Nguyên ngày càng nổi tiếng, thị trấn này cũng trở nên sầm uất. Xe cộ tấp nập khiến người ta cảm giác đây là một huyện thành sầm uất, thậm chí ban ngày đến đây, còn có khả năng tắc đường.
Trẻ con đến học ở trường trung học Sâm Nguyên, nhưng ký túc xá của trường trung học Sâm Nguyên không có nhiều chỗ ở, cho nên lũ trẻ đa số phải có phụ huynh đến “kèm học”. Việc kèm học ở xa cũng không hoàn toàn giống với kèm học ở địa phương, đó là phụ huynh phải thuê một căn nhà ở gần trường, sau đó thôi việc, đến thành phố Sâm Nguyên phục vụ chăm sóc, kèm con mình học xong một năm học lại.
Coi trọng giáo dục là cơ sở để thực hiện sự phát triển của dân tộc, nhưng tâm lý sùng bái trường nổi tiếng quá mức, mù quáng đua theo người khác, lại có vẻ hơi dị thường.
Nhu cầu kích thích nguồn cung mặc dù chưa có nhà đầu tư kinh doanh bất động sản nào đầu tư xây dựng rộng ở đây, nhưng từ lâu dân làng ở địa phương đã tận dụng đất ở của mình xây hàng dãy nhà cấp bốn các kiểu phong cách, để đáp ứng nhu cầu nhà ở. Nghe nói, những công trình sơ sài này, mỗi mùa hè đều không đáp ứng đủ nhu cầu.
Bây giờ người ở thị trấn đã đông lên, vì không giống như những trường học khác, cho dù là học sinh được lên lớp của trường hay là học sinh học lại từ trường khác thì cũng đều đã đến trường trường trung học Sâm Nguyên không có kỳ nghỉ hè, học sinh đã bắt đầu học kỳ được nửa tháng rồi.
Hàn Lượng lái ô tô khám nghiệm vòng qua dòng xe đông đúc, phóng về phía đông thị trấn. Đi qua được khu vực sầm uất, cuối cùng đã nhìn thấy khu vực tương đối hẻo lánh ở phía đông thị trấn, có mấy ô tô cảnh sát đang nháy đèn.
Mấy ô tô cảnh sát nối đuôi nhau, tạo thành một đường vòng cung ở cổng của một căn nhà xây tạm, chặn mười mấy người dẫn hóng xem ở ngoài hiện trường. Một đường dây cảnh giới màu xanh lam xen lẫn màu trắng đã được căng ở cổng căn nhà xây tạm, Phó trưởng Công an Tiền đến hiện trường từ trước đang chắp tay sau lưng đứng phía ngoài dây cảnh giới, nghe một người đàn ông có giọng the thé nói gì đó.
Nhìn thấy xe chúng tôi đỗ lại từ phía xa, Phó trưởng Công an Tiền liền xuyên qua vòng cung ô tô đi về phía chúng tôi. Người đàn ông có giọng nói the thé thấy Phó trưởng Công an Tiền đi ra chỗ khác, lập tức kêu khóc: “Thế có khổ thân tôi không cơ chứ! Cho một tên cầm thú thuê nhà! Thế này thì tôi làm sao thu hồi được vốn xây nhà đây!”
Xem ra, tình hình cụ thể của vụ án mà cảnh sát nắm được, không biết là bị rò rỉ ra ngoài hay là người dân tự suy đoán, đã lan truyền khắp nơi.
Chúng tôi xuyên qua đám đông vây quanh, đi về phía Phó trưởng Công an Tiền, nghe thấy mấy người dân hóng xem đang bàn tán.
“Bà không biết chứ, đứa con gái nhà này xinh xắn lắm.”
“Đúng thế, khu vực gần đây có ai không biết cháu gái họ Bành này, đúng là đẹp từ trong trứng nước!”
“Bà gặp mẹ nó bao giờ chưa? Mẹ nó trông xấu lắm, chắc là con gái giống bố.”
“Bố nó, không phải cũng chết trong đó rồi à?”
“Ai bảo thế? Đấy là bố dượng của nó! Bà nghĩ mà xem, mẹ con bé này đúng là vô tâm, để một đứa con gái xinh xắn như thế ở cùng bố dượng, không xảy ra chuyện thì sao!”
“Thảo nào lão bố dượng lại nhòm ngó cô con gái, lão bố dượng cưới lần này chắc chắn là nhắm vào cô con gái rồi.”
“Mẹ nó chắc chắn cũng không phải là tốt đẹp gì, để duy trì hôn nhân, giả vờ như không thấy chuyện khốn nạn chứ gì!”
“Khổ thân con bé, xinh như thế, cả đôi vợ chồng cưới lần hai này đều không tốt đẹp gì.”
Tôi nghe không hiểu ra làm sao, cũng không nghĩ nhiều, bắt tay Phó trưởng Công an Tiền vừa đi tới. Phó trưởng Công an Tiền ra hiệu cho chúng tôi biết có thể mặc đồ khám nghiệm được rồi. Cho dù người khác bàn luận thế nào, trong tình huống như vậy, không thể nào chiếm dụng phòng người khác đang thuê trọ để làm trung tâm chỉ huy của ban chuyên án, nên vào hiện trường giới thiệu tình hình vụ án vẫn an toàn hơn.
Chúng tôi nhanh chóng mặc xong đồ khám nghiệm, bước qua dây cảnh giới đi vào trong sân của hiện trường cùng Phó trưởng Công an Tiền.
So với những căn nhà xây tạm để cho thuê khác, khu nhà này có thể được coi là “nhà sang trọng” rồi. Nhà những người khác thuê trọ có thể chỉ là một gian nhà mái bằng nhỏ vừa là chỗ nấu nướng vừa là chỗ ngủ, nhưng khu nhà này là một căn nhà hai tầng.
Trong sân chỉ có một nhà duy nhất, cổng hướng về phía nam. Sau khi vào sân, phía tây là một gian bếp, phía bắc là một căn nhà nhỏ hai tầng, các hướng khác đều là tường bao quanh sân cao khoảng hơn 2 mét. Diện tích căn nhà hai tầng này cũng không lớn, tầng 1 chỉ là một phòng vệ sinh và một phòng khách. Từ cầu thang lên tầng 2, phía đông và phía tây mỗi bên có một gian phòng ngủ.
Mặc dù lúc này xác chết đã được mang đi, nhưng vì cầu thang phòng khách và trong sân đều có rất nhiều vết máu, nên chúng tôi tạm thời không vào hiện trường trung tâm.
“Nạn nhân nữ tên là Bành Tư Hàm, 18 tuổi, là học sinh học lại lớp mười hai ở trường trung học Sâm Nguyên.” Phó trưởng Công an Tiền dẫn chúng tôi đến một góc sân, nói với chúng tôi, “Cô bé sinh ra và lớn lên ở thành phố Thanh Hương. Năm nay thi đại học không đỗ trường trọng điểm, mà mẹ cô bé yêu cầu cô bé ít nhất phải đỗ trường trọng điểm, cho nên nhờ người xin cho đến trường trung học Sâm Nguyên học lại. Người chết là nam tên là Nhậm Tiền Tiến, 48 tuổi, là chủ quản khu vực của tập đoàn đầu tư thành phố Thanh Hương. Theo kết quả điều tra, Nhâm Tiền Tiến và mẹ của Bành Tư Hàm là vợ chồng, đều là cưới lần thứ hai.”
“Tình hình cuộc hôn nhân trước đây của họ thế nào?” Lâm Đào vừa chỉnh lại găng tay, vừa quan sát tường bao quanh sân.
“Bành Tịch mẹ của Bành Tư Hàm, năm nay 44 tuổi, là Phó chủ nhiệm Trung tâm phòng chống bệnh tật thành phố Thanh Hương chồng chị ta đã mất vì ung thư, sau đó chị ta cũng mãi không đi bước nữa.” Phó trưởng Công an Tiền đáp, “Ba năm trước, vì quan hệ công việc, chị ta quen Nhậm Tiền Tiến, sau khi tiếp xúc một năm thì cưới. Nhậm Tiền Tiến năm năm trước đã ly dị vợ do mâu thuẫn trong tình cảm, có một con trai đã theo vợ ra nước ngoài, cho nên có thể nói anh ta độc thân. Theo kết quả điều tra, tình cảm giữa Nhậm Tiền Tiến và Bành Tịch cũng rất tốt đẹp, điều tra về các mối quan hệ xã hội của hai người cũng đều cho thấy họ là người bình thường, tính tình hòa nhã, không có điểm gì đặc biệt.”
“Bành Tịch thì thế nào? Bây giờ chị ta ở đâu?” Tôi nghĩ đến những lời bàn tán của quần chúng hóng xem, liền hỏi.
“Đã đến đây trước các anh, tâm trạng hoảng loạn, sau khi được đồn công an an ủi, bây giờ đã ổn định hơn, rất nhiều thông tin điều tra cũng đều là do chị ta cung cấp.” Phó trưởng Công an Tiền nói, “Nhưng theo như tình hình điều tra vòng ngoài, có thể xác định, sau khi Bành Tư Hàm thi trượt đại học, Bành Tịch lập tức quyết định cho cô bé học lại. Tỉ lệ học sinh học lại đỗ đại học ở trường trung học Sâm Nguyên rất cao, cho nên Bành Tịch đã quyết định gửi con gái đến đây. Nhưng, đến đây học lại, buộc phải có người nhà đi cùng, mà Bành Tịch là công chức, không thể xin nghỉ dài hạn để đi cùng.”
“Cho nên, Nhậm Tiền Tiến đã chủ động nhận đi cùng?” Trần Thi Vũ hiển nhiên đã nghe thấy những lời bàn tán của quần chúng, liền nói với vẻ mặt khó chịu, “Nghe đã thấy đúng là không có ý đồ gì tốt đẹp.”
“Đúng là chủ động nhận đi cùng.” Phó trưởng Công an Tiền nhăn nhó cười và nói, “Khi đó Nhậm Tiền Tiến chủ động nói với Bành Tịch, mình là chủ quản khu vực, có thể xin phụ trách phát triển nghiệp vụ khu vực Sâm Nguyên, đến làm việc ở khu vực thành phố Sâm Nguyên. Mặc dù trường trung học Sâm Nguyên cách khu trung tâm thành phố một quãng đường mười mấy ki-lô-mét, nhưng Nhậm Tiền Tiến thấy chuyện đó không thành vấn đề, thế là hằng ngày lái xe mười mấy ki-lô-mét đi làm. Vấn đề ăn uống, chỉ cần hằng ngày Bành Tư Hàm ăn ở nhà ăn hoặc ăn ở quán ăn nhỏ trên thị trấn là được. Thấy con gái có thể học ở trường trung học Sâm Nguyên, Bành Tịch tất nhiên là rất vui mừng, cũng không nghi ngờ gì, đồng ý luôn.”
“Đúng là không có trách nhiệm với con!” Sắc mặt Trần Thi Vũ càng khó chịu hơn.
“Đừng có thành kiến ngay từ đầu.” Tôi nhắc Trần Thi Vũ.
“Cái này, quả thực không phải là có thành kiến ngay từ đầu, các vết tích ở hiện trường cơ bản có thể khẳng định tình hình vụ án mà các anh đã biết.” Phó trưởng Công an Tiền lại cười nhăn nhó và nói, “Đừng vội, tôi nói xong tình hình điều tra giai đoạn trước đã.”
“Bành Tịch nhìn nhận thế nào về việc này?” Tôi hỏi tiếp.
“Bành Tịch cũng đã nghe thấy những lời bàn tán của quần chúng hóng xem, nhưng khi tâm trạng ổn định hơn một chút, chị ta một mực khẳng định với cảnh sát là mình tin rằng Nhậm Tiền Tiến không thể nào lại làm chuyện như vậy.” Phó trưởng Công an Tiền nói, “Có điều, thái độ kiên định của chị ta khiến chúng tôi nghi ngờ, vì công việc của chị ta cũng đặc biệt, à, chị ta làm ở Trung tâm phòng chống bệnh tật, quản lý bệnh dịch. Thời gian này, chị ta căn bản không thể có thời gian đến thăm con gái. Chúng tôi hỏi chị ta bao lâu đến thăm con gái một lần, chị ta cũng không nói được gì thật. Chị ta hoàn toàn không hiểu tình hình cụ thể về cuộc sống của Nhậm Tiền Tiến và Bành Tư Hàm ở bên này, thế mà cứ nhất mực nói là tin tưởng Nhậm Tiền Tiến, khiến cho mọi người cảm giác có vẻ như muốn che giấu gì đó.”
Tôi cắn môi gật đầu.
“Còn nạn nhân nam bị thương, tên là Mã Nguyên Đằng, năm nay vừa tròn 17 tuổi, là học sinh lớp mười một lên lớp mười hai của trường trung học Sâm Nguyên, cũng có nghĩa là, cậu ta là người địa phương, là học sinh của trường, không phải là học sinh học lại. Vì là học sinh được lên lớp của trường nên cậu ta ở trong trường. Phó trưởng Công an Tiền tiếp tục giới thiệu tình hình vụ án, “Sau khi trường sắp xếp lại các lớp mười hai, Bành Tư Hàm và Mã Nguyên Đằng được phân vào cùng một lớp, là bạn cùng lớp. Theo tình hình điều tra giai đoạn trước, chúng tôi phát hiện thấy, Mã Nguyên Đằng là một cậu bé có tính cách tương đối hướng nội, nhưng rất nhiệt tình với bạn bè, mọi người đánh giá rất tốt về cậu ta, thành tích học tập vô cùng xuất sắc, trong kỳ thi đánh giá tình hình sau khi phân lớp, điểm thi của cậu ta đứng thứ nhất trong lớp và đứng thứ ba toàn khối. Nói cách khác, cho dù là trong mắt bạn cùng học hay là các thầy cô giáo, Mã Nguyên Đằng cũng đều là học sinh tốt chính hiệu. Nhưng Bành Tư Hàm thì tương đối tệ, mặc dù trẻ con ở đây đều là bạn mới quen, không hiểu lắm, nhưng đều đánh giá không tốt lắm về Bành Tư Hàm, nói là cô bé có vẻ không ngoan, tính cách tương đối hướng ngoại, hơn nữa thành tích học tập không tốt, điểm thi đánh giá tình hình thuộc nhóm xếp cuối lớp.”
“Quan hệ của hai đứa thế nào?” Tôi không kìm được, ngắt lời.
Phó trưởng Công an Tiền đáp: “Hai đứa vừa mới quen nhau được nửa tháng, hầu hết các bạn cùng lớp đều nói, hai đứa chưa hề nói chuyện với nhau một câu nào. Cũng có bạn nói, Mã Nguyên Đằng hình như có tìm Bành Tư Hàm để mượn đồ dùng học tập gì đó. Nói tóm lại, hai đứa không thân nhau. Sau đó, về quá trình xảy ra sự việc, cậu Lý, cậu nói đi, cậu hiểu rõ nhất.”
Một trinh sát viên họ Lý phụ trách điều tra bước lên một bước, giở cuốn sổ ra, nói: “Hiện tại, quá trình xảy ra sự việc đều là do Mã Nguyên Đằng kể lại, à, tất nhiên, bộ phận kiểm tra dấu vết cũng đã tiến hành kiểm chứng.”
“Cậu nói xem nào.” Tôi vừa hỏi, vừa giở xem cuốn sổ khám bệnh của Mã Nguyên Đằng lấy từ bệnh viện mà cảnh sát Lý đưa.
Đây là một cuốn sổ khám bệnh cấp cứu, ghi lại quá trình khám chữa bệnh khi Mã Nguyên Đằng được đưa đến bệnh viện.
Sáng sớm hôm nay, sau khi người bệnh được phát hiện, 120 đã đưa gấp đến bệnh viện.
Kiểm tra: Ý thức mơ hồ, da tái nhợt. Vết chém ở trán dài khoảng 10 cen-ti-mét, sâu đến xương có thể thấy bản ngoài xương sọ bị gãy. Vai và lưng có năm vết chém, vết thương hở miệng, dài khoảng 8 cen-ti-mét, sâu đến xương vai. Những vết thương nói trên có thể thấy chảy máu liên tục, huyết áp: 80/60mmHg hô hấp: 20 lần/phút, nhịp tim: 110 lần/phút.
Sau khi vào viện, đưa đến phòng Phẫu thuật cấp cứu, tiến hành phẫu thuật, gây tê cục bộ, làm sạch và khâu vết thương, đồng thời cầm máu, truyền dịch, truyền máu, điều trị triệu chí thuật thành công, đưa về phòng bệnh, ý thức hồi phục, đo huyết áp: 100/75mmHg, nhịp tim 90 lần/phút. Tiếp tục cho điều trị cầm máu, truyền dịch.
Kiểm tra bổ trợ: Gãy bản ngoài xương trán, xuất huyết ít dưới màng cứng.
Chẩn đoán: Gãy xương sọ, xuất huyết dưới màng cứng, toàn thân có nhiều vết rách phần mềm, bất tỉnh do mất máu.
“Sau khi làm phẫu thuật, Mã Nguyên Đằng được đưa đi chụp CT sọ não, chụp xong, mới quay về phòng bệnh dành cho bệnh nhân cấp cứu, lúc đó chúng tôi đã đợi ở phòng bệnh rồi.” Cảnh sát Lý nói, “Khi đó cậu ta đã tỉnh táo, liền kể cho chúng tôi nghe về quá trình xảy ra sự việc. Khoảng 8 giờ tối hôm qua, Mã Nguyên Đằng tự học xong ở trường, nhớ ra mình đã mượn một bộ đồ dùng học tập của Bành Tư Hàm. Vì Bành Tư Hàm không tham gia lớp tự học ở trường mà bài kiểm tra thử hôm nay cần dùng đến bộ đồ dùng học tập này, nên cậu sợ là hôm nay Bành Tư Hàm không có dụng cụ để dùng, liền đến nhà cô bé trả đồ dùng học tập. Khi đi đến sân nhà cô bé, cậu phát hiện thấy cổng mở, nên đi luôn vào. Vừa vào trong sân, cậu đã nghe thấy tiếng kêu của Bành Tư Hàm, liền vội vàng đi lên tầng 2, thấy cửa căn phòng ngủ phía đông ở tầng 2 bị hỏng. Từ cửa căn phòng ngủ phía đông ở tầng 2, Mã Nguyên Đằng trông thấy Nhậm Tiền Tiến đè lên người Bành Tư Hàm, lấy tay bịt miệng cô bé, còn phía dưới người Bành Tư Hàm toàn là máu. Lúc đó Mã Nguyên Đằng sợ quá, bất giác hét lên một tiếng. Nhậm Tiền Tiến nghe thấy tiếng Mã Nguyên Đằng, liền xông tới, lúc đó Mã Nguyên Đằng nhìn thấy tay Nhậm Tiền Tiến cầm một con dao, Mã Nguyên Đằng không có cách nào, đành tiện tay cầm lấy một con dao khác trên lối đi ở tầng 2, đuổi theo Nhậm Tiền Tiến. Nhậm Tiền Tiến liền chạy xuống tầng 1, định chạy ra sân, Mã Nguyên Đằng đuổi đánh ở phía sau. Hai người đã cầm dao đánh lộn ở trong sân, cuối cùng Nhậm Tiền Tiến ngã ra đất trước, còn Mã Nguyên Đằng cũng kiệt sức, cố hết sức bò ra cổng để kêu cứu, nhưng cuối cùng cũng mất ý thức.”
“Sự việc xảy ra vào tối hôm qua?” Lúc này Lâm Đào đã đi một vòng quanh sân, hỏi.
Cảnh sát Lý gật đầu, nói: “Vâng, có điều cho đến tầm 6 giờ sáng nay, có người đi qua cổng, phát hiện ra Mã Nguyên Đằng người đầy máu nằm gục ở cổng, mới báo cảnh sát.”
“Chịu đựng suốt một đêm, cậu bé này sức khỏe tốt thật, rất kiên cường.” Đại Bảo khen ngợi.
“Nói tóm lại, bị thương không nghiêm trọng lắm, tốc độ mất máu chậm, mới giữ được tính mạng.” Tôi cau mày nhìn cuốn sổ khám bệnh và nói, “Thương tích ở đầu tương đối nặng, đây chính là nguyên nhân tại sao trước khi bị bất tỉnh vì mất máu, cậu ta không thể kêu cứu được, xuất huyết trong sọ não khiến toàn bộ cơ thể rơi vào trạng thái lơ mơ.”
“Anh nói là bộ phận kiểm tra dấu vết đã kiểm chứng lời khai, đúng không?” Lâm Đào hỏi.
Một cảnh sát khám nghiệm hiện trường từ phía sau Phó trưởng Công an Tiền bước ra, lấy ra một chiếc iPad, mở ảnh hiện trường ra cho Lâm Đào xem: “Trưởng khoa Lâm, anh xem, mặc dù hiện trường có rất nhiều vết chân dính máu, nhưng đường đi vẫn rất rõ ràng. Vết chân dính máu chủ yếu là hai loại dấu giày, một loại là dấu giày kiểu lượn sóng, loại kia là dấu giày kiểu ô vuông. Bên cạnh nạn nhân nữ Bành Tư Hàm đều là vết chân dính máu kiểu lượn sóng, không có kiểu ô vuông. Trên cầu thang, có thể nhận ra dấu chân dính máu kiểu lượn sóng ở phía trước, dấu chân dính máu kiểu ô vuông ở phía sau tạo thành hàng những vết chân đi về phía sân theo hàng đơn. Sau khi đến sân, các vết chân loạn xạ, không có trật tự nữa, rất rõ ràng, hai người đã cầm dao đánh lộn ở sân. Cuối cùng, là vết chân kiểu ô vuông từ giữa sân kéo dài đến cổng thì kết thúc. Chúng tôi đã kiểm tra, giày của người chết Nhậm Tiền Tiến là giày thể thao L kiểu lượn sóng; còn giày của người bị thương Mã Nguyên Đằng là giày trượt kiểu ô vuông.”
“Như vậy là khớp với toàn bộ quá trình xảy ra sự việc, Nhậm Tiền Tiến xâm hại Bành Tư Hàm, bị Mã Nguyên Đằng phát hiện và đuổi theo, đánh lộn, sau đó Mã Nguyên Đẵng đi ra cổng.” Lâm Đào nói, “Thế là vụ án này đã rất rõ ràng rồi, dù gì thì hành vi xâm hại Bành Tư Hàm rõ ràng là nguyên nhẫn gây ra sự việc, Bành Tư Hàm mất máu quá nhiều, người xâm hại cô bé tất sẽ để lại vết chân dính máu, còn bên cạnh Bành Tư Hàm chỉ có vết chân của Nhậm Tiền Tiến, thế là có thể nói rõ vấn đề rồi.”
“Hung khí thì thế nào? Là những loại dao gì?” Tôi hỏi.
Cảnh sát khám nghiệm chuyển iPad ra trước mặt tôi và nói: “Một con dao găm, một con dao bổ dưa hấu, đều rơi ở giữa sân.”
Tôi nhìn qua, trong ảnh có hai con dao dính máu nghiêm trọng trong đó một con dao găm mũi nhọn, lưỡi dao rộng khoảng 3 cen-timét, một con nữa là dao bổ dưa hấu, mũi tròn, dài khoảng hơn 20 centi-mét, lưỡi dao rộng khoảng 5 cen-ti-mét. Cả lưỡi dao và chuôi dao đều ướt máu, như vậy sẽ không thể lấy được dấu vân tay trên dao.
“Mặc dù công tác kiểm tra dấu vết đã kiểm chứng sự thật rất rõ ràng, nhưng vẫn cần chứng cứ chắc chắn.” Tôi nói, “Dù sao ba đương sự cũng chỉ có một người còn sống, chúng ta phải có chứng cứ chắc chắn hơn để chứng thực lời khai của cậu ta, như vậy mới có thể hoàn thiện vụ án.”
“Đúng thế, mặc dù kết cục rất thảm, nhưng chứng cứ chắc chắn không chỉ thuận tiện cho việc kết thúc vụ án, xác định rõ Mã Nguyên Đằng là phòng vệ chính đáng, mà đồng thời cũng thuận tiện cho việc khen thưởng đối với Mã Nguyên Đằng, cậu học sinh học tập tốt, phẩm chất tốt này.” Đại Bảo ưỡn ngực nói, “Đây cũng là trách nhiệm của bác sĩ pháp y chúng tôi.”