← Quay lại trang sách

Chương 2

“Đúng rồi, quần áo của hai người chết và một người bị thương đều đã đưa đi làm xét nghiệm DNA rồi chứ?” Tôi hỏi.

Phó trưởng Công an Tiền gật đầu, nói: “Việc này đã bố trí rồi, bây giờ quần áo của người chết chắc đã cởi ra rồi, sẽ đưa trực tiếp đến phòng DNA; quần áo của người bị thương, chúng tôi cũng đã đến bệnh viện lấy, cởi ra khi làm phẫu thuật. Đây đều là lấy vật chứng theo quy trình mà, chúng tôi sẽ không lơ là.”

Tôi bổ sung: “Việc lấy vật chứng không thể lơ là được, việc kiểm tra càng không thể lơ là, mặc dù tình hình vụ án rất rõ ràng, nhưng chắc chắn phải lấy mẫu vết máu ở nhiều chỗ, nhiều điểm trên quần áo, làm chặt chẽ, tuyệt đối không được tùy tiện lấy mẫu vết máu ở vài chỗ để làm rồi báo cáo.”

Phó trưởng Công an Tiền gật đầu, cầm điện thoại di động phân công nhiệm vụ.

Tôi nói tiếp: “Đi, chúng ta ra hiện trường xem thế nào.”

Trong sân, đã xếp tấm lót sàn bảo vệ hiện trường. Chúng tôi đi theo các tấm lót sàn, vừa quan sát các vết chân dính máu hỗn loạn trên mặt sàn và rất nhiều vết máu thấm ướt, bắn phụt, vừa đi đến lối lên cầu thang của ngôi nhà. Trên cầu thang, cảnh sát kiểm tra dấu vết dùng phấn vẽ rất nhiều vòng tròn, cho thấy trong các vòng tròn là các vết chân dính máu đã được phát hiện, thế nên chúng tôi vòng qua các vòng tròn, đi lên tầng 2.

Vừa lên đến tầng 2, đã nhìn thấy một cái bàn nước để ở giữa lối đi trên tầng 2, trên bàn có mấy vệt nước màu đỏ nhạt, theo kinh nghiệm của tôi, đó hoàn toàn không phải là vết máu. Tôi lôi cái thùng rác ở dưới gầm bàn nước ra, bên trong có mấy mảnh vỏ dưa hấu, cho thấy vết nước màu đỏ nhạt trên bàn nước là nước dưa hấu. Trước khi vụ án xảy ra, hai nạn nhân đã ăn dưa hấu ở đây.

Phòng ngủ phía đông là phòng của Bành Tư Hàm, cửa phòng đã bị đạp mở, làm cho khóa cửa rơi xuống, nhưng trên cửa không có dấu chân để lại. Đèn trong phòng cũng đang bật sáng, trên giường rất lộn xộn. Mặc dù xác chết đã được mang đi, nhưng có thể nhìn thấy trên ga ở mép đầu giường phía đông và trên sàn nhà có một vũng máu lớn, cùng với rất nhiều vết chân dính máu rõ rệt, xung quanh vũng máu còn có không ít vết máu dạng bắn phụt. Ngoài ra, mọi thứ trong phòng đều bình thường.

Gian phòng ngủ phía tây là phòng của Nhậm Tiền Tiến, đèn trong phòng cũng đang bật sáng, trong phòng rất ngăn nắp, không có gì bất thường, trên nền nhà cũng không có vết chân dính máu. Tôi bước vào phòng, đi một vòng, phát hiện thấy chiếc máy tính All in one mặc dù màn hình màu đen, nhưng đèn nguồn điện vẫn sáng. Tôi lắc chuột một cái, màn hình máy tính lập tức sáng lên. Trên màn hình, là một bảng Excel, trong một cột của bảng tính có một chuỗi phiên âm, mà ô chọn chữ nhập vào máy vẫn đang lơ lửng phía dưới chuỗi phiên âm.

Tôi cau mày, nhìn kĩ những chữ cái trên bảng tính, đều là thuật ngữ chuyên ngành trong lĩnh vực thương mại, tôi cũng không hiểu.

“Lâm Đào, hiện trường chúng tôi không có gì để xem nữa đâu.” Tôi gọi Lâm Đào và bảo, “Chúng tôi đi giải phẫu tử thi đây, chỗ này giao cho cậu.”

“Được, chuyện nhỏ.” Lâm Đào lập tức đáp lời.

“Đừng xem thường vụ án này.” Tôi vẫn cau mày, nói, “Bao gồm cả cửa ra vào, khóa cửa, và hiện trường phía ngoài, đều phải xem xét kĩ lưỡng.”

“Cậu cứ yên tâm, tớ làm khám nghiệm lâu năm rồi, những việc theo quy trình này, không quên đâu.” Lâm Đào nói.

“Đi thôi, Đại Bảo, Tiểu Lông Vũ và tôi đi xe của Hàn Lượng, Tử Nghiên, cô đến trường xác nhận thời gian Mã Nguyên Đằng rời trường qua camera giám sát.” Tôi nói, “Nhân tiện xem xung quanh đây có camera giám sát không.”

“Lại để một mình tôi ở lại?” Lâm Đào nhìn Trần Thi Vũ một cái.

“Sao lại một mình? Chúng tôi bao nhiêu người ở lại với anh đây, Trưởng khoa Lâm.” Nhân viên khám nghiệm hiện trường bước tới, cười nói với Lâm Đào.

Lâm Đào miễn cưỡng nhún vai, tiếp tục ngồi trên nền nhà quan sát vết chân dính máu.

Lúc này, Tiêu Kiếm, Đội trưởng đội kỹ thuật Công an thành phố Sâm Nguyên gọi điện thoại cho tôi, nói việc khám nghiệm tử thi đã chuẩn bị bắt đầu, cho nên chúng tôi không ở lại hiện trường lâu, phóng xe hướng về nhà tang lễ của thành phố Sâm Nguyên.

Đội trưởng Tiêu Kiếm xuất thân là bác sĩ pháp y, nên rút khỏi hiện trường trước cùng hai bác sĩ pháp y của địa phương, đến nhà tang lễ tiến hành khám nghiệm tử thi. Khi chúng tôi đến nhà tang lễ, Đội trưởng Tiêu và mọi người đã tiến hành khám nghiệm sơ bộ bên ngoài tử thi của Bành Tư Hàm.

“Tử thi ở trên giường trong phòng ngủ phía đông hiện trường ở tư thế nằm ngửa.” Đội trưởng Tiêu nói, “Nửa người phía dưới ướt máu, xung quanh còn có những vết máu dạng bắn phụt.”

Bác sĩ pháp y Thúc Tùng thuộc Công an thành phố Sâm Nguyên là bạn học của tôi, tôi thấy anh đang cẩn thận cắt móng tay người chết, liền mặc đồ giải phẫu vừa bước tới trợ giúp, vừa nói: “Cắt móng tay phải cẩn thận, móng tay cắt xong phải hứng chính xác vào túi đựng vật chứng, tránh không để móng tay rơi xuống bàn giải phẫu, nếu không sẽ bị nhiễm DNA của người khác trên bàn giải phẫu. Đây cũng là một việc kỹ thuật.”

Trong lúc nói chuyện, một mẩu móng tay của nạn nhân đã được cắt ra, rơi vào túi vật chứng.

“Việc này, đã luyện thành thạo lâu rồi.” Bác sĩ pháp y Thúc bật cười thành tiếng.

“Thế nào? Việc khám nghiệm bên ngoài tử thi thế nào rồi?” Tôi hỏi.

Bác sĩ pháp y Lưu, trợ lý của bác sĩ pháp y Thúc, dùng kẹp cầm máu kẹp môi của nạn nhân, lật ra và nói: “Toàn thân người chết chủ yếu có hai chỗ tổn thương, một là vết rách ở niêm mạc khoang miệng, khớp với tình trạng bị bịt mũi, bịt miệng, để ngăn không cho cô bé kêu to, do đó gây ra tổn thương; một chỗ nữa, chính là vết đâm ở phía trong đùi phải của người chết, chúng tôi vừa kiểm tra, rất sâu, căn cứ vào rất nhiều vết máu ở hiện trường để phân tích thì cô bé bị đâm rách động mạch đùi. Cô bé mặc váy ngủ, đùi hở, không có quần che chắn, nên hình thành rất nhiều vết máu dạng bắn phụt ở hiện trường.

“Chỉ có hai chỗ tổn thương?” Tôi hỏi, “Cũng có nghĩa là, âm đạo bình thường?”

“Quần lót nguyên vẹn, hơn nữa âm đạo không bị tổn thương, màng trinh cũng nguyên vẹn.” Bác sĩ pháp y Lưu nói, “Cho thấy tay Nhậm Tiền Tiến này chưa làm được gì đã bị Mã Nguyên Đằng nhìn thấy.”

“Bịt miệng, dùng dao đâm, là để uy hiếp và khống chế?” Tôi cau mày, lắc đầu, lại hỏi tiếp, “Quần áo của người chết thì thế nào?”

“Quần áo, vừa nãy Phó trưởng Công an Tiền gọi điện thoại chỉ đạo, đã mang đi xét nghiệm DNA trước rồi.” Bác sĩ pháp y Lưu vẫn cúi đầu cắt móng tay, nói, “Là váy ngủ mà, nên mặc dù trên người nạn nhân có vết dao đâm, nhưng không đâm rách quần áo, có điều chiếc váy ngủ có vết rách do bị xé, khớp với lời kể của Mã Nguyên Đằng.

Tôi bước tới bên cạnh tử thi, chỉnh cho hai bên mép vết thương hở trên đùi cô bé khép lại và nói: “Nhìn từ góc rách ở hai bên, một cùn một sắc, là dạng dao đâm một lưỡi, lưỡi rộng khoảng 3 cen-ti-mét.”

“Đúng thế, khớp với hình dạng con dao lấy được ở hiện trường”

“Nhưng…” Tôi ngập ngừng, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói, “Việc khám nghiệm bên ngoài tử thi của các anh đã xong, giải phẫu cũng sẽ nhanh thôi, tình hình đã rất rõ ràng rồi. Như vậy hiện tại xác định động mạch đùi bị đứt là vết thương trí mạng tuyệt đối, cái này phải lưu hồ sơ, ngoài ra còn phải xem trong dạ dày nạn nhân, có phải là có rất nhiều dưa hấu không.”

Bác sĩ pháp y Thúc gật đầu, nói, “Được rồi, cứ giao cho chúng tôi, trời nóng thế này, các anh nghỉ ngơi một tí đi.”

“Không nghỉ, tôi đi xem tử thi Nhậm Tiền Tiến xem thế nào.” Dứt lời, tôi thay một đôi găng tay khác, đi ra khỏi phòng Giải phẫu.

Phòng Giải phẫu của Công an thành phố Sâm Nguyên chỉ có một gian, bên trong cũng chỉ có một chiếc bàn giải phẫu, nên không thể đồng thời tiến hành giải phẫu hai tử thi cùng lúc. Nhưng lúc này tôi rất nóng lòng muốn kiểm tra tình hình thương tích của Nhậm Tiền Tiến, nên cũng không còn tâm trí đâu quan tâm đến ánh nắng nóng nực của buổi chiều nữa.

Tôi bảo Đại Bảo đến phòng để tử thi dùng xe chở xác đưa tử thi của Nhậm Tiền Tiến ra, kéo đến cửa phòng Giải phẫu. Chỉ có ở cửa phòng Giải phẫu, vì có mái hiên che, mới có một khoảng râm mát, hơn nữa gió lạnh từ điều hòa trong phòng Giải phẫu cũng có thể thổi ra một chút, cho chúng tôi bớt nóng nực.

Cho dù như vậy, còn chưa bắt đầu làm việc, tôi đã có thể cảm nhận được bên trong bộ đồ giải phẫu hoàn toàn không thoáng khí, quần áo của tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi cười nhăn nhó, nghĩ bụng mười mấy năm trước, khi hầu hết các nơi còn chưa xây dựng phòng Giải phẫu, cho dù mùa đông giá lạnh hay mùa hè nóng nực chẳng phải đều giải phẫu ở ngoài trời hay sao? Lúc đó cũng không thấy quá khổ, quá mệt. Xem ra, hoặc là thời gian không tha cho ai, hoặc là sướng quen rồi, chịu khổ rất khó.

Tôi làm mấy động tác dãn ngực, để lớp áo ướt đẫm mồ hôi đang dính chặt sau lưng bớt dính vào da, cho thoáng khí một chút, sau đó bắt đầu mở túi đựng xác.

Toàn bộ quần áo của Nhậm Tiền Tiến đã được cởi bỏ, mang đến phòng DNA làm xét nghiệm, nhưng vẫn chưa tiến hành khám nghiệm bên ngoài xác chết, nên những vết máu đã khô trên toàn bộ cơ thể vẫn chưa được làm sạch.

Nhưng, nhiều vết thương hở nằm song song trên ngực anh ta, trông rất rõ ràng trong những vết máu khô mờ. Vẫn như khi nãy, tôi chỉnh cho hai bên mép vết thương hở trên ngực khép lại, thở dài một tiếng và nói: “Hình dạng vết thương giống hệt như thương tích trên người Bành Tư Hàm, do cùng một loại dụng cụ gây ra.”

“Cậu thở dài gì thể? Nóng quá?” Đại Bảo vừa cười nói với tôi, vừa bắt đầu chỉ đạo Trần Thi Vũ chụp ảnh tử thi tất cả các góc độ, sau đó tiến hành khám nghiệm bên ngoài tử thi theo quy trình khám nghiệm. Sau khi lấy các mẫu xét nghiệm sinh học thông thường từ người chết, Đại Bảo xách đến một thùng nước, sau đó dùng một miếng vải làm ướt, lau bên ngoài tử thi.

“Trên ngực có sáu vết đâm vị trí song song nhau, kích thước to nhỏ cơ bản là bằng nhau, dài 3 cen-ti-mét.” Tôi nói, “Một vết đâm ở hàm dưới, sâu đến xương hàm dưới.”

Sau khi Đại Bảo lau xong, các vết máu trên tử thi dần dần biến mất, các vết thương cũng rõ ràng hơn. Tôi đo xong mỗi vết thương đều bảo Trần Thi Vũ ghi lại chi tiết.

“Chỉ có bấy nhiêu vết thương, hết rồi.” Lông mày tôi càng nhíu lại.

“Thế thì tôi bắt đầu rạch nhé.” Đại Bảo không hề chú ý tới tâm trạng trĩu nặng của tôi, đưa một đường dao rạch vùng da bụng và ngực.

“Sáu vết dao ở ngực, đều đâm vào khoang ngực qua kẽ giữa các dẻ sườn, giữa các dẻ sườn có thể nhìn thấy sáu vết thương.” Đại Bảo nói, “Xương sườn không bị gãy, nhưng trong cơ ngực lớn bên phải có hiện tượng xuất huyết rộng. Tôi tiếp tục mở xương ngực đây.”

Đại Bảo nhanh nhẹn dùng dao phẫu thuật cắt đứt xương sụn sườn, sau đó tách khớp xương ức, lấy xương ngực ra, để lộ toàn bộ khoang ngực.

“Ai chà, cả khoang ngực trái toàn là máu.” Đại Bảo nói, “Sáu nhát dao đều đâm vào khoang ngực trái.”

Tôi dừng suy nghĩ, bước đến cạnh tử thi, đợi Đại Bảo dùng “muôi lẩu” múc toàn bộ máu trong khoang ngực vào một ống chia độ xong, tôi vừa kiểm tra tình trạng bên trong khoang ngực của tử thi, vừa nói: “Máu tích tụ trong khoang ngực khoảng 1500 mi-li-lít, thêm chỗ máu chảy ra ở hiện trường, đủ để gây tử vong. Phía trên và phía dưới lá phổi bên trái, đều có hai vết thương màng tim có hai vết thương, tim bị rách hai chỗ.”

“Tim bị rách, chắc chắn là tổn thương gây tử vong.” Đại Bảo nói.

“Nạn nhân tử vong do tim bị rách và mất nhiều máu trong thời gian ngắn.” Dứt lời, tôi lại kiểm tra khoang bụng, trông có vẻ bình thường tìm đến thành dạ dày, cắt một lỗ rồi nói: “Anh xem, đúng là trước khi chết không lâu, đã ăn rất nhiều dưa hấu.”

“Ừm, Bành Tư Hàm cũng đã ăn dưa hấu.” Giọng bác sĩ pháp y Thúc vọng ra từ trong phòng Giải phẫu.

“Đại Bảo, anh khâu lại đi, chúng ta kiểm tra lại lưng của Nhậm Tiền Tiến.” Tôi nói.

“Việc này, có cần thiết không?” Đại Bảo hỏi, “Kiểm tra giải phẫu thông thường chỉ cần mở khoang ngực, bụng và hộp sọ là được rồi, tủy sống chắc không cần đâu, nguyên nhân tử vong của anh ta rõ ràng như vậy rồi.”

“Không kiểm tra tủy sống.” Dứt lời, tôi đi vào phòng Giải phẫu, ngồi xuống một góc trong phòng Giải phẫu, tiếp tục những suy nghĩ của mình.

Một lúc sau, Đại Bảo đã kiểm tra xong sọ não của người chết và khâu lại theo quy trình, lúc này tôi mới dừng những suy nghĩ của mình, cùng Đại Bảo lật xác chết lại, rạch da ở lưng người chết. Sau khi lần lượt rạch tách da, tổ chức dưới da, cơ thang, cơ lưng rộng. cơ dựng cột sống, chúng tôi phát hiện thấy dưới xương vai phải của người chết có một chỗ xuất huyết.

“Tôi biết rồi, vị trí xuất huyết này rất khó phát hiện, nằm ở giữa xương và cơ, nên không thể nào hình thành do bị ngoại lực trực tiếp đánh vào, mà hình thành do bị ép, cọ xát.” Trần Thi Vũ nhanh nhảu đưa ra ý kiến trước Đại Bảo.

Tôi gật đầu.

“Xong việc rồi.” Đại Bảo cầm kim chỉ lên, tiếp tục khâu lại và nói, “Vụ án kiểu này, đúng là không thú vị gì, chúng ta tranh thủ thời gian đến nhà cái tay Tiền Đại Doanh gì đó tìm xem thế nào đi.”

“Làm một vụ án là phải làm cho cẩn thận, đừng lãng đãng” Tôi nói, “Vụ án của Hứa Tinh tạm gác một bên đã, vụ án này không đơn giản như tưởng tượng đâu.”

“Không đơn giản sao?” Đại Bảo ngước mắt lên suy nghĩ.

“Ừ.” Tôi nói, “Trời sắp tối rồi, nhanh chóng khâu xong đi, chúng ta còn phải đến bệnh viện một chuyến.”

“Đến bệnh viện?” Đại Bảo hỏi vẻ nghi hoặc.

“Đúng thế, Tiểu Lông Vũ, cô bảo họ liên hệ với bệnh viện trước, bảo việc thay thuốc vào buổi tối, đợi chúng ta đến rồi hãy làm.” Tôi nói.

Việc bác sĩ pháp y kiểm tra người bị thương đang nằm viện là một việc tương đối phức tạp. Nếu vì kiểm tra tình hình thương tích, tự ý tháo băng của bác sĩ điều trị, chẳng may gây ra nhiễm trùng, thì hậu quả khôn lường. Nhưng không mở băng ra, lại không thể kiểm tra được tình trạng tổn thương của người bị thương. Cho nên, bác sĩ pháp y thường chọn lúc bác sĩ điều trị thay thuốc, kiểm tra tình hình tổn thương của người bị thương. Kiểm tra với sự giúp đỡ của bác sĩ điều trị sẽ tuyệt đối an toàn.

Trần Thi Vũ tất nhiên hiểu ý tôi, nhưng đối với vụ án có sự thật rõ ràng, chứng cứ xác thực, thì kiểm tra tình hình thương tích của người bị thương dường như là không cần thiết. Cô há miệng ngập ngừng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng hỏi tôi.

Hàn Lượng lái xe đưa chúng tôi đi về phía khoa Cấp cứu của bệnh viện Nhân dân thành phố Sầm Nguyên. Cảnh sát thuộc đồn công an khu vực bệnh viện nhận được thông báo của Trần Thi Vũ, đợi chúng tôi ở đầu đường, sau đó dẫn chúng tôi đi gặp trưởng phòng bảo vệ, trưởng phòng bảo vệ dẫn chúng tôi vào phòng bệnh khoa cấp cứu.

Bác sĩ khoa Cấp cứu đã ăn mặc chỉnh tề, cầm dụng cụ y tế đợi ở cạnh giường bệnh, đợi chúng tôi đến là có thể thay thuốc.

“Mã Nguyên Đằng phải không? Chúng tôi ở Công an tỉnh.” Tôi giơ thẻ ra, nói với Mã Nguyên Đằng đang dựa trên giường bệnh.

Cậu bé 17 tuổi này trông trưởng thành hơn so với tưởng tượng của tôi, cao 1,78 mét, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mép còn có không ít râu.

Cậu ta dựa vào gối, người đắp chăn của bệnh nhân, hai chân duỗi thẳng, hai bàn chân lộ ra ngoài, cầm một cuốn sách Toán cấp III, mắt nhìn xuống, không biết là đang chăm chỉ học bài, hay là cố ý tìm một lý do để không quan tâm đến chúng tôi.

“Chúng ta có thể nói chuyện được không?” Tôi nói.

“Cháu đã nói với cảnh sát rất nhiều lần rồi, không muốn nhắc lại nữa.” Mã Nguyên Đằng không ngước mắt lên, mà lạnh lùng đáp.

Tôi vừa ra hiệu cho bác sĩ có thể bắt đầu thay thuốc, vừa nhìn hai bàn chân to lộ ra bên ngoài chăn của Mã Nguyên Đằng, nói: “Chúng tôi không cần cháu kể lại toàn bộ diễn biến sự việc, chỉ hỏi một vài chi tiết.”

Bàn tay đang lật sách của cậu ta dừng lại, không biết là bác sĩ đã làm cậu ta đau hay là lời nói của tôi khiến cậu ta bất ngờ, có điều cậu ta vẫn nhanh chóng làm ra vẻ bình tĩnh, nói: “Chú hỏi đi.”

“Tôi muốn hỏi, cháu cầm dao gì và người đàn ông kia cầm dao gì?” Tôi hỏi thẳng vào vấn đề.

Mã Nguyên Đằng không trả lời ngay, mà làm ra vẻ đau đớn. Tôi thò đầu nhìn, băng quấn vết thương đã được tháo ra, để lộ ra vết thương ở lưng đã khâu liền. Vết thương đã khâu lại, nên không nhìn rõ được hình dạng, có điều vẫn có thể khẳng định hai mép rách rất nhọn.

Tôi đưa mắt về tiếp tục quan sát vẻ mặt của Mã Nguyên Đằng.

Cậu ta có vẻ ngập ngừng giây lát, rồi mới trả lời: “Cháu không nhớ rõ nữa.”

“Cậu...” Đại Bảo đang định hỏi, bị tôi ngăn lại.

Tôi nói: “Thôi được rồi, không còn vấn đề gì nữa.”

“Không, cháu nhớ ra rồi.” Mã Nguyên Đằng ngước mắt lên, nói, “Lúc đầu ông ấy cầm con dao găm, cháu tiện tay cầm con dao bổ dưa hấu. Sau đó trong lúc vật lộn, dao của cả hai người đều rơi xuống đất, lúc nhặt lên thì ngược lại.”

“Ồ, thảo nào cậu muốn đến.” Đại Bảo dường như chợt hiểu ra vấn đề của tôi.

Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên, tôi ngẫm nghĩ giây lát, rồi cười nói với Mã Nguyên Đằng: “Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn cháu đã hợp tác với cảnh sát, chúng tôi không làm phiền cháu nữa.”

Từ bệnh viện đi ra, tôi lên xe cảnh sát, vẻ mặt vẫn rất rầu rĩ.

“Tôi biết rồi, cậu nhìn vết thương trên cơ thể hai người chết và người bị thương, nên...” Đại Bảo vừa ngồi lên xe liền nói.

Tôi khoát tay, để Đại Bảo không làm ảnh hưởng đến mạch tư duy của mình, nói với Hàn Lượng: “Đi, đến phòng DNA của Công an thành phố.”

“Vâng!” Hàn Lượng nổ máy ô tô.

Gần như cùng lúc đó, điện thoại di động của tôi vang lên, tôi vừa thấy là Lâm Đào gọi đến, vội bắt máy.

“Trưởng khoa Tần, phía ngoài phòng ngủ đằng đông ở hiện trường, có một cái cây, rất gần cửa sổ.” Lâm Đào nói, “Chúng tôi tìm thấy vết tích leo trèo trên cành cây, rất mới.”

“Có giá trị đối chiếu không?” Tôi hỏi.

“Không, chỉ là vết cọ xát, hình thù nhìn không rõ.” Lâm Đào đáp, “Tớ nhìn rất lâu, hình như là hình lượn sóng, cũng chính là hình hoa văn ở đế giày của Nhậm Tiền Tiến.”

“Biết rồi, cậu quan sát kĩ đế giày, tớ đang vội đến phòng DNA, về rồi trao đổi nhé.” Tôi ngắt lời Lâm Đào.

Lâm Đào hơi bất ngờ, hỏi: “Cậu đi lấy thông tin DNA của số mẫu xét nghiệm sinh học lấy từ thời gian trước à?”

“Không, tớ còn phải đến giục phòng DNA nhanh chóng làm hai mẫu xét nghiệm nữa.” Dứt lời, tôi ngắt điện thoại, rồi nói với Trần Thi Vũ, “Có bố trí cảnh sát ở phía bệnh viện không?”

“Chắc là không, chúng ta đi vào cũng là trưởng phòng bảo vệ dẫn vào, không có xe cảnh sát.” Trần Thi Vũ nói, “Không cần thiết phải cử cảnh sát đến canh cậu ta đâu nhỉ?”

“Khi cậu ta là nhân chứng, đúng là không cần.” Tôi nói, “Có điều, cô cứ bảo Phó trưởng Công an Tiền cử hai cảnh sát đến canh cậu ta.”