Chương 3
Sáng sớm hôm sau, các tuyến điều tra tập hợp ở ban chuyên án. Nhóm khám nghiệm chúng tôi mỗi người một việc, làm việc suốt một đêm, cho nên ai nấy đều mệt mỏi bơ phờ. Nhất là Trình Tử Nghiên, hẳn đã kiểm tra camera giám sát cả đêm, hai mắt đỏ quạch.
Trần Thi Vũ không mạnh mẽ nhanh nhẹn như phong cách thường thấy, kẹp cuốn sổ, đi ở vị trí cuối cùng phía sau chúng tôi, đầu cúi thấp, mặt mày ủ rũ, dường như đang suy nghĩ điều gì.
“Anh cứ lấp la lấp lửng, rốt cuộc là thế nào?” Phó trưởng Công an Tiền thấy chúng tôi bước vào liền hỏi luôn.
“Hả? Tôi lấp lửng lúc nào? À, ý anh muốn nói đến chuyện tôi bảo các anh cử người canh Mã Nguyên Đằng chứ gì? Ha ha, chuyện đó có lý do của nó. Lúc trước tôi chỉ nghi ngờ thôi, không có chứng cứ, nên tôi cũng không dám tùy tiện nói bừa. Nhưng chiều hôm qua tôi đã đi hỏi Mã Nguyên Đằng, càng cảm thấy nghi ngờ hơn. Tôi lo rằng chúng tôi đường đột đến hỏi sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên đành bảo các anh cử người đến canh. Dù gì tôi vẫn cần một đêm để thu thập toàn bộ chứng cứ.” Tôi nói, “Có điều, bây giờ, tôi thấy cơ bản đã có đủ chứng cứ chứng minh là Mã Nguyên Đằng nói dối. Cũng có nghĩa là các anh có thể chuẩn bị thủ tục tạm giữ hình sự rồi.”
“Cậu ta nói dối?” Phó trưởng Công an Tiền ngạc nhiên, hỏi.
“Lúc đầu tôi cũng thấy không thể hiểu nổi.” Tôi nhún vai nói, “Nhưng, vụ án này đã tiến hành khám nghiệm hiện trường, loại trừ khả năng có người khác vào hiện trường gây án, như vậy chỉ có hai khả năng, khả năng thứ nhất là lời khai của Mã Nguyên Đằng đúng sự thật, khả năng thứ hai là Mã Nguyên Đằng đã nói dối để che giấu chân tướng của sự việc cậu ta mới là hung thủ.”
“Quả nhiên anh đã nghi ngờ Mã Nguyên Đằng! Được, rất mong anh nói rõ chi tiết xem.” Phó trưởng Công an Tiền bỗng nói bằng giọng rất văn vẻ.
Tôi sắp xếp lại mạch tư duy rồi nói: “Nếu cũng không vội, thì để tôi nói chi tiết toàn bộ, các anh cũng dễ hiểu nguyên nhân, hậu quả, cũng có thể là kinh nghiệm tham khảo cho các vụ án tương tự sau này. Nói thế này nhé, lúc đầu điều khiến tôi cảm thấy khó hiểu là tình trạng tổn thương trên cơ thể đối tượng tình nghi. Ở đây trước hết phải nói về sự khác biệt giữa vết chém và vết cứa. Hai loại tổn thương này, đều là tổn thương do dụng cụ sắc bén gây nên, nhưng dấu hiệu phản ánh đặc điểm của dụng cụ gây ra tổn thương thì khác nhau. Một đầu vết thương do bị cứa sẽ có dấu tích kéo dài, đầu kia sắc bén nhưng không quá nhọn, cũng có nghĩa là hình dạng hai góc của vết thương không đối xứng nhau, còn vết chém thì hai đầu sắc nhọn, hình dạng tương đối giống nhau. Ngoài ra, vết cứa thường không quá sâu, càng không dẫn đến gãy xương bên dưới, còn vết chém thường dẫn đến gãy xương. Bất cứ loại dao nào cũng có thể tạo ra vết cứa, nhưng phải loại dao mà lưỡi có độ dài và trọng lượng nhất định mới có thể tạo ra vết chém. Kết hợp với vụ án này, cả hai con dao để lại ở hiện trường đều có thể hình thành vết cứa, nhưng loại dao hình thành vết chém phải là con dao bổ dưa hấu.”
“Ừm, cái này dễ hiểu.” Phó trưởng Công an Tiền nói, “Điều khiến anh thấy khó hiểu là gì?”
“Lúc đầu tiên, tôi đã xem cuốn sổ khám bệnh của Mã Nguyên Đằng, sau đó lại nhìn vết thương của cậu ta.” Tôi nói, “Có thể khẳng định rằng, những vết thương trên người cậu ta là vết chém chứ không phải là vết cứa.”
“Vết chém, chỉ có thể là con dao bổ dưa hấu, cho thấy con dao mà Nhậm Tiền Tiến cầm là dao bổ dưa hấu.” Cảnh sát Lý, người phụ trách việc điều tra, nói.
“Đúng.” Tôi nói, “Nhậm Tiền Tiến cầm con dao bổ dưa hấu, Mã Nguyên Đằng cầm dao găm, điều này đúng là khớp với tình trạng thương tích của hai người, nhưng thế thì không thể giải thích được tình trạng thương tích của Bành Tư Hàm, vì vết thương ở đùi của cô bé là bị dao găm đâm.”
“Cho nên?”
“Cho nên, tôi đã đi hỏi Mã Nguyên Đằng, xem cậu ta nói thế nào.” Tôi nói, “Điều nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi là, cậu ta có một tố chất tâm lý và tư duy chặt chẽ mà những đứa trẻ cùng tuổi không thể có. Khi tôi hỏi, cậu ta rất dè chừng, lúc đầu nói là mình không nhớ. Sau đó, có thể cậu ta đã hiểu ra ý tôi muốn hỏi, liền nói đầu tiên Nhậm Tiền Tiến cầm dao găm, cậu ta tiện tay vớ lấy con dao bổ dưa hấu trên bàn nước ở phía ngoài phòng ngủ, nhưng trong quá trình vật lộn, dao của hai người đều rơi xuống đất, lúc nhặt lên đã đổi ngược lại.”
“Đúng thế, cách trả lời của cậu ta có thể giải thích cho tình trạng thương tích của cả ba người.” Phó trưởng Công an Tiền gật đầu, nói.
“Đúng vậy, cho nên tôi nói phản ứng của cậu ta vượt ra ngoài dự đoán của tôi.” Tôi nói, “Đáng tiếc, tôi vẫn khẳng định Mã Nguyên Đằng mới là hung thủ, chỉ là tôi không ngờ rằng IQ của cậu ta cao như vậy. Chúng ta tạm thời không nói đến xác suất dao của hai người cùng bị rơi trong quá trình vật lộn thấp thế nào, chỉ nói về thương tích của hai người. Trên người Nhậm Tiền Tiến chỉ có vết thương do dao găm, còn trên người Mã Nguyên Đằng chỉ có vết chém. Cũng có nghĩa là, theo lời của Mã Nguyên Đằng, trước khi dao bị rơi, hai người này đều chưa gây ra thương tích cho đối phương, đến khi dao bị rơi, nhặt lên rồi mới bắt đầu gây ra thương tích cho nhau, anh thấy xác suất xảy ra việc như vậy có phải là còn thấp hơn không?”
Tôi dừng lại giây lát, thấy mọi người đều không có phản ứng liền giải thích tiếp: “Chúng ta lại xem xét nguồn gốc hai con dao. Dao găm ở đâu ra, cái này thật sự không thể nào điều tra rõ được, cũng không biết có phải là sẵn có ở trong nhà nạn nhân hay không. Nhưng con dao bổ dưa hấu thì chắc chắn có thể khẳng định được để trên bàn nước ở lối đi sau khi gọt xong dưa hấu. Nếu Nhậm Tiền Tiến muốn dùng dao để ép Bành Tư Hàm, thì cầm luôn con gao bổ dưa hấu này sẽ có sức uy hiếp hơn, sao phải lấy ra một con dao găm không biết từ đâu ra, mà còn dễ gây ra thương tích cho mình để đe dọa?”
Mọi người đều im lặng, không tán đồng, cũng không phủ nhận quan điểm của tôi.
“Hơn nữa, qua khám nghiệm tử thi, có thể khẳng định rằng người Nhậm Tiền Tiến không di chuyển quá nhiều, bị đâm liên tục dẫn đến rách tim và tử vong.” Tôi nói, “Các vết thương của Nhậm Tiền Tiến nằm song song và tập trung ở ngực bên trái, chắc chắn là hình thành trong tư thế bị cố định. Kết hợp với kết quả kiểm tra lưng của Nhậm Tiền Tiến, chúng tôi cho rằng, khi đó anh ta đã bị Mã Nguyên Đằng khống chế, lưng ép xuống, cọ xát trên sàn nhà mới dẫn đến xuất huyết trong cơ. Nếu Mã Nguyên Đằng vốn chỉ mang tâm lý “tự vệ”, thì chuyện cậu ta ra tay tàn độc như vậy, có phải là rất khó giải thích hay không?”
“Liệu có phải là do bị chém, nên sinh ra thù hận, mới trút giận như vậy?” Phó trưởng Công an Tiền hỏi.
“Đã nói đến thương tích của Mã Nguyên Đằng, tôi lại giới thiệu kĩ một chút. Nhát dao trên trán Mã Nguyên Đằng chắc chắn là chém trực diện mặt đối mặt, cụ thể chém vào lúc nào, tôi cũng khó nói. Quan trọng là nhiều vết chém theo các hướng khác nhau, mức độ khác nhau trên lưng cậu ta. Điểm này khớp với diễn biến Mã Nguyên Đằng chạy ở phía trước, Nhậm Tiền Tiến đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi vừa chém. Đã là bị thương do bị đuổi và chém từ phía sau, thì Mã Nguyên Đằng vốn là phía “chính nghĩa”, tại sao lại đuối lý, để bị đuổi chém suốt? Còn phía “tà ác” là Nhậm Tiền Tiến lại hoàn toàn không có vẻ bị đuổi theo và chém, mà chỉ bị đâm một nhát trực diện, rồi bị đâm liên tục trúng phổi và tim trong tư thế cố định.”
“Ừm, có lý, nhưng những điều này đều chỉ là suy đoán, cùng lắm cũng chỉ là điểm đáng ngờ, không phải là chứng cứ.” Phó trưởng Công an Tiền nói.
“Đúng thế, cho nên vừa nãy tôi mới nói đây chỉ là điểm ban đầu khiến tôi thấy đáng ngờ.” Tôi nói, “Nhiều phát hiện và chứng cứ tiếp theo, cuối cùng đã chứng minh cho các điểm đáng ngờ.”
“Anh còn phát hiện ra cái gì?” Cảnh sát Lý vội hỏi.
“Tình hình khám nghiệm hiện trường và tình hình điều tra tiếp theo, vẫn liên tục xuất hiện những điểm đáng ngờ.” Tôi nói, “Thứ nhất, màng trinh của cô bé còn nguyên vẹn, không bị xâm hại tình dục. Nếu người đàn ông đã làm bố dượng được hai năm này, muốn xâm hại tình dục, e là đã xâm hại từ lâu rồi đúng không?”
“Chuyện này cũng khó nói, trước đó mẹ của cô bé ở bên cạnh suốt mà.” Cảnh sát Lý nói.
“Đúng thế, nhưng hai người họ cùng sống trong căn nhà này đến bây giờ, cũng đã hơn nửa tháng rồi.” Tôi nói, “Trong thời gian hơn nửa tháng, tại sao phải chọn tối hôm qua?
“Chuyện này cũng khó nói, ai mà biết được bọn dê già khi nào thì to gan lớn mật?” Cảnh sát Lý nói.
“Tôi nói như vậy, là có căn cứ.” Tôi nói, “Chính là điểm thứ hai mà tôi muốn nói. Thứ hai, tôi đến hiện trường quan sát tình hình, bất ngờ phát hiện thấy lúc xảy ra vụ án, Nhậm Tiền Tiến đang sử dụng máy tính. Hơn nữa trạng thái máy tính hiển thị không phải là trạng thái công việc đã kết thúc, nội dung trong bảng tính vẫn chưa điền xong, thậm chí khung chọn chữ vẫn lơ lửng trên màn hình. Điều này cho thấy khi Nhậm Tiền Tiến đang đánh chữ, đột nhiên rời khỏi máy tính. Đang đánh chữ, đột nhiên có ham muốn tình dục, đi cưỡng dâm? Ngoài ra, trong quá trình cưỡng dâm, để ngăn không cho cô bé kêu lên, hung thủ bịt chặt miệng cô bé. Nếu động tác này là Nhậm Tiền Tiến gây ra, thì có thể hiểu được. Nhưng để tiếp tục khống chế cô bé, dùng dao găm đâm vào đùi cô bé, nếu hành vi này là do Nhậm Tiền Tiến làm, thì không thể hiểu được. Một mặt bịt miệng, đâm vào đùi không cho cô bé lên tiếng, mặt khác lại đạp cửa vào không sợ gây ra tiếng đạp cửa rất to, cái này có phải là có mâu thuẫn không? Cho nên, chuyện này giống như là cô bé kháng cự quyết liệt, hung thủ không sao khống chế được, trong lúc cuống lên đã có những hành vi ngớ ngẩn.”
Cảnh sát Lý không biết nói gì nữa.
“Thứ ba, là tình hình ở chỗ Lâm Đào.” Tôi mỉm cười và nói, “Khám nghiệm hiện trường phát hiện, trên cành cây gần cửa sổ phòng ngủ của cô bé, có vết leo trèo còn mới, có vẻ giống hoa văn trên đế giày của Nhậm Tiền Tiến, cửa sổ phòng cô bé mở to. Mặc dù không biết dấu vết leo trèo này có liên quan đến vụ án hay không nhưng ít nhất Nhậm Tiền Tiến muốn vào phòng cô bé, thì không cần trèo cây chứ? Tổng hợp ba điểm trên, giống như có người leo cành cây vào phòng cô bé, xé áo, bịt miệng, định xâm hại tình dục. Nhưng cô bé kháng cự quyết liệt, thậm chí kêu lên, trong lúc cuống, hung thủ đã đâm cô bé, muốn làm cho cô bé sợ hãi. Nhưng Nhậm Tiền Tiến ở phòng bên cạnh vẫn nghe thấy tiếng kêu, nên đạp tung cửa phòng cô bé, đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Cũng có nghĩa là, kẻ tấn công cô bé vào buổi đêm là Mã Nguyên Đằng, chứ không phải là Nhậm Tiền Tiến. Lúc này, Nhậm Tiền Tiến cầm con dao bổ dưa hấu trên bàn nước định chém Mã Nguyên Đằng, còn Mã Nguyên Đằng sức vóc khỏe mạnh nhanh nhẹn, đã né được, chạy ra sân. Trong lúc đó, Nhậm Tiền Tiến vẫn cầm dao đuổi chém phía sau, mới gây ra thương tích sau lưng Mã Nguyên Đằng. Ở trong sân, Mã Nguyên Đằng chớp đúng thời cơ, đâm một nhát vào đúng chỗ hiểm của Nhậm Tiền Tiến, khiến Nhậm Tiền Tiến gần như mất khả năng kháng cự, sau đó cậu ta đè lên người Nhậm Tiền Tiến, đâm liên tục. Vì bản thân Mã Nguyên Đằng cũng bị thương nặng, khi cậu ta muốn chạy trốn khỏi hiện trường, thì đã mất sức ngã gục xuống đất, chỉ có thể chờ người khác phát hiện ra.”
“Ba điểm này của anh đúng là khiến mọi người rất nghi hoặc, cũng mới chỉ dựng lại quá trình theo cách của anh để giải thích toàn bộ hiện trường mới là hợp lý nhất.” Phó trưởng Công an Tiền nói, “Nhưng chỉ có chứng cứ quan trọng nhất là không thể giải thích được. Tại sao bên cạnh Bành Tư Hàm, chỉ có hoa văn đế giày của Nhậm Tiền Tiến? Nếu là Mã Nguyên Đằng gây án, cậu ta tất phải để lại dấu chân ở cạnh Bành Tư Hàm, hơn nữa cho dù là Nhậm Tiền Tiến vào hiện trường trung tâm, cũng không thể để lại nhiều dấu chân như vậy được.”
“Cái này rất đơn giản.” Tôi mỉm cười nói, “Đổi giày là được.”
Tất cả mọi người trong hội trường đều có vẻ chợt hiểu ra.
“Lúc đầu, tôi nghĩ hành vi này thực sự quá tỉnh táo và cao minh. Nhưng sau khi tiếp xúc với Mã Nguyên Đằng, tôi tin chắc là cậu bé 17 tuổi trước mắt đó có tư duy và khả năng này.” Tôi nói, “Nhậm Tiền Tiến và Mã Nguyên Đằng đều đi giày cỡ 42, đổi giày cũng không khó phải không.”
“Cho nên, anh có chứng cứ?” Phó trưởng Công an Tiền hỏi.
“Sau khi làm việc xuyên đêm cả đêm hôm qua, chứng cứ xác thực.” Tôi nói, “Thứ nhất, ở hiện trường tôi đã dặn lấy quần áo của ba người để làm xét nghiệm DNA. Sau khi lấy mẫu ở nhiều điểm, nhiều chỗ, kết luận như sau: Trên người Bành Tư Hàm chỉ có máu của cô bé; trên quần áo của Mã Nguyên Đằng, có máu của Bành Tư Hàm, Nhậm Tiền Tiến và chính cậu ta; trên quần áo của Nhậm Tiền Tiến, chỉ có máu của Mã Nguyên Đằng và của chính anh ta. Như vậy, Nhậm Tiền Tiến không đến gần Bành Tư Hàm, chỉ có Mã Nguyên Đằng đến gần cô bé.”
“Đúng là xác thực.” Phó trưởng Công an Tiền đấm một nhát xuống bàn.
“Thứ hai, chúng tôi đã lấy mẫu móng tay của Bành Tư Hàm.” Tôi nói, “Đã kiểm tra ra DNA của cả Mã Nguyên Đằng và Nhậm Tiền Tiến trong móng tay. Trong móng tay cô bé có DNA của Nhậm Tiền Tiến là chuyện rất bình thường, vì họ là người một nhà, sống cùng nhau. Nhưng có DNA của Mã Nguyên Đằng thì không giải thích được.”
“Đúng vậy.”
“Thứ ba, cũng là chứng cứ quan trọng nhất.” Tôi uống một ngụm nước rồi nói tiếp, “Chứng cứ này là chứng cứ cơ sở cho tất cả mọi suy luận của tôi, đó là giày của hai người. Sau khi xét nghiệm DNA, mặc dù đôi giày thể thao đế có hoa văn lượn sóng đi ở chân Nhậm Tiền Tiến, nhưng bên trong chủ yếu lại là DNA của Mã Nguyên Đằng. Còn đôi giày đế có hoa văn hình ô vuông, thì ngược lại. Cũng có nghĩa là, chứng cứ này đã chứng thực một cách tuyệt đối cho sự thật là sau khi giết chết Nhậm Tiền Tiến, Mã Nguyên Đằng đổi giày rồi mới trốn ra cổng. Sau khi kiệt sức, cậu ta từ bỏ ý định trốn chạy, vì đã chuẩn bị xong lời khai để đối phó với cảnh sát, nên không lo sợ nữa.”
“Bên tôi cũng có thông tin cần bổ sung.” Trình Tử Nghiên giơ tay rồi nói, “Chúng tôi đã trích xuất camera giám sát ở cổng trường và bên đường đến hiện trường của Mã Nguyên Đằng. Trong camera giám sát bên đường, chúng tôi tìm thấy một camera hình ảnh vô cùng rõ nét, có thể nhìn thấy trên đôi giày màu trắng ở chân Mã Nguyên Đằng có biểu tượng của giày thể thao L.”
“Làm rõ một chút, khi cảnh sát phát hiện ra họ, Nhậm Tiền Tiến đi đôi giày thể thao L có hoa văn lượn sóng ở đế giày, còn Mã Nguyên Đằng đi đôi giày trượt A có hoa văn hình ô vuông ở đế giày.” Tôi nói, “Nội dung trong camera giám sát cũng đưa ra cho chúng ta gợi ý như vậy, sau khi gây án Mã Nguyên Đằng đã đổi giày.”
“Đúng là chứng cứ xác thực, chuỗi chứng cứ hoàn thiện!” Phó trưởng Công an Tiền phấn chấn đến mức hai má đỏ ửng, nói, “Nhanh chóng bố trí người, tiến hành bắt giữ, thẩm vấn Mã Nguyên Đằng! Bây giờ tình hình sức khỏe của cậu ta có đủ điều kiện để bắt giữ không?”
“Đủ rồi, sáng nay tôi đã hỏi bác sĩ, cậu ta đã qua giai đoạn hồi phục sau khi bất tỉnh vì mất máu, vết thương trên người chỉ cần thay thuốc đúng giờ là được.” Tôi nói, “Tối hôm qua, chúng tôi đã làm xét nghiệm DNA, đồng thời nhiều nhóm chuyên môn tập trung tổng hợp tình hình xuyên đêm, cho nên bây giờ chúng tôi cần về ngủ một lát.”
“Đi đi, đi đi, khi các anh ngủ dậy, chắc là vụ án đã được phá giải.” Phó trưởng Công an Tiền đứng dậy.
“Dậy thôi, dậy thôi, đừng ngủ nữa.”
Trong giấc mơ, tôi bị Lâm Đào lay dậy, hai mắt mơ mơ màng màng, cầm đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường lên xem rồi bảo: “Mới 4 giờ, cậu đã gọi tớ dậy?”
“4 giờ chiều rồi, ông bạn ạ! Cậu ngủ quên hết trời đất rồi hả?” Lâm Đào khinh khỉnh nhìn tôi rồi bảo: “Bảy tiếng đồng hồ ngủ hôm nay của cậu đã hoàn thành rồi đấy, tối đừng có ngủ nữa. À, Mã Nguyên Đằng cũng đã khai rồi.”
“Không khai cũng không được chứ, chứng cứ xác thực.” Tôi ngồi dậy, vươn vai một cái, cầm bản sao bút lục hỏi cung Lâm Đào để trên tủ đầu giường lên, bắt đầu xem.
Mã Nguyên Đằng là một cậu bé có thành tích học tập xuất sắc, nhưng hoàn toàn không phải là đạo đức và học tập đều ưu tú. Nửa tháng trước, cậu ta nhìn thấy trong lớp mới sau khi thay đổi danh sách học sinh, có một cô bé khiến tâm trí cậu ta xao động, đó chính là Bành Tư Hàm. Mái tóc dài đen óng, làn da trắng muốt và đôi mắt đẹp, trong sáng mà chỉ các cô bé thiếu nữ mới có, khiến Mã Nguyên Đằng không thôi thổn thức. Thế là con đường phạm tội của cậu ta bắt đầu từ việc nhìn trộm.
Một tuần trước, Mã Nguyên Đằng mượn cớ trả đồ dùng học tập cho Bành Tư Hàm, cậu ta đã biết địa chỉ nhà Bành Tư Hàm, vốn định trực tiếp đến trả đồ dùng học tập, nhưng lại bị tiếng nước chảy trong nhà thu hút. Cậu ta vòng ra phía sau nhà, nhìn qua khe cửa sổ phòng vệ sinh thấy một thoáng xuân thì. Từ đó, cậu ta không sao kiềm chế được, cứ đến khoảng 9 giờ tối, thời gian đi tắm theo thói quen của Bành Tư Hàm, đúng giờ cậu ta lại đến phía sau nhà cô ta.
Buổi tối hôm xảy ra vụ án, hoóc-môn tuổi dậy thì trỗi dậy cuối cùng đã đánh bại hoàn toàn lý trí của cậu ta. Khi nhìn thấy Bành Tư Hàm mặc váy ngủ đi lên tầng, Mã Nguyên Đằng không thể kiềm chế được nữa, cậu ta leo lên cửa sổ phòng ngủ Bành Tư Hàm từ cái cây nhỏ sau nhà, leo vào trong phòng qua ô cửa sổ không bao giờ đóng. Cậu ta trốn trong gầm giường, nghe hai bố con cô bé vừa ăn dưa hấu vừa nói chuyện ở ngoài cửa, giọng nói lảnh lót như chuông ngân của Bành Tư Hàm càng khiến cậu ta xao xuyến không yên.
“Mình ưu tú như vậy, Bành Tư Hàm chắc cũng thích mình.” Mã Nguyên Đằng nghĩ vậy.
Ăn xong dưa hấu, Bành Tư Hàm trở về phòng mình, đóng cửa lại. Mã Nguyên Đằng biết cơ hội của mình đã đến. Cậu ta chui ra từ gầm giường, bịt chặt miệng Bành Tư Hàm.
“Tớ thích cậu, tớ rất thích cậu.” Mã Nguyên Đằng đè Bành Tư Hàm xuống giường, bắt đầu kéo váy của cô bé.
Điều khiến Mã Nguyên Đằng không ngờ tới là Bành Tư Hàm lại kháng cự quyết liệt, cơ thể nhỏ bé ấy không biết lấy đâu ra sức mạnh như vậy, khiến một thanh niên to cao như cậu ta sắp không thể giữ nổi. Trong lúc rối trí, cậu ta lôi trong túi áo ra một con dao găm, đâm vào đùi Bành Tư Hàm. Vết đau khủng khiếp không làm cho Bành Tư Hàm im lặng, mà khiến cô bé lấy hết sức mình, bật ra một âm thanh giữa kẽ ngón tay của Mã Nguyên Đằng.
Rất nhanh chóng, Nhậm Tiền Tiến đã gõ cửa phòng. Nhưng lúc đó, máu tươi bắn ra từ bắp đùi nõn nà của Bành Tư Hàm khiến Mã Nguyên Đằng hoảng sợ, chỉ một dao rất nhẹ, mà chỉ đâm vào đùi, sao lại bắn ra nhiều máu như vậy?
Tiếng gõ cửa chuyển thành tiếng đạp cửa, cửa bị đạp tung. Nhậm Tiền Tiến đã nhìn rõ tình hình trước mắt, quay người lấy dao. Còn Mã Nguyên Đằng thấy có cơ hội trốn chạy, liền lao ra khỏi cửa. Lúc đụng độ nhau ở cửa phòng ngủ, Mã Nguyên Đằng bị Nhậm Tiền Tiến chém một nhát vào đầu, mắt cậu ta nhòe máu. Trong quá trình chạy xuống dưới nhà, Mã Nguyên Đằng ôm đầu trốn chạy, còn Nhậm Tiền Tiến đuổi sát theo sau, liên tục chém mạnh.
Khi chạy ra đến sân, cơn đau cuối cùng đã khiến Mã Nguyên Đằng nổi điên, cậu ta đâm lại một nhát, trúng vào cằm Nhậm Tiền Tiến. Đúng lúc Nhậm Tiền Tiến kinh ngạc trong giây lát, con dao găm tội lỗi đó đã đâm vào tim Nhậm Tiền Tiến. Sự đau đớn và cơn giận khiến Mã Nguyên Đằng điên cuồng, cậu ta đè lên người Nhậm Tiền Tiến gần như đã chết, lại đâm liên tục mấy nhát.
Sau khi hả cơn giận, Mã Nguyên Đằng bình tĩnh trở lại, cậu ta suy nghĩ về toàn bộ quá trình gẫy án, sau đó gắng sức lê tấm thân muốn đổ vật ra vì mất máu, đổi giày cho Nhậm Tiền Tiến, cuối cùng đi ra trước cổng và ngất đi vì kiệt sức.